Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2021
Tác phẩm viết giữa mênh mông
Cả khu chung cư này gọi hắn là gã khùng, thằng điên hay là
ông dở người, hắn chỉ mỉm cười tha thứ. Đối với họ hắn chỉ biết cười ngô nghê
như trẻ con, chứ riêng hắn, hắn mới biết mình độ lượng đến đâu, lòng thương hại,
nỗi trắc ẩn ấy chỉ mình hắn hiểu khi bọn người lớn mặc kệ lũ trẻ con giễu cợt hắn.
Hắn đã thấy nhiều người gầm lên khi cho là mình bị ai xúc phạm, dù người ấy đã
được đọc nhiều sách vở nói về cái “ta” của một thực thể, chỉ là hạt bụi vô thường
giữa sắc sắc, không không. Dưới mắt hắn, lũ người bảo hắn khùng điên ấy cũng đã
từng điên khùng, quanh quẩn trong cái khổ của họ mà họ chưa có can đảm bộc lộ
ra bên ngoài cái vỏ của một con người, là vì họ đã khéo léo che đậy được, chứ mở
được lòng nhau ra, chưa biết ai điên ai tỉnh.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chuyện ngắn mùa thu
Chuyện ngắn mùa thu Lá thu photo Nguyễn Bá Trạc (Turku - Finland) Chiếc lá vàng đầu tiên Sáng sớm trời còn mờ hơi sương, mặt đất còn ướt...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét