Thứ Ba, 11 tháng 3, 2025
Cho nhau cuộc đời
Tôi gặp lại Vân Khanh sau gần mười lăm năm xa cách. Hồi ấy, tôi đi Mỹ diện HO13 cùng vợ và đứa con gái 17 tuổi. Sau mười năm ở trong nhà tù Cộng Sản, tôi già đi đã đành mà phải nói là tôi trở nên nhu nhược. Vợ tôi vẫn trẻ trung, vẫn đẹp. Qua Mỹ rồi nàng đẹp hơn. Nhưng nét ngoan hiền thì mất đi hồi nào tôi không biết. Tôi có việc làm sau ba tháng định cư. Phương tiện di chuyển của tôi là xe bus và đi bộ. Mà làm ca đêm thì có sung sướng gì. Trời mùa Ðông rét buốt. Tôi không còn tâm trí đâu mà thưởng ngoạn vẻ đẹp của những bông tuyết bay baỵ Ra khỏi hãng là tôi cứ cắm đầu lầm lũi bước. Vào nhà, hơi ấm toả ra, tôi vội thay đồ và đi ngủ. Tôi cô đơn ngay trong chính căn nhà của mình. Tôi thèm một ánh mắt, tôi thèm một nụ cườị Tôi thèm một lời hỏi thăm. Không! Không có gì cả. Lúc đầu một tuần cãi nhau bảy ngàỵ Về sau là chiến tranh lạnh. Tôi lạnh lùng trước mâm cơm. Tôi lạnh lùng trong giấc ngủ. Và suốt bảy năm dài tôi đã làm chồng như thế. Ðôi khi tôi quên mất mình là chồng.Tôi quên mất tôi là đàn ông có vợ...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đoản khúc concerto cuối cùng
Đoản khúc concerto cuối cùng 1. Tiếng chuông giáo đường chiều nay theo gió bay đi rất xa ngân nga trong không gian thầm lặng lan tỏa ra k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét