Thứ Tư, 19 tháng 10, 2016

Cây dương bên bờ biển vắng

Cây dương bên bờ biển vắng 
Cây dương liễu sống bên bờ biển vắng. thấy nó, bạn bè chê bai đủ thứ. 

- Ôi chao! Cây gì mà lá cứ như cái kim, chạm vào người ta đau phát khiếp đi được.
_ Ôi chao! Cây gì mà hoa thì chẳng có sắc màu gì, lại hôi như cú. Khi kết trái thì chẳng ăn được, lại khô như que củi. Cái ngữ ấy có mà nhóm lò thì thật đượm than phải biết, thế mà cũng có cái tên rất hay hẳn hoi cơ đấy. Cứ gọi quách là cây hoang dại cho rồi.
Cây dương biết bạn bè chê mình. Nó im lăng  chỉ có cây tùng , cây bách có vẻ thông cảm với hoàn cảnh của nó và rủ rê 
_ Bạn dương liễu ơi, bạn về thành phố với bọn mình đi. Về thành phố bạn sẽ được đứng trong các bồn xây riêng cho mình rõ đẹp hay ít ra bạn cũng được đứng thẳng hàng, lối vào công viên hẳn hoi nhé. Bạn được người ta chăm sóc và còn được đề tên mình trên một tấm bảng con rõ xinh bằng cả tiếng Tây nữa đấy. Thích không? Khối người muốn chẳng được. Còn bạn tính sao? thôi suy nghĩ gì nữa, về thành phố với bọn mình đi...
- Dào ôi, không ông thì chợ vẫn đông.... không có cậu thì có người khác, có gì đáng quan tâm đâu? Cậu cứ tưởng chỉ có cậu mới chắn nổi bão gió hay sao? Cây tre vàng bảo vậy và bĩu môi:

- Cứ lo con bò trắng răng. Đời cũng lạ thật , có lắm kẻ cứ cho mình là quan trọng. Nhưng cá nhân anh thì chẳng là cái đinh gì đâu...
Cây tre vàng nói vậy rồi quay mặt đi chỗ khác.
Một ngày tháng bảy cơn bão ập đến. mọi người đều lo sợ: Cây liễu buông, lo cho số phận mình ủ rũ bên hồ, lão si già sợ quá mọc đầy râu tóc bám sâu vào đất và anh chàng đa huênh hoang là thế cũng mọc vội những chiếc rễ phụ... Chỉ có cây dương liễu vẫn bên bãi biển cùng bạn bè dang tay và hướng mặt ra bờ biển, ưỡn ngực chống bão gió.
Sau cơn bão, cây dương liễu vẫn đứng đúng vị trí của mình. Người nó mang đầy thương tích. Nhưng nó không cảm thấy buồn vì những vết thương. Mọi người hết lời ca ngợi nó. Nó bảo:
- Có gì đáng nói đâu. Nếu các bạn trong hoàn cảnh ấy cũng phải như tôi thôi...
Những giọt mực
Có ai ngờ được rằng, thứ soi sáng hết thảy mọi điều trên cuộc đời này lại là màu đen, màu mực. Và bình mực thủy tinh tưởng chừng như bé nhỏ với cái thân thể lấp lánh thẫm màu, lại trở nên cao quý xiết bao, ngày qua muôn giọt mực đã ra đi trong lòng chiếc bình con con ấy. Hàng ngàn giọt mực đến trú ngụ rồi từ giã bình mực. Chúng bám vào đầu ngòi bút thành chữ, thành hình vẽ; chúng đi vào trang sách thành thơ, thành nhạc, thành lời đạo đức khôn ngoan. chúng khô đi trong danh dự vinh quang và dẫu có mờ đến nét cuối cùng, chúng vẫn cất tiếng cười trong kiêu hãnh. Và trên bề mặt nào đó còn lưu lại dấu vết của mình, vì trong phần ý nghĩa góp thên vào đời, có thêm sự tồn tại của những giọt mực biếc tròn, trong vắt.
Nhưng... đâu phải giọt mực nào cũng được niềm hạnh phúc thiêng liêng như thế. mỗi thế hệ mực từng lưu lại trong bình đều đều có những giọt mực tàn dưới đáy, héo tàn đi mà chưa một lần được làm bổn phận loài mực. Ngày này qua ngày khác, chúng đội những giọt mực khác trên đầu, nâng từng giọt lên cao để bám vào ngòi bút và còn lại một mình, từng giọt mực khô đi trong lặng lẽ. Nhưng chính những giọt mực đó, những giọt mực chịu nằm dưới đáy bình chịu nhọc nhằn, tăm tối và thiệt thòi để nâng những giọt mực khác lên cao, lại càng xứng đáng được quyền kiêu hãnh.
Chúng không viết lên sách vở, nhưng từ những lặng thầm không nói ấy sách vở đã hình thành. Và nững giọt mực kia ơi, những hạt thủy tinh trong suối biếc tròn với niềm hạnh phúc được lưu lại dấu vết mình dưới nắng trời chói chang, những giọt mực đã hóa thân thành hàng tỷ chữ, hàng nghìn hình vẽ.
Dẫu có vinh quang, hiển hách, cũng xin một lần nhìn lại, để nhận ra suốt đời phải mang ơn những giọt  mực  dưới  đáy  bình ....để nhớ mãi những giọt mực không cần ai nhớ đến...

Cảm xúc về Đà Lạt
Tôi đến Đà Lạt từ rất lâu nhưng chưa bao giờ tôi lại thấy Đà Lạt đẹp như thế, gần gũi đến thế trong kỳ nghỉ vừa qua.
Đà Lạt như được bao bọc bởi lớp sương dầy. Sương tràn ngập khắp nơi, tràn xuống đường sau một đêm dài yên tĩnh. Từ trên cửa sổ cao, tôi ao ước được vén bức màn bí mật kia để được thấy những bông hoa, những điều kỳ diệu của thành phố nên thơ này. Cái lạnh đặc trưng của 
Đà Lạt lại khiến tôi bỗng thích được cuộn tròn trong chăn, thích được uống một ly sữa đậu nành nóng khi xuống đường ... Ở nhà, tôi không mấy khi được có cái cảm giác tuyệt vời ấy. Khi nắng lên, màn sương dần dòn mỏng đi tan biến vào không gian, lộ ra Đà Lạt xinh đẹp, tràn đầy sức sống...
Sau mọt ngày dài, màn đêm cũng buông xuống, người dân Đà Lạt thực sự thể hiện sự hiếu khách của mình vào buổi chiều tối. Gié vào quán nước trên con dốc cao, tôi hòa vào dòng người tấp nập kẻ mua, người bán, những cô gái nước hoa trắng hồng xúng xính trong những chiếc áo len, những chiếc khăn choàng cổ đang hồn nhiên tươi cười dạo trên phố đêm. Đột nhiên cơn bồn ngủ đã làm đôi mắt của tôi như muốn sụp xuống, thế là đành chia tay với bầu không khí huyên náo của chợ Âm Phủ.
Đà Lạt đẹp vì có ngàn thông reo, đẹp vì màn sương mỗi buổi sớm, đẹp vì những đóa hoa muốn sắc thắm mà chỉ có Đà Lạt mới được tạo hóa ưu ái trao ban. Đà Lạt còn nổi tiếng với hình ảnh những chiếc xe ngựa thơ mộng đã đi vào thơ ca, hình ảnh của những ngôi nhà gỗ như trong cổ tích Nga.
Rời thành phố tình yêu vào một ngày mưa trong lòng tôi cứ bồi hồi xao xuyến không muốn rời xa.
Nay Đà Lạt ơi, em đã trong tôi một buổi chiều; chợt khi xa vắng mới thấy cõi lòng chơi vơi ... Vâng, 
Đà Lạt sẽ mãi trong tôi, hẹn gặp lại nhé, Đà Lạt ơi!.
Con mèo đen 
Truyện cổ Maroc 
Một phụ nữ có một con mèo đen mà nàng đặt tên là Ourida, nghĩa là đóa hoa nhỏ.
Mỗi buổi sáng, người đàn bà lại thấy một đồng tiền vàng dưới gối, và nàng tiêu xài không cần biết nó từ đâu tới.
Tuy nhiên, một hôm nàng mân mê đồng tiền, suy nghĩ và đặt ra vô số câu hỏi mà từ trước tới nay nàng không nghĩ tới.
Đêm đó nàng cố không ngủ, he hé mắt để xem chuyện gì xảy ra trong phòng mình .
Con mèo Ourida, trước đó có vẻ đã ngủ ở chân giường, bây giờ chậm rãi đứng dậy, vươn vai, rồi nhảy qua cửa sổ mất dạng.
Người đàn bà lập tức tung chăn ngồi dậy và vội vã theo dấu con mèo.
Sát bên cây hoa giấy, nàng thấy con mèo rùng mình và biến thành một thiếu nữ rất đẹp.
Thiếu nữ tới ngồi cách đó một quãng và lấy son phấn và cái gương trong thắt lưng ra, rồi bắt đầu tô son, đánh phấn lên môi, mắt, má. Nàng đeo nữ trang lên trán và vai, khoác những tấm khăn the trong suốt màu rực rỡ, và chỉ trong phút chốc đã có bộ mặt của một ca nữ – vũ công chính tông!
Trang điểm xong, nữ vũ công đi tới tường thành và qua cửa, cô chủ của nàng vẫn theo dõi từ xa.
Nàng tiếp tục đi tới một nơi vắng vẻ; một số ca nữ mặc quần áo sặc sỡ đã chờ sẵn. Các cô gái này liền vây quanh nàng và hỏi lý do nàng tới trễ.
- Cô chủ của tôi khó ngủ! Nàng giải thích.
Nhưng các ca nữ quên ngay sự lo âu và họ múa, hát trong tiếng trống, chiêng, trước một cử tọa đàn ông mặc áo choàng.
Tảng sáng họ chia nhau số tiền nhận được từ những người đàn ông đó, mỗi người đem đồng vàng của mình về.
Sự tò mò thỏa mãn, người đàn bà chạy trước về nhà.
Nàng có đủ thì giờ nhảy lên giường và đắp lại chăn trước khi con mèo đen nhảy qua của sổ vào phòng.
Nhưng trong khi con mèo Ourida nhẹ ngàng tới bên gối, cô chủ của nó đã sai lầm khi nói:
- Bây giờ tao biết rằng mày là tiên nữ, và tao cũng biết cách mày kiếm được đồng tiền vàng mà mỗi sáng mày nhét dưới gối!
Bất cẩn quá!
Người đàn bà đó không thể ngờ là, một khi bị biết rõ lai lịch, tiên nữ biến thành mèo sẽ làm mèo suốt đời, không còn khả năng kiếm đồng vàng cho cô chủ nữa ….
Người ngắm các vì sao
Truyện cổ Srilanka
Tại xứ nọ có một người đàn ông biết tất cả mọi thứ về những vì sao. Ông ta thường dành hàng giờ liền nhìn lên trời, cố gắng tìm hiểu thêm về chúng. Suốt cả ngày ông chẳng hề nghĩ đến bất cứ một chuyện gì khác, suốt đêm ông chỉ nhìn lên trời xanh.
Mọi người gọi ông là người ngắm các vì sao.
Mỗi khi có người nói chuyện với ông, ông đều không thèm nghe trừ phi nội dung câu chuyện ấy nói về những vì sao. Ông không muốn nói chuyện về bất cứ chủ đề nào khác. Kiến thức của ông nhiều đến mức những người dân làng không thể hiểu được ông. Ông rất thông minh nhưng là một người tẻ nhạt.
Một đêm, khi bầu trời như được bọc một lớp nhung đen với hàng ngàn hàng vạn những vì sao lấp lánh, người ngắm những vì sao đi lang thang. Khuôn mặt ông luôn luôn hướng lên trời một cách say mê.
Đang đi bỗng ông ngã xuống một cái hố, hố quá sâu và trơn trượt, ông cố gắng trèo lên nhưng không thể.
- Cứu tôi với! 
- Ông hốt hoảng kêu lên. 
- Làm ơn đưa tôi ra khỏi hố.
Một người đi ngang qua nghe tiếng kêu khóc và thấy ông dưới hố.
- Xin chào ngài. 
- Ông ta nói chuyện với Người ngắm những vì sao. 
- Lúc nào cũng thấy ngài ngắm nghía các vì sao. Thế tại sao ngài không nhìn cho kỹ mấy cái hố này đi. Người thông thái như ngài hiểu biết rất nhiều chuyện lớn lao, nhưng lại chẳng hiểu mô tê gì về những điều rất nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Hai người gù
Ngày xưa, ở một vùng nọ có hai người gù sống với nhau rất hòa thuận.
Một hôm, một người bị lạc trong rừng, đi mãi, đi mãi không ngờ lại tới chỗ các phù thủy đang tụ họp múa hát và làm các trò phù thủy. Lần này, các phù thủy đang vừa múa vừa nói:
Hết thứ năm là ngày thứ sáu
Thời gian trôi đi như bay
Rồi tiếp đến là ngày thứ bảy
Khi ta múa hát suốt ngày!
Người gù rón rén lại gần, thấy bàn tiệc bên cạnh đầy các thức ngon, muốn được mời ăn, ông cũng bắt đầu hát theo các phù thủy.
Các phù thủy thấy thế thích lắm và đón tiếp ông như khách quý. Họ mời ông cùng nhảy múa, cùng ăn uống với họ. Chẳng mấy chốc đã đến nửa đêm, là lúc các phù thủy phải chia tay nhau mỗi người một nơi để lần sau gặp lại.
Một phù thủy nói:
- Ông gù này dễ thương lắm, nên thưởng cho ông ta cái gì nhỉ?
- Cho ông ta túi tiền vàng
Một ông phù thủy nói:
- Ta sẽ giúp vứt bỏ cái bướu gù xấu xí kia, chắc ông ta sẽ thích lắm.
Thế là ông gù may mắn không những không bị gù nữa mà còn được cho một túi lớn đầy vàng. Ông cảm ơn các phù thủy và vui vẻ đi về nhà.
Về nhà, ông thành thật đem hết chuyện kể cho ông bạn gù của mình nghe. Hơn thế, ông còn chỉ rõ đường đi tới chỗ các phù thủy hay tụ họp
Một tuần sau, người gù thứ hai vào rừng và cũng tìm thấy các phù thủy đúng lúc họ đang nhảy múa như lần trước. Ông ta cũng bắt chước bạn, hát theo:
Hết thứ năm là ngày thứ sáu
Thời gian trôi đi như bay
Rồi tiếp đến là ngày thứ bảy,
Khi ta múa hát suốt ngày…
Khốn nỗi, vì muốn chiều lòng các phù thủy, ông ta lại hát thêm câu này nữa:
Hết thứ bảy lại đến chủ nhật,
Cũng là ngày múa hát vui thật.
Ông ta đã không biết rằng đối với phù thủy, chẳng có gì tồi tệ hơn là việc nhắc đến ngày chủ nhật. Vì vậy, khi nghe xong ông gù này hát thế, đám phù thủy lập tức xông lại đánh cho ông ta một trận thật đau, rồi họ bảo nhau:
-  Ta nên làm gì với cái thằng láo lếu này nhỉ?
Một phù thủy nói:
- Ta hãy cho hắn thêm cái bướu gù nữa, cái bướu ta lấy của ông già đáng yêu hôm nọ!
Thế là ông gù thứ hai tội nghiệp phải trở về nhà với hai cái bướu rất to trên người – một chiếc sau lưng và một chiếc trước ngực.
Bốn mùa trong bầu trời
Mùa xuân. Cỏ bốn cánh xanh. Xanh biếc.
Cỏ bốn cánh tượng trưng cho hạnh phúc… Những điều một người không thuộc thời đại này đã nói… Nhưng niềm tin thời nào chẳng giống nhau.
Tôi tin.
Tôi hỏi người “Thế nào là hạnh phúc?”
Người ngẩng nhìn trời. Lặng im.
Tôi hỏi lão “Thế nào là hạnh phúc?”
Lão trố mắt nhìn tôi. Lắc đầu.
Tôi nằm xuống cỏ. Mùa xuân. Trời xanh. Mây trắng. Cỏ rì rào đùa với gió.
Hạnh phúc là gì?
Tôi hỏi gió. Gió mải mê thổi.
Tôi hỏi nắng. Nắng lơ đãng buông.
Tôi hỏi sông. Sông lặng lờ trôi.
Tôi hỏi hoa. Hoa thản nhiên bay mãi.
Hạnh phúc là những gì chúng ta không biết?
Cỏ bốn cánh vẫn xanh. Xanh biếc.
Tay nắm ngập ngừng. Buông.
Nếu không biết thế nào là hạnh phúc, hái để làm gì?
Có thể, có ai cần nó hơn?
Có thể…
Người vẫn nhìn trời. Gió bay và nắng buông. Óng lên sắc xuân rực rỡ.
Màu trời và màu mắt người hợp thành sắc cỏ bốn cánh xanh.
Xanh biếc.

Đêm sương. Nắm lá cỏ bốn cánh áp vào tim.
Tôi mơ... Một lần hạnh phúc.
Mùa hạ. Mưa dệt qua sắc nắng. Trong veo.
Cầu vồng bảy sắc nghiêng nghiêng. Đi qua cầu vồng tới bến bờ hạnh phúc.
Ai nói? Ai tin?
Tôi hỏi người “Làm sao bước tới được cầu vồng?”
Người nhìn tôi. Không nói.
Tôi hỏi lão “Làm sao bước tới được cầu vồng?”
Lão bực mình quát lên. Không thể.
Tôi ngẩng nhìn trời. Bóng lá xanh đan qua màu bảy sắc. Trong veo giọt nắng trên mưa.
Làm sao nắm lấy hạnh phúc?
Tôi hỏi chim. Chim rúc vào cánh tránh mưa.
Tôi hỏi mây. Mây trút mình thành nước.
Tôi hỏi cỏ. Cỏ uốn mình đón mặt trời.
Tôi hỏi mưa. Mưa lặng thầm rơi.
Hạnh phúc là những gì chúng ta không có được?
Cầu vồng mong manh. Tan nhòa trong nắng.
Mưa long lanh ướt mi. Cay.
Cầu vồng xa, rất xa. Nhưng người gần, rất gần.
Chỉ là… với tay không tới…
Chỉ là…
Người nhìn tôi. Vội vã mỉm cười giấu lệ nhòe tan trong mắt.
Giọt nước ánh lên sắc nắng mềm. Thành sắc cầu vồng bé xíu. Long lanh.
Tôi yêu...
Ngày mưa. Tôi chỉ cho người cầu vồng bảy sắc.
Sẽ có một ngày… Tôi bước đến được cầu vồng…
Mùa thu. Lá rời cành. Vàng hiu hắt.
Lá rơi nhuộm tím khoảng trời cao. Nắm lấy mà vẫn rơi, rơi mãi.
Nước mắt ai? Cho ai? Vì ai?
Tôi hỏi người "Làm sao giữ lại được lá vàng?"
Người cúi nhìn nước chảy. Âm thầm.
Tôi hỏi lão "Làm sao giữ lại được lá vàng?"
Lão buồn buồn quệt tay ngang mắt. Lặng câm.
Tôi đứng trên đỉnh núi. Lá rơi nhuộm tím một khoảng trời. Hoàng hôn buông.. Mong monh nắng cuối ngày.
Làm sao giữ được hạnh phúc?
Tôi hỏi cây. Cây rùng mình trút lá.
Tôi hỏi sóc. Sóc ôm hạt dẻ chạy về hang.
Tôi hỏi thời gian. Thời gian đã đi không trở lại.
Tôi hỏi khách bộ hành. Khách vội vã quay lưng.
Hạnh phúc là những gì chúng ta không giữ được?
Lá vàng rơi. Dệt mùa vàng bằng sắc úa.
Mùa gió bay qua. Chút sương tan, chút bụi mưa nhạt nhòa giăng. Dòng sông trôi qua những ngón tay...
Nếu không giữ được hanh phúc, có để làm gì?
Có đau không khi giấc mơ tan biến?
Có đau không?
Người vuốt tóc tôi. Bụi thời gian đã hoen mờ ký ức. Xanh vàng xanh. Bước chân gió khẽ khàng.
Mắt người nhạt hơn màu lá, sáng hơn màu hoa, tươi hơn màu của gió.
Tôi vẫn mơ…
Chiều gió. Nắm tay người đón lá.
Tôi đong… Từng ngày hạnh phúc…
Mùa đông. Tuyết mênh mông trắng. Trắng hanh hao.
Tuyết sẽ lấp đi tất cả qúa khứ. Tuyết sẽ chôn đi tất cả những ký ức xa rời. Ai đó đã có lần từng nói.
Tôi đau.
Tôi hỏi người "Người có nhớ tôi không?"
Người nhắm mắt quay đi. Rất xa.
Tôi hỏi lão "Người có nhớ tôi không?"
Lão nức nở khóc thầm. Câm nín.
Tôi bay lên trời cao. Màu trắng đục loãng tan. Trời và đất như hòa làm một. Những bông hoa nhỏ xíu lả lả bay... vùi lấp...
Làm sao nhớ được hạnh phúc?
Tôi hỏi tuyết. Tuyết đóng xuống càng dày.
Tôi hỏi băng. Băng co mình trong hơi lạnh.
Tôi hỏi trăng. Trăng nghiêng mình khuyết nửa.
Tôi hỏi sương. Sương giăng mờ suốt những con đường.
Hạnh phúc là những gì chúng ta có thể lãng quên?
Tuyết vẫn rơi. Màu phai phôi đắp lên ngày héo úa.
Chạm vào người. Người vẫn chẳng hề hay.
Người có nhớ tôi không, dẫu thời gian sẽ qua như dòng sông không ngừng chảy mãi?
Nếu không… gặp để làm gì?
Làm gì?
Người đi vào màu của tuyết sương. Nắng trắng nhạt nhòa tan vào cuối ngày lạnh lẽo. Hơi sương còn lẩn khuất đâu đây.
Người đón bông tuyết rơi. Ánh mắt mông lung nhìn lên bầu trời mênh mênh trắng. Cành hoa xưa vẫn nắm trong tay.
Không tan.
Bình minh tuyết rơi. Bay lên bầu trời xanh sắc cỏ bốn cánh xa xưa.
Tôi vẫn chờ… Người trả lời về hạnh phúc…
Lai như lưu thủy, thệ như phong
Bất tri hà xứ lai, hà sở chung

- Đến như nước chảy, tàn như gió. Không biết từ đâu đến, không biết kết thúc nơi đâu
Mùa của gió. Nước là sương giăng mờ bầu trời đêm làm nhòa đi ánh sáng của sao.
Đó là giấc mơ của anh từ lâu rồi… Những mảng màu xen kẽ, nhập nhòa, những hình khối không rõ dáng vẻ. Những cảm giác buôn buốt, đắng cay mà lại ngọt ngào. Những mảnh vỡ trong suốt lấp lánh ánh trăng.
Giấc mơ mà khi anh mở mắt một lúc lâu mới nhận ra rằng mình đã thức. Trăng vẫn sáng ngoài khung cửa kính trong mờ. Sương trải lên tấm kính một lớp mỏng, lòe nhòe trăng trắng.
Và anh nhớ… Cô đã có lần miết tay lên những mảng sương muối trên một chiếc lá… nhìn những hạt bụi trắng ram ráp tan dần.
Anh vẫn ngồi đó, nhìn vào bóng tối căn phòng. Bốn bức tường sơn trắng, treo vài bức tranh theo trường phái lập thể lòe loẹt không xóa đi được vẻ đơn điệu của kiến trúc nhà chung cư hiện đại. Anh không thích bật đèn ngủ nên ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh đèn đường hắt qua những tấm màn dày, lay động khe khẽ.
Và anh nhớ… Có lần cô đã bắt đom đóm bỏ vào trứng, treo lên những cành cây… ngây ngất nhìn những ánh sáng mờ len qua bóng tối của đêm.
Đó là giấc mơ của anh từ lâu rồi. Qúa lâu. Có thể đó là những mảng ký ức đã từng có sắc màu, đã từng có nụ cười cũng như nước mắt. Nhưng chúng đã bị lấp lên bởi những ngày tháng khác… Qúa nhiều những năm tháng khác… Chúng đã trở nên cũ kỹ, nhòa nhạt, đã trộn lẫn vào nhau, đã trở thành giống như những thước phim cũ không được bảo quản, âm thanh và hình ảnh chỉ là những mảnh vỡ chói tai xốn mắt.
Đã trở thành những gì mà người ta đặt tên là hồi ức.
Không thể ngủ lại, anh khoác áo bước ra ngoài đường. Thị trấn miền bắc nhỏ, đường dốc quanh co xen lẫn những mỏm núi. Tiếng đàn phong cầm nhừa nhựa thả vào đêm. Tiếng gió thổi qua khung cửa lách cách. Những mái nhà trắng tuyết nghiêng nghiêng trên triền dốc như say ngủ.
Và sương giăng như mây.
Ánh mắt anh dõi vào màn sương mơ hồ trước mặt, cố lọc qua cái màu trắng nhức nhối ấy một hình ảnh gì đó… hay một dáng hình gì đó. Nhưng anh không thể làm được.
Rất nhanh, sương bao phủ anh, nhấn chìm anh vào cái không gian trắng đùng đục dường như là vô tận. Ánh sáng trăng chỉ làm lớp sương ấy trắng thêm, dày thêm.
Chân anh trượt trên một mảng tuyết đang tan. Miền nam bây giờ chắc đã là mùa xuân.
Và anh nhớ… Có lần cô đã muốn lên miền bắc để xem tuyết vào mùa hè… “Tuyết ở đó không bao giờ tan, neh?”
Không phải là tuyết không bao giờ tan. Không thể. Chỉ là chưa đến lúc nó tan. Chỉ là tuyết rơi rất nhiều, và lớp tuyết mới lấp lên lớp tuyết cũ. Nhưng tuyết miền bắc không dày thêm trong bấy nhiêu năm, chỉ ngày càng ít đi. Tuyết vẫn đang tan đấy thôi…
Chỉ là người ta không nhận thấy đấy thôi.
Ký ức cũng đang mất dần đi đấy thôi.
Trong một khoảnh khắc, anh chợt muốn giơ tay lên, phá nát tất cả mọi thứ trước mặt. Để trước mắt anh không còn bị bao phủ bởi lớp sương trắng này nữa. Anh muốn nhìn thấy lại một hình ảnh nào đó. Một nụ cười… Một ánh mắt…
Không thể.
Trong một khoảnh khắc, anh chợt có cái ý muốn điên khùng là băm nát bộ não của mình ra để tìm lại những hình ảnh trong đó. Những hình ảnh của một giấc mơ đang nhạt nhòa dần.
Anh muốn nhớ lại gương mặt cô. Chỉ một lần. Chỉ một khoảnh khắc.
Lớp bụi sương của thời gian đã phủ che tất cả. Đã bao phủ tất cả. Không còn một lối về.
Trong một khoảnh khắc, anh đã nắm chặt bàn tay để trong túi áo jacket. Gai của cành hoa hồng đâm vào tay anh, nhức buốt. Cái đau làm anh tỉnh lại.
Lơ đãng, anh dừng lại bên buồng điện thoại công cộng, quay một con số duy nhất mà anh còn nhớ. Bên ấy chắc trời đã sáng…
“Inuyasha hả?”
Mùa của nắng. Nước đọng thành mây, tan thành mưa.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Những vệt nước chạy ngoằn ngoèo đan chéo vào nhau làm hình ảnh bên ngoài trở nên méo mó, nhòa nhạt. Chiếc đàn dương cầm cũ kỹ trong quán lặng lẽ vang những thanh âm đùng đục, chậm rãi. Bài hát về những ngày xưa cũ, những giấc mơ và những mảnh vỡ của giấc mơ.
Cửa ra vào chợt mở, làm cơn gió lùa vào quán, thổi những tờ giấy thực đơn bay lạch xạch. Ngọn nến trên bàn rung rinh khẽ, mùi sáp tẩm hương thơm hăng hắc.
Và anh nhớ… Có lần cô đi một mình trong mưa ở đâu đó về, lặng lẽ gom lá khô đốt lửa sưởi. Thân hình gầy guộc run khẽ trong hơi lạnh…
“Hạnh phúc là gì?”
Vì anh không bao giờ giật mình, nên anh chỉ quay lại nhìn. Một đứa bé gái đang tròn xoe mắt nhìn anh, trên tay là những bông hồng đỏ rực. Nó tiếp tục nói, giọng trong veo:
“Ba mẹ cháu bảo không sống với nhau nữa vì không có hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc là gì hả chú? Làm sao để có được hạnh phúc?”
Vì anh không nên xúc động, anh chỉ lặng lẽ nhìn con bé. Đôi mắt to tròn nhìn lên anh không chớp, con bé lắc đầu:
“Thế chú cũng không biết ạ?”
Anh gật đầu, rồi lại lắc đầu. Con bé hất mái tóc óng ánh vài hạt bụi mưa nhỏ xíu ra sau bờ vai nhỏ, thở dài. Nó xòe tay đưa cho anh một bông hồng trong bó hồng nó cầm trên tay:
“Cháu cho chú. Bao giờ chú biết được hạnh phúc là gì, nhớ báo cho cháu biết nhé! Mà chú tên là gì vậy?”
“Sesshoumaru…”
Con bé nhíu mày, tròn môi phát âm cái tên kỳ lạ đối với nó
“Ses…shou…maru… Sess-chan, neh?”
Lúc lắc cái đuôi tóc cột sang bên thắt nơ tím, con bé vẫy tay chào anh, rồi chạy đi tiếp tục hỏi những người khác. Bóng nó khuất sau những tán cây đặt trong quán. Tiếng bước chân nhỏ trên nền gạch lẫn vào tiếng đàn dương cầm đùng đục.
Anh vẫn nhìn theo con bé.
Tiếng lạch xạch của những tờ giấy thực đơn lại nổi lên, và một giọng nói quen thuộc vang lên trước anh.
“Chào”
Inuyasha vuốt những hạt mưa bám trên tóc, trên mặt, ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. Anh chỉ gật đầu. Em trai anh bây giờ trông đã có vẻ già hơn anh. Những kẻ có dòng máu con người không thể có tuổi thọ như anh. Anh nghĩ đến điều đó một cách bình lặng. Cả những nỗi đau cũng đã phai nhạt đi nhiều. Quá nhiều…
Hai anh em đã không còn gây hấn với nhau nữa. Hay là đã qúa mệt mỏi với những cuộc chiến tranh vô bổ. Anh lơ đãng nhìn ra cửa sổ nhòe mưa, bóng người, bóng xe vội vã lại qua. Những sinh vật đáng thương. Thời gian và cuộc sống qúa ngắn ngủi nên bao giờ cũng cần gấp gáp, cũng phải vội vàng.
Còn anh?
Anh là gì? Anh là ai? Anh không thuộc về cái thế giới đang trôi sùng sục này, không thuộc về những ngày tháng này. Đã qúa lâu. Qúa lâu rồi những năm tháng có rất nhiều những kẻ như anh tồn tại. Anh luôn là một kẻ cô độc đi giữa nhân gian này, nhưng cô độc ngay cả giữa những sinh vật, cô độc với những giống loài đã làm anh quên dần đi anh là một kẻ như thế nào…
Đã quá lâu rồi. Những ngày tháng ấy.
“Tôi tưởng anh chết mất xác ở đâu rồi chứ? Sao lại đột ngột về đây thế? Jaken đâu rồi?” Inuyasha khoanh tay hỏi bằng cái giọng cáu kỉnh thường nhật. Anh khuấy ly cà phê không đường đen sánh, lạnh lùng.
“Lão chết rồi, năm ngoái.”
Trong một thoáng, anh cảm thấy Inuyasha hơi chựng lại. Ánh mắt hắn nhìn anh thoáng vẻ gì đó… xót xa… neh? Anh chợt cảm thấy tức giận. Anh cần một kẻ như hắn thương hại sao, nực cười! Và kẻ chết cũng đâu phải là anh…
“Lão muốn đem tro chôn cạnh mộ cô ấy” Anh đặt túi tro lên bàn, trước mặt Inuyasha. Em trai anh vẫn đang nhìn anh, mím môi.
“Trong bấy nhiêu lâu, anh vẫn không đến thăm mộ cô ấy sao?”
“Để làm gì?”
Im lặng. Và vì không biết nói gì thêm, anh đứng dậy bước ra khỏi quán. Việc anh cần làm ở đây đã xong, anh sẽ đi đâu nữa đây?
Cơn mưa bên ngoài vẫn đổ ào ạt. Anh ngước nhìn bầu trời xám xịt, tối tăm của một buổi chiều. Mưa đan chéo vào nhau, rầm rĩ giữa những thanh âm hỗn độn của Tokyo.
Và anh nhớ... có lần cô đã hứng lấy nước mưa trong một cái chén nhỏ. Đưa nó cho anh.
“Sesshoumaru sama, nước sẽ trôi về đâu?”
Và anh im lặng, như thường lệ.
“Nước mưa đổ xuống, ra sông ra suối rồi lại bốc hơi thành mây, đổ xuống thành mưa. Luân hồi như vậy… Nhưng không bao giờ có thể là cơn mưa ngày xưa, không bao giờ có thể là giọt nước ngày xưa… Cái gì đã mất đi nhỉ, Sesshoumaru sama?”
Ngày đó, Jaken đã ngáp ngắn ngáp dài khi nghe những câu nói kỳ lạ của cô. Còn anh…
Anh đã quên mất mình làm gì lúc đó rồi.
Trong cơn mưa bạc lạnh lẽo ấy, có một người đàn ông trung niên tóc trắng đứng bên đường, nhìn dõi lên những giọt mưa trong suốt. Đợi chờ. Một điều gì anh cũng chưa hiểu rõ.
Nhớ nhung. Điều gì anh cũng không biết rõ.
Mùa của lá khô. Nước hanh hao thành mây mỏng che nghiêng một khoảng trời.
Anh đã ở lại Tokyo lâu hơn anh dự tính. Phòng anh thuê ở ngoại thành, cạnh một ngôi nhà nhỏ có vườn hoa hồng. Đứa bé cho anh bông hồng lúc trước sống trong đó. Nó vẫn thường vẫy tay chào những lúc thoáng thấy bóng anh. Mặc dù anh chưa bao giờ chào lại hay tỏ vẻ biết đến nó, con bé vẫn vui vẻ quấn lấy anh nói đủ thứ chuyện trên đời.
“Bố mẹ cháu làm lành với nhau rồi. Họ bảo rằng sống với nhau thật ra rất hạnh phúc. Nhưng làm sao để giữ được hạnh phúc hả chú Sess-chan?”
Một buổi chiều, con bé đu mình trên bậc cửa sổ, thò đầu vào phòng anh hỏi chuyện. Cuốn sách trên tay anh bất chợt rơi xuống đất. Con bé vẫn không để ý. Ánh mắt nó hướng về cành hồng nhung đỏ cắm trên bàn anh, chợt sáng lên.
“Chú có bông hoa đẹp qúa! Chú mua ở đâu vậy?”
Anh nhặt cuốn sách lên, lắc đầu không trả lời. Mắt con bé dán vào bông hoa trên bàn. Trong ánh sáng vàng của nắng hoàng hôn, bông hoa dường như tỏa sáng lấp lánh. Những cánh hoa mượt như lụa dường như đang chuyển động, như có mạch máu đang đập phập phồng khẽ trong đó.
“Vậy là người ta tặng chú à? Ai vậy chú?”
Anh chưa kịp trả lời con bé, tiếng mẹ nó đã gọi bên kia hàng rào. Con bé vội tuột khỏi khung cửa sổ chạy về, chỉ kịp vẫy tay chào anh. Anh đặt lại cuốn sách lên kệ, ngồi xuống bên chiếc bàn, nhìn trân trân vào cành hồng trước mặt.
Bông hoa ấy đã sống cùng anh bao nhiêu năm qua. Anh đã nuôi sống nó bằng chính máu của mình.
Mỉa mai thay, chỉ có thể như vậy thôi. Sức mạnh của anh cũng chỉ đủ để nắm giữ lại một vật vô tri và nhỏ bé như cành hoa này. Những gì qúy giá hơn, quan trọng hơn, anh chỉ có thể nhìn nó trôi vuột qua tầm tay…
Và anh nhớ… Trong một đêm mùa thu, cô đã thả mái tóc dài của mình ra, để chúng bay trong gió… Mái tóc từ ngày ấy đã trói buộc anh suốt một đời…
Tiếng xe hơi bấm còi ngoài cửa. Inuyasha xuống xe, bước vào nhà. Anh đi ra đón em trai, mắt nheo lại.
“Sao lại đến đây?”
“Chỉ là muốn báo với anh việc chôn cất đã xong. Tôi định tiện thể tu sửa lại mộ cho họ. Cả Miroku và Sango nữa…” Giọng Inuyasha chợt trở nên xa xôi, nghèn nghẹn.
Anh gật đầu. Bóng hoàng hôn chiếu nghiêng qua những chiếc lá đang rơi, thành những bóng đen chuyển động trượt dài trên đất. Con bé nhà bên lại thò đầu ra ngoài cửa, vẫy tay với anh.
Inuyasha nhìn sang con bé. Mắt chợt mở lớn bàng hoàng. Khi con bé quay trở vào trong nhà, hắn nhìn sang anh, tự nhiên lắp bắp:
“Con bé đó… Không phải là…”
“Cái gì?”
“Nó… giống hệt Rin…”
Anh khẽ cau mày trước cái tên đã lâu lắm không được thốt ra.
“Đó là kiếp sau của cô ấy hả, Sesshoumaru ?”
“Không biết.”
Inuyasha nhìn anh bằng cái nhìn kỳ lạ. Hắn đang tưởng anh ở lại đây vì con bé đó… Chờ đợi con bé đó… neh?
Không. Tất cả chỉ là ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên anh quyết định ở lại. Ngẫu nhiên anh đến sống ở đây. Ngẫu nhiên con bé ấy lại thích anh đến thế. Ngẫu nhiên mà con bé lại hỏi anh những câu hỏi như thế.
Ngẫu nhiên, neh?
Ta đã quên thật rồi, anh cay đắng nhủ thầm. Anh đã quên đi gương mặt cô như thế nào, để anh không nhận ra được con bé ấy. Anh đã quên đi mùi hương của cô, quên đi cả giọng nói của cô.
Chỉ còn lại trong anh là những mảnh vỡ của thời gian, những điều vụn vặt, nhỏ bé đến lạ lùng.
Và anh nhớ… Cô đã khuấy tay vào mặt nước lạnh trong veo, nói với anh bằng giọng xa xôi kỳ lạ.
“Sesshoumaru sama, những giọt nước khác nhau, chắc chắn thế. Chúng chứa những hạt bụi, những thành phần khác nhau. Khi nước bốc hơi lên, chỉ có hơi nước là bốc lên thôi, còn những thành phần khác vẫn còn ở lại. Hơi nước bốc lên hòa cùng với những thứ khác, không còn là hạt nước năm xưa nữa rồi…”
“Không phải!” Anh chợt nói to lên.
Inuyasha giật mình nhìn sang anh, cau mày “Cái gì?”
“Đó không phải là Rin.” Anh quay mình bước vào nhà, để mặc Inuyasha đứng ngơ ngẩn ngoài hành lang.
Trong căn phòng tôi tối, bông hoa hồng vẫn sáng rực một sắc đỏ như máu.
Và lặng lẽ, anh thu dọn đồ dùng để chuẩn bị đi.
“Sess-chan…”
Con bé lại thò đầu vào cửa sổ, nhìn căn phòng trống trải của anh bằng cặp mắt kinh ngạc.
“Chú lại đi nữa à? Chú đi đâu vậy?”
“Đi xa.” Giọng anh vẫn bình thản.
“Chú có về đây nữa không?”
Anh lắc đầu. Con bé mím môi, đôi mắt nâu buồn bã. Rồi nó tuột khỏi cửa sổ, chạy về nhà. Một lúc sau, nó quay lại, đưa cho anh một bông hồng trắng.
“Cho chú này!”
Anh nhận lấy bông hồng. Gai của nó chợt đâm vào tay anh, nhoi nhói. Con bé nhìn lên anh, mỉm cười.
“Cháu sẽ nhớ chú lắm. Chú sẽ nhớ cháu nhé! Cháu tên là Yume.”
Rồi cũng bất ngờ như khi nó đến, con bé chạy vụt đi. Mũi anh chợt bắt gặp mùi mằn mặn… như nước mắt.
Vu vơ, anh cắm bông hồng trắng vào chung lọ với bông hồng đỏ. Cái gì đó đã mất đi… Cái gì nhỉ?
Cô ấy không bao giờ gọi anh là “Sess-chan” cũng như tiếng “chú” đó. Cô ấy không có sự trong sáng ngây thơ đến vụng dại như cô bé này. Cũng như cô bé này không có nét buồn ẩn giấu, sự thông minh tinh tế của một kẻ từng trải qúa nhiều khi còn rất nhỏ như cô ấy.
Cô ấy không bao giờ có một mái nhà hạnh phúc như thế. Cô ấy không có một vườn hoa hồng rực rỡ như thế.
Những giọt nước vẫn chảy luân hồi, nhưng không bao giờ là giọt nước của ngày xưa. Không bao giờ là cơn mưa của ngày xưa.
Trong đêm, anh đóng lại cánh cửa sau lưng, ra đi với hai cành hồng trong túi áo.
Lớp lá khô rộn rạo dưới bầu trời đầy sao.
Mùa của tuyết. Nước lại trở thành băng, thành mây, thành sương, thành tuyết, thành sông.
Đã bao nhiêu tháng ngày nữa đã trôi qua, anh cũng không biết. Nhưng vẫn là giấc mơ ấy, những mảng màu, hình khối xen kẽ, đan cài vào nhau. Những thanh âm mờ nhạt nửa như gió, nửa như mưa, nửa như là nắng, nửa như lại là tuyết.
Nhưng bây giờ nó lại khác hơn một chút. Anh có thể nhìn thấy trong màn sương mờ ấy một ánh mắt nâu trong veo, một nụ cười sáng rực, lẫn vào trong gió…
Và khi anh mở mắt một lúc lâu, anh mới nhận ra mình đã tỉnh.
Anh mở máy tính, lơ đãng dò mail nhận được. Một vài cái quảng cáo, và mail của Inuyasha.
“Anh biết không, tôi vừa gặp Rin. Ý tôi nói là cô bé Yume ngày xưa ấy. Cô ấy càng lớn càng giống… Cô ấy nhận ra tôi trước, chạy lại chào. Thật ngạc nhiên là cô ấy còn nhớ tôi, và ngạc nhiên hơn là cô ấy còn nhớ anh đến thế. Yume hỏi nhiều về anh, anh bây giờ thế nào rồi, anh sống có tốt không, có vợ chưa… Cô ấy vừa tốt nghiệp đại học ngành du lịch vì rất thích đi đây đi đó. Chà, đúng là chẳng thay đổi gì…”
Mail còn dài nhưng anh đã nhấn nút back trở lại trang trước. Rồi anh tắt máy tính, trở lại giường nằm.
Yume… Yume… Định mệnh chăng, khi cái tên ấy có nghĩa là “giấc mơ”? Chỉ là một giấc mơ thoáng qua, nhắc cho anh về một giấc mơ khác… một con người khác… một ngày tháng khác…
Inuyasha không hiểu, hay không chịu hiểu. Anh đã không cần thêm một giấc mơ nào nữa, trong cuộc đời này.
Nước vẫn trôi đi, mưa vẫn rơi trên mặt đất. Nhưng cơn mưa rồi cũng sẽ tạnh, dòng sông rồi cũng sẽ phải cạn dần. Chỉ còn mặt đất vẫn trân trân nhìn những năm tháng đi qua. Cơn mưa này không còn là cơn mưa năm xưa.
Anh biết rõ.
Gặp lại để làm gì? Chừng chục năm nữa, nếu gặp lại nhau, cô chắc chắn sẽ không thể còn gọi anh bằng “chú” như ngày nào. Anh không thay đổi gì từ ngày ấy. Anh sẽ không thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi… bằng cả một kiếp người.
Cuộc đời anh đã trải qua bao nhiêu kiếp người? Sẽ trải qua bao nhiêu kiếp người?
Cuộc đời đã đẩy cô đến bên anh một lần, gắn kết với anh một lần. Với anh, thế là đủ.
Và anh- sẽ cùng với đất trời sống mãi. Và cô- sẽ theo vòng luân hồi thay đổi. Cô và anh sẽ tồn tại song song bên nhau… Không bao giờ gặp lại. Như cơn mưa vẫn thổi qua mặt đất.
Hoa hồng đỏ khác với hoa hồng trắng.
Anh lại ra đi. Tới những vùng đất xa xôi khác, những cuộc phiêu lưu khác. Mùa đông bão tuyết qua nhanh, mùa xuân thoáng qua như một cơn gió, mùa hạ trôi đi theo những dòng mưa, mùa thu lặng lờ dưới những lớp lá vàng.
Những lá mail Inuyasha gửi cũng thưa dần, dù chúng vốn đã chẳng đều đặn lắm. Người em trai anh giờ đã già, rất già. Và có nhiều việc phải lo hơn là gửi những lá thư không có hồi âm.
Anh cũng đã quên đi hộp mail của mình, quên đi cả một lá mail anh chưa bao giờ đọc.
“Thật tình cờ, tôi vừa gặp lại Yume ở một đền thờ. Giờ thì cô ấy không nhận ra tôi ngay lập tức được nữa, vì tôi đã thay đổi qúa nhiều. Nhưng cô ấy vẫn còn nhớ anh. Kỳ lạ, neh?
Anh có tin không Sesshoumaru, cô ấy vẫn không lấy chồng. Cô ấy nói dường như trái tim cô ấy không thể yêu ai được vậy. “Có ai đó trong trái tim cháu, mà cháu không thể quên…” cô ấy đã nói thế, với một nụ cười bình thản.
Giá mà tôi có thể nói cho cô ấy biết đó là ai…”
Và cả hai vẫn cứ đi qua nhau như thế. Như dòng nước luân hồi trên mặt đất.
Cho đến bao lâu?.
Sao Mai
Theo http://www.chutluulai.net/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhà văn Nguyễn Quốc Trung trên hành trình đất không đổi màu

Nhà văn Nguyễn Quốc Trung trên hành trình đất không đổi màu Nhà văn Nguyễn Quốc Trung qua đời cách đây 2 năm vì Covid-19, được Hội Nhà văn...