Những tản văn cảm nhận trong tôi ngày đầu tiên đi học tiếng Nhật tại Đông Du
CẢM
NHẬN TRONG TÔI
Ngày
8/8/2011, chúng tôi chính thức gia nhập chương trình du học Đông Du.
Trong ngày đầu tiên ấy, tôi bước vào Trường với cảm giác bỡ ngỡ, xa lạ,
cùng cái sự bơ vơ khi tiếp xúc với một môi trường hoàn toàn mới mẻ, làm một học
sinh dự bị du học.
Tuần
đầu tiên là những bài học về tác phong, đạo đức, lý tưởng, ước mơ… Ở đây, tôi
ấn tượng về một tập thể Thầy Cô mang tư duy, ý thức của người Nhật Bản, cùng
với một tác phong nghiêm túc, hiệu quả trong công việc giảng dạy, đào tạo cho
chúng tôi thông qua những bài học về tác phong, đạo đức, suy nghĩ, ước mơ v.v…,
những bài học thật ý nghĩa, và có lẽ chúng tôi sẽ nhớ mãi trên con đường du học
mà chúng tôi đã chọn.
Những
bài học về tác phong, cách xưng hô được dạy kỹ càng, nghiêm túc. Nhưng ấn tượng
nhất là bài học về giá trị của lời nói “xin lỗi”, “cảm
ơn”. Ở Việt Nam chúng ta, hai từ “xin
lỗi”, “cảm ơn” dường như rất ít được sử dụng, trong
khi đó, cuộc sống có thể tốt đẹp hơn rất nhiều nếu chúng ta có thể nói “xin
lỗi”, “cảmơn” với người khác. Lời nói xin lỗi cũng như
một hành động nhận lấy trách nhiệm về mình, không đổ lỗi cho người khác. Nếu
như trách nhiệm thuộc về chúng ta, thì ta có thể sửa chữa lỗi lầm ấy, còn nếu
ta đổ lỗi cho người khác, chẳng phải ta mất quyền quyết định cho cuộc sống
chính mình. Đợi người khác sửa sai thì mình mới thể sửa sai sao? Và tinh thần
nhận trách nhiệm ấy cũng tạo cho chúng ta cơ hội hoàn thiện bản thân nhiều hơn.
Cũng
như lời nói “xin lỗi”, lời “cảm
ơn” cũng giúp
người nghe thoải mái hơn khi làm việc. Cùng với một thái độ đúng đắn, lời nói “xin
lỗi”, “cảm ơn” có thể đem được nhiều ý nghĩa hơn cho
cuộc sống.
Người
Nhật nổi tiếng với tác phong sinh hoạt hiệu quả trên thế giới, họ có những việc
làm đơn giản nhưng lại mang những lợi ích hết sức to lớn. Như việc bỏ rác đúng
nơi quy định, chỉ với một hành động nhỏ như vậy, ta có thể giải quyết được
nhiều vấn đề. Sẽ không cần nhiều người làm công việc dọn rác nữa, mà thay vào
đó có thể tham gia những công việc tạo ra của cải, vật chất cho xã hội, đường
phố, nhà ở cũng có thể sạch sẽ hơn. Tôi đã học được ở Đông Du những điều đơn
giản, nhỏ nhặt như thế.
Học
sinh Đông Du ai cũng biết về thầy Nguyễn Đức Hòe, người sáng lập – Hiệu trưởng
của trường –. Thầy là một người tâm huyết, kế thừa tinh thần lý tưởng của cụ
Phan Bội Châu. Với tinh thần làm việc hăng say, hết mình, Thầy đã truyền cảm
hứng cho học sinh ý thức, lý tưởng, trách nhiệm của người thanh niên đối với
đất nước: học tập những gì tinh túy nhất từ đất nước Nhật Bản, từ hiện thực,
công nghệ đến lối tư duy, trách nhiệm đối với đất nước. Phải ý thức được trách
nhiệm của bản thân với Quê hương, Cha mẹ. Phải thành công trên con đường mình
lựa chọn. ``Cố gắng học tập, trau dồi tài
đức để mai sau phục vụ Quê hương, Tổ Quốc. Sống hết mình, trung thực, ngay
thẳng, là bạn của mọi người. Đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau.`` ( như ba lời nguyện của học sinh Đông
Du).
TUẦN
ĐẦU TIÊN ĐI HỌC
Đã
lâu lắm rồi mình mới được trở về với cảm giác ngày xưa, ngày đầu tiên đi học...
Ngày đầu tiên đến với Đông Du, mọi thứ với mình sao lạ lẫm quá! Từ cách đi, đứng, nói, cười chúng mình đều đuợc học lại cả. Trong suốt một tuần ấy, những bài giảng của Thầy Cô chẳng phải là tiếng Nhật, Hán tự hay thứ gì cao siêu. Hành trang đầu tiên mà các Thầy Cô đặt trên vai chúng mình là kỷ luật và đạo đức.
Thật vậy! Bài học đầu tiên mình học đuợc khi nghe giảng bài là phải ngồi thẳng lưng, tập trung, khi đứng dậy ra ngoài phải nhẹ nhàng xếp ghế, khi đi ra khỏi phòng vệ sinh phải bước lùi, kê dép cẩn thận để người sau vào tiện hơn. Những thứ nghe có vẻ rất nhỏ nhặt thôi nhưng nó lại thể hiện ý thức của một con nguời có văn hóa. Quả thực, 18 năm sống trên đời và 12 năm cấp sách đi học, chưa một truờng lớp nào từng dạy mình nội quy kỷ luật cao đến thế. Sống trong một môi truờng khuôn phép như ở nước Nhật, mình dần nhận ra vì sao nuớc bạn lại văn minh, hiện đại và phát triển đến vậy! Tất cả đều xuất phát từ ý thức con nguời mà ra. Và ý thức đó phải được rèn luyện từ trong gia đình, nhà trường và xã hội.
Không chỉ về kỷ luật, từ những ngày đầu, các Thầy Cô đã dạy chúng mình về đạo đức cá nhân, về ước mơ, lý tưởng, về cách ứng xử trong mối quan hệ với mọi người. Và đặc biệt là cách nói lời cảm ơn, xin lỗi. Lời cảm ơn, xin lỗi nghe có vẻ đơn giản thật đấy nhưng nó lại có một sức mạnh diệu kỳ. Nó có khả năng làm giảm mọi căng thẳng, mâu thuẫn ngay tức thời và khiến mọi người xích lại gần nhau hơn. Có một câu nói mình rất tâm đắc trong bài giảng này, đó là: `Lời xin lỗi đôi khi được nói ra không phải bởi lỗi của mình mà để thể hiện sự tôn trọng nguời khác. Và tôn trọng nguời khác cũng là tôn trọng chính bản thân mình. Còn rất nhiều, rất nhiều những câu nói, bài giảng của các Thầy Cô đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ trong mình. Mình dần vỡ ra trong đầu rằng: mình phải học giỏi, đi nuớc ngoài không phải vì tấm bằng hay để có thanh danh, càng không để kiếm những đồng tiền hèn mọn. Mình học vì mình có bổn phận với bố mẹ, gia đình, với xóm làng, quê hương, với đất nước Việt Nam còn rất nhiều người chìm trong đói khổ. Mình phải đi học để làm kỹ sư, chế tạo ra những chiếc máy công nghiệp cho người nông dân đỡ khổ, làm ra của cải vật chất để nuớc mình giàu lên. Người có đạo đức phải là người có lòng yêu nước như vây.
Bài giảng của các Thầy Cô đã ngấm vào mình và các bạn từ khi nào, nó trở thành phương huớng, kim chỉ nam cho cuộc đời chúng mình và mai sau. Và có lẽ, đến mãi về sau này, mình sẽ không bao giờ quên được bài giảng của Thầy Hiệu Trưởng Nguyễn Đức Hòe khi Thầy nói về bổn phận với bố mẹ, gia đình, quê hương đất nước. Thầy đã dạy chúng mình: Mỗi buổi sáng các con ngủ dậy, các con hãy nghĩ trong đầu rằng: `Bố mẹ ơi! Con đây! Con của bố mẹ đây! Ngày hôm nay, với 24 tiếng này, con sẽ cố gắng học tập, luyện rèn thật chăm chỉ! Con xin hứa với bố mẹ! Bố mẹ đừng lo nhé!....` Những lời Thầy nói đã chạm tới đáy lòng mỗi người học sinh, những người học sinh non nớt mới mười tám đôi mươi đã nghẹn ngào không sao nén nổi tiếng nấc...
Một tuần trôi qua với bao nhiêu kỷ niệm buồn vui, bao thăng trầm cảm xúc. Một tuần quý giá đã để lại cho chúng mình rất nhiều điều. Có lẽ hàng chục, hàng chục năm về sau, hay đúng hơn là hết cả cuộc đời này, mình sẽ không bao giờ quên... tuần đầu tiên đi học!!
Ngày đầu tiên đến với Đông Du, mọi thứ với mình sao lạ lẫm quá! Từ cách đi, đứng, nói, cười chúng mình đều đuợc học lại cả. Trong suốt một tuần ấy, những bài giảng của Thầy Cô chẳng phải là tiếng Nhật, Hán tự hay thứ gì cao siêu. Hành trang đầu tiên mà các Thầy Cô đặt trên vai chúng mình là kỷ luật và đạo đức.
Thật vậy! Bài học đầu tiên mình học đuợc khi nghe giảng bài là phải ngồi thẳng lưng, tập trung, khi đứng dậy ra ngoài phải nhẹ nhàng xếp ghế, khi đi ra khỏi phòng vệ sinh phải bước lùi, kê dép cẩn thận để người sau vào tiện hơn. Những thứ nghe có vẻ rất nhỏ nhặt thôi nhưng nó lại thể hiện ý thức của một con nguời có văn hóa. Quả thực, 18 năm sống trên đời và 12 năm cấp sách đi học, chưa một truờng lớp nào từng dạy mình nội quy kỷ luật cao đến thế. Sống trong một môi truờng khuôn phép như ở nước Nhật, mình dần nhận ra vì sao nuớc bạn lại văn minh, hiện đại và phát triển đến vậy! Tất cả đều xuất phát từ ý thức con nguời mà ra. Và ý thức đó phải được rèn luyện từ trong gia đình, nhà trường và xã hội.
Không chỉ về kỷ luật, từ những ngày đầu, các Thầy Cô đã dạy chúng mình về đạo đức cá nhân, về ước mơ, lý tưởng, về cách ứng xử trong mối quan hệ với mọi người. Và đặc biệt là cách nói lời cảm ơn, xin lỗi. Lời cảm ơn, xin lỗi nghe có vẻ đơn giản thật đấy nhưng nó lại có một sức mạnh diệu kỳ. Nó có khả năng làm giảm mọi căng thẳng, mâu thuẫn ngay tức thời và khiến mọi người xích lại gần nhau hơn. Có một câu nói mình rất tâm đắc trong bài giảng này, đó là: `Lời xin lỗi đôi khi được nói ra không phải bởi lỗi của mình mà để thể hiện sự tôn trọng nguời khác. Và tôn trọng nguời khác cũng là tôn trọng chính bản thân mình. Còn rất nhiều, rất nhiều những câu nói, bài giảng của các Thầy Cô đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ trong mình. Mình dần vỡ ra trong đầu rằng: mình phải học giỏi, đi nuớc ngoài không phải vì tấm bằng hay để có thanh danh, càng không để kiếm những đồng tiền hèn mọn. Mình học vì mình có bổn phận với bố mẹ, gia đình, với xóm làng, quê hương, với đất nước Việt Nam còn rất nhiều người chìm trong đói khổ. Mình phải đi học để làm kỹ sư, chế tạo ra những chiếc máy công nghiệp cho người nông dân đỡ khổ, làm ra của cải vật chất để nuớc mình giàu lên. Người có đạo đức phải là người có lòng yêu nước như vây.
Bài giảng của các Thầy Cô đã ngấm vào mình và các bạn từ khi nào, nó trở thành phương huớng, kim chỉ nam cho cuộc đời chúng mình và mai sau. Và có lẽ, đến mãi về sau này, mình sẽ không bao giờ quên được bài giảng của Thầy Hiệu Trưởng Nguyễn Đức Hòe khi Thầy nói về bổn phận với bố mẹ, gia đình, quê hương đất nước. Thầy đã dạy chúng mình: Mỗi buổi sáng các con ngủ dậy, các con hãy nghĩ trong đầu rằng: `Bố mẹ ơi! Con đây! Con của bố mẹ đây! Ngày hôm nay, với 24 tiếng này, con sẽ cố gắng học tập, luyện rèn thật chăm chỉ! Con xin hứa với bố mẹ! Bố mẹ đừng lo nhé!....` Những lời Thầy nói đã chạm tới đáy lòng mỗi người học sinh, những người học sinh non nớt mới mười tám đôi mươi đã nghẹn ngào không sao nén nổi tiếng nấc...
Một tuần trôi qua với bao nhiêu kỷ niệm buồn vui, bao thăng trầm cảm xúc. Một tuần quý giá đã để lại cho chúng mình rất nhiều điều. Có lẽ hàng chục, hàng chục năm về sau, hay đúng hơn là hết cả cuộc đời này, mình sẽ không bao giờ quên... tuần đầu tiên đi học!!
NHỮNG NGÀY ĐẦU ĐI HỌC
Hai
mươi bốn tuổi, tôi lại được trải qua cảm giác ngày tựu trường. Thấm thoát đã
hơn một năm kể từ ngày rời giảng đường Đại học, cảm giác được đến trường đã dần
trở nên lạ lẫm, giờ cái cảm xúc ấy lại ùa về, thân thương quá. Lòng bồi hồi nhớ
lại xen chút ngỡ ngàng, thấy mình như được gặp lại chính mình trong những ngày
xưa.
Ngày
đầu tiên đi học bây giờ khác với ngày xưa, không còn mắt ướt nhạt nhòa như thuở
còn thơ để được nũng nịu với Mẹ, được Thầy Cô vỗ về nữa, chỉ thấy trong lòng ấp
ủ một ước mơ – Ước mơ được đặt chân đến một phương trời xa, để ngày trở về được
làm một điều gì đó cho quê hương, đất nước. Ước mơ như một cánh diều và ngôi
trường Đông Du cùng các Thầy Cô chính là cơn gió chắp cánh diều bay lên.
Ngày
đầu tiên...
Thức
dậy thật sớm để cùng bạn bè tập thể dục, rèn luyện sức khỏe, trời hãy còn tờ
mờ, ánh trăng vẫn còn vắt vẻo trên cành cây. Thành phố đang ngủ thật bình yên.
Cố hít chút không khí trong lành để vài tiếng nữa thôi, bắt đầu những tháng
ngày mới, hòa mình với nhịp sống nhộn nhịp của thành phố nơi đây. Hy vọng, hy
vọng mình sẽ làm thật tốt...!
Học
tiếng Nhật thật khó. Đó là điều mà tôi đã được nghe rất nhiều từ những Anh Chị
đi trước và cũng là điều tôi háo hức được khám phá trong ngày đầu tiên đi học.
Tuy nhiên, bài học đầu tiên tôi được học ở trường Nhật ngữ Đông Du không phải
là tiếng Nhật, mà là bài học về cách làm người. Là những thời Thầy Cô giảng về
cách đi đứng, cách ăn nói, cách buộc tóc cho gọn gàng..., Tôi lại thấy mình bé
lại, như ngày còn thơ, chập chững được Mẹ uốn nắn biết bao điều. Tuy nhiên, giờ
Mẹ không còn là người dạy tôi nữa, mà là các Thầy Cô. Cái cảm giác gia đình lại
dấy lên trong lòng những người học trò chúng tôi.
Thầy
Cô còn dạy chúng tôi cách sống “Sống trong đời sống cần có một
tấm lòng”. Lòng tôi thật thấm thía, rồi tôi lại hỏi: “Đây là
bài học Thầy Cô muốn dạy học trò hay cũng chính là cả tâm huyết, tấm lòng, là
cách sống mà Thầy Cô đã thực hiện trong suốt cuộc đời mình?!”.
Tôi
còn nhớ mãi câu nói của Thầy hiệu trưởng: “Thầy không mong ngày các con trở về
tìm đến Thầy, đền đáp cho Thầy. Có lẽ cái ngày ấy Thầy đã xa rồi. Nhưng điều
Thầy muốn là các con hãy làm điều gì đó cho Quê hương, Tổ quốc chúng ta”. Tôi
đã nhìn thấy rất nhiều đôi mắt rơm rớm nước. Lòng Thầy thật rộng... Và rồi, tôi
nghĩ lại về chính bản thân mình...!
Chỉ
một tuần bước chân đến với ngôi trường Đông Du nhưng điều mà tôi cảm nhận sâu
sắc nhất là tình người, tình Thầy trò, là tấm lòng của những người Cha, người
Mẹ lo lắng, chăm chút và rèn luyện để đàn con mình nên người, sống đúng nghĩa.
Chiều...
Tầm
tã mưa...
Cơn
mưa đổ ào ngập cả những con đường, phố xá lại quặn thắt lòng đứa con xa quê.
Trong cơn mưa có vị mằn mặn nhưng lại có cả nụ cười thật tươi...
Mẹ
ơi, Mẹ ở nhà đừng lo cho con nhiều, Mẹ nhé! Ở đây, có Thầy Cô và bạn bè vẫn
luôn lo lắng, chăm sóc cho con. Ngôi trường con đang học cũng là một ngôi nhà
đầy ắp tình thương của gia đình mình vậy, Mẹ à!
Thầy
Cô ơi, chúng con xin hứa sẽ cố gắng thật nhiều. Chúng con sẽ sống như
Thầy Cô đã dạy và kế thừa con đường mà thầy cô đã đi.
Đất
nước ơi, xin hãy chờ, chờ những người con của Đông Du.
CẢM
NHẬN VỀ NHỮNG NGÀY ĐẦU ĐI HỌC TIẾNG NHẬT TẠI ĐÔNG DU
Nhật
ngữ là một ngôn ngữ được hơn 130 triệu người ở Nhật Bản và những cộng đồng dân
cư Nhật Bản khắp thế giới sử dụng. Nhật ngữ là đặc trưng cho đất nước Nhật Bản,
đó là một thứ tiếng được nhiều người đánh giá là khó nhất trên thế giới. Tuy
nhiên, ẩn sâu trong nó chứa đựng rất nhiều điều thú vị, không những thu hút em
mà còn rất nhiều Du học sinh trên thế giới muốn tìm hiểu về nó. Đó là nguyên
nhân khiến em bước vào con đường du học Nhật Bản. Hôm nay ngày đầu tiên chúng
em được tiếp xúc với tiếng Nhật, đó là một ngày đặc biệt mang đến nhiều cảm xúc
thú vị trong mỗi người.
Nó
khác xa với hệ thống 24 chữ cái La tinh mà em đã quá quen thuộc trong 12 năm
qua. Tiếng Nhật đòi hỏi người học phải có tính kiên trì nhẫn nại nên khi học
gặp những từ phát âm khó, mọi người vẫn luôn cố gắng hết sức mình. Đau họng,
nhưng thật là thú vị. Mọi người đọc thật to những chữ cái “a”, “i“, “u”, “e”,
“o” làm em cảm thấy mình nhỏ lại như các bé học lớp mầm. Khác với những cách mà
trước đây em đã học, với một loại ngôn ngữ mới, mọi người học với những liên
tưởng về những đồ vật xung quanh mình để có thể tiếp thu dễ dàng hơn. Không chỉ
vậy, việc truyền đạt hay, hiệu quả, hết mình của Cô giáo khiến cho em và các
bạn học nhanh hơn. Chỉ trong một ngày đa số các bạn đều thuộc cả bảng chữ Hiragana. Thật
là một điều tuyệt vời!
Mọi
người trong lớp học coi nhau như anh chị em trong một nhà, luôn hòa đồng vui vẻ
và giúp đỡ nhau trong học tập. Điều đó được chứng minh mọi người chỉ cho nhau
từng chữ, ai không biết, không nhớ cách đọc thì mọi người xúm lại chỉ cho cách
đọc, cách phát âm sao cho chuẩn, không có sự tranh đua ai là người giỏi hơn,
hay cố gắng chứng tỏ mình là người giỏi, hoàn toàn khác với môi trường em đã
từng học trước đây. Cảm giác thật gần gũi, thân thiện làm sao!
Thật
là những ngày khởi đầu đáng nhớ với riêng bản thân em và các bạn Du học sinh
Đông Du khác. “Những ngày đầu đi học…!”
NHỮNG
NGÀY ĐẦU ĐI HỌC, LÀM QUEN VỚI MÔI TRƯỜNG ĐÔNG DU
Bước
vào lớp học tiếng Nhật P.34, chắc hẳn các bạn sẽ bất ngờ với lớp học sĩ số gần
30 học sinh nhưng chỉ có 2 Nữ. Tôi – 1 trong hai học sinh nữ ấy – đã rất lo
lắng, nghĩ rằng sẽ khó khăn khi phải cố gắng để làm quen với ngôn ngữ mới, hòa
nhập với 1 lớp học toàn là Nam, thế nhưng tôi đã rất bất ngờ với sự vui tính,
hòa đồng của các bạn, tôi cảm thấy thật dễ dàng khi bắt chuyện với mọi người. Ở
Đông Du, một môi trường mới, chỉ vừa làm quen được hơn 1 tuần nhưng tôi đã và
đang nhận được rất nhiều tình cảm Thầy Cô và bạn bè.
Trước
khi học ở Đông Du, tôi đã từng nghe nói về tiếng Nhật là một ngôn ngữ khó, nào
là loại chữ tượng hình, nào là có những 3 loại chữ viết, nào là phát âm rất khó
v.v…
Tôi
đã rất lo lắng khi quyết định lựa chọn con đường du học Nhật Bản. Nhưng hôm nay
đây, sau 2 ngày làm quen với tiếng Nhật, tôi đã có thể nhớ được tất cả bảng chữ
HIRAGANA. Tiếng Anh là môn sở trường của tôi, học đến 7 năm, nhưng để học được
30 đến 40 từ chỉ trong 2 ngày tôi vẫn chưa thể tự tin và nói rằng rất dễ, vậy
mà hôm nay tôi và 29 bạn khác trong lớp đã có thể nhớ được cả bảng chữ chỉ với
8 tiết học, phải chăng vì chúng tôi nhận được sự hướng dẫn rất nhiệt tình, hài
hước của Thầy Khôi, hay vì môi trường quá thân thiện, cho chúng tôi cảm giác ấm
cúng, giúp chúng tôi dễ dàng hơn chi tiếp cận với ngôn ngữ mới.
Chúng
tôi vẫn đang ý thức rằng việc chỉ nhớ được 1 bảng chữ HIRAGANA không là tất cả,
nhưng chúng tôi tin rằng chúng tôi có thể tự tin để bước tiếp trên con đường
này. Sẽ rất khó khắn, khó khăn cả về việc học kiến thức, cũng như những chuyện
tưởng chừng như thật đơn giản trong cuộc sống, nhưng thật sự không đơn giản
chút nào khi chúng tôi được môi trường Đông Du uốn nắn cho từng chút một.
Khi
còn nhỏ, tôi đã được dạy 2 chữ ``ý thức``, nhưng ``cái học`` và ``cái
hành`` dường như
tôi chưa bao giờ tôi đặt nó song hành với nhau. Tôi ở với Bố Mẹ, tôi quen cuộc
sống cơm bưng, nước rót, sống cuộc sống không phải chịu quá nhiều trách nhiệm,
không phải quá ý thức. Vào nơi đây, ý thức nơi tôi mới thật sự được``hành``. Tôi biết
giữ vệ sinh chung, tôi biết nghĩ cho người khác, khi vào nhà vệ sinh tôi biết
thay dép và để dép ngay ngắn để người sau tôi có thể xỏ vào dễ dàng. Tôi biết
cách nói ``xin lỗi`` , ``cảm ơn``, biết
cúi đầu chào hỏi. Và hơn hết tôi biết chịu trách nhiệm cho những gì mình làm.
Cô Nghi – hiệu phó – đã dạy cho chúng tôi bài học thật ý nghĩa trong tuần lễ
đầu tiên, đó là: ``Không một ai là hoàn hảo, các em sẽ mắc sai lầm, phạm lỗi,
nhưng các em có dám nhận sai và mạnh dạn sữa sai để hoàn thiện hơn hay không
mới là điều quan trọng và đáng nể, các em hãy là những con người đáng nể như
thế nhé!``
Một
đứa con gái như tôi, lần đầu tiên xa gia đình, bao nhiêu cái lo, cái nghĩ, bao
nhiêu nỗi sợ, nỗi buồn…, nhưng dường như mọi thứ chỉ là suy nghĩ phút ban đầu.
Được học một ngôn ngữ mới, vừa lạ, vừa hay, được biết về một xã hội với những
con người có kỷ luật, được sống trong một tập thể giàu tình thân anh em, những
điều ấy làm tôi được an ủi lên rất nhiều, cũng vơi đi được nỗi nhớ nhà của
những ngày đầu khi mới bước chân vào Đông Du. Một tuần và 2 ngày là quá ngắn để
có thể thay đổi được một con người, nhưng Đông Du đã làm được điều đấy không
chỉ cho riêng tôi, mà cả 117 học sinh đang ở đây. Chắc rằng mỗi học sinh Đông
Du cũng đều cảm nhận được như thế!






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét