Tôi gọi Trịnh Công Sơn là người
thơ
ca (Chantre) bởi ở Sơn, nhạc và thơ quyện vào nhau đến độ khó phân định cái nào
là chính, cái nào là phụ. Và bởi Sơn đã hát về quê hương đất nước bằng cả tấm
lòng
của một đứa con biết vui tận cùng những niềm vui và đau tận cùng những nỗi
đau của Tổ quốc mẹ hiền.
Mãi hơn một năm sau ngày 30 tháng 4,
chúng tôi mới thật sự mặt nhìn mặt tay cầm tay lần đầu, nhưng tôi có cảm giác
như chúng tôi đã là bạn của nhau tự bao giờ, mặc dù giữa tôi và Sơn còn cả một
thế hệ đệm. Nói cách nào đó, tôi đã gặp Sơn từ những ngày đất nước còn chia hai
miền và còn chìm trong khói lửa. Tôi muốn nhắc đến ở đây một kỷ niệm không thể
quên ở nhà một người bạn trẻ. Đêm ấy lần đầu tiên tôi nghe (cũng có nghĩa là gặp)
Trịnh Công Sơn...
Những bạn trẻ hát cho tôi nghe gần suốt đêm hàng loạt ca khúc Trịnh Công Sơn (không biết họ học ở đâu?) hát say sưa đến nỗi đứt cả dây của cây đàn ghi-ta duy nhất có trong nhà
Những bạn trẻ hát cho tôi nghe gần suốt đêm hàng loạt ca khúc Trịnh Công Sơn (không biết họ học ở đâu?) hát say sưa đến nỗi đứt cả dây của cây đàn ghi-ta duy nhất có trong nhà
Trong âm nhạc của Sơn, ta không thấy
dấu vết của âm nhạc cổ điển theo cấu trúc bác học phương Tây. Sơn viết hồn
nhiên như thể cảm xúc nhạc thơ tự nó trào ra. Nói như nhạc sĩ Nguyễn Xuân
Khoát, người bạn già của tôi, "Trịnh Công Sơn viết dễ như lấy chữ từ
trong túi ra". Cái quyến rũ của nhạc Trịnh Công Sơn có lẽ chính là chỗ
đó, ở chỗ không định tạo ra một trường phái nào, một triết học nào, mà vẫn thấm
vào lòng người như suối tưới. Với những lời, ý đẹp và độc đáo đến bất ngờ hôn
phối cùng một kết cấu đặc biệt như một hình thức của dân ca hầu như không thay
đổi, Trịnh Công Sơn đã chinh phục hàng triệu con tim, không chỉ ở trong nước,
mà cả bên ngoài biên giới nữa. Và nếu không lầm thì dấu ấn của Sơn đã ít nhiều
in trên tác phẩm của một số nhạc sĩ thời kỳ sau 1975.
Có lẽ cũng không cần nghe lại nữa,
dù bây giờ và sau này Sơn có in thêm, một lần là đủ, từ cái đêm chiến tranh ấy,
tôi biết mình đã gặp một tâm-hồn-chị-em xẻ chia "Một cõi đi về".
Và tôi viết lời bạt này cho tập nhạc Sơn như giữ một lời hẹn thầm chưa ngỏ, lời
hẹn của một tri âm với tri âm ..
Văn Cao






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét