Đêm dài khuya. Con nước đang cạn dòng.
Tiếng chim lợn kêu bất chợt, ấy là lúc mùi tử khí bốc lên. Một
lát sau, y như rằng một xác chết nằm lép xẹp phủ trùm tấm ga màu trắng ngà ló
ra khỏi cửa phòng bệnh nào đó. Xe cáng thương lóc cóc lăn về phía nhà xác. Vài
ba người nhà khóc hời ngặt nghẽo theo sau. Đôi khi trong khuya khoắt chỉ có cô
y tá vai gầy lưng còng cắm cúi đẩy xe chở tử thi xuống nhà lạnh. Lại thêm một
kiếp người nữa giã từ dương thế.
Thật lạ kỳ! Cùng với tiếng xe cáng thương định mệnh xóc vào
tai rờn rợn y như tiếng gõ cửa của thần chết là giọng hát văng vẳng lúc gần lúc
xa, buồn da diết. “Đêm dài qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới/ Cây cỏ
hoa như nói nên lời, em hạnh phúc nhất đời/ Lòng em riêng thắm thiết yêu anh,
giữa tình đôi lứa ta/ Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…” Tiếng
đàn ghi ta và giọng ca hồn hậu quen thuộc cất lên bài hát trữ tình “Đôi bờ” một
thời rất nổi tiếng của người Nga. Giai điệu tình ca “Đôi bờ” nhẹ nhàng, lắng
sâu là tự sự nội tâm man mác của thiếu nữ với mối tình vô vọng. Cô gái yêu và
chính cô cũng ý thức không bao giờ nắm bắt được mối tình xa vời ấy. Dù vậy,
trong thẳm sâu đáy lòng, cô gái lại không hề muốn tin và vẫn đợi chờ thiết tha,
hy vọng.
Có tiếng chuông điện thoại quen thuộc reo. Giáo sư Nguyễn
Đình Thành nhận ra tiếng người bệnh quen thuộc.
- Anh Thành ơi! Anh có nghe thấy tiếng gì không?
- Có! “Đêm dần qua, ánh ban mai đang lan tràn dâng tới/
Trên bờ sông, soi bóng em dài, xa xa phía chân trời…” Tiếng hát thỉnh thoảng
lại văng vẳng vọng đến. Giờ thì nghe qua điện thoại của Đường rõ hơn.
- Vâng! Tình khúc “Đôi bờ” đấy. Tôi đã hát từ dạo anh mổ cho
tôi ở trạm phẫu tiền phương. Anh nhớ không?
- Nhớ. Mổ chay. Dạo ấy, anh cắt bỏ hai chân dập nát của chú
trong tình thế chỉ còn ít thuốc mê tĩnh mạch. Chú gan lì lắm.
- Tôi chưa muốn chết, giáo sư ạ. Đêm nay, tự nhiên tôi rất muốn
gặp giáo sư. Chuyện dài lắm...
Chuyện dài lắm! Chắc không phải là chuyện bệnh tật. Căn bệnh
ung thư đã ngã ngũ, và Đường đang kiên cường chống trả với thần chết. Linh cảm
mách bảo giáo sư Thành rằng: đang có chuyện rất hệ trọng với người thương binh
thân thiết đã nhiều lần qua bàn tay phẫu thuật của ông. Chưa đêm trực bệnh viện
nào dài như đêm nay. Chưa đêm nào tiếng chim lợn kêu éc éc sực mùi tử khí với
thanh âm lãng mạn da diết trộn lẫn vào nhau đến mức vô lí như đêm nay.
Đột ngột hiện ra như một dấu chấm than, Hiên tần ngần đứng
trước cửa phòng trực viện. Giáo sư Nguyễn Đình Thành hơi một chút ngỡ ngàng.
Đôi vai gầy và hai mắt hốc hác của người đàn bà thức khuya chăm chồng ốm nặng,
khiến ông thực sự ái ngại.
- Vâng! Từ hôm vào viện, cứ đêm đêm không ngủ được là chồng
em lại mở băng cát xét nghe bài hát ấy. Cũng vì lẽ thế mà đêm hôm khuya khoắt
thế này, em liều đường đột đến gõ cửa phòng anh.
- Có việc gì nữa cô Hiên cứ nói. Chúng ta đã là người nhà của
nhau từ lâu rồi.
Hiên vẫn ngập ngừng và rụt rè. Tuần trước, Hiên choáng váng
khi biết chồng ung thư ở giai đoạn cuối. Tin dữ như tiếng sét giữa trời quang
mây tạnh khiến chị tối tăm mặt mũi và vô vọng. Giáo sư Thành căn dặn chị phải
tuyệt đối giấu không cho Đường biết. Còn nước còn tát, bệnh viện sẽ làm mọi
cách để kéo dài sự sống cho chồng chị. Vợ chồng ăn ở với nhau như bát nước đầy,
đến nước này thì Hiên phải tự thú tội với Đường. Chị cũng định thú thật chuyện
riêng của mình cho giáo sư Thành nghe, song cứ đắn đo mãi, rồi lại thôi. Đường
là thương binh nặng, nhưng vẫn là chỗ dựa, là trụ cột của cái gia đình bé nhỏ
có đứa con gái duy nhất. Hai chục năm sống bên nhau, Hiên vừa sợ, vừa nể chồng,
cô thầm biết ơn anh suốt cuộc đời.
- Anh Thành ạ! Bé Tâm không phải con của chồng em. Anh có
nghĩ em là con đàn bà hư hỏng?
Giáo sư Thành không ngạc nhiên, chỉ hơi bất ngờ khi Hiên tìm
đến ông và nói vào thời điểm này.
- Suốt hai chục năm qua, em chưa một ngày yên ổn. Anh Đường
chả sống được bao lâu nữa. Em muốn tự thú tội với chồng em…
Người đàn bà vai gầy kể lại câu chuyện tình yêu của mình đã
phong gói bao nhiêu năm. Chị nói rằng: Chị yêu chồng thực sự, đã là vợ chồng
nhưng bằng cảm nhận của riêng mình, chị thấy hai người cứ như đôi bờ sông chung
một dòng mà không bao giờ gặp nhau. Chẳng lẽ con bé Tâm không đủ là nhịp cầu nối
hai bờ?
Lắng nghe chăm chú, giáo sư Thành chợt hiểu ra vì sao Đường hay
mở băng nghe tình khúc “Đôi bờ” nhiều như thế. Ông thực sự cảm thông và chia sẻ:
Cái gì qua thì cũng qua rồi. Đường thương yêu con bé Tâm là sự thật không thể
phủ nhận. Bây giờ, Hiên nói ra phỏng có ích gì? Sao lại bắt người đàn ông tật
nguyền mà mình quá yêu thương phải chịu nỗi đau đường đột này khi sắp phải từ
giã cõi trần gian. Con bé Tâm sẽ như thế nào khi biết sự thật người nó hết mực
yêu thương kính trọng lại không phải là cha mình. Hãy cứ coi như chưa có chuyện
gì xảy ra để người chồng tội nghiệp ra đi nhẹ nhõm và thanh thản.
Người đàn bà ấy đã khóc. Những giọt nước mắt bị kìm nén lâu
ngày được dịp tràn ra. Giáo sư Thành biết, nói ra điều ấy và khóc được là chị
đã nhẹ lòng.
Đôi vai gầy lại lẫn vào màn đêm, người đàn bà trở lại phòng bệnh
với chồng mình. Tiếng chim lợn vẫn kêu ghê rợn và giai điệu tình ca “Đôi bờ” da
diết vẫn văng vẳng xa gần trong đêm dài khuya khoắt…
Dạo ấy, tháng ba. Hoa gạo nở rồi rụng đầy dưới gốc những cánh
mềm đỏ sậm. Mưa phùn lất phất. Ẩm ướt, các mảng tường nước chảy dầm dề. Bệnh viện
Chấn thương được lệnh di chuyển sang phía nam bờ sông Hồng, đề phòng nếu đánh
nhau to thì đưa thương binh về mạn Hòa Bình cho an toàn.
Gần một tháng trời vất vả, từng đoàn xe chở mấy trăm thương
binh, giường tủ, trang thiết bị, chạy vòng xuống Hà Nội rồi lại ngược lên Sơn
Tây, đến Bệnh viện Quân y 105, nơi ngã ba Sơn Lộc, đường rẽ lên Ba Vì. Những
ngày chủ nhật, ngoài đường nhan nhản bộ đội đi lại. Vùng đất đá ong, ngày nắng
chói chang khét lẹt, ngày mưa thì nước ào ào, xối xả cùng những tiếng sét đánh
chói tai, chớp vạch sáng nhì nhằng. Con người cặm cụi lo âu, ngày đêm nghĩ cách
sinh nhai. Đường nổi tiếng là “anh hai” trong số mấy chục thương binh nặng. Cán
bộ nhân viên đến bệnh nhân không ai dám dây với Đường nghiện. Ông đại tá giám đốc
quân y viện, mỗi khi gặp Đường cũng phải dịu giọng, vỗ về. Lúc hết cơn nghiện
Morphin, Đường lành hiền, dè dặt ôm đàn ghi ta hát những bản tình ca. Vậy mà,
khi đói thuốc, anh không kiểm soát được bản thân mình. Trong khoa, Đường chỉ
còn nể nhất bác sỹ Thành - người đã trực tiếp mổ cho anh cả chục lần, lấy ra
bao nhiêu mảnh gang lớn nhỏ của quả mìn chống tăng. Cơ cực nhất là cái lần nhiễm
trùng mỏm cụt đùi sát bẹn, hoại tử lan rộng, nở xoè ra như cái bắp cải, suốt
ngày bốc lên mùi thối khăm khẳm. Thành phải trực tiếp thay băng, nhỏ giọt dung
dịch pha kháng sinh Penicillin và thuốc tím vào mỏm cụt để những đám thịt thối
rụng dần.
Một buổi chiều, vào lúc trời nhá nhem tối, Thành đang ngồi
bên giường trò chuyện với Đường thì đột nhiên máu phụt ra từ cái mỏm cụt. Máu chảy
xối xả, mạnh như vòi nước. Mặt Đường tái nhợt, vã mồ hôi lạnh. Thành nhanh như
cắt dùng đầu ngón tay bịt vào chỗ máu chảy, miệng gọi to mọi người hỗ trợ đưa
Đường thật nhanh lên phòng mổ. Đường chỉ nhớ láng máng tiếng bước chân chạy rầm
rập, bóng bác sỹ Thành tất tưởi chạy theo, bàn tay vẫn không rời vừa chạy vừa bịt
vào chỗ mỏm cụt máu chảy lênh láng, thấm ướt hết cả chiếc quần công tác màu trắng,
máu bắn lên cả ngực Đường. Thiêm thiếp rồi mê man, Đường không còn biết gì nữa.
Nếu hôm ấy không có Thành ngồi bên và xử lý kịp thời, mổ cầm máu ngay thì chắc
chắn Đường đã chết...
Giáo sư Thành vẫn nhớ, khi chiến tranh chống Mỹ kết thúc thì
các vết thương chằng chịt trên cơ thể mình cũng lành sẹo và bắt đầu ăn da non.
Cái gì mất đã mất rồi, mới biết cái gì còn quý giá biết chừng nào. Nhưng cũng
có lúc bất chợt nhìn thân hình co rúm tật nguyền của mình và của bạn, lòng dạ
ai cũng trĩu nặng, hoang hoải. Cơ thể tàn phế thê thảm, đến mình ngắm mình còn
sợ hãi, còn ái ngại thì ai thương? Người bị vết thương gãy cột sống liệt tủy, từ
rốn trở xuống không còn cảm giác và khả năng vận động, cứ năm bảy ngày lại tự
đeo găng móc phân ra. Nước tiểu thì chảy theo ống dẫn lưu nối với bao cao su buộc
vào dương vật, lúc nào túi nilon cũng treo ở cạnh sườn hay bên thành giường. Khi
túi gần đầy thì tháo vòi cho chảy xuống cống. Người thì mù đôi mắt, mất hai
chân, may mắn còn sót đôi tay, mặt xám xịt nham nhở những sẹo là sẹo như người
bị rỗ hoa…
Nhìn thấy họ, người bất hạnh đồng cảm, chia sẻ; người may mắn
thì xót xa, ái ngại. Vậy mà, đôi khi Thành vẫn thấy họ ngồi trên xe lăn cầm đàn
ghi ta nghêu ngao hát nhạc đỏ, nhạc xanh và cả nhạc vàng, thậm chí lúc cao hứng
còn lẩy một vài câu vọng cổ. Thường là họ hát liền tù tì một liên khúc: Hành
quân đêm, Cuộc đời vẫn đẹp sao đến bài Nỗi buồn hoa phượng... Nôn
nao, xốn xang nhất là mỗi khi chàng thương binh Đường cất giọng hát tình khúc
“Đôi bờ” lời của Grigori Mikhailovich Pozhenyan do Andrey Yakovlevich Eshpai phổ
nhạc: “Trên dòng sông, sóng đôi nhau, thiên nga đùa trên sóng/ Bên bờ sông
vai sánh vai nhau, đôi đôi bước theo dòng/ Mình em riêng đứng ngóng trông anh,
với tình yêu thiết tha/ Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách
xa...”
Bài hát Nga lãng mạn man mác buồn, Đường thuộc lòng từ dạo chưa đi bộ đội, xem bộ phim Khát ở bãi cỏ làng. Hình ảnh những con thiên nga trắng cặp đôi nhởn nhơ bơi cạnh nhau bình yên trên dòng sông và các bạn gái ríu rít bên người yêu làm thiếu nữ chợt chạnh lòng. Nàng nghĩ đến tình cảnh đơn lẻ của mình và người con trai cứ như hai bờ của dòng sông chẳng bao giờ gặp nhau. Dù vậy, thiếu nữ vẫn nuôi hi vọng thiết tha chờ đợi.
Bài hát Nga lãng mạn man mác buồn, Đường thuộc lòng từ dạo chưa đi bộ đội, xem bộ phim Khát ở bãi cỏ làng. Hình ảnh những con thiên nga trắng cặp đôi nhởn nhơ bơi cạnh nhau bình yên trên dòng sông và các bạn gái ríu rít bên người yêu làm thiếu nữ chợt chạnh lòng. Nàng nghĩ đến tình cảnh đơn lẻ của mình và người con trai cứ như hai bờ của dòng sông chẳng bao giờ gặp nhau. Dù vậy, thiếu nữ vẫn nuôi hi vọng thiết tha chờ đợi.
Hồi ấy, Thành cũng chưa vợ, mỗi năm vài lần cùng đoàn công
tác Quân y viện lên khám bệnh điều trị cho Trại an dưỡng. Chợt nghe những người
thương tật nghêu ngao hát, Thành lại thấy xót xa. Tâm trạng Thành luôn bất yên,
nôn nao không chịu đựng nổi mỗi khi nghe Đường hát “Đôi bờ”. Đường hát cho
mình, cho đồng đội hay hát cho đời? Nhưng, cô hộ lý Hiên lại rất thích nghe
“Đôi bờ”, và thuộc lúc nào chẳng biết. Đôi khi, Thành bắt gặp Hiên chìm đắm vào
thanh âm ghi ta bập bùng, xốn xang và lời bài hát da diết. Anh cảm giác như
Hiên đang chìm vào khát vọng yêu bởi không gian âm thanh mê dụ. Hiên chưa yêu
ai và cũng chưa có ai yêu. Dường như tình ca “Đôi bờ” đang nói hộ nỗi lòng của
Hiên.
Dạo ấy, lên mạn Tây Bắc còn thấy hoa anh túc nở rợp trời. Hầu
như cả nhóm thương binh nặng ở trại Thuận An đều hút thuốc phiện. Đầu giường
anh chàng nào cũng có ống bơ sữa bò đựng thứ keo đen xì như nhựa đường. Ai có
nhu cầu hút thì hút. Hút cho đỡ đau, không có thuốc thì ngủ sao được. Mỗi khi
nhắm mắt, lại thấy cái đau ở đâu đó trồi lên hành hạ. Cái chân bị cắt bỏ vứt
đi, chôn ở chiến trường nhiều năm rồi mà Đường vẫn thấy như còn nguyên cảm giác
đau nhức vừa cụ thể vừa mơ hồ. Thành phải đem kiến thức y học ra giải thích, đấy
là cảm giác “chi ma”. Thương binh luôn cảm thấy cái chân vẫn còn, dù đã bị cắt
cụt. Cảm giác “chi ma” luôn đeo đẳng hành hạ Đường. Thỉnh thoảng, anh vẫn thấy
như muỗi đang đốt nhoi nhói dưới bàn chân, quờ tay xuống gãi, hoặc đập hụt vào
không khí, giật mình mới biết cẳng không còn.
Thương binh nặng, di chuyển trên những chiếc xe lăn, tiêu chuẩn
được riêng một hộ lý chăm sóc. Hộ lý có tới chín mươi phần trăm quá lứa nhỡ
thì. Sự thực, họ làm công việc chăm sóc thương binh, ngoài trách nhiệm và tình
thương còn vì mưu sinh. Cũng là một nghề ổn định được lĩnh lương, hết tuổi lao
động được nghỉ hưu. Nhưng, suốt tháng này qua năm khác, âm u miên man trong bốn
bức tường rào. Đêm ngủ không tròn giấc, thảng thốt giật mình bởi tiếng thương
binh đau đớn kêu rên. Sáng, mở mắt ra đã thấy người cụt người què, người không
lành lặn. Nếu không có tình thương thì chẳng ai chịu nổi vài tuần.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Lúc vào nghề cô
hộ lý nào mặt cũng non choẹt, má hồng, ngực vun đầy căng ních áo; ngoảnh đi ngoảnh
lại đã thấy mắt rạn chân chim, ngực lép, hết thì quá đát. Dĩ nhiên, thời gian
và đau đớn cũng kịp biến các chàng thương binh trẻ măng thành các ông trung
niên tật nguyền. Thời gian tàn phá con người cũng khắc nghiệt y như chiến
tranh. Chiến tranh có bao nhiêu chàng trai chết trận, con số là hàng triệu, thì
cũng từng ấy người con gái thừa ra. Thành có cảm giác các cô gái hộ lý và các
chàng trai thương binh tựa hồ như hai bờ sông. Dòng nước thì chung còn đôi bờ
thì mãi mãi chẳng bao giờ gặp nhau.
Vậy mà, các cô gái hộ lý và các chàng thương tật ở Trại an dưỡng
Thuận An lại khớp nối vào nhau như một lẽ tự nhiên theo ý của tạo hóa. Dân gian
có thành ngữ: “nồi tròn úp vung tròn, nồi méo úp vung méo”. Người thương yêu thật
lòng, kẻ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, người thấy trách nhiệm với người ra trận,
dần dà như đũa có đôi, đâu cũng vào đấy cả. Thương binh được tiêu chuẩn cao,
ngoài tình cảm và trách nhiệm thì đằng nào các cô cũng phải phục vụ. Vả lại,
cũng là nương tựa lẫn nhau sau những ngày giặc giã, khi tắt lửa tối đèn.
Trại an dưỡng phân công Hiên chăm sóc Đường. Khi ấy, chị đã
thuộc gái quá lứa nhỡ thì, hơn Đường mấy tuổi. Căn phòng của Đường vốn ngổn
ngang, bừa bộn, thậm chí hơi bẩn và lúc nào cửa sổ cũng đóng âm u tối bỗng sáng
bừng lên bởi sự có mặt của người con gái. Hiên mất một buổi chiều quét dọn, lau
rửa, sắp đặt đồ đạc. Cái vỏ chăn bộ đội màu cứt ngựa lâu ngày quá không giặt, bộ
quần áo cáu ghét, cái khăn mặt màu cháo lòng… và nước lạnh đầu đông làm tấy đỏ
đôi tay Hiên. Ngượng ngùng rồi cũng qua đi. Nụ cười hiền bẽn lẽn và ánh mắt
nhìn như biết ơn của chàng trai độc thân thương tật thay cho lời nói. Hiên khuyên
Đường bỏ thuốc phiện. Hiên “lôi” Đường ra hồi nhà cắt mái tóc cợp đến tận gáy.
Rõ là “có trai có gái mới nên xuân”, các cụ ngày xưa nói chẳng sai. Căn phòng
có hình bóng và mùi con gái làm cho Đường bớt cục cằn và anh biết ý tứ, cẩn trọng
hơn.
Đường vẫn nhớ một vãn chiều mùa đông. Trời âm u, xám xịt gợi
cảm giác buồn buồn. Bên trong căn phòng cũng mờ mờ tối, heo hắt, bóng đèn điện
đỏ quạch, lúc sáng yếu ớt lúc tắt. Giúp Đường ăn bữa tối xong, Hiên lúi húi dọn
dẹp, rửa bát đĩa. Lưng hơi cúi, bờ vai nhỏ nhắn như bị chìm vào màn tối mờ ảo,
cặm cụi và có phần nhẫn nhịn. Thương quá! Đường lại thoáng nghĩ đến thân phận
mình lẻ loi: Một đôi đũa. Một cái muôi. Một bát con. Một bát chậu. Một cái
đĩa...
Khi ấy, Đường cũng không hề biết có một ý nghĩ đơn chiếc đang
đeo bám Hiên: Chị nhận ra phòng ở của Đường cái gì cũng lẻ: Một xe lăn. Một giường
cá nhân. Một thân một mình. Hiên cũng đơn chiếc lẻ loi như Đường. Cảm giác trống
trải tràn ngập trong lòng, Hiên se sắt thèm một bờ vai ấm áp của người đàn ông
để gục vào nương tựa. Kéo nhẹ chiếc ghế đẩu, Hiên dịu dàng ngồi xuống bên cạnh
giường. Cô cúi người sẽ sàng kéo tấm chăn dạ ở phía bên trong tường để vuốt lại
tấm ga trải giường cho phẳng. Có một hòn than đỏ dần trong lòng Hiên. Vầng ngực
Đường rắn chắc và mùi đàn ông làm Hiên rạo rực. Còn Đường thấy lòng cựa quậy, bổi
hổi bồi hồi. Chùm sợi tóc con gái còn ướt buông rủ xuống mặt Đường. Mùi hương
thơm bồ kết, hương nhu dìu dịu. Lòng xốn xang, Đường cố nhìn rõ khuôn mặt Hiên
đang bị che khuất bởi những sợi tóc trải rộng như tấm rèm nhỏ. Chẳng biết vô
tình hay cố ý, Hiên không mặc áo trong, đôi bầu vú trượt ngang qua ngực Đường.
Hương thơm và cảm giác đụng chạm làm cho người đàn ông thương tật chưa một lần biết mùi đàn bà, bủn rủn cả chân tay. Máu chảy nhanh rần rật. Khi Hiên kéo tấm chăn phủ lên đến ngực Đường thì bàn tay của hai người như vô tình chạm vào nhau. Có một ngọn lửa bùng lên trong lòng Hiên. Tự nhiên bàn tay giữ chặt lấy bàn tay. Ấm áp. Nóng bỏng! Đường nhớ đã có hẳn một khoảng lặng nhỏ và một chút đắn đo do dự.
Hương thơm và cảm giác đụng chạm làm cho người đàn ông thương tật chưa một lần biết mùi đàn bà, bủn rủn cả chân tay. Máu chảy nhanh rần rật. Khi Hiên kéo tấm chăn phủ lên đến ngực Đường thì bàn tay của hai người như vô tình chạm vào nhau. Có một ngọn lửa bùng lên trong lòng Hiên. Tự nhiên bàn tay giữ chặt lấy bàn tay. Ấm áp. Nóng bỏng! Đường nhớ đã có hẳn một khoảng lặng nhỏ và một chút đắn đo do dự.
- Đừng! Hiên đừng... Tôi...
Ngọn lửa trong lòng Hiên chỉ còn le lói cháy:
- Em yêu anh thực lòng mà...
- Đừng! Tôi thân tàn... ma dại...
Ngọn lửa lòng Hiên nguội tắt. Khóc nức lên. Đôi vai nhỏ gầy
run run. Tóc mai bết nước mắt. Hiên lao ra ngoài cửa. Đường tì hai tay chống, đỡ
người nhỏm dậy. Anh chỉ còn kịp nhìn thấy cái eo thon chìm vào tối chạng vạng đầu
đông.
Ngẩn ngơ một lát, Đường nằm vật xuống giường. Cảm giác tiếc
nuối trộn lẫn ân hận khiến lòng anh ngổn ngang.
Một tuần sau, người được phục vụ và người phục vụ vẫn lặng lẽ
khi có việc gần nhau. Đường không chịu nổi không khí trầm lắng, nặng nề và có
phần gượng gạo, anh với tay lấy cây đàn ghi ta. Cùi tay đập vào thùng gỗ thì
thùng rồi dạo bản nhạc quen thuộc. Từng giọt thanh âm tràn ngập căn phòng và lọt
ra ngoài trời đêm. Cái lưng hơi gù cong như dấu hỏi, đôi mắt buồn xa xăm lấp
lánh ánh đèn. Nhìn Đường, thương quá! Bất chợt, Hiên lao đến nắm lấy cần đàn.
Âm thanh câm lặng. Hiên tức tưởi:
- Đường ơi! Em thương yêu anh thật lòng.
Gỡ tay Hiên khỏi cần đàn, bàn tay khác giới chồng lên bàn
tay, Đường ngước gương mặt có đôi mắt buồn nhìn lên. Đuôi tóc con gái lất phất
trên mặt trên cổ gã trai khô hạn. Hương thơm dìu dịu của lá chanh lá sả từ mái
tóc chưa thật khô thoảng bay vấn vít. Cảm giác xốn xang bởi đụng chạm giữa hai
sinh linh tự do, cô quạnh... đã vít họ lại với nhau. Tình cảm nhất thời bùng
phát cộng với bản năng khao khát dài ngày như cánh đồng hạn khô nứt nẻ đợi cơn
mưa đầu mùa. Hai bàn tay Đường tự động lùa vào mái tóc dầy phía sau gáy Hiên, rồi
kéo nhẹ đầu cô về phía ngực mình. Hiên không hề phản ứng, cô để mặc cho bàn tay
Đường lúc chậm, lúc vội vàng cuống quýt lùa xuống bầu ngực căng đầy, men sang bờ
vai rồi lần xuống phía dưới hông. Bàn tay chắc nịch mơn man, siết mạnh làm cho
thân hình Hiên đờ đẫn. Hơi thở dốc và trống ngực gõ gấp gáp thình thịch.
Ánh trăng xanh yếu ớt tràn qua khe cửa sổ vào căn phòng nhỏ.
Nhấp nhóa hai nét vẽ hình trăng khuyết cong cong neo trên bầu ngực căng đầy, bất
ngờ đường cong bị lật lại mất biến để rồi hiện lên đường cong mới uốn mềm mại từ
eo hông lượn theo đường xuống đến dưới đùi của người con gái. Im lặng gần như
tuyệt đối. Chỉ có tiếng thở hào hển của khao khát. Dù vất vả, vụng về nhưng Đường
cũng làm được cái việc của đàn ông đối với đàn bà. Họ cứ để nguyên vậy, nằm bên
nhau và ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, Hiên bần thần nhớ lại chuyện xảy ra trong
đêm, rồi gương mặt cô hồng lên rạng rỡ, cố giấu đi nụ cười mãn nguyện. Vậy là,
Hiên đã ở lại trên giường của Đường cho tới sáng. Đêm dài qua…
Sau cái đêm đột nhiên vần vũ ấy, Đường và Hiên định cùng nhau
mở một quán bán hàng ở chợ cóc, sẽ ở lại trại lâu dài đến hết đời. Nhưng, suy
đi tính lại, cả hai cùng xin thanh toán tiêu chuẩn, rồi về quê. Họ hàng mừng rỡ
vì Đường về ở hẳn nhà. Anh không nghiện thuốc phiện nữa mà còn đem theo một người
rưỡi. Hiên có thai, trông cũng chẳng đến nỗi nào, mà có phần nái nẩm. Cái bụng
to tròn của Hiên làm cho bà mẹ Đường vui mừng. Bà cười móm mém, sai mấy đứa
cháu họ làm ngay mâm cơm, thắp hương tạ ơn tổ tiên đã phù hộ độ trì. Bà thì thầm
khấn khứa, cầu mong linh hồn chồng về nhà gặp con, gặp cháu.
Bẵng đi hai chục năm, thời gian thoi đưa.
Một dạo, Hiên thấy chồng gầy sút hẳn đi. Đêm ít ngủ. Khuya
khoắt vẫn đăm chiêu bên chén rượu. Chị nghĩ Đường uống cho cảm giác đau bớt đi.
Thực ra, đợt điều trị mới nhất ở Quân y viện, Đường đã đọc
lén được bệnh án trong một đêm thắng thao thức. Y tá trực ngủ tít, sinh viên
cũng vắng bóng. Hồ sơ của bệnh nhân để đầy trên bàn trong buồng hành chính.
Đường choáng váng khi biết mình có khối u ác tính ở hố chậu,
phát triển từ vỏ dây thần kinh. Giữa khối u còn nguyên cả mảnh gang từ quả mìn
nhãn hiệu USA. Hạch di căn trên hố nách. Hội chẩn phải mổ càng sớm càng tốt,
sau mổ phải chạy tia rồi truyền hóa chất. Tiên lượng xấu. Ôi dào! Đường nghĩ thầm
và buông tiếng thở dài. Ung thư giai đoạn cuối rồi. Vớt vát làm gì. Thế là hết!
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Thần chết hình như quanh quất đâu đây.
Dường như có một thân hình gầy còm, nét mặt nanh ác, khoác chiếc áo đen rộng
thùng thình ngồi vắt vẻo trên chạc ba cây gạo già bên kia con đường, vẻ mặt vô
cảm chờ đợi. Những con quạ đen mắt hau háu trực sẵn trên cành cây chờ đợi lao
xuống con mồi...
Gần sáng, giáo sư Nguyễn Đình Thành bước vào phòng bệnh. Đường
thò tay vặn nhỏ âm thanh cát xét, nhưng giáo sư vẫn nghe được tình khúc “Đôi bờ”.
Hiên ý nhị bước ra ngoài rồi khẽ khàng khép cánh cửa để cho giáo sư Thành và chồng
có một không gian riêng.
- Đường có chuyện gì phải không?
Đường không rào đón trước sau, bảo:
- Anh Thành ạ. Con bé Tâm không phải là con tôi. Tôi nghĩ,
anh là thầy thuốc, anh rất hiểu và biết bệnh nhân của mình.
- Anh nghĩ, có lẽ điều bí mật duy nhất này, Hiên còn giấu
chú. Tôi tin là cô ấy cũng rất dằn vặt và khổ sở. Điều căn bản, chú và con bé
Tâm là những người yêu thương gần gũi nhất trong cuộc đời cô ấy.
- Anh ạ. Ngay từ những ngày đầu, tôi đã biết cháu Tâm không
phải là con đẻ của mình.
- Tôi tin Hiên không lừa dối chú. Cô ấy thương yêu chú. Trên
thực tế, chú đã yêu thương Hiên và thương con bé Tâm chả khác gì con đẻ của
mình.
- Vâng! Nhưng, tôi rất lo cháu Tâm ra trường sẽ không xin được
việc làm. Tôi chết thì hai mẹ con cháu sẽ khổ lắm, chả biết trông cậy vào đâu.
Cháu cần phải biết bố đẻ cháu là ai để đi tìm, để nhờ cậy. Tôi nhờ anh thuyết
phục Hiên trả lại cha đẻ cho cháu…
Đến lúc này, giáo sư Thành thực sự bất ngờ. Đường cao cả và
sâu sắc hơn những gì Hiên nghĩ. Đường tốt quá và Hiên cũng tốt quá.
- Chú Đường thử nghĩ, đã đến nước này có nên cứ để như chưa
có chuyện gì xảy ra? Cuộc đời lúc nào cũng trần trụi, rõ ràng quá… chưa chắc đã
tốt đâu. Còn công việc cháu Tâm, để anh lo. Chú Đường cứ yên tâm điều trị.
Đường cố kiềm chế xúc động, không để nước mắt trào ra. Anh
miên man nghĩ: Có thể Hiên đã cho rằng anh tuệch toạc không biết là mình mất
quyền làm cha. Hiên chủ động đi kiếm đứa con, để anh cứ nghĩ mình đã sinh ra
nó, yêu thương nó bằng tình phụ tử với con đẻ chứ không phải là con nuôi. Thực
ra, Hiên không lừa dối anh, mà hành động như là một cách mang hạnh phúc đến cho
anh… Anh rất muốn nói với giáo sư Thành như thế mà không cất nổi lời.
Trời rạng sáng. Đêm dài qua.
Con bé Tâm ào vào phòng. Tíu tít mừng rỡ chào giáo sư Thành,
chào bố. Tay cầm cặp lồng đựng đồ ăn sáng, tay cầm bó hoa tươi, con bé chụm miệng
hôn đánh chụt một cái lên trán bố. Hiên bước theo vào, rưng rưng nhìn chồng và
con. Cái cách âu yếm tinh nghịch, thân mật của đứa con gái mới lớn với người
cha thương tật khiến giáo sư Thành xúc động và yên tâm. Cuộc đời rõ ràng quá
đôi khi lại khiến cho người ta đau lòng. Có những sự thật của người lớn cần phải
cất giấu để không làm đổ vỡ tình thương yêu của con trẻ.
Con bé Tâm sà xuống cạnh giường bệnh, đấm bóp xoa nhẹ lưng
cho người cha thương tật. Như một thói quen, nó vặn núm điều chỉnh cát xét cho
âm thanh to lên một chút và se sẽ hát theo: “Đêm dài qua, ánh ban mai đang
lan tràn dâng tới…”
Nguyễn Tiến Bình
Nguồn: http://nhavantphcm.com.vn/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét