Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2024

Gánh phận mình mơ ngọt mát bến trong

Gánh phận mình mơ
ngọt mát bến trong

Ta đốt đêm sông mờ loang sương khói/ Trăng khuya rụng tiếng nói cười/ Những bờ vai tròn nghiêng xuống ban mai/ Gánh sông đầy đổ lên bể cạn/ Ơi những gót son vẹt mòn lối cát/ Gánh phận mình mơ ngọt mát bến trong.
SÔNG THỨC
Những bức tranh điện trên tường
Đêm đêm
Thác đổ
Sông trôi
Đêm đêm
Ta thức chờ con thuyền ván thả xuôi
Anh vạn chài gác mái
Gõ vang khúc nhạc sông chiều
Ta đốt đêm sông mờ loang sương khói
Trăng khuya rụng tiếng nói cười
Những bờ vai tròn nghiêng xuống ban mai
Gánh sông đầy đổ lên bể cạn
Ơi những gót son vẹt mòn lối cát
Gánh phận mình mơ ngọt mát bến trong
Ta chập chờn sông tím hoàng hôn
Bến tuổi thơ ta ngồi ngóng mỏi mòn
Bóng áo nâu gầy như dáng mẹ
Tiếng kêu đò ca cút bờ sương …
BÓNG NÚI GIỮA LÀNG
Làng tôi
Quả núi mọc mồ côi giữa cánh đồng góa bụa
Những người đàn bà vác cỗ cày áo trái sống xổ trôn*
Những mẹ già đêm đêm vọng đầu non cầu khấn
Trẻ thơ chờ tiếng trống ma chay lập cốt triệu hồn…
Làng muôn thuở cánh đồng ôm bóng núi
Bình yên mây trắng ngang trời
Nắng trải vàng hoe chờ những người đàn bà ra phơi áo trận
Mang nụ cười về từ những bến sông
Chợ chiều ba mươi có chị bán lá dong
Đôi mắt buồn hiu cứ ngóng qua hàng mã
Tan chợ về chị mỉm cười trong dạ
Đầu gióng đong đưa bộ áo giấy màu cỏ úa cho chồng!
*Lối áo tang của phụ nữ miền Trung
THÁNG MƯỜI ĐẦY GIÓ
Ngày mẹ sinh tôi
Trời tháng mười đầy gió
Có tiếng khóc của mầm măng gãy ngọn
Tiếng chim non khản giọng dưới mưa dầm
Giọt mưa ngập ngừng mắt mẹ
Đậu chót mái tranh mòn…
Cha mang tơi đội nón
Xin làng mấy thân tre ngã
Níu tháng ngày
Tuổi cột cái cột con
Còn ngọn tre cong oằn mùa bão
Cha chắp thân kèo treo chiếc nôi
Và cha lui cui trát tấm phên tre lồng gió
Bằng trạc phân trâu cha gánh dọc đường làng…
Mẹ cứ gọi tôi “cái thỏng mắm đầu giàn”
Từ ngày cha đi biệt
Từ ngày tôi biết chạy tung tăng ra ngõ
Ngày cuối cùng bên cha
Là buổi sớm mai sau đêm đầu súng nổ
Cha dắt tay tôi ra vệ đường làng
Lượm vỏ đạn rơi
Vàng ngời trong cỏ
Trò chơi con trẻ đầu đời
Cha dạy tôi thổi tiếng chim kêu từ ống đồng lạnh toát
Tiếng chim chòe chim chiện
Bay ra
Mùi thuốc súng khét nồng
Tôi nheo mắt vào vòng tối đen ngòm
Cha ơi! Rồi hòn đạn đi đâu?!
Ban mai ngẩn ngơ ban mai trĩu nặng
Cha trông ra vắng lặng đồng làng
Mảnh ruộng cằn nửa đời cha cày vỡ
Ngày mai lúa trổ
Và cánh đồng đêm qua lửa khói đã  vào mùa…
7/6/2022
Dương Đức Khánh
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Người bạn tri kỷ

Người bạn tri kỷ Trích hồi ký “Về người cha là thi sĩ Những người thường lui tới nhà cha con tôi có bác Quách Tạo. Tôi xem như là người an...