Hiền là cô giáo trẻ dạy ở trường mầm non Sơn Ca, ở một quận ven thành phố
náo nhiệt. Dù là giáo viên trẻ, mới đi dạy được vài năm nhưng Hiền rất được
lòng những bậc phụ huynh và ban giám hiệu bởi học sinh của cô đều ngoan ngoãn
hơn so với lớp khác. Nhiều người khen cô giáo chưa có chồng mà hết lòng với bọn
trẻ. Ngoài chuyện dạy dỗ, Hiền luôn quan tâm đến sự buồn vui và sức khỏe của từng
bé. Đôi khi, cô kiên nhẫn ngồi lắng nghe những chuyện không đầu đuôi, rời rạc của
bọn trẻ hoặc giải thích những câu hỏi con nít, ngây ngô của chúng.
Bạn bè bảo Hiền đúng là tốt số như cái tên của cô. Sinh ra là
con út trong một gia đình trí thức hạnh phúc, anh chị cô đều là những người
thành đạt, giữ vị trí cao trong xã hội. Riêng cô lại nối nghiệp mẹ đi ngành Sư
phạm nhưng chọn khối Mầm non. Cô lý giải cho chọn lựa là vì rất yêu bọn trẻ.
Nhiều lúc, cô cũng thấy cuộc đời mình so với anh chị thì phẳng lặng hơn từ công
việc, học hành hay tình cảm. Nhưng vốn tính an phận, hiền hòa, cô hài lòng với
cuộc sống đơn giản, ngoài giờ đi dạy thì ở nhà với ba mẹ.
Người yêu cô là Đạt - giám đốc điều hành một công ty gia
đình. Đạt đẹp trai, giỏi giang, biết tính toán trong cuộc sống, xét về mặt nào
cũng nổi trội hơn nhiều người. Ba mẹ hai bên vốn là chỗ tâm giao. Ba anh và ba
cô là bạn "nối khố" từ thời niên thiếu. Còn mẹ cô chính là cô giáo dạy
Đạt ngày xưa.
Lúc bé, cô và anh đã thân nhau. Rồi cô thầm ngưỡng mộ anh từ
khi ngồi trên ghế nhà trường đến khi ra kinh doanh. Ngày anh ngỏ lời yêu, cô thấy
mình là người hạnh phúc và may mắn trong tình cảm. Bạn bè hay lấy Đạt để làm
khuôn mẫu ao ước và đôi khi họ thầm ganh tỵ với cô. Riêng cô, nhiều lúc, cô
cũng không hiểu nổi mình. Rõ ràng anh đối xử với cô và gia đình không có gì
đáng chê trách. Mọi chuyện thuận lợi và cô cũng yêu anh kia nhưng đôi khi, cô cứ
thấy có cái gì đó phân vân chen giữa tình cảm của anh và cô dù anh luôn chiều
chuộng cô hết mực.
Thỉnh thoảng cô cũng tự hỏi: "Thật ra bản chất tình yêu
ra sao và cái tình cảm anh dành cho cô có đúng là tình yêu không?". Sau đó
cô lại gạt ngay cái ý nghĩ đó đi bởi cô tin anh, tin vào chính mình và vào những
mối quan hệ tốt đẹp giữa hai gia đình. Cô đã đồng ý với anh là năm sau, khi
công ty anh ổn định, sẽ tính chuyện của hai người.
Trong lớp, cô đặc biệt chú ý đến bé Minh. Không phải vì cậu
bé giỏi hay ngoan hơn những đứa trẻ khác mà đó là một bé trai rất trầm lặng so
với tuổi trẻ con hiếu động. Ngày tựu trường, khi nhận lớp, cô thấy một đôi vợ
chồng, đoán là ba mẹ bé cùng nhau đưa và đón. Nhưng thời gian sau, chỉ có người
phụ nữ đến đón, chị ít khi trò chuyện với ai, thậm chí cả giáo viên của con
mình như những bậc phụ huynh khác.
Chị khá trẻ, đôi mắt đẹp và đầy u buồn. Gặp cô, chị luôn cất
tiếng chào một cách lịch sự nhưng chỉ như thế mà thôi. Thường thì chị đứng ngay
ngoài cổng đón con, chị khiến cô tò mò nên đã cố ý hỏi chuyện bé Minh. Qua lời
kể của trẻ con, cô đoán gia đình bé chắc không hạnh phúc bởi khi hỏi đến ba, bé
nói ba không ở chung với mẹ và ba bận rộn. Có lẽ vì lý do đó mà cô dành nhiều
tình cảm cho bé hơn đứa trẻ khác.
Cả tuần nay, cô không thấy chị nữa, người đưa đón bé Minh là
ba của bé. Đó là một người đàn ông còn trẻ nhưng ánh nhìn rắn rỏi, trầm ngâm và
ít nói. Nhưng cô chẳng quan tâm nhiều ngoài đám học trò của mình. Nhất là đàn
ông, cô càng giữ khoảng cách bởi cô biết Đạt khó tính và hay ghen dù cô đôi lần
bảo nhưng anh bào chữa là do yêu cô.
Một buổi sáng, khi nhìn bé Minh đến lớp trong bộ dạng áo quần
xộc xệch, cô không nén nổi lòng hỏi bé vài điều. Qua lời bé nói, cô biết bé hiện
về sống với nội và ba, mẹ đi công tác. Cô nghe mà xót lòng dù đã nhủ lòng là
chuyện gia đình người ta, để ý làm chi, làm đúng trách nhiệm của mình là được.
Những ngày sau đó, bé Minh đi học khi thì thiếu khăn tay cá nhân, khi thì bỏ
sót tập sách tô màu. Bé hay ngồi một mình nhìn bạn bè đùa giỡn và bảo "nhớ
mẹ", làm cô càng nặng lòng, cô thầm nghĩ những bậc cha mẹ nghĩ gì khi thấy
cảnh này.
Cho đến một buổi sáng, bé chợt nôn dữ dội và da mặt tái mét,
luôn miệng kêu đau bụng. Với kinh nghiệm của mình, cô đoán hẳn là bé do ăn cái
gì không phù hợp. Một mặt báo lên ban giám hiệu, kêu xe cấp cứu, một mặt cô tìm
số điện thoại của phụ huynh để báo tin. Cô gọi điện thoại, không ai nghe máy
nên cô theo bé vào bệnh viện.
Một lát sau, số điện thoại gọi lại cho cô. Khi cô hỏi là bé
đã ăn gì vào sáng nay, giọng người đàn ông ngập ngừng nói sáng nay ngủ dậy trễ
nên anh đã mua cho bé đồ ăn ở một quán ven đường chứ không chuẩn bị thức ăn như
thường ngày. Sau khi thông báo tình trạng của Minh và nhìn bé thiêm thiếp trên
giường, cô không dằn được đã nói: "Người anh cần xin lỗi không phải là
tôi mà là con anh đấy. Anh có biết làm cha không vậy?". Trong khi đầu dây
bên kia còn ngỡ ngàng, cô bực dọc cúp máy.
Cũng may là không có gì nghiêm trọng nên bé Minh đi học bình
thường lại sau vài ngày nghỉ ốm. Từ hôm đó, cô đâm ra ác cảm với ba bé. Lúc ở
trong bệnh viện, nhìn thái độ lo lắng của anh ta, cô càng ghét. Trong mắt cô,
anh ta không có trách nhiệm, thương con thế mà chẳng quan tâm, chăm sóc tốt và
ly dị làm chi? Chuyện gì liên quan đến con, anh ta cũng không biết, từ việc học
hay sở thích ăn uống, đi rước bé đôi khi rất muộn. Nhưng buổi chiều hôm nay,
khi đón bé, anh ta nói với cô:
- Xin lỗi nếu tôi làm phiền cô nhưng tôi có thể mời cô một ly
cafe được không? Ngay trước quán ở cạnh trường thôi, tôi muốn hỏi cô một số vấn
đề liên quan đến việc học của bé. Tôi biết cô còn phiền lòng về chuyện của bé
hôm trước nhưng mong cô thông cảm cho, tại mẹ tôi phải về quê đột xuất, đi đám
tang người họ hàng nên một mình tôi đâm ra lúng túng, nhất thời xoay không kịp.
Tôi hứa không để chuyện đó xảy ra nữa.
Chẳng biết do lòng thương đứa học trò nhỏ hay vì thái độ chân
thành của người đàn ông mà cô gật đầu nhận lời. Trong quán, anh ta hỏi cô chi
tiết về những dụng cụ học tập cũng như đồ dùng đến trường của một đứa bé mẫu
giáo. Anh ta còn xin cô lời khuyên, làm thế nào để giúp bé có sự chuẩn bị tốt
khi vào lớp 1. Nhờ cô cho ý kiến những trường mà anh ta đã chọn, dự định đưa bé
vào học nơi đó. Trên đường về ngày hôm đó, cô nhủ thầm "hóa ra anh ta cũng
không vô tâm hay tệ bạc như mình nghĩ. Xem ra anh ta là người không đến nỗi
nào, mẹ bé Minh cũng xinh xắn, hiền lành, sao họ lại chia tay nhau nhỉ?".
Những ngày tiếp đó, bé Minh đi học có vẻ phấn chấn hơn trước, ăn mặc tươm tất,
gương mặt hồng hào. Cô lấy làm vui và yên lòng khi nghĩ bé được chăm sóc chu
đáo.
Nhân kỷ niệm thành lập trường, trong khi chọn những bé tham
gia một tiết mục kịch thoại trẻ thơ, cô chọn bé Minh vào một vai phụ. Nhưng đến
ngày tập trong khi mấy bé khác theo hướng dẫn làm theo lời cô giáo thì bé Minh
không tập, bé cứ nhìn mãi ra cửa. Khi cô hỏi tại sao, bé lí nhí nói chờ ba đến
vì ba hứa đến xem con tập kịch. Lúc anh tới, nghe cô kể sự tình, anh ngồi xuống
ôm bé vào lòng và nói:
- Nghe này con, ba không đến, con vẫn tập với bạn, không được
để mọi người chờ một mình con, cái đó gọi là trách nhiệm. Con là con trai, phải
mạnh mẽ lên để còn lo lắng, bảo vệ người khác. Sau này khi lớn mới có thể thay
ba lo cho mẹ, hiểu không?
Tự nhiên cô lại lưu tâm câu nói đó và tính tò mò càng trỗi dậy.
Khi bọn trẻ đang còn tập, anh đã bỏ ra ngoài. Một lúc sau, anh trở lại với những
hộp KFC và nước uống trên tay, thì ra anh đi chuẩn bị bữa trưa cho bọn trẻ. Buổi
trưa đó, anh và cô đều ăn trưa chung với bọn nhóc và vài phụ huynh khác. Khi ngồi
dưới tán lá cây chờ bọn trẻ nghỉ giải lao, không nén được lòng, cô hỏi anh:
- Có điều này tôi biết là hơi đường đột khi hỏi anh vì nó
không đúng với chức trách của một cô giáo, chỉ là quan niệm cá nhân của tôi
thôi, thêm vào, tôi muốn hiểu một chút về khía cạnh của học trò. Anh có thể
không trả lời nếu anh thấy không thích. Anh với mẹ bé Minh ly dị lâu chưa mà
lúc trước ít khi nào nghe bé nhắc về ba.
Đáp lại vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh cười cười, ra vẻ bối rối,
gượng gạo. Cô vội nói, anh không trả lời không sao nhưng anh đã lắc đầu và nói:
- Đâu có gì mà ngại cô giáo, thật ra tôi có cưới vợ bao giờ
đâu mà ly dị. Trước tiên, tôi thay mặt mẹ bé cảm ơn cô vì cô luôn dành sự quan
tâm cho cháu. Cũng không có chi mà phải giấu giếm với cô, mẹ bé là em họ xa của
tôi, tên Thủy, chúng tôi biết nhau từ bé đến lớn. Thủy và người bạn học của tôi
rất yêu nhau nhưng gần đến ngày tổ chức đám cưới thì anh ta đột ngột mất trong
một tai nạn giao thông thảm khốc. Ngay lúc đó, Thủy phát hiện ra có mang bé
Minh, chính điều đó khiến cô ấy phải cố gắng sống thật nghị lực dù nhiều người
khuyên cô ấy không nên giữ đứa con, kẻo ảnh hưởng hạnh phúc hôn nhân cả đời.
Nhưng cô ấy nhất định như thế.
Thương cô em họ của mình và không muốn đứa bé ra đời bị mặc cảm
không cha khi chưa hiểu hết chuyện đời nên tôi đứng ra làm ba đỡ đầu của bé. Thật
ra, tôi thương cháu như con ruột của mình và không phải chỉ nhận cho có danh
nghĩa giúp thôi. Do thời gian trước đây, tôi làm việc ở một thành phố khác nên
ít khi ở cạnh cháu. Thủy được công ty đề bạt đi học nâng cao một năm ở
Singapore vào mấy tháng trước, đúng ra, cô ấy không yên tâm vì thương con và
không nỡ xa bé. Vào thời điểm đó, tôi mới chuyển về thành phố này làm, tôi
khuyên cô ấy đừng bỏ qua cơ hội thăng tiến và tôi hứa chăm bé trong thời gian
cô ấy đi học.
Tôi tên Hòa, cũng làm về kiến trúc như người yêu của cô. Tôi
biết điều đó là do một lần thấy cô đi cùng Đạt và một người bạn đã nói cho tôi
biết cô là người yêu anh ấy. Chúng tôi biết nhau vậy thôi chứ cũng không thân
thiết gì. Tất cả câu chuyện là như thế.
Sau lần đó, những ác cảm trong cô không còn nữa. Thì ra cô hiểu
lầm anh, cứ ngỡ anh là người cha không ra gì, hóa ra cuộc đời có nhiều góc khuất
như vậy. Biết chuyện, cô càng thương bé Minh hơn và quý mến anh. Lúc đầu, cô
còn e ngại nhưng khi hiểu anh biết rõ cô có người yêu và nhìn thái độ chừng mực
của anh, cô an tâm hơn.
Theo thời gian, anh và cô trở thành bạn. Tiếp xúc với anh nhiều,
cô càng thấy ẩn bên trong cái lạnh nhạt, ít nói, anh là người hiểu biết và tế
nhị. Những lúc anh bận rộn, cô đưa bé Minh về nhà giúp. Anh sống cùng mẹ, mẹ
anh là người thôn quê hiền lành, bà lên thành phố để giúp anh trông bé Minh.
Lạ thay cô và mẹ anh đều rất quý nhau. Dần dà, cô và anh trở
thành bạn thân lúc nào cũng không biết. Hết hè, khi tựu trường, bé Minh vào lớp
một được vài tháng thì Thủy - mẹ của bé cũng trở về sau khóa học và đón con. Mẹ
của anh cũng về quê vì bà nói không hợp với phố thị.
Cô vẫn đi dạy và cuộc sống trôi qua như vốn có. Từ ngày tựu
trường, ở lớp mới, cô phát hiện ra bé Long là một đứa trẻ rất hiếu động. Dạo
trước, bé đập nát món đồ chơi của bạn nên cô phạt khoanh tay, xoay mặt vào tường.
Chiều hôm đó, khi mẹ cậu bé đến đón, nghe con mình nói bị phạt, bà đã trề môi,
cao giọng:
- Ôi! Món đồ chơi nhựa ấy có bao nhiêu tiền đâu. Cô giáo cần
gì phải phạt cháu, cứ nói, tôi mua cái khác đền ngay. Ở nhà cháu nó có cả tủ đồ
chơi điện tử ấy chứ, nó vẫn đạp khi bực mình mà tôi cũng đâu có phạt, có la tiếng
nào. Đồ vật thì mua cái khác có sao đâu.
Cô thầm ngán ngẩm cái tính chiều con của bà ấy nhưng cô vẫn cố
giải thích là như thế không tốt cho trẻ con khi lớn lên. Nhưng đáp lại tấm lòng
nhiệt tình của cô là thái độ khó chịu của bà. Tối hôm đó, khi đi chơi với Đạt,
cô vô tình kể anh nghe chuyện xảy ra nhưng Đạt chỉ ậm ừ. Anh bảo: "Em nghĩ
nhiều mấy chuyện đó cho mệt, đi làm cho vui có lệ thôi em. Anh nghĩ cưới xong,
anh không muốn em đi làm nữa đâu. Anh biết em thích trẻ con nhưng mình rồi cũng
có con mà anh không muốn em dành thời gian cho con thiên hạ nhiều hơn con mình.
Anh có đủ khả năng lo cho gia đình mình, không cần em phải đi làm".
Cô im lặng như xưa nay vẫn thế dù muốn nói rằng cô đi làm bởi
đó là ước mơ, sở thích từ bé của cô, chứ không phải chỉ đơn giản vì mưu sinh.
Nhưng cô không quen cãi lại anh hoặc giả sử cô cho anh lúc nào cũng đúng.
Buổi học hôm nay, bé Long bị một bạn học khác quờ vào tay vào
mặt dù cô đã phát hiện và kéo ra ngay. Chiều khi hai người mẹ đến đón, cô có giải
thích lý do. Ngược lại với sự thông cảm của những phụ huynh khác, cho là trẻ
con thì sao tránh được những lúc chúng va chạm, mẹ bé Long làm ầm lên và lớn tiếng
mắng cô là cô giáo mà không làm tròn trách nhiệm. Thậm chí vu oan là do cô nhận
phong bì của mẹ bé kia nên thiên vị, thế là chị phụ huynh kia cãi lại khiến nhốn
nháo hẳn lên.Cuối cùng thì hiệu trưởng xuất hiện và mời tất cả lên văn phòng.
Sau đó, vụ việc được giải quyết rõ khi chính bé Long thừa nhận là mình cắn bạn
kia trước nên bạn mới cào mình.
Cô rời trường khi trời nhá nhem tối, biết là mọi việc đã giải
quyết sáng tỏ, mình cũng không phạm lỗi gì nhưng trong cô đầy phiền muộn và ấm ức
vì chịu tiếng oan. Lần đầu tiên cô cảm thấy nghi ngờ sự lựa chọn đi theo ngành
này của mình. Cô thấy lòng trĩu nặng, cô thấy mình cần một ai ở bên cạnh, cô bật
điện thoại gọi cho Đạt.
Anh không bắt máy, cô nhủ thầm chắc là Đạt bận rộn. Cô đã quá
quen với những lần không bắt máy như thế. Cô lủi thủi dắt xe ra khỏi cổng trường.
Vừa ra khỏi cổng, cô thấy anh - bố bé Minh, học sinh cũ của cô, đang ngồi trên
yên xe bên lề đường nhìn cô. Trong lúc cô còn đang ngạc nhiên và chưa kịp hỏi
thì anh tiến lại gần và nói:
- Anh vô tình tìm được trong đống sách cũ nhà mình một quyển
sách nguyên bản đầu tiên mà ngày trước em rất thích, đi làm về, anh ghé ngang định
đưa cho em. Không thấy em đâu, anh có nghe cô Mỹ ở lớp kế bên kể lại chuyện hôm
nay nên ngồi chờ. Anh biết em đang không vui, đừng nói gì vào lúc này, anh đưa
em đi ăn. Anh nghĩ em không nên chạy xe bây giờ, em gửi ở đây, nhờ bác bảo vệ
trông giúp, đi ăn xong anh chở em lại lấy xe và đưa về nhà.
Đêm đó, trước khi cô đi ngủ, một tin nhắn từ số điện thoại của
anh, cô mở ra xem, anh viết: "Đừng suy nghĩ gì em nhé, hãy ngủ thật ngon.
Con người ta phải học cách đối đầu với cuộc sống để mạnh mẽ lên chứ không phải
để vấn đề làm mình thay đổi cách nghĩ. Cả thế giới có thể không hiểu em nhưng
chỉ cần em hiểu rõ chính em đang làm gì. Anh không an ủi với tư cách một người
bạn, anh nói với em bằng vị trí của một người phụ huynh, em là một cô giáo tốt.
Em không sai khi chọn công việc này".
Sau đó, khi đọc tới cuối quyển sách anh tặng, cô phát hiện ra
phía dưới góc trang sách có một dòng chữ màu xanh ghi địa chỉ của một cửa hiệu
sách cũ... và cô đã hiểu. Thật ra quyển sách này không phải của anh mà là do
anh đã tìm mua nó lại từ một cửa hàng sách cũ. Cô xếp cuốn sách lại, thầm cám
ơn lòng tốt của người bạn như anh. Cô biết anh hẳn vất vả khi đi tìm mua nó vì
chính cô lùng mua rất lâu mà chưa có.
Những ngày sau đó, có lẽ sợ cô còn buồn hay nản lòng nên khi
trường tổ chức những cuộc thi "Bé khoẻ bé ngoan" để động viên tinh thần
học tập của các bé, anh đều tìm đến, ngồi ở ghế phụ huynh tham gia, ủng hộ cô.
Giúp cô những việc lặt vặt không tên, liên quan đến cuộc thi. Thỉnh thoảng, anh
cũng dẫn bé Minh và mời cô cùng đi ăn kem chung với họ. Cô biết Thủy một mình
nuôi con giữa cái nơi đắt đỏ này hẳn là vất vả. Cô cũng thấu hiểu tấm lòng của
anh, muốn giúp mẹ bé Minh, muốn bé được đi chơi thư giãn vì Thủy có rất ít thời
gian và điều cuối là muốn cô có niềm tin vào con đường đã chọn.
Cô nhớ có một lần, khi cả ba đang ngồi ăn trong một quán kem
thì có chú hề của quán tới từng bàn tặng bong bóng bay cho bọn trẻ vào những chủ
nhật thường lệ. Khi nghe bé Minh rối rít gọi anh là ba và nhờ anh hề kia bấm
dùm một tấm ảnh của cả ba người bởi bé muốn thế. Anh hề vô tình nói:
- Cháu ngoan quá, anh chị thật đẹp đôi.
Cô không biết anh để ý những câu nói đó không nhưng nhìn anh
không lộ vẻ gì nên cô cũng đỡ lúng túng. Tấm ảnh đó cô giữ lại trong máy tính
như một kỷ niệm dễ thương dù đôi khi cô không biết bởi vì bé Minh, vì cô hay vì
một cái gì mơ hồ khác. Cuối tuần này, Đạt rủ cô đi dự tiệc ở công ty cùng nhưng
khi thấy cô xuất hiện ở phòng khách, anh khẽ nhăn mặt và nói:
- Sao em ăn mặc đơn giản vậy, em thay cái áo màu rượu đỏ anh
tặng hôm sinh nhật đi.
Cô giải thích, cô cũng tính mặc nó nhưng vì nó dài, cô phải
mang giày cao gót mà cô ngại, thêm vào cô thấy nó rực rỡ, khoa trương quá với cổ
khoét sâu, cô không quen. Nhưng anh không hài lòng. Cuối cùng, cô lại trở về
phòng thay cái áo theo ý anh.
Buổi tiệc hôm đó, những khi anh giới thiệu cô với bạn bè, người
quen, cô đều cố gắng hết sức để cười thật tươi dù đôi chân mỏi nhừ và đau vì
đôi giày cao gót. Cô cũng cố gắng hòa mình với họ khi im lặng lắng nghe những
câu chuyện của họ dù sự thật nó xa lạ với cái thế giới và những gì cô biết. Không
biết sao cô lại cảm thấy rất buồn giữa ngay buổi tiệc ồn ào ấy, giữa những cô
gái, chàng trai mà người ta cho là thượng lưu. Nhà cô cũng không nghèo khó chi
nhưng cô vẫn thấy lạc lõng giữa những bộ quần áo, xe cộ, những chuyến du hí của
họ.
Lúc cô chuẩn bị đẩy cửa để đi vào phòng vệ sinh nữ, vô tình
tiếng nói của một cô gái:
- Ủa, cái con nhỏ đi chung ông Đạt đêm nay là ai vậy, không
phải ông đang quen con Nhung người mẫu triển vọng sao?
Tiếng cô thư ký của Đạt đáp lời:
- Nhỏ miệng thôi bà, lỡ thấu tai ông ý, tôi với bà bị tống cổ
ngay đấy. Mà đâu chỉ có con Nhung, ông còn biết bao nhiêu đứa, chẳng ai trong
giới này không biết tiếng đào hoa của ông. Nhưng nhỏ đó hình như là vợ sắp cưới
thật đấy, nai vàng chính hiệu.
Cô nhẹ nhàng đi ngược trở ra. Đây cũng không phải lần đầu cô
nghe điều tiếng về Đạt, ngay từ khi anh còn đi học thì nhiều cô gái đã thích
anh, cô biết rõ điều đó. Cô cũng không bực mình hay để bụng những lời nói đấy bởi
cô nghĩ đàn ông ra kinh doanh thì sao tránh được này nọ. Nhưng tự dưng cô thấy
mệt mỏi và cô bảo Đạt đưa về sớm, kẻo mẹ phải thức trông cửa và cô thấy nhức đầu
vì khi nãy có uống vài hớp rượu chúc mừng.
Đêm đó, cô thao thức khó ngủ, trong đầu có nhiều câu hỏi mà
cô không biết làm sao trả lời. Cô nhớ những lúc Đạt nắm tay cô trong bữa tiệc,
sao những ngón tay cô đan hờ hững, không cảm xúc, cô yêu anh kia mà. Nhiều lúc
trái tim cô mách bảo, không chỉ anh chưa thật sự yêu cô mà chính cô cũng thế. Lắm
lúc cô cũng muốn nói với anh "hay là ngồi lại nói với nhau một lần"
hoặc "thử xa nhau xem" bởi cô và anh thiếu một cái gì đó. Nhưng ngay
lúc ấy, trong đầu của cô lại vang lên câu: "điều cô nghĩ xa quá, phải
thông cảm cho anh ấy chứ, cô đòi hỏi quá nhiều ở tình yêu rồi. Dễ gì mà có được
mối tình như thế còn gia đình hai bên và anh luôn là thần tượng của cô".
Bâng khuâng, cô điện thoại cho anh. Một lúc sau anh mới bật
máy, cô nghe được tiếng nhạc chen lẫn tiếng nói của anh. Khi nghe cô ngỏ ý muốn
hai người ngồi nói chuyện, anh đáp lời cô rằng hôm khác mới nói, anh đang đi
cùng bạn và cúp máy. Không như những lần khác, cô ngoan ngoãn đi ngủ, cô trằn
trọc rồi mở laptop, định đọc chút gì đó cho dễ ngủ và cô online. Cô bất ngờ
nhìn nick Hòa còn sáng, cô gọi điện cho anh, muốn cùng anh chia sẻ tâm sự và
anh đã lắng nghe.
Một buổi tối, cô đi uống cafe với bạn học cũ, đang trò chuyện,
cô bạn phải về nhà gấp vì chồng bỏ quên chìa khóa nhà. Cô nán lại, ngồi thêm
chút nữa. Chợt, cô nghe một giọng nói rất quen thuộc vang lên bên kia vách ngăn
mỏng, người đàn ông đó đang đáp lại những lời nũng nịu của một cô gái.
- Em còn muốn gì nữa nào, thôi đừng giả vờ, anh biết em đang
"tăm tia" thằng đạo diễn trẻ của em. Ừ, cô ấy chính là vợ tương lai của
anh, mình biết rõ nhau mà em. Vợ anh phải là con nhà gia giáo, ngoan hiền, biết
càng ít càng tốt, mới hợp với gia đình anh. Ba anh đã quyết định thì không ai
dám trái ý ngay cả má anh, anh mà giở trò, không khéo ông ấy từ mặt thì khổ.
Nhưng anh đâu nói không tiếp tục với em...
Người đàn ông bỏ lửng câu nói trong trong chuỗi cười khúc
khích, mơn trớn của cô gái, không cần nhìn mặt, cô cũng biết giọng nói đó của
ai. Cô toát cả mồ hôi lạnh nhưng không hiểu sao cô lại không đứng dậy dể chạm mặt
dù cô rất muốn. Trái lại, cô càng thu người vào với cái cảm giác như có hàng chục
đôi mắt đang nhìn chòng chọc, cười cợt cô.
Sau khi đôi tình nhân đó tính tiền ra về. Nước mắt cô lã chã
rơi, người cô run rẩy, cô không biết phải làm sao và như một quán tính, cô rút
điện thoại bấm số của Hòa. Cô vừa khóc, vừa nói địa chỉ quán đang ngồi. Khi anh
đến, cô khóc như mưa khiến vài người trong quán ái ngại, ngỡ là đôi tình nhân
đang giận hờn. Cô hỏi anh có phải là Đạt nổi tiếng trong giới về đào hoa không
và cô nên làm gì bây giờ? Anh nắm chặt đôi tay lạnh ngắt của cô, dịu dàng nói:
- Không có đâu em, người ta ghen ghét cậu ấy thôi. Người cậu ấy
cưới làm vợ vẫn là em, em rất yêu cậu ấy đúng không? Vậy em suy nghĩ nhiều làm
gì, những chuyện khi nãy coi như không có đi. Đôi khi cũng phải hiểu đàn ông có
những cái không phải dùng cảm xúc. Có gia đình rồi thì ai cũng sẽ theo cái nề nếp
khác thời trai trẻ, em đừng vì nhất thời mà đánh đổ ước nguyện được làm vợ cậu ấy.
Giống như em và anh, mình là bạn bè đơn thuần nhưng nãy giờ
người trong quán này vẫn tưởng mình là tình nhân, thậm chí nghĩ anh đang bức
áp, làm em giận, nhiều sự việc không giống mình nghe hay nhìn vào. Yêu đôi khi
còn phải biết rộng lượng nữa em...
Ba tháng sau đó, mọi chuyện trôi qua êm đềm nhưng cô gặp Hòa
và gọi điện cho anh nhiều hơn, chỉ để chia sẻ, trò chuyện nhưng cô thấy lòng
mình nhẹ nhàng, dễ chịu. Ở cạnh anh, cô cảm thấy rất an toàn. Nhiều lúc cô bâng
khuâng khi vô tình nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của anh nhưng người cô yêu là
Đạt cơ mà.
Cô và Đạt vẫn như xưa nay vốn có. Cho đến một buổi tối, Đạt đến
chơi và nói với mẹ cô rằng mẹ Đạt dự định tháng sau mời cả nhà cô ăn cơm để bàn
về chuyện đám cưới. Trong khi gia đình vui vẻ thì cô lại bình thản. Hôm sau, cô
điện thoại và kể anh nghe tin đó. Anh lặng im một lúc rồi chúc mừng cô, cô cảm
thấy có hơi chút thất vọng.
Một tuần sau, anh mời cô ăn cơm tối thay lời giã từ, anh xin
chuyển công tác, trở về thành phố ngày xưa từng làm việc vào hai tuần nữa. Anh
cười rất tươi, nói rằng sẽ về dự đám cưới của cô, còn cô thì buồn vô cùng.
Cuối tuần, Đạt đến đưa cô đi dạo phố như thường lệ, khi Đạt
nói về dự định cho đám cưới, cô bỗng ngước lên nhìn anh nghiêm nghị và nói:
- Sao anh không nói tiếng nào với em về chuyện đó trước khi
nói với gia đình em vậy? Chẳng lẽ ngay cái quyền đó em cũng không có trong khi
em cũng là nhân vật chính. Anh không tôn trọng em hay là anh cho rằng không bao
giờ có chuyện em từ chối. Em nghĩ mình nên rời ngày hai gia đình gặp nhau lại
đi, em cần suy nghĩ thật kỹ trước hạnh phúc của mình.
Đạt chột dạ trước thái độ của cô bởi anh biết rõ cô xưa nay
luôn nhu mỳ, ôn hoà nhưng Đạt vội nói ngay:
- Sao em thay đổi vậy, không phải em cũng mong mình cưới nhau
sao hay là em yêu người khác rồi? Anh nghe nói có nhiều người thấy em đi chung
với một anh chàng nào đó và nhiều lần anh ta còn đưa em về đúng không? Sao anh
không nghe em nói với anh vậy? Bây giờ cuộc đời giả trá nhiều lắm, em phải cẩn
thận trong những mối quan hệ. Anh thương em thật lòng nên anh lo vì em vốn hiền
lành không hiểu chuyện đời, bị người ta gạt.
Cô nhìn thẳng vào gương mặt điển trai một thời mình yêu dấu
và thần tượng, sao bây giờ tự dưng cô thấy nó nhạt nhẽo. Ấm ức tuôn tràn, cô
nói luôn một hơi:
- Em không có cái nghĩa vụ phải báo cáo với anh về những người
bạn mới mà em quen biết bởi em chưa phải là vợ anh, càng không phải là nhân
viên dưới quyền của anh. Cũng như anh đâu cần nói cho em biết là anh đang qua lại
với cô gái nào và "vợ anh phải là con nhà gia giáo, ngoan hiền, biết càng
ít càng tốt, mới hợp với gia đình anh". Anh nói đúng, đời giả trá, em hiền
lành thật nên chưa bao giờ nghi ngờ hay nói đúng hơn là không dám nghi ngờ vì
trong mắt mọi người, trong đó có cả anh, em mà lấy được anh là phúc của em đấy
chứ. Em cứ mắt nhắm mắt mở từ khi yêu anh đến giờ, anh hiểu rõ phải không? Cũng
như không đời nào có chuyện em chia tay anh phải không? Nhưng hiện giờ em đang
nghĩ đến điều đó đấy.
Một tuần sau đó, cô không nghe bất cứ cuộc điện thoại nào và
cũng tránh gặp mặt Đạt dù anh tới nhà cô chơi. Cô nói muốn yên tĩnh để suy
nghĩ. Cô soi lại lòng mình về những gì đã qua, buổi tối cuối tuần hôm đó, cô hẹn
Đạt lần nữa. Chắc do sự khác lạ của cô gần đây và những gì cô nói lần trước làm
Đạt lo lắng hay do bởi một nguyên nhân gì khác, Đạt đã vội lên tiếng khơi mào
câu chuyện trước:
- Anh xin lỗi em nhưng sự thật anh chơi vui thôi, đàn ông con
trai mà, ngoài ra không nghĩ gì hơn. Em ghen chi với những người như vậy bởi
anh đã xác định rõ từ lâu, người anh cưới làm vợ chỉ là em thôi, em biết rõ điều
đó mà. Đừng vì những chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng tình cảm của mình. Còn ba mẹ
hai bên, anh nghĩ họ đều vui và mong muốn chúng ta nên đôi.
Cô im lặng chờ Đạt nói hết rồi cất lời một cách thật rành mạch,
chậm rãi nhưng dứt khoát:
- Hôm nay em hẹn anh ra không phải muốn nói về chuyện đã qua
càng không phải xem lỗi nơi ai hay vì đâu, mình chia tay anh ạ, dừng lại ở đây.
Giá như em ghen như anh nói thì có lẽ tình cảm của mình còn được cứu vãn. Nhưng
em không ghen, em khóc em buồn bởi em thấy tiếc một khuôn mẫu đẹp trong lòng em
sụp đổ, điều đó khiến em càng hiểu rõ cảm xúc của chính mình.
Tuy đến thời điểm này, em có thể không hiểu rõ ra sao thì mới
gọi là tình yêu nhưng em hiểu rất rõ cái mà mình có chỉ na ná như tình yêu. Ba
mẹ hai bên có thể nhất thời không vui nhưng em nghĩ họ sẽ phiền muộn và lo lắng
hơn khi thấy con họ sống trong hôn nhân gượng gạo, buồn tẻ.
Đạt nắm lấy tay cô, nhỏ giọng năn nỉ:
- Anh biết sai rồi, đúng là thời gian qua anh không tốt. Anh
hứa sẽ quan tâm cảm xúc của em, yêu thương em hơn, dành thời gian ở bên em nhiều
hơn những khi em không vui. Tin anh đi, anh sẽ là người chồng, người cha tốt...
Cô nhẹ rút bàn tay ra khỏi tay Đạt, nở nụ cười gượng cùng câu
nói:
- Việc gì anh phải thay đổi và làm như vậy? Em biết tính anh
xưa nay đâu phải như thế...
Ngay lúc đó, trong đầu cô như có một thước phim chậm, quay lại
những kỷ niệm với Hòa. Từ quyển sách anh tặng tới khi cô thất vọng, anh động
viên, cô khóc thì anh ở cạnh xoa dịu. Trong khi người yêu của cô chỉ mới hứa sẽ
làm thế, còn anh, anh đã im lặng và làm hơn như thế. Sao đến bây giờ cô mới nhận
ra như vậy? Nhưng anh đã có nói yêu cô bao giờ đâu, sao anh lại tốt với cô đến
thế? Như có một cái gì đó thúc giục, cô bật dậy và nói với Đạt:
- Tuần qua em đã suy nghĩ rất kỹ, sẽ không có cái gì làm em
thay đổi ý định đâu. Khi nãy em nói với anh, em chưa biết tình yêu ra làm sao
và như thế nào nhưng hình như bây giờ em biết rồi. Em mới vừa hiểu ra, nó ở
ngay bên cạnh mà em lâu nay em cứ mãi lo dõi theo những cái gì xa xôi, lung
linh nên không nhận thấy. Em không còn gì để nói nữa, em về trước đây, anh
không cần đưa, em tự đi về được.
Cô rút điện thoại gọi cho Hòa, cô nói nhanh như sợ ngày mai
không còn cơ hội nói nữa:
- Là em đây, anh đang soạn hành lý à? Em sẽ chạy tới đó ngay,
anh xuống nhà chờ em nhé! Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Cuối đông, trời vẫn còn lành lạnh và lất phất mưa, cô cứ như
người mộng du phóng xe đi trên đường, Không quan tâm gió lạnh và những hạt mưa
thấm vào chiếc áo khoác mỏng. Khi cô dừng xe thì thấy anh đã chờ sẵn trước cổng
nhà, nhìn cô nhợt nhạt vì lạnh với mái tóc rối bung bởi gió, anh hốt hoảng tới
đỡ lấy chiếc xe và giục cô vào nhà. Cô nói muốn ngồi ở cái xích đu dưới hiên
nhà.
Từ ngày bé Minh lên lớp một và mẹ anh về quê. cô chưa ghé qua
và ngồi lại nơi thân thuộc này. Anh trở ra với cái khăn bông lớn và ly trà
nóng, anh giục cô choàng vào kẻo cảm lạnh. Anh ngồi nghe cô kể về những chuyện
mới xảy ra giữa cô và Đạt. Kết thúc câu chuyện, cô khẻ cúi mặt và nói:
- Em đến đây không phải vì chuyện đó vì em biết anh sẽ kêu em
đừng buồn, em khẳng định em không buồn và chuyện đó đã chấm hết. Em đến đây vì
một chuyện quan trọng hơn. Em biết tình yêu ra sao rồi anh ạ! Em không biết tại
sao thời gian qua, anh đối xử tốt với em như vậy? Em thật không biết trong anh
em giữ vị trí gì? Nhưng em biết một điều tình cảm của em dành cho anh không phải
là tình bạn nữa.
Nếu không gặp anh, em chắc hẳn vẫn còn chông chênh trong cái
gọi là tình yêu và càng không hiểu cái gì mới đích thực là tình yêu. Có thể cho
nhau một cơ hội được không anh, anh đừng đi được không? Đúng ra em không nói những
chuyện đó vào thời điểm này và có thể khi nói ra, em mất luôn tình bạn ở nơi
anh nhưng em vẫn phải nói, em không thể cứ sống nhàn nhạt xuôi hướng như em trước
đây. Em rất cần anh, em thật sự lo sợ khi nghĩ mình sẽ mất anh. Em... em nói hết
rồi, em về đây...
Cô vội vã đứng lên loạng choạng bước nhanh ra cửa bởi anh vẫn
im lặng nhưng chợt anh nắm lấy tay cô, cô khẽ xoay lại, anh ôm chặt cô vào
lòng. Giọng nói của anh dịu nhe,̣ êm êm, hoà lẫn vào từng dòng nước mắt đang thầm
lặng chảy trên gò má của cô:
- Thật ra anh thích em từ cái lúc bé Minh bị bệnh. Anh biết
em là một cô gái mà anh từng mong chờ nhưng anh cũng hiểu tình yêu không thể miễn
cưỡng. Em đã có người yêu và làm vợ Đạt là ước mơ của em, anh cũng biết những vấn
đề nam nữ ở bên ngoài của Đạt nhưng anh luôn nói giúp anh ấy bởi anh sợ em bị tổn
thương. Anh làm tất cả chỉ vì anh muốn em được an lành, anh không muốn em biết
tình cảm nơi anh nên anh luôn cố che giấu và giữ khoảng cách với em. Anh lo em
sẽ tránh né, không xem anh là bạn nữa khi biết tình cảm anh dành cho em không
đơn thuần là bạn.
Nghe em báo tin em và Đạt sẽ tiến tới hôn nhân thì anh đã an
tâm vì điều mơ ước lớn nhất của em thành sự thật. Anh không còn lý do gì để tiếp
tục ở cạnh em, anh chọn giải pháp trở về thành phố trước đây anh sống, coi như
giữ lại trong em một hình ảnh đẹp.
Anh tin những gì em nói hôm nay là sự thật nơi em suy nghĩ.
Nhưng trái tim đôi khi cần được nghỉ ngơi sau một cơn bão giông tình cảm mệt mỏi.
Cái đầu cũng cần thật tỉnh táo để biết rõ điều gì là tình yêu thật sự hay nhất
thời đồng cảm. Coi như em cho anh thời gian để thu xếp công việc vì mọi việc đã
vào lịch trình, anh không thể để cá nhân anh ảnh hưởng đến công ty.
Ngày mai em không cần ra tiễn anh, một tháng sau, anh sẽ quay
về, nếu em vẫn giữ nguyên ý định hôm nay thì em ra đón anh, em nhé! Bởi người đầu
tiên khi trở lại thành phố này anh muốn gặp là em, còn như em nghĩ lại thì em đừng
ra, anh sẽ tự hiểu. Không sao cả em à, dù thế nào trong anh, em vẫn luôn là một
điều tốt đẹp. Trên bờ vai anh, cô khẽ gật đầu, những dòng nước mắt trong suốt vẫn
không ngừng rơi.
Một tháng sau, vào những ngày cận Tết cổ truyền, sân bay nhộn
nhịp, kẻ đến người đi nhiều hơn bình thường. Khi tiếng chiếc loa thông báo số
hiệu chuyến bay vừa hạ cánh, đám đông ở cửa lập tức lao xao. Lẫn trong đám người
đang chờ đón, có một cô gái trẻ mặc chiếc áo dài màu xanh nhạt. Cô đứng cách xa
một chút với đám đông, nhìn vào những hành khách đang bước ra từ cửa.
Chợt khuôn mặt cô bừng sáng, ánh mắt long lanh của cô chạm phải
một người đàn ông vừa đẩy xe hành lý ra khỏi cửa và đang nheo mắt nhìn cô như
chọc ghẹo. Cô cười khúc khích, bước những bước thật nhanh về hướng ấy, tà áo và
mái tóc của cô bay bay theo từng nhịp chân trong cơn gió mùa xuân nhè nhẹ, mát
lành.
Phía trước đó không xa, có một vòng tay đang giang rộng ra chờ
cô...
Song Nhi










Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét