Bản năng kép – Truyện ngắn Phùng Phương Quý
6 Tháng Chín, 2023
Ta nắm tay đấm vào đầu để nhớ lại. Đuổi ngay cái dự án khu
công nghiệp ra khỏi bộ nhớ. Mười phần trăm là cái gì. Mười lăm phần trăm cũng
chả là cái gì. Lại hai mươi à? Cút xéo ngay cái phần trăm hoa hồng của chúng
mày. Tao đếch cần! Tao thích bia hơi, thích tăng gô…
Kí túc xá vắng như chợ chiều. Mình sửa sang xong từ chập
tối mà chưa biết đi đâu. Còn mỗi con Lan béo dang tay dang chân ngủ tít, vú vê
tràn cả ra giường. Đồ con gái vô ý tứ. Cứ tối thứ 7 là mấy con ranh cùng phòng
biến mất với đám bạn trai già, trẻ, sồn sồn. Mình thật cô đơn. Thật ra thì mới
chia tay thằng “công tử hàng Bạc” tháng trước. Thằng này ngụy quân tử, chỉ ra vẻ
hào phóng mấy hôm đầu khi chưa dụ được mình lên giường, sau này đi chơi, ăn
đêm, nhà nghỉ…tất tật tiền túi của mình. Đến lần nó ngửa tay xin tiền mua thuốc
lá thì mình hô biến.
Gái quê ra thành phố làm sinh viên, bố dặn đi dặn lại: “Giấy
rách phải giữ lấy lề”. Mình đã cố giữ được hết năm thứ nhất. Bố mẹ làm sao hiểu
được mình cần những gì, cứ than thở là mỗi tháng mày mang đi khỏi nhà ba tạ
thóc. Nhưng con không thể gái quê mãi được, con cần rất nhiều thứ để thành thị
hoá. Mình uất lắm. Bọn con nhà giàu nhìn mình không được nửa con mắt. Học giỏi
ư! Học bổng ư! Ném ra đường con ơi. Con gái không biết làm đẹp, không tận dụng
sắc đẹp cho thiên hạ chết thì mình chết đi cho rồi. Vậy nên mình cần một bộ váy
áo hàng hiệu, một con “dế” chưa lỗi model, một chiếc xe máy tương đối xịn.
Nhưng mỗi tháng có hai triệu bạc trong tay, lại trăm thứ tiền, ăn đói nhịn
khát. Mình than thở với con Gầy, nó ngạc nhiên. Mày không biết cách thật hả?
Tao mà xinh như mày tao có nhà lầu rồi. Ừ nhỉ! Con Gầy trông dễ coi nhưng
gầy nhẳng, mà nó có đủ những thứ mình mơ ước. Nó rỉ tai mình:
-Mày còn trinh không?
-Hỏi gì lạ thế? Để làm gì?
-Còn thì đem mà bán!
Mình xanh mặt. Con ranh xúi dại, làm thế đến nữa thằng nào nó
rước? Nó trấn an. Chỉ một lần thôi lo gì. Ba năm sau không thằng nào đụng đến lại
lành như mới. Mình run.
-Thế…bán bao nhiêu?
-Hai chục “chai”! Nhưng phải lót tay bà mối này một “chai” đấy.
-Chai gì?
-Đồ nhà quê! Là hai chục triệu.! Chơi không?
Mình bị choáng. Hai chục triệu với mình quá lớn. Có thể sắm
được con xe máy tử tế và chú dế xịn. Mình tưởng tượng lúc cưỡi xe về nhà, hàng
xóm xúm lại khen chiếc xe đẹp, đúng lúc chú dế trong túi quần rung rung. “A lô!
Anh ở đâu? Em vừa mới chạy xe từ trường về nhà đây!” Mệt quá! Bố mẹ sẽ vừa mừng
vừa hốt hoảng hỏi tiến đâu mà mua sắm như địa chủ thế? Mẹ ơi! Con tiết kiệm
học bổng mua đấy. Làm như con đi ăn cướp không bằng. Cứ nghĩ đến những thứ
ấy mình nôn nao không ngủ được. Rồi mình quyết định liều. Có một lần thôi sợ
gì. Mỗi con Gầy biết nhưng đã trám một triệu kín miệng nó rồi.
Kẻ mua trinh là một ông trông còn già hơn cả bố mình nhưng
béo tròn, lùn tịt. Con Gầy bảo lão là chủ một doanh nghiệp nhỏ. Mấy tháng nay
lão bị nhà nước sờ gáy liên tục nên muốn xả xui. Căn phòng lão đưa mình vào luộm
thuộm, bẩn thỉu. Chiếc giường trải tấm đệm màu sọc dưa có lót một tấm rap trắng.
Mình liều cởi hết quần áo rồi nằm co trên giường run rẩy chờ bị “làm thịt”.
Nhìn thân hình nung núc như chiếc dò mỡ đứng cạnh, mình định vùng dậy chạy
trốn, khổ nỗi lỡ dại cởi hết ra rồi. Lão già uống hai viên thuốc gì đó, không
có vẻ gì là vội vàng, bắt đầu vuốt ve bầu ngực thanh tân. Mình nhắm mắt chịu đựng.
Cố lên! Lão già này chỉ tí là xong thôi, hé mắt mình nhìn thấy chiếc phong bì
dày vẫn nằm trên mặt bàn. Hai chục triệu đấy cô ạ.
Lão già dùng đủ chiêu trò. Mình co rúm người lại. Lão mơn trớn
lâu quá, cho đến lúc mình ngất ngư đờ đẫn, rồi chẳng thấy đau đớn gì cả.
Con Gầy trấn ngay một “chai”. Mình mua được chiếc xe Weva nội
và con dế Nokia nắp trượt có chế độ MP4. Bây giờ thì hết rồi. Thằng công tử
hàng Bạc đào mỏ hết. Con Kiều “lộn ngược” mấy hôm nay bĩu môi gọi chiếc xe của
mình là xe bắt lợn. Tức lộn ruột. Tao sẽ có con Attila tay ga! Mình nhổ vào mặt
nó lời thách thức.
***
Mở volum to lên chút nữa cô em! Anh thích bản nhạc này. Ôi! Bản
tăng gô quyến rũ. Lâu lắm rồi, như từ thời cổ tích có một thằng con trai
vô tư yêu đời mê mẩn những giai điệu tăng gô.“Tình như áng mây tình đến
cùng ta âm thầm không lời/ Tình như cánh chim tình đến cùng ta đâu ngờ là
tình/ Tình như mây gió thoảng vào trong tim”.
Ha! Nhớ rồi! Đây là bản Âm thanh trầm lặng. Thế ra đời
ta có một thời yêu nhạc. Yêu như phải bùa phải bả. Sau này làm quan, tai
chỉ quen những bản hành khúc ở các cuộc mít tinh, hội nghị. Quen thuộc nhất vẫn
là bản Tiến quân ca. Ngày nào cũng nghe, tuần nào cũng nghe. Lâu cũng phải nghe
Hồn tử sĩ khi một ngài, một ông đành đoạn đi xa. Càng lên cao, những bản tăng
gô yêu thích càng biến dần theo năm tháng.
Bức tranh trên tường kia vẽ cái gì? Trừu tượng à? Lập dị à? Gớm
chết! Toàn gam màu đỏ chỉ đạo, loằng ngoằng nét trắng nét đen, hình dáng rắn cạp
nong. Cốc bia sóng sánh màu vàng hổ phách. Bọt trào lên trắng ngậy, lép bép vỡ
tan thân phận người. Sung sướng quá. Từ đời kiếp nào ta mới được uống bia hơi,
thứ bia bình dân năm ngàn đồng một cốc, thứ bia ám ảnh một thời thèm khát xếp
hàng mướt mồ hôi mới mua được một cốc kèm gói lạc rang. Ta nhiều tiền cỡ tỉ phú
mà có bao giờ được uống bia hơi!? Đời quan chức tiệc tùng liên miên, thừa mứa
bia Đức, rượu vang Pháp, uyt-ki Mỹ…Có đòi bia hơi cũng chẳng ai nó cho.
Bức tranh lập dị hình như he hé một con mắt chột. Nó nhấp
nháy đểu cáng. Sếp lớn hôm nay “trốn trại” đi uống bia hơi kia đấy. Có khả năng
cuộc vận động tiết kiệm vì người nghèo có kết quả. Vậy thì sếp uống thoải mái
đi. Với số tiền nội, tiền ngoại trong chiếc ví da cá sấu kia, uống bia hơi ngày
này tháng nọ hết đời cháu, chắt cũng đủ mà.
Đời tự do sung sướng thật. Không xe hơi, không thư kí
không người giúp việc, không có những cuộc điện thoại nhì nhằng hết việc công đến
việc tư, hết nhờ vả đến áp lực. Cả bốn máy di động đều tắt. Đố thằng nào tìm được
ta. Chỉ có bia hơi và nhạc không lời, chút hạnh phúc đời thường chợt bắt gặp.
Không, là ta liều đi tìm chứ. Ồ, lại chuyển nhạc rồi. Tăng tăng tăng tắng tằng
tăng…Hề! Ta biết rồi! Bản Paloma. Bia nữa đi em ơi! Chiếc cốc này là cốc thứ mấy?
Một , hai, ba, bốn…chín…mười. Dụi mắt đã. Ta say rồi ư? Không thể! Một, hai,
ba…bốn…năm…! Tại sao lại năm? Tại sao lại mười? Bức tranh đỏ loét kia chọc mãi
vào mắt nhức xót. Kìa nó lại hiện ra cái miệng rộng, hàng răng móm dở. Cười gì
mà cười? Cái mồm chui ra từ chỗ nào? Chuyệnh choạng, phấn khich. Nào mời ông bạn.
Sao răng lợi cái còn, caí mất thế này? Ăn tạp hả? ăn tạp là chết. Không biết
câu phương ngôn của bọn ta à. Muốn ăn nhiều thì ăn ít thôi. Nghe có vẻ vô lí
nhưng đúng đấy. Cốc bia đổ vào cái mồm móm dở nhưng lại tràn ra khắp bức tranh,
tong tỏng xuống nền gạch gốm.
– Sao thế anh? Anh không được khoẻ ạ?
Cô tiếp viên dịu dàng hỏi, còn đưa bàn tay mềm mại ra dìu ta
trở về ghế ngồi. Tay ta vô tình chạm vào một vùng da thịt mịn màng, ấm nóng.
Choáng váng. Nghẹt thở. Ta nhìn xuống thấy cặp đùi con gái non tơ, tròn và trắng.
Chiếc váy ngắn tung tẩy, lả lơi. Tội lỗi quá. Ta nhắm mắt lại mà máu trong đầu
vẫn chảy giần giật. Làm quan to thế này, nói chưa bao giờ đụng chạm da thịt em
út chẳng ai nó tin. Nó sẽ bảo là đồ đạo đức giả, đồ thần kinh mãn. Nhưng cả đời
ta tu dưỡng, ép xác cho mục đích chính trị. Chưa bao giờ ta đựơc nhìn cặp đùi
con gái gần như thế này. Đạo đức của người cán bộ, của người đảng viên
không cho phép. Những nguyên tắc, điều lệ ta thuộc lòng cháo chảy như con
chiên thuộc kinh Cựu ước. Những lời thề ép ta như ép dò mỡ. Những thông
tư, nghị quyết chói ngời đấu đỏ ở giữa chữ kí của ta bay vút lên như cánh
đại bàng. Tất cả trói buộc chân tay ta, bịt tai che mắt ta lại. Làm gì có
cơ hội như lúc này.
-Thay bản nhạc khác đi! Tăng gô! Ta chỉ thích tăng gô thôi.
Chát! Chát! Chát bùm bum! Lại một bản gì nghe rất quen.
Ta nắm tay đấm vào đầu để nhớ lại. Đuổi ngay cái dự án khu
công nghiệp ra khỏi bộ nhớ. Mười phần trăm là cái gì. Mười lăm phần trăm cũng
chả là cái gì. Lại hai mươi à? Cút xéo ngay cái phần trăm hoa hồng của chúng
mày. Tao đếch cần! Tao thích bia hơi, thích tăng gô. Tăng tăng tăng, tằng tăng
tắng…Ngon như là trái táo chín/ Thơm như là nhành hoa kín/ Mong manh
như dây tơ chìm/ Nhẹ lan như làn mây tím…Há! Há! Há! Nhớ rồi! Nhớ
rồi cô em ơi. Thật mệt quá. Để nhớ lại một bản nhạc thời cổ tích thật mệt óc.
Bia nữa đi! Em có biết bản nhạc này tên gì không? Bản tăng gô ạ! Trời ơi! Thì
rõ ràng là điệu tăng gô rồi. Em là dân nhà quê lên phố hả? Thế thì được. Bài
này tên là TÌNH VÔ GIÁ, nhớ chưa? Sau này gặp một thằng cắc cớ hỏi như anh
thì nói là Tình vô giá nhé. Tình cho không biếu không/ Ân tình ai cũng cho
được nhiều/ Tình cho không không thiếu/ Chớ nên mua bán tình yêu.
Đời ta cũng bao lần từ chối tình yêu rồi đấy. Nhiều lắm. Có
những em đẹp cỡ hoa hậu. Có em tuổi còn nhỏ hơn con gái ta. Có những em lẳng
lơ đa tình. Tất cả trong tầm tay ta cả, nhưng ta từ chối hết. Sự nghiệp là
quan trọng nhất. Bố ta bảo thế. Bao nhiêu hưng phấn tình yêu ta đem về đổ cho
bà vợ phốp pháp mắc bệnh cao huyết áp ở nhà. Thế là lại được thêm cái tiếng
chung thuỷ. Ta không hề tiếc tình cho không biếu không, dù em nào đến bên ta
cũng nói thế. Nhưng ta biết các em cần gì. Em L hoa hậu thích làm Trưởng phòng
Tổ chức cán bộ huyện. Em H 8x ở quê đi tìm việc làm thì thích chân thư kí
văn phòng uỷ ban. Em M lẳng lơ đa tình chẳng thích cái quái gì cả, chỉ muốn
dựa bóng cây đề cho cánh công an, phòng thuế đừng dòm ngó cái công ty ma của
em.
Nhưng giờ này (theo thì hiện taị), ta đang muốn bứt phá.
Ta muốn làm cái bản năng của thằng đàn ông. Quyền chức cũng chỉ là cái bản năng
kép của con người nhiều tham vọng mà thôi. Ta đang là sư tử sổng chuồng,
muốn ăn thịt con mồi khi ta đói bụng. Bức tranh quái dị hình như tối sầm lại
không rõ hình thù gì nữa. Thấp thoáng trước mắt là cặp đùi con gái trắng, mũm
mĩm. Cặp đùi ấy có biết ta có rất nhiều tiền không? Ta đang muốn ném tiền qua cửa
sổ để được chiêm ngưỡng cặp đùi kia từ trên xuống dưới. Ta muốn kéo áo khỏi quần
để che đậy cục thịt cứng ngắc đang trồi lên sau lần vải. Thôi kệ nó. Có gì mà
phải che dấu. Bản năng mà. Thực ra là ta ngượng với bức tranh trước mặt.
….
Mình gửi xe rồi đứng quan sát trước một quán bia. Hình
như mình phát hiện ra con mồi. Lạy chúa phù hộ. Ngay trong góc trái quán
bia có một tên đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự ngồi một mình. Ông ta nhịp
chân theo điệu nhạc, mắt nhìn chằm chằm vào đùi con bé tiếp viên mặc váy ngắn,
trước mặt xếp không biết bao nhiêu là cốc. Mình thật sáng suốt khi mặc váy ra
đường. Phải chọn điểm tập trung sự chú ý của đôi mắt đỏ ngầu kia. Mình giả bộ
lơ ngơ tìm chỗ ngồi, chắn ngay lối đi qua của con bé tiếp viên. Chân
mình dài, đùi mình thon, mắt nai vàng trên khuôn mặt tròn gợi cảm. Cảm thấy hai
đùi nóng bỏng, hình như còn nóng lên cả lớp vải phía trên. Cặp mắt con mồi
đã chiếu lửa vào mình.
-Xin lỗi! Em có thể ngồi đây được không ạ?
-Không sao đâu cô gái. Cám ơn cô đã ngồi cùng bàn. Cô có biết
bản tăng gô này không? Tôi nghĩ mãi không ra, nhờ có cô bước vào mà nhớ được đấy. Romeo
và Juliet! Một thuở cho mình. Mình anh và em… Cô em uống gì. Xin mời thật
lòng.
– Cho em xin cốc cam nóng!
Mình nhìn kĩ người đàn ông trung niên với vẻ phong độ toát
lên trên thân hình tráng kiện và bộ mặt no đủ. Chỉ có đôi mày rậm và cặp mắt
sâu. Bọn bạn gái nhiều kinh nghiệm bảo đó là loại đàn ông háo sắc. Nhưng cái miệng
rộng với cặp môi dày và hàm răng trắng khoẻ trông lại rất có duyên.
-Hình như anh đang cô đơn?
-Không! Cô đơn thế nào được khi có những bản nhạc tăng gô ta
ưa thích và một cô gái đẹp ngồi cùng bàn. Cảm ơn em đã che giúp ta bức tranh
quái gở kia.
Mình quay đầu lại. Trên tường là bức tranh sơn dầu khổ 80×120
phối màu loạn xạ. Nhấp ngụm nước cam, chiếu ánh nhìn ướt át vào đôi mắt sâu.
Mình chờ đợi.
-Hình như cô em đang cô đơn? Câu hỏi được lập lại.
-Vâng! Em rất cô đơn.
-Ta thì không! Ta chỉ cảm thấy…thiếu thốn cái gì đó. Kinh khủng.
-Em có thể giúp gì cho anh?
Một tiếng ợ cố nén, sặc sụa mùi bia. Anh là lão thầy tu mới
trốn ra khỏi chùa. Ép xác ở chùa lâu năm ắt cần nhiều thứ. Nếu cô em có thiện
ý, anh có rất nhiều tiền. USD; EURO; TỆ…anh có hết. Nói thật với em, anh chỉ
thiếu tình.
Mình đã hiểu. Mình đã gặp may. Mình đã thắng. Ít ra thì người
đàn ông này cũng thơm tho dễ chịu hơn lão béo đã mua trinh mình dạo trước. Em
đưa anh về nghỉ nhé? Ông ta lè nhè. Về đâu? Mình dạn dĩ bước sang khoác tay dìu
ông ta đứng dậy, cố tình ép bầu vú tròn lên cánh tay rắn chắc. Cánh tay ấy run
rẩy.
– Nhờ em đưa ta về khách sạn nào lịch sự một chút. Em đừng
lo, anh rất nhiều tiền.
Mình nhẹ nhàng gật đầu như một người vợ ngoan. Thân hình
ông ta to lớn, lảo đảo muốn ngã. Mình cố lấy tấm thân mảnh mai chống đỡ. Bỗng
ông ta gạt tay mình ra.
-Anh muốn đi …đi tiểu..
Ông ta vội vàng dúi ngay vào cột điện, đái tồ tồ. Mùi khai nồng
nặc làm mình phải bỏ tay ra bịt mũi. Ông ta quên cả kéo khoá quần, loạng choạng
bước xuống đường, giơ tay vẫy. Tắc xi!
Ánh đèn pha chói mắt. Tiếng động cơ gầm rú điếc tai.
Chân chống xe máy quẹt xuống đường toé lửa. Bọn bay đêm rồi. Mình cố kéo tay
ông ta quay vào. Nhưng ánh đèn ngược chiều chói hắt vào mắt sáng rực. Tiếng xe
rú lên, loảng xoảng…Tất cả tối đen.
Rất đông người dân xúm xít quanh vụ tai nạn. Người ta đến xem
là chính. Tiếng chửi rủa bọn con nhà giàu rửng mỡ đêm nào cũng đua xe trên đường
phố. Tiếng giục nhau náo loạn. Mày thử sờ xem hai bố con nhà ông kia còn sống
hay chết. Còn thở à? Gọi tắc xi đưa người ta đi cấp cứu ngay! Hai thằng kia lao
vào cột điện toác đầu rồi, sống thế nào được nữa. Có ai gọi 113 chưa? Sao lâu
thế!
Chủ
nhật 28/9/2008
Theo https://vanchuongphuongnam.vn/