Thứ Hai, 26 tháng 6, 2023
Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển 2
CHƯƠNG 6: ANH CÓ ĐỒNG Ý LÀM BẠN TRAI CỦA TÔI KHÔNG?
Lúc này tôi mới hiểu được, đích thực tôi không thể nâng đỡ
Ngô Cứ Lam cùng chạy. Đôi chân của Ngô Cứ Lam cứng ngắc giống như khối đá, chỉ
đi có vài bước ngắn, tôi và hắn đều mệt đến vã mồ hôi.
Tôi thở hồng hộc, nói: “Ngô Cứ Lam đang ở mỏm đá Mỏ Ưng, dưới
một gốc dừa, có bọn xấu…cầm dao…”
Tôi đứng ở đỉnh núi, vừa đau khổ, vừa luống cuống, nghĩ thế
nào cũng không hiểu được, năm người đàn ông to lớn như vậy, liền có thể biến mất
mà không để lại chút dấu vết nào sao?
Giang Dịch Thịnh nói: “Anh lo lắng, còn bảo Lê đại ca đi dọc
theo con đường đó tìm thêm một lần, cũng không phát hiện được gì.” Lê đại ca là
ngư dân, đối với nơi nào có thể đỗ thuyền đều rõ như lòng bàn tay, chỉ cần có
người rời thuyền từ chỗ nào đó, anh ta nhất định sẽ phát hiện.
Tôi ngồi trên ghế salon ở phòng khách chờ Ngô Cứ Lam. Chốc chốc
lại gọi điện thoại cho hắn, mỗi lần như vậy luôn có một giọng nữ nhẹ nhàng
nhưng tàn nhẫn nói cho tôi biết: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện
không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
Tôi lặng lẽ lau đi nước mắt, xoay người lại, không hiểu nhìn
hắn.
“Như vậy cũng tốt, em ngủ một giấc cho khỏe, có việc gì anh sẽ
gọi điện thoại cho em.” Giang Dịch Thịnh cầm lấy áo khoác, vội vàng rời khỏi.
Gió biển đột nhiên thổi mạnh, từng đám mây dày đặc hướng về
phía mặt trăng, bao phủ nó. Trời đất trở thành một mảnh sẫm màu u ám, nước biển
cũng mất đi ánh sáng phản chiếu, trở nên tối đen như mực. Thủy triều ngày càng
dâng cao, sóng biển ngày càng mạnh bạo táp vào bờ. Biển cả giống như một con
mãnh thú tức giận bị đánh thức, rít gào giận dữ xông ra thôn tính hết thảy.
Tôi quay người lại, dùng sức kéo hắn, cũng muốn đem hắn lên cạn,
Ngô Cứ Lam lại không hề nhúc nhích.
Ngô Cứ Lam lắc đầu, cái đuôi dài hai thước nâng lên cao, trên
bầu trời xẹt qua một đường cong hình vòng cung tuyệt đẹp, sau đó chìm trở lại
trong nước. Dưới ánh trăng, màu lam bạc trên đuôi cá sáng lấp lánh theo từng cử
động, đẹp đến rung động lòng người, đây không phải là thứ con người có thể tạo
ra được, chỉ có thiên nhiên tạo hóa ban ân mà thành.
Há miệng thở dốc, tôi cảm thấy bao nhiêu ngôn ngữ đều khó có
thể diễn tả được cảm xúc. Tôi biết mình không cần nói gì nữa, liền vươn người
ra phía trước, một tay vịn vào phiến đá ngầm, một tay hướng về phía Ngô Cứ Lam,
dùng hành động nói rằng. Em không sợ anh! Em chỉ cần anh!
“Khi nào thì anh biến trở lại thành người? Là lúc mặt trăng lặn,
mặt trời mọc sao?” Tôi nhớ rõ lần trước, sau khi mặt trời mọc hắn mới xuất hiện.
Tôi nhìn đến lớp đá ngầm lởm chởm khó đi, liền cởi áo khoác
trên người ra, đưa cho hắn, “Anh dùng cái này bao chân lại, về đến nhà sẽ đi
mua đôi khác.”
Trong thoáng chốc, tôi hiểu ra, hắn không phải chỉ thích tôi
một chút, mà là rất rất nhiều, tựa như ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, tuy rằng mặt
ngoài đều là băng cứng lạnh giá, nhưng ở sâu bên trong lòng đất, luôn có dòng
nhung nham cuồn cuộn nóng chảy.
(10.1) Mì Dương Xuân hay còn gọi là mì nước, nước dùng có vị
ngọt thanh, rất ngon miệng. Là món ăn bình dân của khu người Hán nổi tiếng ở
Giang Nam, cũng là món ăn đặc sắc của Dương Châu. Nó xuất phát từ Thượng Hải,
trước đây, người ta hay dùng tôm bóc vỏ và hành tây xào qua cho thấm, sau bỏ
vào nước lèo nấu chung với mì, làm cọng mì trơn mềm, có độ dai. Sau này, mì
Dương Xuân trở nên phổ biến, ở Đài Loan người ta còn dùng chung với thịt heo và
cải thìa, một số nơi thì dùng với trứng và một số phụ liệu khác.
“Lần này tôi lên cạn, người đầu tiên tôi gặp chính là em. Thời
gian ở trên đất liền có hạn, người quen biết cũng có hạn, ngoại trừ Chu Bất
Văn, hẳn là không còn ai có thể chán ghét tôi.” Ngô Cứ Lam cười như không cười
nhìn tôi.
Giang Dịch Thịnh chờ tôi làm xong, liền đưa tôi một sấp giấy
tờ, “Anh mới vừa cho Ngô đại ca xem qua, hắn hoàn toàn không biết bọn họ, cũng
không nghĩ ra được chuyện gì có liên quan.”
Tôi bị nghẹn họng không thể nói nên lời, liền trừng mắt nhìn
hắn. Ngô Cứ Lam chẳng thèm phản ứng, vẫn bình tĩnh đảo mắt xem sách, mặc kệ tôi
trừng mắt nhìn.
Tôi thất thần một lúc, mạnh bật dậy, chạy đến thư phòng, lấy
ra cuốn “Chuyên đề giám định và thưởng thức thơ Đường”, lật đến bài thơ kia của
Vương Duy, từng hàng đọc qua thật nhanh:
“Nếu không thể ở trên mặt đất thật lâu, vậy tại sao anh không
trở về biển?”
“Tôi không thể ở lâu dài một chỗ, em phải theo tôi lang bạt
biển hồ, không bạn bè, không nhà cửa, đến lúc đó, sự tồn tại của tôi chính là
cơn ác mộng khủng khiếp nhất của em. Em vừa già vừa xấu sẽ hận tôi, sợ hãi tôi,
sẽ nghĩ đủ mọi cách để thoát khỏi tôi.” Ngô Cứ Lam vừa nói những lời tàn nhẫn,
vừa mỉm cười đẩy tôi ra.
Một chớp mắt sau, tôi vừa che miệng, kích động vui sướng mỉm cười, vừa vô lực trượt chân, ngã quỳ trên mặt đất.
Nhưng tôi đã xem nhẹ góc độ của hắn, không để ý đến cảm giác
của hắn.
11/4/2017
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Lê Lựu - Người quê và nhà ngoại giao văn hóa
Lê Lựu - Người quê và nhà ngoại giao văn hóa Lê Lựu là nhà văn quân đội có nhiều tác phẩm xuất sắc viết về đề tài bộ đội, đề tài chiến đấu...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét