Thứ Bảy, 25 tháng 3, 2017

Cảm nhận cung đàn xưa

Cảm nhận cung đàn xưa
Đâu khoảng năm 1994, trong một buổi chiều lang thang vào một nhà sách trên đường Lê Lợi, tình cờ tôi thấy một băng cassette bìa màu xanh nhạt có hình ca sĩ Ánh Tuyết. Tôi cầm lên xem, là album ca nhạc do Trung tâm băng nhạc Trẻ phát hành có tên Cung đàn xưa, gồm toàn những ca khúc tiền chiến nổi tiếng một thời.
Giọng ca Ánh Tuyết thì tôi đã được nghe cô ấy hát từ khi còn ở Huế, nhưng đây là lần đầu tiên được biết trong cuốn băng này, ca sĩ trình bày toàn những ca khúc đã một thời vang bóng của nhiều nhạc sĩ trứ danh.
Một loạt ca khúc bất hủ của những cây đại thụ trong nền âm nhạc VN nửa sau thế kỷ 20 như: Văn Cao với Buồn tàn thu, Cung đàn xưa; Dương Thiệu Tước với Bóng chiều xưa, Đêm tàn Bến Ngự; Trần Hoàn với Sơn nữ ca; Thông Đạt với Ai về sông Tương; Tô Hải với Nụ cười sơn cước, La Hối với Xuân và tuổi trẻ …
Tất cả được tập hợp để tạo nên một tổng thể giai điệu mang nhiều âm sắc khác nhau, biểu hiện nỗi lòng và nỗi niềm hoài cảm của con người…
Một Buồn tàn thu ẩn chứa tâm sự nhớ nhung của người thiếu nữ đối với người yêu đang xông pha ngoài sương gió vì nghĩa vụ; nỗi lòng đó được ca sĩ trình bày bằng giọng ca rất điêu luyện:
Ai lướt đi ngoài sương gió
Không dừng chân đến em bẽ bàng
Ôi! Vừa thoáng nghe em mơ ngày bước chân chàng, 
từ từ xa đường vắng…
Giọng hát trong trẻo truyền cảm đó đã thể hiện trên một nền nhạc sang trọng, gợi cho người nghe những hoài niệm về một thời xa vắng, về một không gian tĩnh lặng trầm mặc được ghi lại trong từng ca từ của ca khúc Ngọc lan:
Ngọc lan dòng suối tơ vương
Mắt thu hồ dại ánh vàng
Ngọc lan nhành liễu nghiêng nghiêng
Tà mấy cánh phong nắng thơm ngoài song…
Xen vào đó là giai điệu rộn rã tươi vui, biểu lộ niềm tin yêu và khát vọng của tuổi trẻ trong một mùa xuân thanh bình hoan lạc:
Ngày thắm tươi bên đời xuân mới
Lòng đắm say bao nguồn vui sống
Xuân về với ngàn hoa tươi sáng
Ta muốn hái muôn ngàn đóa hồng…
Bên cạnh cũng có những ca từ thật bình dị, chân thật nhưng không kém phần lãng mạn sâu lắng trong Nụ cười sơn cước của nhạc sĩ Tô Hải:
Ai về sau dãy núi Kim Biên
Nhắn rằng tim tôi chưa phai mờ
Hình dung một chiếc thắt lưng xanh
Một chiếc vòng sáng long lanh
Với nụ cười nàng quá xinh…
Nhưng có lẽ gợi cho người nghe cảm xúc nhất là tình khúc Cung đàn xưa của nhạc sĩ Văn Cao. Đã từ lâu tôi rất thích bài hát này của nhạc sĩ. Càng nghe càng thấm vì ý tứ, hình ảnh trong lời hát thật đẹp và buồn. Có lẽ những ai đã từng yêu và rồi phải chia tay một mối tình đẹp và lãng mạn mới cảm nhận hết sự tinh tế, huyễn hoặc, lộng lẫy và buồn bã của Cung đàn xưa.
Hình ảnh người thiếu nữ trong bài hát quá đẹp và thánh thiện. Người thiếu nữ ấy được nhắc đến bằng những ngôn từ trau chuốt, huyền ảo, không phải do cô là một nàng tiên mà là do tâm tình của người nhạc sĩ rất trân trọng khi hoài vọng, nhớ thương và xưng tụng người tình.
Hồn cầm phong hương hình dáng xuân tàn
Ngày dần buông trôi sầu vắng cung đàn
Từ người ra đi chờ vắng tin người
Từ người ra đi là hết mơ rồi…
Trong những năm tháng đầu tiên của tiến trình đổi mới, Trung tâm băng nhạc Trẻ (tên cũ của Hãng phim Trẻ ngày nay) đã tiên phong mang đến cho người nghe những bài hát thật hay trong kho tàng ca khúc trữ tình của nền âm nhạc một thời vang bóng. Đó là những viên ngọc quý tồn tại mãi với thời gian, với tâm hồn con người.
 Theo http://tuoitre.vn/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Fukushima: Thảm họa vẫn còn tiếp diễn 4 Tháng Chín, 2023 Trích từ tiểu thuyết “Trò chuyện với thiên thần” của Trương Văn Dân Ba đang...