Nhìn tía vét một ít gạo còn sót lại trong cái khạp da lươn nằm
trong góc bếp để bắt nồi cơm, thằng Đực cảm thấy buồn trong lòng vô hạn, nó buồn
cho số phận hẩm hiu của cha con mình, mẹ nó mất sớm khiến cho tía mình phải làm
"Gà trống nuôi con" từ bấy lâu nay, hai cha con cố gắng làm lụng cật
lực để kiếm tiền và dành dụm mong sao gia đình bớt phần cơ cực về sau, vậy mà đến
gần tết năm nào cũng vậy, nhà vẫn thiếu trước hụt sau khiến cho hai cha con thằng
Đực cuộc sống càng ngày càng thêm khốn khó.
Nhìn dấp dáng lom khom của ông Tư đang vo gạo ở sàn nước giáp
với mé con kênh, Đực thương tía lắm, chưa đầy ngũ tuần mà Đực thấy râu tóc tía
mình bạc phơ như những ông già sáu bảy mươi tuổi, có lần nó chứng kiến tía mình
Với bà Sáu ở xóm bên nói chuyện với nhau:
- Hôm nay bên nhà tui buồng chuối xiêm nó chín vàng hực, tui
đem qua cho hai cha con anh Tư mấy nãi, trước để anh cúng chị Tư, sau hai cha
con anh ăn lấy thảo.
- Trời ! Sao Sáu cho tía con tui nhiều quá vậy, sao không đem
ra chợ xã bán lấy tiền mua đồ để chi dùng trong nhà, mà sao Sáu cứcho hoài tía
con tui không biết lấy gì đền đáp.
- Anh Tư ơi! Tui có một thân một mình ăn xài có bao nhiêu
đâu, anh với thằng Đực cũng phải có cái ăn để còn mần công chuyện, tui thấy thằng
Đực nó nhổ giò lẹ ghê, nó đang sức ăn nếu để thiếu thốn tội nghiệp con lắm anh
.
Nghe bà Sáu nói đến mình mà bà dùng chữ con thật trìu mến, tự
dưng trong bụng thằng Đực nó ước ao :
"Phải chi tía mình ưng bà sáu để bà về ở chung, chắc nhà
mình sẽ vui hơn".
Đặt mấy nãi chuối trên bàn, bà Sáu hỏi:
- Chắc hai tía con chưa ăn cái gì hết phải không? Tui thấy
tía con anh vất vả quá, thôi vầy nè để tui lo ba cái vụ cơm nước hàng ngày giùm
cho, anh đi làm cực khổ quá mà còn lu bu cơm nước thì giờ đâu mà nghỉ ngơi.
Nghe bà Sáu đề nghị như vậy, ông Tư hơi giật mình bèn nói:
- Sáu ơi! Thôi Sáu làm vậy thiên hạ biết được họ dị nghị tội
nghiệp cho Sáu lắm, tui sợ họ nói hành nói tỏi Sáu chịu không thấu đâu, ở đời
khổ lắm có người họ thấy mình có thay đổi này nọ thì họ hay bàn ra tán vào, họ
đồn đãi cả xóm cả làng biết ráo trọi, vậy đó rồi mình đi tới đi lui gặp mặt họ
khó coi lắm .
Nghe ông Tư thoái thoát và đưa ra cái lý lẽ có thật trong đời
sống hàng ngày hay gặp phải, nhưng bà Sáu chẳng những bà không e ngại mà còn thẳng
thừng đạp đổ dư luận, bà nói:
- Chèn mẹc ơi ! Tui đâu có ngại ba cái lẻ tẻ đó anh Tư, hơi
đâu chấp ba chuyện này, miễn sao mình sống bằng cái tấm lòng là quý lắmrồi, anh
để Sáu này lo mọi việc hai cha con cố gắng làm việc của mình nhe .
Ông Tư chưa kịp phản ứng gì sau câu nói của bà Sáu, thằng Đực
nhào vô có ý kiến liền.
- Con thấy cô Sáu nói vậy được đó tía, con với tía quần quật
suốt ngày, phải chi tía khỏe thì không nói, đàng này....
Thằng Đực bỏ lững câu nói trên, ý nó không muốn nhắc đến căn
bệnh ông Tư đang mang trong người có thể khiến ông buồn.
Thấy thằng Đực "chuyền" cho mình một đường chuyền
thật khéo qua câu nói trên, chẳng bỏ lỡ cơ hội, bà Sáu nhanh chóng "Sút" tiếp "trái banh" về phía ông Tư, khiến ông ú ớ khi thấy
"trái banh" nhanh chóng bay tung vào "Cầu môn" của mình:
- Anh Tư thấy chưa? Con nó còn nhỏ vây mà nó đã hiểu thấu
đáo mọi chuyện, vậy mà anh còn sợ này sợ nọ, thôi vậy đi, ngày mai trở đi Sáu
tui ghé qua lo cơm nước cho hai tía con luôn.
Ông Tư thấy trong lòng mình nó lâng lâng một nỗi niềm chỉ có
ông và bà Sáu biết, riêng thằng Đực nó hân hoan ra mặt sau câu quyết định cuối
cùng của bà Sáu nên nó phụ họa liền tức thì:
- Con hoan hô cô Sáu, từ nay con hết lục cơm nguội rồi, ha ha
ha, mà con nói nhỏ cái này, chỉ con và cô Sáu biết thôi, đừng để tía con nghe.
- Tía con ổng nấu ăn dỡ ẹt hà, con đi mần về bụng đói dữ lắm
mà nuốt hổng trôi, cá tía kho mặn lè, còn canh thì lạt nhách. Ha ha ha.
Thấy thằng con mình tự dưng nó ngã hẳn về phe "Địch"
để tố cáo mình, ông Tư cười khanh khách rồi đưa tay cốc vào đầu thằng Đực một
cái đau điếng, ông nói :
- Tổ cha bây! Hôm nay có "đồng minh" rồi xoay qua
tấn công tía bây hả?, tía kho mặn để ăn ít hao đó mà, chứ tía bây hồi xưa nấu
ăn bà nội bây khen nức nở luôn chứ bộ.
Sau câu nói của ông Tư cả ba người trong nhà cười vang khiến
con chó Phèn đang lơ mơ ngủ dưới cái chỏng tre cũng phải giật mình tỉnh giấc,
Nó nhóm người lên giương mắt nhìn, chắc nó đang lấy làm lạ vì đây là lần đầu nó
mới được nghe những tràng cười khoái trá trong căn nhà nhỏ này.
Trời đang nóng hầm hập tự dưng đổ mưa, mây giông ở đâu lại cuồn
cuộn bay về, hơi đất bốc lên tận cái chỏng tre nơi ông Tư đang nằm rên khì khì,
Hôm qua đi làm đồng về, ông để nguyên bộ đồ thấm mồ hôi trên người rồi nhảy ùm
xuống con rạch phía đầu làng để tắm, khi trở về nhà ông cảm thấy ớn lạnh trong
người, xối vội mấy gáo nước lên người cho sạch ông lau mình rồi thay bộ Pijama
của bà Sáu mới may cho ông hôm qua, nghe mùi vải mới, nghe mùi thơm nhẹ của loại
dầu thơm nào đó do bà Sâu tẩm vào, hương thơm bay lên mũi ông cảm thấy khoan
khoái trong người, leo lên chỏng tre ngồi vắt vẻo hai chân, ông rót ly trà
nóng từ cái bình tích có vỏ giữ ấm làm bằng trái dừa thật to được sơn lớp verni
láng bóng.
Hớp từng ngụm nghe sảng khoái vô cùng, rồi ông lên tiếng gọi:
- Sáu ơi ! Cơm nước xong chưa Sáu, tui đói bụng lắm rồi nè.
Nghe ông Tư than vãn như vậy, bà Sáu chột dạ bà nói:
- Có liền có liền, tui đàn dọn nè ông ơi! Còn thằng Đực sao
giờ chưa dìa, mấy hôm nó dìa áng chừng giờ này mà hôm nay không thấy hơi hám
đau hết trơn.
Bà Sáu bưng mâm cơm lên cái bàn ở nhà trên, nói cái bàn cho
oai vậy chứ kỳ thực nó được lắp ghép từ những miếng ván bìa gỗ tạp do mấy xưởng
cưa thải ra, ông Tư mót đem về cưa xẻ, đục đẽo rồi lắp râp lại thành cái bàn
dùng tạm.
Mâm cơm bà Sáu nấu tuy vài ba món nhưng bắt mắt và mùi thơm
bay tỏa ra khiến bụng ông Tu đánh lô tô liên tục vì cơn đói đang đến hồi kịch
liệt, Tô mắm kho nước màu nâu, nổi lên trên mấy con tôm đất đỏ au, vài miếng
thịt ba chỉ thái mỏng nổi lều bều trên mặt, mấy miếng cà tím chen vào tô mắm
làm cho tô mắm thêm sắc màu. Tô canh bông điên điển nấu tép mùi bốc lên thật
thơm bởi lớp hành phi bà Sáu rải lên phía trên, một rỗ rau tập tàng đủ loại để
ăn chung với món mắm, chi bây nhiêu đó thôi, khi ông Tư đưa vào bụng ông cảm thấy
cả "bầu trời quê hương" gói ghém vào trong đó
Chưa kịp cầm đũa lên thì ông Tư và bà Sáu đã nghe tiếng thằng
Đực ngoài ngõ nói vọng vô nhà:
- Thưa tía má con mới dìa
Nghe thằng Đực thưa kiểu cắc cớ như vậy, ông Tư hoảng vía
ông rầy thằng Đực tức thì:
- Nè nè cái thằng kia, bây ăn nói gì kỳ dậy? Bà con nghe được
kỳ cục lắm nghe, nói dậy tội nghệp cô Sáu bị người ta dị nghị.
Bà Sáu thì mặt đỏ ửng lên, bà bên lẻn thẹn thùng như những cô
gái còn son trẻ, bà lặng thinh không thốt được một lời.
Vô đến nhà thằng Đực nó phân bua:
- Sợ gì nữa tía ơi ! đầu trên xóm dưới ai cũng biết tía với
cô Sáu có cảm tình với nhau lâu rồi, giờ còn cơm nước cho tía nữa thì thiên hạ
còn biết dữ luôn.
Quê cơ với thằng Đực ông Tư cố chống chế:
- Không có đâu nây ơi!, tía với cô Sáu đây xem nhau như bạn
thôi, thiên hà đàm tiếu trật lất hơi đâu bây tin.
Nghe tía nói, thằng Đực cười nhẹ rồi nó ngồi vào bàn cùng ăn
cơm với tía cùng cô Sáu, trong bụng nó thầm thì:
"Tía để đó đi, đi đêm thế nào có ngày gặp ma, tui bắt gặp
là tía hết chối nha"
Nó tự cười với mình sau ý nghĩ trên, dường như ông Tư đoán được
ý nó ông nói:
- Thôi bây ăn cơm đi, lẹ rồi phụ dọn dẹp để cô Sáu về nghỉ
ngơi.
Bà Sáu nghe vậy liền lên tiếng:
- í đâu được anh Tư, để tui dọn dẹp xong rồi về luôn, Con nó
đi mần dìa mệt cho nó nghỉ ngơi để ngày mơi mần tiếp.
Cơm nước xong hai cha con ông Tư thảnh thơi ngồi nghe radio họ
đang dạy các chương trình trồng trọt và chăn nuôi, cô chú xướng ngôn viên dẫn
chương trình vui nhộn và sinh động khiến hai cha con có tràng cười khoái chí .
Bà Sáu lui cui dọn dẹp phía sau cũng gần xong, bà chuẩn bị ra
về, bất chợt tiếng ông Tư la lên làm bà Sáu với thằng Đực hoảng hồn:
- Chết cha, sao tê tay tê chân nhức mình quá chừng, Đực lấy
chai dầu song thập cạo gió cho tía lên.
Ông Tư ngã gục xuống cái chỏng tre, ông thể hiện sự đau đớn
trên gương mặt khiến thằng Đực loay hoay tìm chai dầu trong hộc tủ nơi bàn thờ
không ra .Bà Sáu thấy vậy chạy đến tìm phụ với nó, do trời vừa sụp tối nên hai
người quờ quạng tìm hoài không thấy chai dầu, thằng Đực chạy xuống bếp lấy hộp
diêm châm cây đèn dầu hoa kỳ lớn, ánh sáng chói chang sáng rực cả góc nhà, nó
bưng cây đèn đến nơi thì bà Sáu cũng vừa tìm thấy chai dầu Song Thập, bà lật đật
nhanh như con sóc nhào đến chỏng tre, lật áo ông Tư lên xoa dầu rồi lấy cái muỗng
inox cạo nhẹ trên lưng ông, gió đâu từ lưng ông Tư nổi lên đỏ rực như màu mận
chín, bà Sáu nói:
- Anh Tư trúng gió nặng lắm đó.
Rồi bà lấy đôi tay xoa bóp đều trên lưng ông Tư, như có những
luồng điện cực mạnh khi tay bà Sáu xoa đến đâu hơi ấm lan tỏa đến đó khiến ông
Tư sảng khoái vô cùng, ông nằm đó ông giả bộ hẳn còn đau đớn lắm, ông muốn kéo
dài thời gian này đến vô tận, ông lại sực nhớ đến bà Tư lúc còn sinh thời, mỗi
lần ông cảm mạo bà cũng cạo gió cho ông, cạo gió chưa xong mà hai ông bà ôm quấn
lấy nhau với những cử chỉ yêu thương nồng cháy, rồi hôm nay bà Sáu vô tình làm
ông nhớ lại câu chuyện cạo gió này ông chợt cười phá lên làm bà Sáu thắc mắc hỏi
:
- Cái ông này ngộ chưa , đau bệnh mà cười kha khả vậy ông?
Bà Sáu đâu biết rằng ông Tư đang thèm muốn ôm lấy bà vào
lòng, để đặt nụ hôn nồng cháy như những lần ông được cạo gió xưa kia, nếu không
có thằng Đực ở nhà chắc ông cũng không thể kiềm chế được tình cảm như trên, ông
nhớ lại câu thưa của Đực lúc ban chiều khiến ông bật cười như trên rồi ông nghĩ
thầm:
Nghe bà Sáu hỏi lúc nảy ông bèn nói trớ đi:
- Sáu cạo tui nhột quá chừng không cười sao được.
Rồi bất chợt ông quay lưng lại ông lấy đôi tay ôm ghì bà Sáu
vào Lòng, ông đặt những nụ hôn ngọt ngào khiến thân mình bà Sáu mềm nhũng ra,
trên vách nhà tiếng con thằnn lằn chắc lưỡi chợt vang lên, rồi con chó phèn từ
dưng cũng kêu lên mừng rỡ, có lẽ chúng mừng thật sự từ đây căn nhà nhỏ bé này
có thêm đôi bàn tay để vun cho cuộc sống được đủ đầy hơn .
Thằng Đực từ nhà Sau đi trở lên, vô tình nó thấy tía đang hôn
"má" nó, dịp may hiếm có để nó bắt tía xác nhận kể từ hôm nay bà Sáu
chính thức sẽ là má của mình, nó làm bộ tằng hắng một tiếng rồi nó hỏi :
- Sao rồi tía. Má cạo gió cho tía tía khỏe rồi phải không?
Biết thằng con cố tình cáp đôi cho mình, ông cũng mừng vì con
không phản đối cái tình cảm của hai ông bà mà nó còn vun vén thêm hơn, lúc này
ông không còn chống chế nữa, ông không trả lời thằng Đực, ông nói với bà Sáu:
- Anh cảm ơn mình, nếu hôm nay không có mình không chừng anh
rửa cẳng lên bàn thờ ngồi chung với bà xã anh rồi.
Bà Sáu ngượng ngùng không nói nên lời, bà nằm bên ông Tư mà
im thin thít, ông Tư nói tiếp:
- Thôi ngày mai má mầy gom hết đồ qua đây, đem luôn hủ gạo gộp
lại nấu cơm chung cha con tui luôn nghe, vậy nghe mình, Đực ơi! Con lại
khoanh tay cám ơn má đi con.
Thằng Đực sướng rân người, nó chạy lại quỳ xuống hôn lên đôi
má ông Tư, nó cũng không quên quàng tay qua vai bà Sáu và hôn lên đôi má của
bà và nó nói:
- Con cảm ơn má thật nhiều, từ nay thật sự mình có một mái ấm
thật rồi .
Ngoài ngõ nhà có tốp người đi ngang qua, bỗng có tiếng một phụ
nữ nói :
- Nhà này của anh Tư Hải nè, nghe đâu chị Sáu Ngân cũng tình
cảm với tía con ổng dữ hun nhe, có khi nào bã dọn về đây ở không ta?.
9.2.2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét