Ông ta dí một xấp bạc trước mặt mẹ, hai hàm răng nghiến chặt,
lăm lăm con dao nhọn hoắc: – Đếm xem có đủ cho cô xài không… Nếu thấy đủ rồi thì từ đây
hãy ở nhà đi, tôi không muốn tôi bị truy ra tung tích từ cô! Cô thật là cái nợ
lớn cho tôi đó, biến đi! Bỏ tất cả mọi công việc ba xu đi! Còn không hiểu nữa
sao mà ngước cặp mắt giả nai lên nhìn nữa! Từ giờ trở đi nếu chúng nó lùng ra
tôi, cô và con bé sẽ đừng trách tôi! Thật phiền quá! – Khoan!... Anh à… Anh... Ông ta hất mẹ té xuống đất, phóng người ra khỏi nhà bằng ngả
sau, nhìn trước nhìn sau rồi biến mất. Mẹ không sao thốt nổi nửa lời, hàng nước
mắt long lanh, quẹt nhanh. Vội vàng run rẩy quơ hết đống bạc trên bàn cho vào một
cái túi nhỏ giấu dưới đáy tủ, sợ lỡ có ai nhìn thấy thì lại mắc họa vào thân.
Tôi ghì cái mền vào lòng, cắn chặt đôi môi cho khỏi bật khóc thành tiếng, hi hí
mắt giả ngủ, nằm yên, thầm khẩn cầu Trời Phật cho ông ta biến mất khỏi cuộc đời
khốn khổ của mẹ con tôi. Tôi thù ông ta! Phải! Chỉ mới gần 8 tuổi thôi, mà tôi đã có một
kẻ thù không đội trời chung, là ông ấy! Đặc biệt vết sẹo dài vắt ngang chân mày
trái làm ông ta giống như phù thủy, chiếc miệng không ngớt mắng chửi, đánh đập
tôi khi ông về thăm nhà. Tôi không hiểu sao ông ta có thể là cha ruột của tôi! Ông đưa tiền cho mẹ một mà nạo tiền mẹ đến mười, nếu mẹ không
cất giấu những đồng tiền ấy đi thì sau này ông ta hỏi mà không có thì mẹ sẽ phải
bị hành hạ đến chết. Mẹ một mình nuôi tôi bằng đồng lương kham khổ, làm cô giáo
cấp Một, và may thêm buổi tối ở nhà. Những người đến đặt hàng may của mẹ, ai
cũng hỏi tôi về cha, tại sao cha không bao giờ có mặt ở nhà. Những lúc như thế
tôi lại úp mặt vào lòng mẹ, cảm thấy vừa tủi thân, vừa thù hận người đã mang
danh hiệu Cha mà không tròn bổn phận với mẹ và tôi. Mặc dù tuổi còn bé tôi vẫn biết mẹ phải chịu đựng biết bao khổ
sở cực nhọc vì miệng đời, xã hội còn lạc hậu, nề nếp phong kiến xưa, và vì sự tồn
tại của tôi, đứa con không mong muốn. Tôi không khóc như mẹ, nhưng lì và thù hận
ăn sâu trong tim óc non nớt của tôi, tôi nhất quyết phải làm một điều gì đó để
cứu cuộc đời cực nhọc của mẹ ra khỏi cái hang hùm ấy. Một hôm ông ta về nhà trong lúc tôi đang ngồi trước cửa chơi
con búp bê bùn xình bẩn thỉu mà mẹ đã lượm từ đống rác cách nhà mấy mươi bước
khi đi dậy học về, ông kéo tôi xềnh xệch vào nhà: – Đi tắm và lấy bộ đồ mới mặc vào! – Đi đâu hả cha? – Mày có quyền lên tiếng hả? Chưa nói hết câu, ông đã sán lại tát lên má tôi một cái thật
đau điếng mà tưởng chừng thấy ngàn ngôi sao quay vòng vòng trên đầu. Té thụp xuống
đất, tôi thút thít và biết là ông sẽ làm hại tôi: – Con chờ mẹ về rồi mới đi. – Mày còn trả treo hả! Đi ngay với tao! Tao không phải là cha
mày sao? Tôi lấy hết sức bình sinh và tất cả can đảm, hét lên: – Không! Ông không phải cha tôi! Ông là người ác độc, ông là… Bốp! bốp! Ông ta táng vào đầu tôi, túm tóc vặn ngược ra đàng sau, hai
con mắt đỏ ngầu, cả người ông tỏa ra mùi rượu nồng nặc, ông lết tôi ngược ra
sau nhà, hai cánh tay tôi níu ngược lại sau đầu, nương cho mái tóc như sắp lìa
khỏi da đầu, hai chân tôi cào cấu cố bám víu lấy những vật cản trong nhà, nhưng
vô ích. Ra đến sau bếp, ông mở nắp lu nước đầy 2/3, ông bế xốc tôi lên bỏ vào
đó một cách gọn lỏn không do dự. Cái nóng đau rát cùng mồ hôi đổ túa ra đầu cổ
từ nãy giờ, gặp lu nước lạnh mát bất thình lình, nhiệt độ trong cơ thể tôi tụt
nhanh bất ngờ, tôi hoàn toàn mất tri giác, toàn thân mềm nhũn. May là ngay lúc
ông vừa bước ra khỏi bếp, thì mẹ tôi về đến nhà. Điều đầu tiên bà làm là vô bếp
múc nước rửa tay chân rồi mới bắt đầu làm bếp. Khi mở nắp lu nước ra thấy tôi nằm
gọn lỏn trong đó, nước lên ngập đầu, tưởng là đã chết, mẹ hết sức bình sinh lật
đổ cái lu, vỡ tan tành, tay chân mẹ bị mảnh sành của lu cứa đến trầy rất nhiều
vết thương nhỏ máu, và bế xốc tôi sang nhà hàng xóm cứu cấp. Từ đó tôi và mẹ theo nhau bén gót, mẹ không dám hở tôi ra, sợ
ông ta sẽ giết hoặc hại đến tôi. Ông bà ngoại chỉ có mỗi mình mẹ là con gái duy nhất ở Cao
Lãnh, gia đình khá giả nên mẹ được đi học đàng hoàng cho đến hết lớp 12. Một vụ
pháo kích bất ngờ của Việt Cộng vào nhà dân khoảng 1973 đã làm cả xóm sụp đổ
hoang tàn, bao người chết chóc, trong đó có ông bà ngoại! Mẹ được những người
dân xung quanh vực dậy, di tản lên Sài Gòn. Mẹ chỉ biết hớt hơ hớt hải chạy
theo đoàn người, với hai bàn tay trắng, tâm hồn rạn nứt, trái tim đã chết theo
cái chết oan khiên của ông bà ngoại dưới đống đổ nát của nhà cửa làng mạc. Ở Saigon, chính phủ có xây một nơi tập trung khá rộng bằng
mái tole cho những người chạy giặc từ quê lên tạm trú. Nơi đây mẹ một thân một
mình, không người thân mà chỉ có những người cùng quê làng mà thôi. Mẹ phải
bươn chải, phải tự tìm việc làm thêm để nuôi bản thân mình; còn những người
khác ít học thì đi bán vé số, lượm ve chai, gánh hàng đi bán… May là mẹ đã có một
số vốn kiến thức thời Trung Học và ngoại ngữ loại khá, nên làm cô giáo dạy toán
và ngoại ngữ cho các em nhỏ ở Saigon. Một buổi chiều đi dạy về tối, một đám côn đồ ra chận đường, mẹ
hốt hoảng không biết phải làm sao với ba bốn tên mặt mày hung dữ, mẹ chả có tiền
bạc gì cho chúng cả, mẹ quỳ xuống van xin chúng đừng động tới mẹ, nhưng chúng
chỉ cười hung ác, nhào vô cấu xé mẹ. Mẹ sợ đến ngất lịm trên nền đất bùn sình với
bóng đêm ngày càng dầy đặc như để che đi cái dã man tàn ác của bọn côn đồ. Khi chiếc áo nhỏ của mẹ vừa bứt ra khỏi người, tiếng cười man
rợ của bọn ma cô vang lên thì ngay lúc ấy mẹ thấy một bóng người lao vút vào,
con dao nhọn múa soạt soạt kinh hồn. Cả đám nhào vào đánh một người. Người «anh
hùng» cứu mẹ bị một vết thương ở mặt, máu ồ ạt tuôn ra, ông ta vẫn không cảm thấy
đau mà cúi người xuống vác mẹ trên vai băng băng chạy thật mau vào những ngõ tối
mà cả bọn lưu manh không biết đường đuổi theo. Theo lời mẹ kể sau ngày ấy, mẹ ở với hắn. Hắn cũng chả yêu
thương gì mẹ mà chỉ dùng mẹ như một công cụ kiếm tiền của hắn, một người phục vụ
cho hắn. Đã bao lần mẹ muốn trốn đi nhưng không biết phải đi đâu, sợ ở cái đất
Saigon rộng lớn này mẹ lại bị hại nữa; mẹ như một con cừu non chưa ra đời,
không biết phương hướng giữa bầy sói hoang, thà ở lại với tên lưu manh, phục vụ
cho hắn còn hơn! Thời gian trôi qua, hắn biết mẹ là người con gái đàng hoàng,
trinh trắng, hắn là người đàn ông may mắn đầu tiên trong đời mẹ, nên hắn bớt hằn
học và tin tưởng giao tiền cho mẹ giữ. Hắn không biết nói chuyện nhã nhặn mà chỉ
biết la mắng, uống rượu, thô lỗ. Cả đời sống bên cạnh mẹ, nhưng chưa bao giờ hắn
có lời nói nhẹ nhàng hay cử chỉ yêu thương với mẹ cả! Trên trán hắn có một vết
sẹo dài, vết sẹo do lần đánh nhau với bọn lưu manh để cứu mạng mẹ, mỗi lần nhìn
thấy vết sẹo ấy, mẹ lại không đành lòng rời xa hắn vì theo mẹ hắn là ân nhân cứu
mạng mẹ. Rồi mẹ mang bầu tôi, hắn đã đánh mẹ một trận nhừ tử, muốn mẹ
bỏ cái thai, hắn không muốn có trách nhiệm với con cái, cũng như không muốn
nghe tiếng khóc trẻ thơ. Mẹ van xin hắn cho mẹ giữ lại đứa con vô tội trong bụng,
mẹ hứa với hắn sẽ không để cho đứa trẻ bật lên tiếng khóc! Ngày mẹ đi sanh tôi chỉ một thân một mình, khi bế tôi về mẹ
cũng cố gắng nuôi tôi bằng dòng sữa mẹ ít ỏi của người. Tôi là một đứa con gái
ngoan ngoãn biết nghe lời mẹ từ khi còn trong bụng, sợ mẹ bị đòn đau nên tôi chả
bao giờ khóc cho dù nhiều lúc tè đầy tã, ướt cả lưng mà tôi vẫn cứ nằm yên chơi
với ngón tay, bàn chân mình và chờ mẹ rảnh mới đến lau chùi cho. Tôi lớn lên
bên cạnh mẹ, chỉ biết một mình mẹ, chưa bao giờ được cái hôn hay vòng tay ôm của
cha. Hắn đi suốt mấy ngày liền là những ngày tôi và mẹ thật hạnh phúc bên nhau,
chúng tôi cười đùa, mẹ dạy tôi học những chữ cái, dạy tôi đếm. Khi nghe bên
ngoài cánh cửa lách cách mở là mẹ và tôi thật im lặng, tôi sợ đến nỗi phải chui
xuống gầm giường để trốn hắn! Hắn rất ít khi nào thấy mặt tôi, trừ một hôm hắn về nhà vào nửa
đêm khi tôi và mẹ đang say trong giấc ngủ. Hắn nhìn vào trong giường qua chiếc
màn mỏng, tôi nằm co quắp bên cạnh mẹ. Thấy lạ, hắn vén màn vào trong sát mặt
nhìn tôi rồi ra vẻ hài lòng. Đó là lần đầu tiên mẹ nói hắn có vẻ hài lòng khi
thấy tôi. Nhưng tôi vẫn tránh hắn, im lặng và tự bảo vệ mình như con chim nhỏ sống
bên cạnh con mãnh thú. Dòng đời vẫn cứ tuôn chảy, cho đến khi miền Nam bị đổi chủ,
ai ai cũng bỏ nhà bỏ cửa chạy hết ra bến tàu, hy sinh thí mạng với biển cả. Cha
tôi nhân cơ hội đó vơ vét của cải của những gia đình giàu có, ăn cắp tư trang
trong sự sơ hở của người dân Sài Gòn rồi đem của cải đó về cho mẹ tôi giữ để
bán dần đi tiêu xài. Mẹ tôi khuyên lơn bao nhiêu cũng bị hắn đánh cho vài bạt tai
và không muốn nghe lời khuyên của mẹ. Hắn cứ tiếp tục ăn cắp, ăn cướp đến nỗi
tên tuổi của hắn bị công an ở chế độ mới truy lùng. Hắn không dám về nhà thường
xuyên nữa. Mà thỉnh thoảng hắn lại xuất hiện khi thì trong bếp, lúc thì ở phòng
tắm, ẩn ẩn hiện hiện rồi lại biến. Lúc ấy tôi đã lớn gần 8 tuổi, tôi chỉ cầu
mong cho hắn bị bắt, bị ở tù mọt gông, tôi cầu nguyện cho hắn sẽ biết mất trên
cõi đời này để đừng hành hạ mẹ con tôi nữa. Tiếng gõ cửa nhè nhẹ bên ngoài, chỉ mới ba giờ sáng! Giọng
nói khe khẽ vọng vào: – Tràm ơi, Mùi đây! Mở cửa đi! Mẹ ngồi bật dậy, bỏ cánh tay của tôi đang vắt ngang bụng mẹ
sang một bên. Tôi lại giả ngủ, lắng nghe. Dì Mùi là người bạn thân nhất của mẹ ở
đất Sài Gòn này, hồi xưa cả hai cùng đi học Tiểu Học, Trung Học ở Cao Lãnh, hai
người gặp lại khi mẹ dọn đến đây ở, Dì Mùi xinh đẹp nhưng vẫn thua sắc đẹp kín
đáo, trầm lắng của mẹ. Dì Mùi và mẹ thầm thì: – Tràm!... Ngày mai nghe, nhớ đó… theo tụi tui thì mình mới sống
sót làm lại cuộc đời, chứ sống kiểu này tui không yên tâm thấy con nhỏ cứ bị
nay bầm cái vai, mai tím cái mặt… lỡ sau này lớn lên… “nó” cũng không tha cho
con gái nó nữa thì sao? tui không tin được hắn!... Đi cho hai đứa nhỏ có bạn! – Thiệt ra mình cũng muốn lắm, nhưng sao tôi lo quá! Thật khó
tính hết sức. – Bà chỉ có thể chọn, hoặc ở riết đây, hoặc đổi đời. Tui cho
bà một đêm nay nữa thôi. Tội nghiệp con nhỏ, bà nhìn nó có được tương lai nếu
chôn chân ở đây không? Suy nghĩ đi. Dì Mùi nói nhanh rồi bỏ về, mẹ thao thức cả đêm, thở ngắn, thở
dài, cuối cùng mẹ chỉ đem một chiếc túi nhỏ quần áo và một chút tro trên bàn thờ
của ông bà được xẻ vào hai chiếc túi nylon nhỏ chống nước và bọc thêm túi vải
bên ngoài. Thương mẹ quá, đây là sự quyết định thật táo bạo và liên quan đến cả
tương lai cuộc sống của hai mẹ con, mẹ làm sao suy nghĩ nổi chỉ trong đêm nay?!
Tôi lại cắn chặt chiếc mền, giấu tiếng nấc!! Sau đó mẹ đứng trước bàn thờ Phật, bàn thờ ông bà, có lẽ đây
là lần cuối, mẹ khấn thật lâu, lâu đến nỗi tôi ngủ thiếp đi. Thoáng chốc hai mươi năm trên đất Mỹ thanh bình như những giọt
mật hạnh phúc mà mẹ con chúng tôi đang khát khao tận hưởng. Tôi đã thật sự trưởng
thành, ra trường và làm luật sư cho một văn phòng ở Connecticut. Mẹ chỉ còn làm
bán thời gian nên có thì giờ nghỉ ngơi và đọc sách báo, không những thế mẹ còn
sáng tác văn thơ đóng góp cho các báo Việt trên thế giới mà mẹ tìm thấy website
trên net. Một hôm, lưỡng lự mẹ nói: – Nếu… vì bất đắc dĩ gặp lại cha thì con có muốn… không? – Không! Dù có tận thế con cũng không muốn nhìn lại ông ta nữa.
Con không thể nào quên được, xin mẹ đừng hỏi con điều này. Ánh mắt mẹ nhìn tôi sâu lắng: – Con gái! Hãy bỏ qua tất cả… Dù sao cũng là cha con. – Nhưng ông ta không muốn có con trên đời này mà! – Con người sẽ thay đổi ý nghĩ khi ở một hoàn cảnh khác, hãy
vì mẹ con nhé! Dì Dượng Mùi vẫn ghé thăm chúng tôi với Đan, con trai của vợ
chồng dì, hơn tôi 3 tuổi, anh vừa xong bằng bác sĩ; chúng tôi thân nhau từ thuở
nhỏ bên nhà, anh không những là người anh, mà còn là một người bạn tri âm tri kỷ
thật hiếm có. Anh mới được nhận việc ở một nhà thương lớn. Tôi chịu đựng chai lì từ thuở bé bao nhiêu, thì Đan có một tuổi
thơ tuy nghèo nhưng thật trọn vẹn trong tình yêu chan chứa của bố mẹ, trưởng
thành với một trái tim sẵn sàng chia sẻ và giúp đỡ chăm sóc người bệnh thật nhiệt
tình! Anh điện thoại, năn nỉ tôi: – Dỹ Lan, Em… giúp anh đóng vai con gái của bác trai này nhé,
bác bị bệnh thật nặng, chắc sẽ không qua khỏi trong nay mai… nguyện vọng của
bác chỉ muốn được nắm tay con gái của bác lần cuối! – Em có phải là con gái bác đâu! – Anh biết. Người nhà của bác ấy có đăng tin từ mấy tháng nay
trên khắp các mặt báo, mà vẫn không tìm ra thân nhân… Anh muốn làm một điều gì
đó giúp bác trước khi ra đi, nên nghĩ đến em. – Đúng là anh có trái tim nhân hậu của một bác sĩ quá đó! – Không phải đâu, anh thấy bác lạ lắm, bác có một câu chuyện
đời thật đau lòng, bác muốn tạ tội cùng người con gái của bác! Anh không nỡ
không giúp. Bác nói sẽ mãn nguyện nhắm mắt nếu thấy được người con gái ấy. – Hừm… Thôi được rồi, em sẽ đến giúp anh. – Cám ơn em, mình hẹn chút nữa nhe, yêu em! Đan lúc nào cũng thế! Cuộc đời đối với chàng là những trang cổ
tích màu hồng, ở bên chàng ai cũng cảm thấy được yêu thương bảo bọc, cả đối với
bệnh nhân, chàng cũng muốn làm kỳ tích cho họ! Tôi yêu chàng chắc cũng vì điểm
đặc biệt này! Chẳng bao lâu chiếc xe tôi đã đậu ngay trước bệnh viện chàng làm
việc. Chàng chờ tôi bên ngoài với chiếc blouse trắng, dưới ánh nắng xuân đong
đưa của tàn cây phong, nụ cười tươi nở trên môi, trông chàng thật trong sáng và
đẹp; chàng hôn nhẹ lên trán tôi: – Cám ơn em đã đến! Em nhớ đóng cho nhập vai nhé, trấn tĩnh
bác để giúp bác ra đi nhẹ nhàng. Tôi thấy trong ánh mắt chàng, niềm lo lắng và tận tụy vì người
bệnh khiến lòng tôi cũng nặng ưu tư; tôi gật đầu, hứa sẽ làm với tất cả trái
tim để giúp người sắp lìa đời. Chúng tôi vừa bước vào, cả gia đình người bệnh
giạt ra hai bên, một người đàn ông gầy yếu, nhỏ bé xanh xao nằm quắp lại, hai mắt
nhắm nghiền, miệng há ra, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Tôi tiến đến, lòng xao
động, cầm tay bác và vén những làn tóc đượm mồ hôi trên trán sang một bên, nhìn
kỹ khuôn mặt. Vết sẹo! Vết sẹo dài trên chân mày trái hiện rõ nét. Vết sẹo! Trái tim như ngừng đập, tôi nghẹt thở. Tay chân bủn
rủn. Tôi bật dậy, quay đầu bước ra, Đan chặn tôi lại: – Em có sao không? Sao mặt xanh vậy? – Không! Không! Đây không phải sự thật! Tôi… không muốn giúp
người này đâu! Không! Không… Cả trái tim nhức buốt. Cả tuổi thơ khủng khiếp hiện về. Kẻ thù duy nhất của tôi đang nằm trước mặt tôi, thoi thóp! Chả
lẽ nào lại là ông ta sao?! Người đã tàn nhẫn đầy đọa mẹ tôi cả nửa đời người,
nhẫn tâm giết chết cả tuổi thơ của con gái ông ta. Tôi đã thề với lòng sẽ không
nhìn lại ông ta nữa mà. Tôi bật dậy muốn chạy ra khỏi phòng. Lời mẹ bên tai, hãy bỏ
qua lòng thù hận. Tôi muốn chạy thật xa khỏi đây. Nhưng, ông ta đang hấp hối. Tôi không nỡ, quay lại! lòng trắc ẩn. Ngồi xuống bên giường, khuôn mặt ông lúc này quằn quại nhăn
nhó đau đớn, không còn sức rên rỉ nữa, như đang bị trừng phạt, trả nghiệp; tôi
nắm lấy bàn tay chai đá, hằn những lằn gân xanh, vuốt trán, mỗi cái chạm vào da
thịt ông, tôi thấy cả dòng máu hồi sinh đang chảy trong tôi, một huyết thống thật
thân yêu khó tả vào giờ phút cuối của đời người, thật chan chứa không sao kể xiết. Tôi cúi xuống, lần đầu tiên tôi hôn lên tay, hôn lên trán ông
một cách thật trìu mến, chân thành như chính con gái ruột nhận lại người cha
lâu đời của mình vậy! Tất cả sự thù hận chất chứa trong tim từ bao năm nay bỗng tan
chảy thành hai dòng lệ nóng hổi, dồn dập tuôn tràn. – Cha ơi! Cha… Đừng bỏ con! Người bệnh bỗng mở mắt ra! Nhìn sững tôi! Thật lâu. Nhìn đến
nỗi tôi tưởng như hàng thế kỷ. Cuối cùng, ông ôm chặt tôi, níu vào lòng: – Ôi con gái… con gái của tôi đây rồi. Cám ơn Trời Phật! Hãy
tha lỗi cho cha con gái nhé! Tha lỗi cho cha! Cha thật đáng chết! Thật… đáng chết! Bóng mẹ gục đầu sụt sùi bên ngoài cửa… Thì ra chính mẹ đã nhờ Đan chuyển lời đến tôi, để giải tỏa mọi
khúc mắc u buồn trong tôi và người đàn ông mà tôi gọi bằng Cha. 3/10/2025 Sỏi Ngọc Nguồn: https://vietbao.com/
Theo https://www.tongphuochiep.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét