Thứ Hai, 22 tháng 3, 2021
Bướm trắng hoàng cung
Phế hậu Dương Thị đứng nhìn qua khe hẹp của cánh cửa cung
Dương Thượng. Mái tóc rối phủ lên khuôn mặt khô héo. Những nếp gấp phía hai môi
nàng trễ xuống, ủ dột và thê lương. Ngoài kia, le lói vài tia hoàng hôn đỏ quạch
như màu máu. Bầy quạ đói trên mấy ngọn cây kêu tao tác. Phế hậu khẽ rùng mình.
Là nàng đang sợ hãi, hay tại ngọn gió cuối mùa mỏng manh len vào khe cửa làm
nàng run rẩy? Quay trở về, nàng ngồi dựa lưng vào tường đá lạnh lẽo, khẽ co
mình lại. Xung quanh nàng, các thị nữ vật vờ, vài người đói quá bật lên tiếng
kêu khe khẽ. Mùa thu rồi. Mùa thu thì hơi đá mới lạnh thế này. Những ngày mùa
thu trước, trời cũng lạnh, nhưng sao mà trong trẻo. Trong đầu phế hậu, hình ảnh
năm tháng cũ cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Thế rồi, khi nàng lịm đi trên sàn gạch hoa
cúc, kỉ niệm rủ nhau ùa về, trong một khoảng không sáng lóa, rạng rỡ và tươi mới.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chung một dòng trôi
Chung một dòng trôi Màu chiều đỏ ối hắt xuống dòng sông nhiều nỗi ưu tư, lũ ve kêu hè dường chừng như đã mệt, “tiếng hát” thưa dần rồi t...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét