Thứ Tư, 24 tháng 5, 2017

Những năm tháng vội vã

Những năm tháng vội vã
Trôi qua một năm, thời gian giao mùa cũng đến, cái lạnh hanh hao nhưng đủ ấm trong một chiếc áo khoác mỏng, nhìn dòng người tấp nập qua nhau trong cái không khí ấy, chợt có cảm giác nôn nao, ấm áp cùng với cái chông chênh. Tuổi trẻ có nhiều lắm những trăn trở nhưng chẳng đầu chẳng cuối và thường là những trăn trở không lời giải đáp.
Cứ thế trôi bao nhiêu năm tháng, ta lại đổi khác nhưng chính ta lại không thấy được điều đó, chỉ là thời gian trôi qua nhanh quá khiến ta không kịp nhìn lại. Ta vẫn mãi loay hoay với mớ bộn bề ngoài kia, với bao nhiêu thứ lo toan mà đôi khi quên mất đi những cảm xúc của mình. Để rồi có lúc cảm thấy như thiếu thốn, như mất mát đi điều gì đó, là những cảm xúc chưa được giải bày, những suy nghĩ cứ nối tiếp suy nghĩ. Dừng lại một chút, đừng để thời gian lừa mị, hãy cho ta những khoảng lặng, để suy nghĩ để tự vấn bản thân, chỉ một mình, bởi vì chỉ có khi một mình, lặng yên ta mới biết được mình thực nghĩ gì và muốn gì, có thể lúc đó ta mới cảm thấy chân thật với lòng mình hơn. Cứ để mọi thứ được dịp phơi bày ra.
Quên đi những thường nhật lo toan, ta trở về với tĩnh lặng, lắng nghe âm thanh của cuộc sống,của mọi vật đâm chồi nảy nở, của dòng người luân chuyển ngoài kia, Qua những tháng ngày dài rong ruổi chỉ để tìm hiểu xem cái tâm hồn này nó muốn gì? Nghĩ gì? Hay chỉ là trống rỗng.
Mãi phân vân với những trăn trở mãi đi tìm thứ không thuộc về mình và đã nhận ra thứ mình đánh mất là chính mình, bởi những lạc lối, si mê vô độ, bởi những sự chấp vá có kỳ hạn, bởi những lớp ảo ảnh tinh vi che mờ, bởi những phù du mộng tưởng ấy là thứ không có thực nhưng luôn làm si mê lòng người. Bởi đôi mắt trần gian không thể thấu rõ mọi vật, bởi càng suy xét nhiều lại thấy xáo trộn tâm tư. Sau cùng ta học cách bình thản đón nhận, không suy xét hay chấp trước.
Dẫu có qua bao nhiêu thời gian, thì kỷ niệm cũng là thứ khó phai mờ nhất, nhất là khi kỷ niệm lại giống như món đồ cũ, hanh hao qua bao nhiêu lớp bụi thời gian, dù cũ nhưng nó đã cho người ta thấy sự can trường qua thời gian và giá trị hiện hữu. Càng cũ thì càng quý giá, những gì đã qua càng là những ảo ảnh đẹp đẽ, bởi vì trong tâm trí ta đã xây dựng cho nó thật lung linh và bởi vì nó không còn ở hiện hữu tiếp diễn nên ta luôn thấy thiếu vắng và hoan hoải về một miền xưa.
Lớp bụi thời gian ngày càng đóng rêu, càng trôi qua nhiều năm lớp rêu ấy càng dày đặc và phủ mờ quá khứ, khiến bao điều đã qua thành mờ nhạt. Vì thế kỷ niệm cũng meo móc, thời gian tầng tầng lớp lớp che phủ đi nhiều điều đẹp đẽ, biết rằng có những điều đẹp đẽ mà suốt cả đời ta cũng sẽ trân trọng mãi không quên.
Qua đi tháng năm, có những yêu thương chưa kịp thành hình đã vội vã bỏ ta, có những kỷ niệm chưa đợi ta trân quý cũng sắp chia xa. Có những người ta mãi yêu thương nhưng chưa một lần thổ lộ. Có những tháng năm thật dài mà ta đã để nó trôi qua lạc lõng, ta đã ngủ quên quá lâu để biết được thực cảm xúc của mình. Bởi vì khi lúc nhỏ, khi cảm xúc được phơi bày rõ ràng, ta thấy mình thực hơn, khi ta không quá phụ thuộc vào những thiết bị công nghệ như ngày nay, ta thấy mình thực có cảm xúc và dễ dàng phơi bày hơn.
Hãy cứ đi đi, đừng do dự, khi đi ta sẽ có con đường cho mình, khi ta do dự ta sẽ mãi cảm thấy chông chênh và lạc lối, bởi khi còn trẻ, ta được phép phạm sai lầm, được phép trải nghiệm, không ai trách ta khi ta thất bại cả nhưng khi ta không thực hiện điều gì ta mong muốn, dẫu ta cố lờ đi nhưng lương tâm sẽ tự vấn ta.
Tôi cho rằng dẫu bạn không thực hiện được ước mơ của mình sẽ chẳng có gì đáng trách cả, chỉ khi bạn không dám thực hiện nó, không dám sống vì nó thì bạn đã mất mát khá nhiều. Tôi cứ đi theo tiếng gọi của những hoài bão, những ước mơ, tôi không quan trọng đích đến, không quan trọng mình đã đạt được những gì, vì trong cuộc hành trình đó dù được dù mất tôi đã học được từ những trải nghiệm, đó là bài học còn quý giá hơn cái đích đến. Dù cho mọi thứ vẫn còn dang dở thì ta vẫn cứ đi, vì khi đi ta mới biết được mình thực mong muốn gì.
Ai qua đi tuổi trẻ mà không một lần tiếc nuối? Nhưng đó là cái nhìn khi ta đã qua một thời trẻ dại, đã đi qua thời gian và đã thấm bụi trần, còn bây giờ khi đã hiểu ra, ta vẫn còn một chặng đường dài, đi qua năm cũ ta lại thấy chông chênh với một năm mới. Mọi sự hãy còn bắt đầu.
Cho những điều đã cũ
Cho những năm tháng vội vã qua nhanh
Cho những ngày dài còn lắm chông chênh.
Vô Ngã
Theo https://www.facebook.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mười một phút 2

Mười một phút 2 Chương 11 Công ty người mẫu gọi đến ngày hôm sau và hỏi về những tấm ảnh, cũng như thời điểm buổi trình diễn thời trang được...