Thứ Hai, 26 tháng 6, 2023
Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển 4
CHƯƠNG 16: EM CÓ THỂ PHẢN BỘI ANH
Lúc này không có ai, không cần phải che giấu điều gì, hắn
nhúng nhẹ chân một cái, bay vút lên cao, cả thân người nhẹ nhàng đáp thẳng lên
chiếc thuyền phao.
Hắn đang nói gì vậy? là nói tôi có thể bán đứng hắn sao? Tôi
trừng mắt nhìn hắn, “Anh để em phản bội anh sao?”
Tôi chê cười nói: “Ở trên du thuyền! Các ngươi đột nhiên bắt
tôi lại, chẳng lẽ tôi còn tâm trí mang theo điện thoại? Không thấy ngay cả ví của
tôi cũng để trên thuyền hay sao?”
Tôi khôi phục lại tinh thần, cười nhạo lắc đầu, “Ông tổ của
tôi đã chết, ông cố của tôi cũng đã chết, cả ông nội của tôi cũng chết, nếu có
thuật cải tử hồi sinh, hay là thuật trường sinh bất lão gì gì đấy, thì tại sao
bọn họ lại chết?”
Hắn biết tôi đã bình tĩnh trở lại, một tay đặt lên đỉnh đầu của
tôi, một tay ôm chặt lấy tôi, đột nhiên tăng tốc hướng lên. Bởi vì tốc độ quá
nhanh, dòng nước xẹt qua người trở nên cứng rắn sắc bén, da thịt lộ ra bên
ngoài bị quét trúng, chỉ cảm giác được trên da giống như bị cắt sâu đau đớn. Nếu
không phải nhờ bàn tay của hắn đặt trên đỉnh đầu, giúp tôi cản bớt đi một phần
lực, chắc chắc cảm giác của tôi sẽ càng thêm đau đớn.
“À, thì ra như vậy… Khó trách Jack bảo Rose trèo lên tấm ván,
không để cô ấy bơi dưới nước quá lâu…”
Ngô Cứ Lam cúp điện thoại, nói với tôi: “Anh đã biến hình gần
như hoàn toàn, giọng nói sẽ không giống với loài người.” Tôi toàn thân rùng
mình một cái, liền gật gật đầu.
Tôi hoàn toàn hiểu được chuyện tất yếu phải như vậy, quần áo
bị ướt mặc ở trên người khẳng định không thể để lâu, muốn nhanh chóng khôi phục
nhiệt độ cơ thể, tránh tổn thương do giá rét, đương nhiên phải nhanh một chút cởi
bỏ lớp quần áo ướt sũng kia, lau khô toàn thân, làm ấm tứ chi. Nhưng vừa nghĩ đến
chính là Ngô Cứ Lam đã cởi hết quần áo của tôi, tôi cảm thấy máu nóng toàn thân
sôi trào sùng sục.
Khi chúng tôi trở lại căn nhà nghỉ, Ngô Cứ Lam và Violet đã ở
đó.
Tôi cười hì hì nhìn hắn, hắn khôi phục gương mặt lạnh lùng
nghiêm nghị không thể xâm phạm hàng ngày, trong lòng tôi cảm thấy thoải mái.
Tôi chán nản nghĩ, Ngô Cứ Lam mặt không chút thay đổi tỏ ra
bí hiểm, không giận để tự lấy thể diện, còn tôi mặt không chút thay đổi là lấy
lại vẻ ta đây, nhưng lại nhát gan xấu hổ.
Tôi còn lâu mới tin bọn họ chỉ có nói chuyện, tính cách của
Giang Dịch Thịnh không “phản đòn chịu thiệt” mới là lạ. Tôi cười ha ha, tròng mắt
đảo liên, lập tức bật chức năng ghi hình trên điện thoại, quyết định đi quay
lén…
Truyện cổ tích vì sao lại biến thành “Không phải anh chết,
thì tôi chết”? Chẳng lẽ một cô gái không có được tình yêu của một người đàn
ông, thì nhất định phải giết chết anh ta, mới có thể cứu sống chính mình hay
sao?
Violet mỉm cười nói: “Cô thấy đó! Đối với sự kiện phù thủy bị
hãm hại, cũng không phải quá xa xôi như cô đã nghĩ. Năm 1735, nước Anh thông
qua “Đạo luật phù phép”, cho đến năm 1951 nó mới được Winson Churchill (18.7) hủy
bỏ. Cô có thể tưởng tượng từ năm 1484 đến cuối thế kỷ 19, cuộc sống của tổ tiên
chúng tôi gian khổ đến thế nào. Từ thế kỷ 15, sau khi giao ước liên minh giữa
chúng tôi và người cá bắt đầu, chúng tôi đã đi theo chăm sóc và hầu hạ người
cá, cũng không chỉ bởi vì phù thủy và người cá đều giống nhau bị loài người xem
như ngoại tộc, mà còn bởi vì người cá vẫn giúp đỡ chúng tôi tiếp tục làm những
điều mình thích nghiên cứu ‘tà thuật huyền bí’, tìm hiểu bí mật cơ thể người,
bí mật của từng loài động thực vật. Từ quá khứ đến hiện tại, các phù thủy đều ước
muốn hiểu biết những bí mật trên cơ thể người, muốn có sức khỏe dẻo dai, muốn
có nhan sắc trẻ đẹp, muốn có tuổi thọ kéo dài… Trước kia những thứ đó đều bị
coi là mê tín dị đoan, chỉ có người cá là không chấp nhất đến những kiến thức của
chúng tôi, nhưng hiện nay… chúng tôi đều được loài người gọi là những nhà khoa
học.”
Tôi đã cam tâm tình nguyện yêu hắn, hắn chẳng những không
dang rộng hai tay nhiệt liệt chào đón tôi, mà còn hết lần này đến lần khác tàn
nhẫn đẩy tôi ra! Thật sự là quá đáng giận!
Khó trách Ngô Cứ Lam đã nói trước bàn ăn một cách khác thường:
“Tôi chính thức tuyên bố, Thẩm La là người phụ nữ của tôi, từ nay về sau, nếu
có bất kỳ kẻ nào có ý đồ bất chính với cô ấy, tôi sẽ nghiêm trị. Trước khi làm
việc gì, làm ơn nghĩ đến sự tức giận của tôi cẩn thận một chút.” Lúc đó, tôi chỉ
cảm thấy lời nói của Ngô Cứ Lam xấu hổ không chịu được, đến bây giờ mới nhận
ra, từng câu từng chữ trong lời nói của hắn đều có thâm ý, hắn không chỉ đang cảnh
cáo Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn, mà còn cảnh cáo cả Vu Tịnh Tịnh và người đứng
sau lưng Vu Tịnh Tịnh là Violet.
Phẫn nộ giống như ngọn núi lửa phun trào, khiến tôi lập tức đứng
bật dậy. Tôi bổ nhào vào người Vu Tịnh Tịnh, muốn bóp chết cô ấy.
Giọng nói của Violet từ phía sau lưng tôi truyền đến: “Năng lực
tinh thần của người cá và linh châu là cùng một nhịp thở, mất đi viên ngọc linh
hồn, người cá rất khó sử dụng năng lực tinh thần. Tôi hoàn toàn không ngờ
Regulus còn có thể dùng được tiếng hát của nhân ngư. Cho dù có sự trợ giúp của
ánh trăng, nhưng đêm hôm đó ngài ấy chắc chắn đã phải chịu đau khổ rất lớn, mới
có thể hoàn thành cái gọi là năng lực tinh thần ở bên ngoài. Kỳ thật, với năng
lực của Regulus, ngài ấy hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết bọn họ, vĩnh viễn
diệt trừ hậu hoạn. Nhưng bởi vì cô là loài người, ngài ấy không muốn khiến cô
mang gánh nặng tinh thần cả đời, nên thà rằng chính mình chịu đựng đau đớn sống
không bằng chết đó. Nhưng hiện tại, chỉ bởi vì Giang Dịch Thịnh là người cô
quan tâm nhất, nên Regulus sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để cứu cậu ta.”
Violet biểu cảm giống như không thể tin được, kinh ngạc trừng
mắt nhìn tôi, “Cô nói cái gì?”
Tôi lấy ra nước thuốc mà Vu Tịnh Tịnh đã giúp tôi chuẩn bị
trước, nhỏ vào những vết thương của hắn từng chút một.
Trong không gian âm u tĩnh mịt, toàn bộ thế giới bị thu nhỏ lại
chỉ còn mỗi tôi và hắn, cuộc sống “vật dổi sao dời, sóng sau xô sóng trước” kia
thật giống như thuộc về một thế giới xa vời nào đó ở bên ngoài.
Hiện tại tôi mới chính thức lý giải được, ba câu hỏi hắn đã hỏi
tôi vào buổi tối đầy sao trời hôm đó.
Nhìn theo Violet cùng Vu Tịnh Tịnh khởi động chiếc thuyền nhỏ chạy đi, tôi mới khom người thu lại cái thang dây, Ngô Cứ Lam bước nhanh đi tới, “Để anh làm!”
Vô số những ngôi sao hội tụ hóa thành dải ngân hà chói lóa ngàn vạn điểm, sáng óng ánh, thật giống như vô số hào quang lấp lánh trên mặt nước, gợn lăn tăn lưu chuyển thành con sông lớn.
11/4/2017
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Lê Lựu - Người quê và nhà ngoại giao văn hóa
Lê Lựu - Người quê và nhà ngoại giao văn hóa Lê Lựu là nhà văn quân đội có nhiều tác phẩm xuất sắc viết về đề tài bộ đội, đề tài chiến đấu...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét