Khi chị đến điểm hẹn thì chuyến du lịch Đà Lạt do Công
đoàn tổ chức đang chuẩn bị khởi hành. Cổ quàng khăn hoa, lưng đeo ba-lô, đi đôi
bốt da bò trẻ trung, chị vội vã leo lên chiếc xe to, lúng túng tìm chỗ ngồi.
Hầu như mọi người trong chuyến đi đều có đôi, có người còn dẫn theo con cái, bố
mẹ... Chị đi một mình nên lẻ loi quá. Cuối cùng chị cũng tìm được một chỗ
trống, cạnh một chàng trai trẻ. Anh chàng tai đeo headphone, khẽ gật đầu lịch
sự sau câu chào của chị rồi lại chăm chú nhìn ra cửa kính xe.
Càng đến gần khu Bảo Lộc thì không khí mát
dịu khiến chị thấy thanh thản, nhẹ nhõm hơn. Đoàn dừng vào ăn trưa tại một quán
ăn nổi tiếng. Điện thoại rung nhẹ, không cần xem chị cũng biết tin nhắn của
Hiếu. Lúc này đang ăn cơm bên vợ và các con, nhưng chắc hẳn lòng anh nóng như
lửa đốt khi nghĩ đến cảnh chị đang tung tăng một mình về thành phố mộng mơ. Chị
mở máy đọc "Em đi đến đâu rồi?" "Em vừa tới Bảo Lộc"
"Em ngồi cạnh ai?" Chị cắn môi. Bao giờ anh cũng lo lắng khi chị đi
một mình, sự quan tâm quá sâu sát của anh khiến chị được an ủi phần nào nhưng
cũng khiến chị mệt mỏi. Chị muốn trêu anh một tí, bèn trả lời:"Em ngồi
cạnh một chàng trẻ đẹp trai." Im lặng một lúc, chị nhận được tin anh:
"Em mặc ấm kẻo cảm lạnh đấy, không còn trẻ nữa đâu!" Chị biết đấy là
câu "cảnh tỉnh" của anh trước câu đùa không đúng chỗ của chị. Hơi
ngậm ngùi, chị nhìn suất cơm người phục vụ vừa mang đến: món salad trộn nổi
tiếng, thịt rừng nướng thơm lừng và tô canh nóng hổi bốc khói nấu bằng một loại
hoa gì đó rất lạ.
– Là bông Atisô đó chị ạ!
Chị ngẩng lên, ra là "chàng trẻ đẹp
trai" ngồi bên cạnh. Chị mỉm cười tỏ vẻ thân thiện:
– Cám ơn em, chị nghe nói nhiều về loài
hoa này, bây giờ mới được thấy.
Chàng trai múc cho chị một chén canh vui
vẻ giới thiệu:
– Em tên là Tuấn. Em đã đi Đà Lạt mấy lần.
Bạn gái em cũng mê canh Atisô lắm. Chị thử đi, vị ngọt riêng biệt khó quên.
Quả là món canh hoa Atisô có vị ngọt vừa
thanh vừa ngậy, thật lạ. Dùng xong bữa trưa, xe lại tiếp tục lăn bánh về phía
thành phố Đà Lạt. Chị chìm vào giấc ngủ chập chờn... Ký ức đưa chị về 15 năm
trước, khi người đàn ông chị tin tưởng trao thân đã bỏ rơi chị với cái thai 4
tháng trong bụng. Chị đã đứng rất lâu trước phòng Kế hoạch hóa gia đình, cố
gắng căng hết trí não và sức lực yếu ớt của cô gái 27 tuổi, để trả lời câu hỏi
quyết định: Để hay Bỏ? Rồi vẫn bướng bỉnh và quyết đoán như bản tính cố hữu,
chị đi thẳng về nhà và khẳng định: Sẽ làm người mẹ đơn thân.
Khỏi phải kể những tủi nhục, đắng cay chị
phải trải qua để bé Tấm lớn và xinh đẹp như bây giờ. Rồi Hiếu đến bên chị,
người đàn ông có địa vị và một mái ấm gia đình trọn vẹn tình cờ quen chị qua
công việc giao dịch ở Công ty. Sau những cố gắng lẩn tránh, một lần đổ bệnh vì
đưa đón con gái đi học lúc trời mưa, chị đã yếu mềm ngã vào vòng tay của Hiếu
bởi sự chăm sóc quá tận tụy của anh. Thấm thoắt bao năm trôi qua, chị vẫn là
người tình bí mật của anh trong những chuyến đi xa, trong khách sạn, phòng trọ.
Còn người vợ "công minh chính đại" thì vẫn hãnh diện sánh bước cùng
anh trong các đám cưới, đám ma, các buổi hội họp đông đúc... Anh bảo: "Anh
không thể bỏ vợ nhưng cũng không thể quên em. Cứ như thế này chẳng tốt hơn cho
em sao?" Nhưng chị thì cứ cảm thấy mình đang mất thứ gì đó rất quý giá mỗi
ngày một ít, rất ít thôi mà không thể lấy lại được...
Xe xóc mạnh, chị giật mình mở mắt. Chàng
trai bên cạnh mỉm cười nhìn chị:
– Chị ngủ ngon thật, xe đang đi qua đèo
nên khá xóc chị ạ.
Chị ngắm vẻ trẻ trung khôi ngô của Tuấn và
lòng chợt nhói buốt khi nhớ về mối tình thời sinh viên. Ngày ấy vì nông nổi,
chị đã bỏ người yêu để đến với bố bé Tấm, dáng vẻ của chàng trai này khiến chị
lại liên tưởng đến người yêu đầu đời của mình. Chị hỏi:
– Sao em không rủ bạn gái đi cùng?
– Ban đầu đã định đi cùng, rồi bạn ấy lại
hờn giận vì một chuyện vớ vẩn và thế là chúng em lại mỗi đứa một nơi.
Chị trầm tư nhìn ra cửa kính xe, những tán
lá dương xỉ, lá kim, lá thông xanh mướt chạy dọc suốt quãng đường đi khiến
không gian tưởng như trong suốt và an lành vô tận. Chị bỗng thấy tiếc cho đôi
bạn trẻ, chị bảo:
– Lúc trẻ người ta thường để lỡ rất nhiều
cơ hội lớn chỉ vì những lỗi lầm vụn vặt, sau này sẽ chẳng tìm lại được em ạ.
– Vâng, em vẫn thường nghe nói vậy nhưng
khi đối diện cuộc sống, chúng em không dễ vượt qua. Bạn gái em rất dễ giận hờn
vô cớ, có khi vì những nguyên nhân hết sức vô lý. Chúng em quen nhau 4 năm đại
học và yêu nhau sau khi ra trường đã 5 năm nhưng càng ngày lại càng thấy mệt
mỏi...
Thật trùng hợp với mối quan hệ 9 năm của
chị và Hiếu. Chị nghĩ về cảm giác của mình với Hiếu và cũng chợt nhận ra sự mệt
mỏi đã hiện diện rất lâu giữa họ. Nhưng anh đã gắn vào đời chị như một chi
tiết, một thói quen và chị đã nhiều lần thử thoát ra, nhưng rồi lại buông
xuôi...
Hướng dẫn viên thông báo đã đến khách sạn
nơi đoàn sẽ nghỉ lại ba ngày. Chiều Đà Lạt đẹp đến nao buồn. Chị dùng bữa tối
thật nhanh để dành thời gian đi dạo một vòng làm quen thành phố nổi tiếng mộng
mơ này. "Em đang làm gì?" Chị lại nhận được tin nhắn của Hiếu. Chị
biết giờ này cả nhà họ đang ngồi xem ti-vi, và anh chỉ dám lén lút nhắn tin hỏi
thăm chị. "Em đi dạo một vòng Đà Lạt anh à" "Em nhớ mặc áo ấm và
về ngủ sớm nhé!" Và chắc chắn là để sau câu nhắn cuối cùng ấy, anh sẽ xóa
ngay lập tức tất cả tin nhắn trong ngày của họ phòng trường hợp khi vào phòng
ngủ, vợ bất ngờ kiểm tra điện thoại. Chị bỗng thấy tủi thân quá.
Đà Lạt buổi tối khá lạnh, chị kéo cao cổ
áo len. Ven hồ Xuân Hương đông vui dập dìu những cặp đôi từ khắp nơi đổ về. Một
người thợ chụp ảnh dạo mời chị, chị khẽ lắc đầu, lưu lại vẻ mặt buồn bã của
mình làm gì chứ. Đi một lúc, đôi bốt da bò bắt đầu "nhắc nhở" đôi
chân chị. Thấy một quán café nhỏ nằm ẩn mình trong góc phố, chị bước vào. Cô
chủ quán dáng người thấp đậm, nước da hồng mịn, hỏi chị dùng gì. Chị lúng túng,
chị rất muốn dùng thứ gì đó lạ lạ của bản xứ, mà lại không nghĩ ra...
– Hai li Atiso nóng.
Chị giật mình. Giọng nói quen quen. Tuấn
bước đến ngồi trước mặt chị, mỉm cười. Chị mừng rỡ:
– Sao trùng hợp thế?
– Em đi dạo quanh hồ, buồn quá. Thấy quán
café vắng... lại gặp chị!
– Thế thì em chẳng trốn thoát chị được
rồi! – Chị chỉ định đùa, nhưng nói xong lại thấy hơi quá lố, bèn đỏ mặt nín
lặng. Tuấn cười thản nhiên:
– Chưa chắc đâu nhé, có khi chính chị
chẳng trốn thoát em!
Không khí vui vẻ hẳn. Atiso ấm áp lan tỏa
dần trong cơ thể chị. Lần đầu tiên chị biết một loại cây có thể dùng cả rễ, lá,
và hoa để chế biến được thành nhiều món ăn, thức uống và làm dược liệu quý như
vậy, thực thú vị. Tuấn rủ:
– Ngày mai em sẽ dẫn chị ra chợ xem cây
Atiso. Em cũng phải mua một ít về biếu bố mẹ vợ tương lai.
– Em chu đáo quá! Bao giờ tụi em tổ chức
hôn lễ?
– Tháng sau chị ạ. – Giọng Tuấn trùng
xuống rồi cậu im lặng.
– Sao thế? Sao thế? – Chị ngạc nhiên rồi
buột miệng – Đám cưới là giấc mơ không bao giờ trở thành hiện thực với chị dù
chị đã làm mẹ mười mấy năm...
Lần này thì Tuấn sững sờ. Cậu ngắm trộm
chị và cũng buột miệng:
– Sao lại bất công thế nhỉ! Chị thật đẹp,
thật dịu dàng... Sao những phụ nữ đẹp luôn chịu nhiều thử thách thế...
– À...- Chị bối rối, gọi người phục vụ đến
tính tiền để đánh trống lảng – Mình đi dạo tiếp em nhé?
Họ lững thững bước bên nhau, hòa lẫn vào
những cặp đôi từ muôn phương đổ về. Đêm Đà Lạt huyền ảo mờ sương. Mùi khoai
nướng, mùi sữa đậu nành thơm lựng mời gọi từ các hàng quán ven đường. Những
bông hoa đủ sắc màu lúc thì thấp thoáng kín đáo góc sân vườn, lúc thì khoe sắc
rực rỡ giữa đường phố tấp nập.
– Bọn em quen nhau quá lâu mà tình cảm
hình như cứ dừng tại chỗ. – Đột nhiên Tuấn nói như đã thân thiết với chị lâu
rồi – Em mệt mỏi vì những lần làm mình làm mẩy của cô ấy. Cô ấy không thông cảm
cho em đã chịu quá nhiều áp lựa từ công việc, từ xã hội với bao nghĩa vụ của
một người đàn ông trưởng thành. Rốt cuộc, đám cưới chỉ còn là sự hoàn tất một
trách nhiệm.
– Ôi, em đã nhầm lẫn rất nhiều về phụ
nữ...- Chị bỗng muốn khóc khi nghe Tuấn nói những lời như thế – Mỗi giai đoạn
cuộc đời mình, người phụ nữ có những ứng xử khác nhau. Nhưng trong sâu thẳm
trái tim, lúc nào họ cũng yếu đuối, đa cảm và lo lắng về người đàn ông của
mình! Chị đã từng rất nông nổi, đã từng yêu hết lòng, đã từng bị phụ bạc, đã
từng hi sinh rất nhiều... và bây giờ...
– Bây giờ thì sao hả chị?
– Bây giờ chị thấy tất cả đều vụn vặt nhỏ
bé. Điều quan trọng không phải là tính xem mình nhận được bao nhiêu mà so đo
hơn thiệt. Điều quan trọng là mình giữ lại được những gì từ nhau dẫu còn bên
nhau hay không còn nữa...
Chị ngỡ như chị đang nói với một mình chị.
Chị nghĩ đến người yêu đầu tiên, đến bố bé Tấm, đến Hiếu...Ba người đàn ông của
chị mà không phải của chị, ba người đàn ông đi qua đời chị cho chị được và
mất... Gió lạnh từ phía hồ ùa đến, định quàng chặt lại tấm khăn len thì chị
nhận ra, bàn tay Tuấn đã nắm chặt tay chị từ lúc nào... rồi vòng tay mạnh mẽ
của chàng trai ôm siết bờ vai chị, chàng đặt lên môi chị nụ hôn khao khát, cháy
bỏng...
– Ôi...ôi, đừng em...- Chị lắp bắp.
– Em yêu chị. Em đã thấy ngay cảm giác ấy
khi chị đến ngồi cạnh em...
– Đừng có thương hại chị như thế!
Dùng hết sức mình, chị vùng chạy, một
chiếc taxi vừa đi đến, chị vội vã ngồi lên xe, người tài xế hơi ngạc nhiên khi
thấy chị run run đọc tên khách sạn nơi mình ở còn những giọt nước mắt thì cứ ào
ạt tuôn rơi...
Về đến căn phòng của mình, chị chỉ kịp vùi
vào chăn, cho mình được thỏa thuê khóc, lâu lắm rồi chị mới được khóc như thế,
khóc "đã đời" mà không phải vì tủi thân, đau đớn, vô vọng... Rồi mệt
mỏi của cả một ngày đã khiến chị thiếp đi trong giấc mơ tím ngọt ngào của Đà
Lạt...
Tiếng gõ cửa dồn dập của người hầu phòng
khiến chị giật mình choàng dậy. Nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ sáng, chị vội sửa
soạn thật nhanh để xuống ăn sáng cho kịp lịch trình tham quan với đoàn. Chị hồi
hộp nghĩ đến cảnh phải "chạm mặt" với Tuấn.
Mười mấy năm mang tiếng "độc
thân", chị đã kinh nghiệm nhiều tình huống khó xử với những người đàn ông
chung quanh. Mình phải nghiêm nghị hay thản nhiên đây? Mình phải tươi tắn hay
lạnh lùng đây? Chỉ kịp nghĩ đến vậy thì chàng trai đã đứng trước mặt chị với
một bó hoa rất lạ trên tay và nụ cười hình như quen lắm rồi. Những bông hoa tím
biếc rạng ngời vươn mình trong lớp lá xanh dày.
– Em dậy sớm ra chợ Đà Lạt, tìm mua những
bông Atiso đẹp nhất đem về tặng chị. Chị đừng giận em nhé.
– Cám ơn em.
Chị ôm bó hoa vào ngực, thấy sắc tím rạng
rỡ đang lan tỏa khắp thân thể mình. Trời Đà lạt hôm nay hửng nắng, chị chọn tấm
áo hoa mỏng màu vàng chanh đi giữa phố hoa.
– Trông chị trẻ như cô gái hai mươi tuổi.
Để em làm phó nháy cho chị.- Tuấn bảo. Một du khách nước ngoài đi qua, Tuấn nhờ
ông khách bấm vài kiểu ảnh.
– Thế là chúng mình đã có những khoảnh
khắc lưu giữ – Chàng trai nháy mắt. Chị muốn chạy trốn nhưng rồi không thể. Chị
thấy thực hạnh phúc. Hình như chưa bao giờ chị có được cảm giác hạnh phúc như
thế. Như thởi hai mươi tuổi trở lại. Như thuở tình đầu mê đắm ngọt ngào.
Sau bữa tối, người hướng dẫn viên thông
báo:
– Sáng mai đoàn chúng ta sẽ tạm biệt Đà
Lạt sau chuyến hành trình ba ngày vui vẻ để lên đường về lại phương Nam. Chúc
quý vị có nhiều kỷ niệm đẹp với thành phố mộng mơ.
Chị lẻn ra sân sau. Chị định bụng sẽ đi
khắp Đà Lạt một mình tối nay, đi qua những nơi họ đã đi, những nơi họ đã ngồi,
những nơi họ chuyện trò vui vẻ. Bởi dẫu có lần sau nữa trở lại Đà Lạt, chị sẽ
không được sống lại cảm xúc ấy nữa. Hai bên đường hàng quán nhộn nhịp, lao xao
tiếng nói cười của vô vàn du khách. Hàng hàng áo len, mũ len, găng tay và các
loại đồ lưu niệm độc đáo tràn ngập khu phố đi bộ. Từ đâu đó vẳng đến bản
Serenade của Schubert khiến chị bước chậm lại mơ màng... Một cái ôm từ sau dịu
dàng và giọng nói thân quen thì thầm làm chị giật mình:
– Em tìm chị khắp thành phố tối nay... Em
đoán rồi chị sẽ đi đến đây...
– Em về đi! – Lần này thì chị mang hết can
đảm, nghiêm nghị của "bà cô" khó tính ra, nhìn thẳng vào mắt Tuấn –
Em định đem chị ra đùa hay sao? Em biết em đã rất tệ với vợ chưa cưới của mình
không?
– Em không đùa. Em không đùa! Em yêu chị.
Chúng mình là hai kẻ tự do. Sao chị phải trốn tránh tình cảm của mình như thế
chứ? Em không để chị một mình hôm nay đâu!
Rồi chị thấy họ đến một khu vườn rất nhiều
hoa, thấy thang máy lao vun vút và dừng lại một căn phòng với rèm cửa, ga gối
toàn là màu trắng, chỉ có lọ hoa bên cửa sổ ảo mờ ánh sáng tỏa ra từ chiếc chao
đèn là ánh lên màu tím biếc... Chị như người mộng du...có phải chị đang lạc vào
giấc mơ của thời hai mươi tuổi, với người con trai đầu đời và mối tình nguyên
khôi... Chị nhắm mắt ngất ngây trong nụ hôn nồng nàn của Tuấn, trong vòng tay
tuổi trẻ, trong khoảnh khắc hạnh phúc trần thế mãnh liệt tận cùng...
Giật mình choàng dậy, đồng hồ chỉ 3 giờ
sáng, nhìn bên cạnh thấy chàng trai trẻ đẹp, mạnh mẽ đang ngủ say ngon lành ...
Định thần lại, chị rón rén mặc quần áo, đắp lại chăn cho Tuấn rồi nhẹ nhàng ra
khỏi căn phòng khách sạn. Chị nhờ người lễ tân gọi chiếc taxi đi ra thẳng bến
xe. " Mình không thể chờ cậu ấy thức dậy. Mình không đủ can đảm để nói lời
từ biệt tình yêu của đời mình...".
Chuyến xe sớm nhất rời Đà Lạt bắt đầu
chuyển bánh. Chị mở điện thoại, nước mắt nhòe trên mi, run run nhắn cho Tuấn:
"Đừng bao giờ tìm chị nữa, chị có cuộc sống của chị. Em không được làm tổn
thương người vợ mà em đã lựa chọn. Chúc em hạnh phúc". Rồi chị tìm số của
Hiếu, và nhắn một câu ngắn gọn: "Em nghĩ chúng "ta cần phải kết thúc.
Chúc anh hạnh phúc."
Chị thở dài: Mình lại vừa chúc hai người đàn
ông hạnh phúc, còn mình thì sao nhỉ? Bỗng chị ngẩn người khi thấy những chùm
hoa Atiso tím rực rỡ suốt dọc đường về...
27.1.2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét