Đã lâu lắm rồi, tôi chẳng còn cư ngụ nơi ga xép ấy nữa. Khu
xóm ga cũ kỹ có khoảng sân rộng trải loang lổ nhựa đường và với những tiếng còi
tàu lúc nào cũng nghe như ngái ngủ, vào các buổi sớm hay mỗi khi chiều xuống. Mỗi
chuyến tàu ghé đến ga xép này thường mang đi, thả xuống độ mươi người với những
gánh gồng tanh nồng mùi cá, mực của vùng biển quê tôi.
Dạo ấy, vợ tôi đột ngột qua đời. Như con thuyền bão giật mất neo giữa biển đời
cơm áo, tôi bèn tạm nghỉ việc viết lách lâu dài, quay qua "xoay nóng"
về cái ăn cho mấy cha con, bằng cách mở ra một quầy bán sách trước ga xe lửa. Gọi
là quầy cho oai, chớ kỳ thật chỉ tre lá tuềnh toàng. Tuềnh toàng hệt như đời
tôi và sân ga vậy! Đầu tư ban đầu cho quầy sách đột xuất này là toàn bộ kho
sách đồ sộ của tôi được chắt mót, giữ gìn từ nhiều năm nay. Có nhiều cuốn hồi
mua được nó, tôi mừng cứ ngồi nhìn ngắm, vuốt ve đến cả quên ăn, bỏ ngủ. Giờ
thì tôi bán tất vì sự sống còn trước mắt của cảnh "gà trống nuôi
con". Hy vọng rồi các sách mang đầy kỷ niệm của tôi sẽ tìm được những chủ
mua yêu quý nó như là tôi vậy.
Đợt đầu, sách bán khá chạy. Có chút đỉnh tiền, để đa dạng hoá quầy sách, tôi
lôi về hàng loạt truyện tranh, giăng đầy trên mấy nẹp tre. Vùng tôi nghèo nên
sau mấy hôm xôn xao ban đầu, người mua đến thưa dần bởi túi tiền có hạn. Sách
thì ngày một ố vàng, xuống cấp thêm vì giăng phơi cho gió dầu nắng dãi. Để vớt
vát lại phần nào những sách đã đến hồi cong bìa, gẫy gáy, tôi bèn phân xuống loại
hai, cho các em thuê đọc tại chỗ trong khi chờ tàu. Nhờ chuyển hướng phục vụ kịp
thời này, các em đến quầy tôi ngày lại một đông lên. Và cũng dịp này, tôi mới
quen em - người độc giả nhỏ tuổi mà tôi không bao giờ quên được!
Một chiều, khi tôi đang cặm cụi sắp xếp quầy thì một cơn gió bất ngờ thốc tới.
Gặp quầy sách tuềnh toàng của tôi, nó xoáy thẳng vào và cuộn tung lên trời tất
cả những gì có thể. Khi kịp nhận ra sự "viếng thăm đường đột" này,
sách báo của tôi đã lẫn vào bụi mù, lớp bay trắng trời, lớp đang hạ dần độ cao
rơi xuống khắp khu vực! Tôi chỉ còn biết dụi mắt kêu trời và đón lượm những thứ
rớt gần quầy thôi. Kiểm lại, kể cả số những người hảo tâm lượm giúp, sách báo của
tôi bị cơn lốc xoáy vừa rồi "phát không" đi quá nửa! Nhất là truyện
tranh, bộ thì mất đầu, bộ lại mất đuôi, nếu còn đầu đuôi thì vắng đi khúc giữa.
Hôm sau, giữa lúc tôi đang bần thần với những thiệt hại do cơn lốc gây ra
thì... bỗng có tiếng động bên hông quầy:
- Thưa..., sách của chú gió bay nè!
Tôi quay lại, một thằng bé chừng mười hai, mười ba tuổi đang nhoẻn miệng cười với
chồng truyện trên tay.
- Ơ... cám... cám ơn cháu! - Tôi vô cùng mừng rỡ - Cháu lượm hôm qua phải
không?
- Dạ. Lượm xong, tàu chạy mất, nên... cháu phải đem về nhà.
Tôi xem lại. Đúng là mười mấy cuốn trong loạt sách của tôi. Hầu hết là truyện
tranh. Trong đó có những cuốn ráp vào, giúp tôi khỏi phải vứt đi khá nhiều bộ
sách. Cám ơn nhiều! Việc em không giữ chúng để đọc chơi rồi bỏ là điều khiến
tôi vô cùng ngạc nhiên và cảm động, nhất là khi em đã mang về đến nhà.
Bây giờ thì em sốt sắng giúp tôi xếp các sách vừa mang đến vào quầy. Theo cách
xếp, hoá ra em cũng khá quen thuộc với truyện tranh ở quầy tôi. Không chừng em
là độc giả thường xuyên ngay từ những ngày đầu cho thuê nữa đấy. Điều đó nghĩa
là em đã tốn không ít tiền vào quầy sách của tôi.
- Cháu có... hay đọc truyện không? - Tôi gợi ý.
Thằng bé như không thể giấu được chiếc răng khểnh của mình, cười bẽn lẽn:
- Thưa có. Cháu thích xem truyện... tranh.
Tôi xoa đầu em:
- Được rồi! Từ nay, chú cho phép cháu đọc tất cả những truyện thiếu nhi có
trong quầy chú mà khỏi phải trả tiền. Đồng ý không?
Nó vòng tay, cúi đầu:
- Cháu... xin cám ơn chú.
Tôi bèn đưa em cuốn mở đầu của bộ truyện tranh hay nhất mà tôi mới mua. Em lễ
phép cám ơn và đến ngồi đọc nơi băng đợi tàu. Đứng trong quầy nhìn kỹ, bỗng
dưng tôi nhận ra cái dáng quen thuộc của em. Phải rồi! Em đúng là độc giả thường
xuyên ở quầy sách của tôi. Với dáng ngồi nghiêm túc như "ông cụ non" ấy,
thái độ đọc khi cười mỉm, lúc chau mày tuy lặng lẽ nhưng đồng cảm với nhân vật ấy...
dù hôm nay em thiếu cái bị cói đặt dưới chân, song tôi vẫn nhớ có lần đã từ chối
tờ hai trăm vừa rách, vừa ướt em lôi từ trong ấy ra. Em đã gửi lại cái bị cói
cho tôi, chạy đâu đó kiếm về đưa tờ hai trăm khác. Những tờ hai trăm kiếm được ở
tuổi em chắc cũng chẳng dễ dàng gì!
Từ ấy, ngày nào như ngày nào, trước lúc còi tàu ngược ga vang lên chừng vài
mươi phút, em với chiếc bị cói đeo bên mình lại rụt rè đến đọc nơi quầy sách của
tôi. Có nhiều hôm em phụ giúp tôi những việc lặt vặt trong quầy, để khi đọc
không trả tiền cho bớt phần áy náy. Và cũng từ ấy, em thoắt đến, thoắt đi theo
những tiếng còi tàu, còn tôi, chẳng lời lãi bao nhiêu, song lúc nào cũng bận rộn
bán, thuê như người nuôi con mọn. Do vậy, tuy quen nhau đã lâu nhưng tôi vẫn
chưa tỏ tường quê quán cũng như việc làm của em. Chỉ mang máng biết rằng em rất
đông anh em qua những thứ quà em tha về trong bị cói.
Một hôm, có thằng bé lạ thuê đọc tập truyện tranh, tôi tìm hoài chẳng thấy. Cuối
cùng, sực nhớ đã đưa em đang ngồi đọc nơi băng đợi tàu. Thấy thằng bé mới đến
thuê này ăn vận ngon lành, hứa hẹn sau là khách sộp, nên tôi nhỏ nhẹ:
- Truyện đó, có cậu bé ngồi cuối băng tàu đang đọc. Chờ nó trả sách, lên tàu,
chú sẽ cho thuê.
Nghe thế, thằng này vội sấn sổ đến, giật phăng cuốn sách trong tay em, giọng kẻ
cả:
- Biết gì mà cũng bày đặt đọc, xem! Đồ không biết chữ!
Sau cái giật thô bạo của thằng kia là tiếng còi tàu. Em nhìn tôi đầy thẹn thùng
rồi lao vào phía cửa ga. Chẳng mấy chốc, chiếc bị cói cần mẫn bên hông em đã
khuất chìm sau những gánh gồng vội vã.
- Hoá ra em vẫn chưa biết đọc ư? - Tôi lẩm bẩm, bàng hoàng.
Thằng bé vừa giật sách bĩu môi:
- Nó chỉ biết có mỗi chữ o, nhờ quả trứng gà thôi!
Sau buổi chiều đó, em chẳng bao giờ ghé lại quầy tôi. Cứ mỗi lần có tiếng còi
tàu vang lên, tôi lại bỏ cả bán mua để dõi mắt tìm em. Nhưng thật là hoài
công...! Và... sao lại như thế, em ơi???
Đã lâu lắm rồi, tôi chẳng về lại nơi ga xép ấy nữa! Khu ga xép cũ kỹ với những
tiếng còi tàu nghe cứ nghèn nghẹn, buồn buồn kể từ dạo vắng bóng em. Quầy sách
chẳng hiểu sao cứ thưa vắng dần. Do mua lỗ, bán hao và miệng ăn mấy cha con nên
rốt cuộc rồi, chính tôi cũng phải dời đi nơi khác kiếm sống. Thế là vĩnh viễn
tôi không còn cơ hội tìm gặp lại em.
Bây giờ cứ mỗi lần nghe tiếng còi tàu mơ hồ vọng về từ đâu đó hay tiếng trống gọi
ngày khai trường, tôi lại nhớ đến em. Nhớ vô cùng! Em giờ đây đang lận đận
phương trời nào hay vẫn còn ngược xuôi nơi ga tàu quê cũ? Dù ở đâu, mong rằng
lúc nào em cũng mạnh tay, khỏe chân để giúp đỡ gia đình, và nhất là... đã biết
đọc chữ rồi để em còn xem được những dòng vừa nhắn gửi của tôi. Lê Nguyên Ngữ Theo https://vietmessenger.com/
Mòi ngước đôi mắt long lanh nhìn người yêu, giọng cô êm dịu
như tiếng sóng dập dìu dang vỗ nhẹ vào bờ cát:
- Sắp đến ngày hai tư đấy anh nhỉ. Mà sao em thấy hồi hộp quá. Ngày ấy sẽ là một
ngày tuyệt vời của chúng ta, cả một đời có một ngày mà lại. à, hôm đó em định mặc
áo màu gì nhỉ? áo màu xanh nước biển phải không? Phải rồi, cái màu ấy gợi nhiều
kỷ niệm lắm...
Nhụ nói, giọng anh bồi hồi. Hai người ngồi đã lâu trên bãi cát và nhìn ra biển.
Đêm mùa hè, trắng sáng, sóng cứ ánh lên như dát bạc. Xa xa, một cánh buồm vừa
ló ra giữa rừng khơi trông như một cánh chim đang xoè ra trước đồng cỏ xanh. Cả
hai im lặng, họ mải mê theo đuổi những ý nghĩ hồn nhiên, đẹp đẽ đang hiện lên
trong óc họ, ngày ấy gia đình, họ hàng, bè bạn và cả những người láng giềng sẽ
được một ngày vui bốc trời, tất cả sẽ ăn mặc đẹp, sẽ nhảy múa, ca hát. Và Mòi
chợt nhớ đến người cha, người đã nhóm lên mồi lửa đầu tiên cho mối tình của hai
người... Cách đây gần hai mươi năm, cũng vào một đêm trăng như đêm nay, ông
Thèn cùng không Trích đi biển khi hai người vợ của hai bạn chài này vừa sinh
con; một trai, một gái. Giữa đường khơi, họ bắt gặp một đôi sam đang quấn quýt
nhau bên mạn thuyền. Ông Thèn bảo ông Trích:
- Theo bác đây là điềm gì?
Ông Trích ngừng tay chèo, vê vê hàng râu ráp nước mặn:
- Có lẽ điềm báo con trai tôi sau này sẽ thành duyên với con gái ông rồi đây.
Ông Thèn xúc động:
- Cầu trời cho hai đứa sau này lớn lên sẽ yêu nhau như đôi sam kia.
- Và sẽ vun đắp cho chúng nhé - Ông Trích nói.
- Xin hứa.
Sóng xô vào mạn thuyền họ, con thuyền nghiêng ngả, nhưng hai tay thô tháp cứ nắm
chặt nhau mãi.
ở cái vùng biển huyện Hà này, làng Ngư Thương đánh cá truyền đời. Mỗi người dân
ở đây thường tự hào rằng mình ra đời đã gặp biển, họ sống phóng khoáng và thẳng
thắn. Những lời nói của họ dứt khoát và quyết liệt như mái chèo sóng, nhất là
những khi thề ước. Nhưng ngày ấy cũng đã lâu lắm rồi. Ông Thèn qua đời, giữa một
chuyến đi biển. Nhưng thật may cho những người còn sống, đôi trẻ lớn lên đã yêu
nhau, rất yêu. Họ sắp làm đám cưới.
Mòi lại ngước nhìn người bạn đời tương lai, thỏ thẻ:
- Đêm trước lễ thành hôn của chúng ta, anh sẽ tặng em quả gì nào?
Nhụ cười hồn nhiên:
- Em muốn quả gì anh cũng thực hiện, dẫu sao anh phải lên trời hái ngôi sao
long lanh kia...
Cả hai nhìn lên bầu trời ngát xanh trăng sao. Nhưng cả hai đều theo đuổi những
ý nghĩ mãnh liệt. Một lát Mòi nói:
- Em chỉ muốn anh giết chết con mập trắng hung hãn. Con quỷ biển ấy đã giết bố
em và những người ngư dân khác ấy.
- Được. Anh sẽ làm việc đó - Giọng Nhụ kiên quyết. Mòi cầm tay người yêu:
- Em biết. Chỉ có anh mới làm được việc đó, chỉ có tình yêu của chúng ta mới
thôi thúc anh làm nổi việc đó.
Làng Ngư Thương có bao nhiêu tuổi là bấy nhiêu cuộc kén rể long trọng. Nǎm ấy ông muốn lấy một cô gái xinh
tươi. Nhà gái thách cưới bằng một đôi cá dưa như hai cây thuồng luồng. Ông đã lặn
xuống đáy biển ngoắc những lưỡi câu bằng đồng vào đôi cá dưa đang nằm trong hố
bùn rồi lôi chúng lên mặt biển. Khi leo lên sạp thuyền, ông đã gõ dùi vào sạp
thuyền, tiếng gõ theo tâm lan vọng vào bờ. Trong bờ pháo nổ. Đó cũng là tiếng
pháo mừng đám cưới của ông. Bây giờ con trai ông lại đứng trước một thử thách
tương tự, nhưng gay go và ác liệt hơn nhiều. Rót bát rượu đưa cho con trai, ông
Trích bảo
- Phải xứng đáng là chàng trai cừ khôi của biển cả con trai ạ.
Sáng hôm đó Nhụ chuẩn bị lên thuyền để ra khơi. Dân làng Ngư Thương tiễn Nhụ
như tiễn người anh hùng ra trận. Bao nhiêu khuôn mặt hồi hộp, bao nhiêu nỗi lo
phấp phỏng, dồn nén. Mọi người đều thầm cầu mong anh thành công. Nhưng những gã
trai làng từng theo đuổi Mòi lại tỏ ra hớn hở cả. Họ tụ nhau ở bãi cát, có kể rỉ
tai Nhụ, lúc Nhụ đi qua.
- Gắng mà bắt sống mấy con mập, vi của nó bây giờ là xuất khẩu, đắt giá lắm, thừa
sức làm một đám cưới to.
Rồi họ liếc nhau mỉm cười. Nhưng Nhụ dường như không để ý đến họ. Anh đã nhổ
neo, con thuyền lướt nhẹ trên sóng. Sau lưng anh, tiếng vỗ tay vang khắp bờ biển.
Đó là một ngày mùa hè đầy nắng. Từ mờ sáng, khi mặt trời đỏ rực vừa nhô lên khỏi
ngấn nước biển xanh thẳm, không gian đã lan toả một ánh sáng lung linh.
ánh sáng làm cho đại dương đang từ tím biếc bỗng bừng lên như có dát bạc. Trên
bầu trời, những đám mây xốp trôi bồng bềnh, những đám mây như bông ấy đùa nổi
trên ngọn sóng. Xa xa, một đàn chim hải âu vừa xuất hiện, những cánh chim như
những chiếc lá bay lả tả trong màu xanh của trời và biển.
Con thuyền của Nhụ vẫn băng ra khơi. Làng mạc, rừng phi lao lùi dần sau lưng Nhụ.
Người trai làng Ngư Thương nắm chặt tay lái. Sóng vỗ vào mạn thuyền dạt dào,ăm ắp.
Tiếng sóng nghe như tiếng reo hò vang vọng khích lệ anh, làm cho mũi thuyền anh
lao nhanh trước trùng dương vô tận.
Trưa. Nắng giội xuống mặt biển, nắng gay gắt như trời sắp có bão. Gió tây thổi
nhẹ, không khí oi bức. Những đàn cá lượn lững lờ trong lòng biển, thỉnh thoảng
tiếng cá thu quẫy nhẹ, cá trích nổi lao xao, cá mòi đè tí tách, cá đuối nhảy
rào rào như vãi lúa. Đột nhiên, một vệt nước tung lên giữa lớp sóng lừng -
"Mày đấy hả?" Nhụ lẩm nhẩm. Anh xô tay láu mũi thuyền rẽ lên lướt
nhanh về phía trước. Nhưng đại dương vẫn mênh mông. Dấu hiệu của con cá mập vừa
xuất hiện đã biến mất. Bấy giờ trời đã ngả về chiều, ánh nắng loe một màu vàng
trên mặt biển, gió nồm giộng lên làm cho những ngọn sóng loé sáng. Vào những
lúc như vậy, Nhụ biết rằng con mập bắt đầu săn mồi. "Ta đã sẵn sàng rồi",
Nhụ nhủ thầm. Anh soạn những lưỡi câu sắc lẻm cầm trên tay nhứ nhứ lên không
trung như thể cứ làm như vậy con mập đã khiếp sợ. Nhưng rồi phải một lúc lâu,
khi mặt trời đã lặn xuống sau dãy núi mờ xa, mặt biển đang xanh biếc bỗng trở
nên màu thẫm, không gian tối dần. Có tiếng cá quẫy như tiếng sóng đập vào bờ đá
làm cho mặt biển đang yên ả bỗng xao động. Con thuyền dùng mình trao đảo. Nhụ đứng
vững trên sạp thuyền, đoạn anh cúi xuống bắt con cá đuối trong thùng mồi. Con
đuối cong đuôi, mắt nheo lại như muốn nhắc anh hãy trả nó về với biển. Nhụ chợt
bĩu môi, anh ngoắc lưỡi câu vào con đuối, con đuối giãy nảy trên tay anh. Nhụ
thả con mồi xuống biển. Con đuối lượn một vòng quanh mạn thuyền như một cái đĩa
lúng liếng trong lòng biển rồi nó từ từ bơi ra xa. Kìa con mập đang tiến lại,
nó tiến lại một cách mau lẹ, và "pạch" nó vẫy đuôi, con đuối giật
mình lùi về phía thuyền. Nhưng Nhụ bỗng sững người nhìn thấy đàn cá chim đang nổi
lên trông như những bông hoa nở xoè trong lòng biển. "Chúng mày làm gì thế
này?" - Nhụ lẩm bẩm. Nhưng anh chưa kịp phác động tác báo động cho chúng về
mối báo động nguy hiểm bởi sự có mặt của con mập thì đàn cá heo đã xuất hiện.
Chúng xuất hiện một cách hồn nhiên như không, như thể biển cả bao giờ cũng là xứ
sở tự do nhất của chúng. Con đầu đàn nhô cái mũi dài thở một hơi sảng khoái
trên ngọn sóng, những con sau cứ thế nối tiếp nhau nhào lộn như một cuộc rong
chơi bất tận. Và kìa... ở mõm mỗi con heo, chúng đều guặp một con cá hoặc một vật
gì đó trông như những nhánh hoa. Đúng là đoàn cá đều mang theo những đồ vật:
rong biển, hoá đá, và những con cá con còn sống, còn nũng nịu trước miệng chúng
như thể chúng đang được nuông chiều. "Sao lại hoan hỉ thế này?" Nhụ tự
hỏi và chưa kịp trả lời thì tấm lưng thô tháp của con cá mập lừ lừ nổi lên gần
mạn thuyền. "à, mày dẫn xác lại đấy à?". Tức thì anh rê rê dây câu,
tay phải cầm ngọn lao đã dựng sẵn dưới chân. "Nào, định thách thức với ta
hả". Nhụ giơ mũi lao ra. Nhưng bàn tay Nhụ bỗng chùn lại khi thấy con mập
có cái bụng to trắng hếu đang lướt tới, nó áp hông vào háng con đực, trông gợi
cảm một cách trơ trẽn. Nhụ giơ ngọn lao ra. "Đồ phái yếu lả lơi, nhưng hãy
tránh ra xa, ta chỉ muốn tiêu diệt con mập đực đáng nguyền rủa kia thôi".
Bỗng nhiên, "pạch" lại "pạch" một cái nữa. Hai con mập cùng
lúc quẫy đuôi lặn hút, để lại trên mặt biển một đám bọt trắng xoá.
Nhụ cáu: "Có mà chạy đằng trời". Đoạn anh vơ câu, kéo lèo buồm, chỉnh
tay lái, con thuyền dấn lên phía trước. Qủa nhiên, chỉ một lát sau đó, đôi mập
lại nổi nhô trên mặt biển. Bấy giờ bóng tối đã trùm hết không trung, trên bầu
trời, những đám mây đen dày xuất hiện, một cơn giông lớn đã hình thành từ lúc
nào; gió tây tạt ngược ngọn sóng, gió hất mạnh cánh buồm, con thuyền chòng
chành. Nhụ buông lèo hạ buồm, cùng với gió, chớp giật soi sáng chân trời, sấm rền
như những hồi trống đánh. Biển bỗng chốc sôi sục lên, sóng không lượn thành từng
hàng mà chao đảo, nghiêng ngả. Sóng như đang giơ lên những nắm tay giận dữ tung
những nắm đấm rực sáng về phía Nhụ. Anh vẫn đứng trên sạp thuyền. Kìa... đôi mập
đã quay trở lại, nó hướng tới con thuyền - "nguy rồi" Nhụ thầm nghĩ.
Anh đạp mạnh tay lái, mũi tên bắn lên từ đáy đại dương. "Được, tao sẽ cho
mày biết tay". Nhụ lẩm nhẩm - anh chỉnh mũi lao, con mập cái cũng tiến lại,
cả hai con mập kéo hai vệt lân tinh sáng rực giữa lòng biển như hai gọng kìm
đang quặp chặt lấy con thuyền.
Biển mỗi lúc một trở nên hung dữ. Sóng bất chợt tung thuyền lên cao rồi nhấn
sâu xuống vực. Gió thốc vào lái thuyền, làm mũi thuyền dựng ngược, mưa cũng đã ập
xuống, mưa xối xả như chút nước, những hạt mưa như những viên đá sỏi ào ào ném
vào người Nhụ. Anh cau mặt, nhưng anh cố đứng vững. Trong đầu anh hiện lên
khuôn mặt người yêu, ôi khuôn mặt hồn nhiên trong sáng đã từng bừng sáng lên một
niềm tin và hy vọng:
- Anh hứa đi, chỉ có anh mới giết được con mập trắng quái ác, trả thù cho cha
em, làm được điều đó anh mới xứng đáng là chồng của đời em.
- Được. Anh sẽ làm được điều đó, anh thề.
Nhụ đang cố thực hiện lời thề với tất cả lòng nhiệt tình, sự can đảm, tài trí
và cả sự liều lĩnh cần thiết trước đối thủ mà bất cứ một người đi biển nào cũng
phải gờm sợ. Gờm sợ hơn là giữa lúc giáp mặt với con mập, biển cả đã nổi sóng,
giông tố đã ập đến như bao vây anh, ủng hộ đối phương. Kìa, đôi mập đã áp sát
đáy thuyền và có thể nó sẽ lật tung con thuyền lên cao để cho mạn thuyền lộn
nhào như chúng đã từng làm đối với những người đi biển. Nhưng Nhụ vẫn bình tĩnh
thả câu, con mồi của anh ngúng nguẩy mấy cái rồi bơi ra xa. Quả nhiên, con mập
cái đã bị cuốn hút theo con mồi, nó rẽ ngang, tiến về phía con đuối đang lượn lờ
trước mũi nó. Nhưng con mập đực gần như không chú ý đến con mập cái, có thể nó
cho rằng chỉ cần mình nó là cũng đủ sức làm đắm được thuyền Nhụ. Nhất là khi nó
chợt nhìn thấy mũi lao của Nhụ soi sáng. Nhưng nó vẫn ngang nhiên lướt tới. Nó
lướt tới một cách ngạo nghễ, làm như thể tất cả những đối thủ mà nó giáp mặt
trên biển đều trở thành tất khả kháng cự. Đợi cho con mập đực tới gần, Nhụ lao
mũi lao hướng thẳng vào đầu nó "ầm, ầm" đột nhiên bất thình lính, ba
ngọn sóng như ba ngọn núi dâng cao rồi đổ ập xuống mạn thuyền. Đôi chân Nhụ loạng
choạng, anh chỉ còn kịp nghe tiếng "rẹt" của mũi lao thọc vào lòng biển
khi mà con mập đã lẫn vào đám bọt sóng. Phải một lúc lâu, khi anh cố giữ chắc
tay lái cho con thuyền khỏi chìm, khi những đợt sóng sau đó đã lặn dần, khi gió
đã yếu đi và mưa đã tạnh hẳn. Nhụ kéo lưỡi câu về và nhận thấy rằng con mập cái
đã liếm trơn con đuối chỉ để lại bộ xương cứng lạnh, giống như đứa trẻ đã mút sạch
que kem một cách ngon lành. Bấy giờ đêm đang chuyển dần về sáng. Khi biển đã trở
lại bình yên, anh đã nhìn thấy ngọn lao của mình nằm sóng soài dưới đáy biển,
bóng của ngọn lao hắt lên một vệt lân tinh sáng rực. Bầu trời sau đêm mưa trở
nên th
- Phải xứng đáng là chàng trai cừ khôi của biển cả con trai ạ.
Sáng hôm đó Nhụ chuẩn bị lên thuyền để ra khơi. Dân làng Ngư Thương tiễn Nhụ
như tiễn người anh hùng ra trận. Bao nhiêu khuôn mặt hồi hộp, bao nhiêu nỗi lo
phấp phỏng, dồn nén. Mọi người đều thầm cầu mong anh thành công. Nhưng những gã
trai làng từng theo đuổi Mòi lại tỏ ra hớn hở cả. Họ tụ nhau ở bãi cát, có kể rỉ
tai Nhụ, lúc Nhụ đi qua.
- Gắng mà bắt sống mấy con mập, vi của nó bây giờ là xuất khẩu, đắt giá lắm, thừa
sức làm một đám cưới to.
Rồi họ liếc nhau mỉm cười. Nhưng Nhụ dường như không để ý đến họ. Anh đã nhổ
neo, con thuyền lướt nhẹ trên sóng. Sau lưng anh, tiếng vỗ tay vang khắp bờ biển.
Đó là một ngày mùa hè đầy nắng. Từ mờ sáng, khi mặt trời đỏ rực vừa nhô lên khỏi
ngấn nước biển xanh thẳm, không gian đã lan toả một ánh sáng lung linh.
ánh sáng làm cho đại dương đang từ tím biếc bỗng bừng lên như có dát bạc. Trên
bầu trời, những đám mây xốp trôi bồng bềnh, những đám mây như bông ấy đùa nổi
trên ngọn sóng. Xa xa, một đàn chim hải âu vừa xuất hiện, những cánh chim như
những chiếc lá bay lả tả trong màu xanh của trời và biển.
Con thuyền của Nhụ vẫn băng ra khơi. Làng mạc, rừng phi lao lùi dần sau lưng Nhụ.
Người trai làng Ngư Thương nắm chặt tay lái. Sóng vỗ vào mạn thuyền dạt dào,ăm ắp.
Tiếng sóng nghe như tiếng reo hò vang vọng khích lệ anh, làm cho mũi thuyền anh
lao nhanh trước trùng dương vô tận.
Trưa. Nắng giội xuống mặt biển, nắng gay gắt như trời sắp có bão. Gió tây thổi
nhẹ, không khí oi bức. Những đàn cá lượn lững lờ trong lòng biển, thỉnh thoảng
tiếng cá thu quẫy nhẹ, cá trích nổi lao xao, cá mòi đè tí tách, cá đuối nhảy
rào rào như vãi lúa. Đột nhiên, một vệt nước tung lên giữa lớp sóng lừng -
"Mày đấy hả?" Nhụ lẩm nhẩm. Anh xô tay láu mũi thuyền rẽ lên lướt
nhanh về phía trước. Nhưng đại dương vẫn mênh mông. Dấu hiệu của con cá mập vừa
xuất hiện đã biến mất. Bấy giờ trời đã ngả về chiều, ánh nắng loe một màu vàng
trên mặt biển, gió nồm giộng lên làm cho những ngọn sóng loé sáng. Vào những
lúc như vậy, Nhụ biết rằng con mập bắt đầu săn mồi. "Ta đã sẵn sàng rồi",
Nhụ nhủ thầm. Anh soạn những lưỡi câu sắc lẻm cầm trên tay nhứ nhứ lên không
trung như thể cứ làm như vậy con mập đã khiếp sợ. Nhưng rồi phải một lúc lâu,
khi mặt trời đã lặn xuống sau dãy núi mờ xa, mặt biển đang xanh biếc bỗng trở
nên màu thẫm, không gian tối dần. Có tiếng cá quẫy như tiếng sóng đập vào bờ đá
làm cho mặt biển đang yên ả bỗng xao động. Con thuyền dùng mình trao đảo. Nhụ đứng
vững trên sạp thuyền, đoạn anh cúi xuống bắt con cá đuối trong thùng mồi. Con
đuối cong đuôi, mắt nheo lại như muốn nhắc anh hãy trả nó về với biển. Nhụ chợt
bĩu môi, anh ngoắc lưỡi câu vào con đuối, con đuối giãy nảy trên tay anh. Nhụ
thả con mồi xuống biển. Con đuối lượn một vòng quanh mạn thuyền như một cái đĩa
lúng liếng trong lòng biển rồi nó từ từ bơi ra xa. Kìa con mập đang tiến lại,
nó tiến lại một cách mau lẹ, và "pạch" nó vẫy đuôi, con đuối giật
mình lùi về phía thuyền. Nhưng Nhụ bỗng sững người nhìn thấy đàn cá chim đang nổi
lên trông như những bông hoa nở xoè trong lòng biển. "Chúng mày làm gì thế
này?" - Nhụ lẩm bẩm. Nhưng anh chưa kịp phác động tác báo động cho chúng về
mối báo động nguy hiểm bởi sự có mặt của con mập thì đàn cá heo đã xuất hiện.
Chúng xuất hiện một cách hồn nhiên như không, như thể biển cả bao giờ cũng là xứ
sở tự do nhất của chúng. Con đầu đàn nhô cái mũi dài thở một hơi sảng khoái
trên ngọn sóng, những con sau cứ thế nối tiếp nhau nhào lộn như một cuộc rong
chơi bất tận. Và kìa... ở mõm mỗi con heo, chúng đều guặp một con cá hoặc một vật
gì đó trông như những nhánh hoa. Đúng là đoàn cá đều mang theo những đồ vật:
rong biển, hoá đá, và những con cá con còn sống, còn nũng nịu trước miệng chúng
như thể chúng đang được nuông chiều. "Sao lại hoan hỉ thế này?" Nhụ tự
hỏi và chưa kịp trả lời thì tấm lưng thô tháp của con cá mập lừ lừ nổi lên gần
mạn thuyền. "à, mày dẫn xác lại đấy à?". Tức thì anh rê rê dây câu,
tay phải cầm ngọn lao đã dựng sẵn dưới chân. "Nào, định thách thức với ta
hả". Nhụ giơ mũi lao ra. Nhưng bàn tay Nhụ bỗng chùn lại khi thấy con mập
có cái bụng to trắng hếu đang lướt tới, nó áp hông vào háng con đực, trông gợi
cảm một cách trơ trẽn. Nhụ giơ ngọn lao ra. "Đồ phái yếu lả lơi, nhưng hãy
tránh ra xa, ta chỉ muốn tiêu diệt con mập đực đáng nguyền rủa kia thôi".
Bỗng nhiên, "pạch" lại "pạch" một cái nữa. Hai con mập cùng
lúc quẫy đuôi lặn hút, để lại trên mặt biển một đám bọt trắng xoá.
Nhụ cáu: "Có mà chạy đằng trời". Đoạn anh vơ câu, kéo lèo buồm, chỉnh
tay lái, con thuyền dấn lên phía trước. Qủa nhiên, chỉ một lát sau đó, đôi mập
lại nổi nhô trên mặt biển. Bấy giờ bóng tối đã trùm hết không trung, trên bầu
trời, những đám mây đen dày xuất hiện, một cơn giông lớn đã hình thành từ lúc
nào; gió tây tạt ngược ngọn sóng, gió hất mạnh cánh buồm, con thuyền chòng
chành. Nhụ buông lèo hạ buồm, cùng với gió, chớp giật soi sáng chân trời, sấm rền
như những hồi trống đánh. Biển bỗng chốc sôi sục lên, sóng không lượn thành từng
hàng mà chao đảo, nghiêng ngả. Sóng như đang giơ lên những nắm tay giận dữ tung
những nắm đấm rực sáng về phía Nhụ. Anh vẫn đứng trên sạp thuyền. Kìa... đôi mập
đã quay trở lại, nó hướng tới con thuyền - "nguy rồi" Nhụ thầm nghĩ.
Anh đạp mạnh tay lái, mũi tên bắn lên từ đáy đại dương. "Được, tao sẽ cho
mày biết tay". Nhụ lẩm nhẩm - anh chỉnh mũi lao, con mập cái cũng tiến lại,
cả hai con mập kéo hai vệt lân tinh sáng rực giữa lòng biển như hai gọng kìm
đang quặp chặt lấy con thuyền.
Biển mỗi lúc một trở nên hung dữ. Sóng bất chợt tung thuyền lên cao rồi nhấn
sâu xuống vực. Gió thốc vào lái thuyền, làm mũi thuyền dựng ngược, mưa cũng đã ập
xuống, mưa xối xả như chút nước, những hạt mưa như những viên đá sỏi ào ào ném
vào người Nhụ. Anh cau mặt, nhưng anh cố đứng vững. Trong đầu anh hiện lên
khuôn mặt người yêu, ôi khuôn mặt hồn nhiên trong sáng đã từng bừng sáng lên một
niềm tin và hy vọng:
- Anh hứa đi, chỉ có anh mới giết được con mập trắng quái ác, trả thù cho cha
em, làm được điều đó anh mới xứng đáng là chồng của đời em.
- Được. Anh sẽ làm được điều đó, anh thề.
Nhụ đang cố thực hiện lời thề với tất cả lòng nhiệt tình, sự can đảm, tài trí
và cả sự liều lĩnh cần thiết trước đối thủ mà bất cứ một người đi biển nào cũng
phải gờm sợ. Gờm sợ hơn là giữa lúc giáp mặt với con mập, biển cả đã nổi sóng,
giông tố đã ập đến như bao vây anh, ủng hộ đối phương. Kìa, đôi mập đã áp sát
đáy thuyền và có thể nó sẽ lật tung con thuyền lên cao để cho mạn thuyền lộn
nhào như chúng đã từng làm đối với những người đi biển. Nhưng Nhụ vẫn bình tĩnh
thả câu, con mồi của anh ngúng nguẩy mấy cái rồi bơi ra xa. Quả nhiên, con mập
cái đã bị cuốn hút theo con mồi, nó rẽ ngang, tiến về phía con đuối đang lượn lờ
trước mũi nó. Nhưng con mập đực gần như không chú ý đến con mập cái, có thể nó
cho rằng chỉ cần mình nó là cũng đủ sức làm đắm được thuyền Nhụ. Nhất là khi nó
chợt nhìn thấy mũi lao của Nhụ soi sáng. Nhưng nó vẫn ngang nhiên lướt tới. Nó
lướt tới một cách ngạo nghễ, làm như thể tất cả những đối thủ mà nó giáp mặt
trên biển đều trở thành tất khả kháng cự. Đợi cho con mập đực tới gần, Nhụ lao
mũi lao hướng thẳng vào đầu nó "ầm, ầm" đột nhiên bất thình lính, ba
ngọn sóng như ba ngọn núi dâng cao rồi đổ ập xuống mạn thuyền. Đôi chân Nhụ loạng
choạng, anh chỉ còn kịp nghe tiếng "rẹt" của mũi lao thọc vào lòng biển
khi mà con mập đã lẫn vào đám bọt sóng. Phải một lúc lâu, khi anh cố giữ chắc
tay lái cho con thuyền khỏi chìm, khi những đợt sóng sau đó đã lặn dần, khi gió
đã yếu đi và mưa đã tạnh hẳn. Nhụ kéo lưỡi câu về và nhận thấy rằng con mập cái
đã liếm trơn con đuối chỉ để lại bộ xương cứng lạnh, giống như đứa trẻ đã mút sạch
que kem một cách ngon lành. Bấy giờ đêm đang chuyển dần về sáng. Khi biển đã trở
lại bình yên, anh đã nhìn thấy ngọn lao của mình nằm sóng soài dưới đáy biển,
bóng của ngọn lao hắt lên một vệt lân tinh sáng rực. Bầu trời sau đêm mưa trở
nên thǎm thẳm, mát lạnh. Những ngôi sao lung
linh soi sáng xuống mặt biển yên ả. Trǎng tuần hạ chiếu trong không gian một
thứ ánh sáng huyền ảo. Sóng lượn đều từng lớp, từng lớp làm cho đại dương đang
trở thành một tấm nhung đen dát đầy kim tuyến.
Nhụ biết rằng đôi mập vẫn còn quẩn quanh đâu đây, và trận chiến đấu có thể sắp
tái diễn. Trong đầu anh ý chí quyết thắng vẫn còn nóng hổi. Anh cởi quần áo,
nhào ngay xuống biển. Sau một hơi lặn dài, anh lại nắm chặt ngọn lao nhọn hoắt.
Lúc anh bơi trở về thuyền, anh nhìn thấy lòng biển bỗng nhiên rực rỡ như anh
đang đi lạc giữa rừng hoa. Một loài cá đã xuất hiện, từng đàn, từng đàn một,
chúng tí tởn như đi dạ hội. Và, kia rồi, đôi cá mập vẫn đi giữa, chúng đi sánh
đôi một cách hào hứng như thể thế giới này chỉ chúng mới có quyền như thế. Nhất
là khi Nhụ nhìn thấy con mập cái đội mớ rêu mỏng trên đầu như chiếc khăn voan.
"ái chà chà, chúng mày cưới nhau. Đúng là đám cưới cá mập". Nhụ bất
chợt nhận ra sự kiện long trọng này. Người Nhụ ngứa ngáy anh nhoài chân đạp mạnh
trên mặt nước, phút chốc Nhụ đã đứng trên sạp thuyền, Giờ thì anh đã nhìn thấy
tất cả. Đám cưới cá mập với sự hoan hỉ của mọi loài cá; cá mòi re ré ngọn sóng,
cá thu nhẩy cẫng lên, cá dưa ngúng nguẩy bên nhau, cá chim vòng vòng chao lượn...
Đột nhiên, con mập cái sán vào con mập đực, hai con vờn lấy nhau, hai cái đầu
lù lù rúc rúc và, chúng bỗng quay chéo mình lại, lưỡi con mập đực thè ra liếm
vào háng con mập cái. Con mập cái cũng há mồm ngậm chặt "Cái ấy" của
con mập đực. "ối trời ơi chúng mày làm gì thế này, đồ mất dạy, đồ thú vật
hoang dã". Nhụ buột miệng chửi rủa. Nhưng tất cả các loài cá đang đi bên
đôi mập lại rộ lên "ọt" "ọt" như những tiếng cười. Và rồi
như bừng bừng phấn kích, lan truyền, cá mòi đè cá mòi, cá thu chờm bụng cá thu,
cá hố quấn vào nhau như bện thừng. Nhất là cá heo, con đực áp bụng vào con cái
như muốn dính chặt làm một. Trong lúc đó hai con mập vẫn say sưa mút cho nhau,
mút vào cái chỗ mà đám bạn gái của Nhụ phải che ba lần vải. Nhìn cảnh tượng ấy,
người Nhụ bỗng chốc như sôi lên. Anh hướng ngọn lao về phía lưng con mập đực
"phóc", "ào", Nhụ nhoài người xuống biển. Bọt nước sủi tăm
"phập" thế là xong. Một luồng nước đỏ thẫm loang giữa sóng biển. Những
người quay ngoắt lại, anh bơi nhanh về thuyền. "Thế là gọn - Nhụ nghĩ - Vì
cá mập đang có giá, đủ sức trang trải cả tiền cheo tiền cưới. Còn thịt cá mập cả
làng nướng lên uống rượu thoải mái". Nhụ vừa nghĩ, vừa cười lên sảng
khoái. Chỉ một lát sau anh đã bơi về mạn thuyền. Bỗng "roạt",
"roạt". Nhụ quay người lại, anh nhận ra con mập cái đã đến bên anh
lúc nào mà anh không biết. Và người anh như lịm đi, anh cảm thấy đau suốt phần
bụng dưới. Con mập cái nhìn anh như bĩu môi cười khẩy rồi lặn hút. Lúc lên thuyền,
anh cúi xuống và nhìn thấy chỗ da sần sùi giữa háng mình bị liếm mất, máu đỏ
rơm rớm chảy.
Mấy hôm sau, đám cưới của Nhụ và Mòi được tổ chức. Thật là một đám cưới linh
đình. Cả làng đi dự. Lần đầu tiên, nhiều người được nhắm rượu với thịt cá mập
khô nướng với than hồng, còn bộ vi của nó, như ta biết, nó là cả một tài sản.
Nhưng cũng chính cái đêm làm lễ thành hôn, đêm ái ân đầu tiên của cặp vợ chồng
trẻ. Vào lúc gần sáng, khi bình minh chưa kịp nhô lên khỏi mặt biển. Mòi bỗng
nhiên chạy ra bờ biển. Cô lẫm lũi đi trên cát, tóc xoã rối tinh. Rồi cô chạy,
cô chạy dọc những sóng đang quăng mình vật vã vào bờ cát. Thỉnh thoảng cô cúi
xuống xoè hai bàn tay trắng mịn vớt lên những quả bọt nước biển cứ phồng lên rồi
lại tan biến đi. Có lúc cô ngồi thụp xuống cát, ngước ra mờ khơi, mặc cho hai
giọt nước mắt lăn trên gò má.
Nhụ biết rằng đôi mập vẫn còn quẩn quanh đâu đây, và trận chiến đấu có thể sắp
tái diễn. Trong đầu anh ý chí quyết thắng vẫn còn nóng hổi. Anh cởi quần áo,
nhào ngay xuống biển. Sau một hơi lặn dài, anh lại nắm chặt ngọn lao nhọn hoắt.
Lúc anh bơi trở về thuyền, anh nhìn thấy lòng biển bỗng nhiên rực rỡ như anh
đang đi lạc giữa rừng hoa. Một loài cá đã xuất hiện, từng đàn, từng đàn một,
chúng tí tởn như đi dạ hội. Và, kia rồi, đôi cá mập vẫn đi giữa, chúng đi sánh
đôi một cách hào hứng như thể thế giới này chỉ chúng mới có quyền như thế. Nhất
là khi Nhụ nhìn thấy con mập cái đội mớ rêu mỏng trên đầu như chiếc khăn voan.
"ái chà chà, chúng mày cưới nhau. Đúng là đám cưới cá mập". Nhụ bất
chợt nhận ra sự kiện long trọng này. Người Nhụ ngứa ngáy anh nhoài chân đạp mạnh
trên mặt nước, phút chốc Nhụ đã đứng trên sạp thuyền, Giờ thì anh đã nhìn thấy
tất cả. Đám cưới cá mập với sự hoan hỉ của mọi loài cá; cá mòi re ré ngọn sóng,
cá thu nhẩy cẫng lên, cá dưa ngúng nguẩy bên nhau, cá chim vòng vòng chao lượn...
Đột nhiên, con mập cái sán vào con mập đực, hai con vờn lấy nhau, hai cái đầu
lù lù rúc rúc và, chúng bỗng quay chéo mình lại, lưỡi con mập đực thè ra liếm
vào háng con mập cái. Con mập cái cũng há mồm ngậm chặt "Cái ấy" của
con mập đực. "ối trời ơi chúng mày làm gì thế này, đồ mất dạy, đồ thú vật
hoang dã". Nhụ buột miệng chửi rủa. Nhưng tất cả các loài cá đang đi bên
đôi mập lại rộ lên "ọt" "ọt" như những tiếng cười. Và rồi
như bừng bừng phấn kích, lan truyền, cá mòi đè cá mòi, cá thu chờm bụng cá thu,
cá hố quấn vào nhau như bện thừng. Nhất là cá heo, con đực áp bụng vào con cái
như muốn dính chặt làm một. Trong lúc đó hai con mập vẫn say sưa mút cho nhau,
mút vào cái chỗ mà đám bạn gái của Nhụ phải che ba lần vải. Nhìn cảnh tượng ấy,
người Nhụ bỗng chốc như sôi lên. Anh hướng ngọn lao về phía lưng con mập đực
"phóc", "ào", Nhụ nhoài người xuống biển. Bọt nước sủi tăm
"phập" thế là xong. Một luồng nước đỏ thẫm loang giữa sóng biển. Những
người quay ngoắt lại, anh bơi nhanh về thuyền. "Thế là gọn - Nhụ nghĩ - Vì
cá mập đang có giá, đủ sức trang trải cả tiền cheo tiền cưới. Còn thịt cá mập cả
làng nướng lên uống rượu thoải mái". Nhụ vừa nghĩ, vừa cười lên sảng
khoái. Chỉ một lát sau anh đã bơi về mạn thuyền. Bỗng "roạt",
"roạt". Nhụ quay người lại, anh nhận ra con mập cái đã đến bên anh
lúc nào mà anh không biết. Và người anh như lịm đi, anh cảm thấy đau suốt phần
bụng dưới. Con mập cái nhìn anh như bĩu môi cười khẩy rồi lặn hút. Lúc lên thuyền,
anh cúi xuống và nhìn thấy chỗ da sần sùi giữa háng mình bị liếm mất, máu đỏ
rơm rớm chảy.
Mấy hôm sau, đám cưới của Nhụ và Mòi được tổ chức. Thật là một đám cưới linh
đình. Cả làng đi dự. Lần đầu tiên, nhiều người được nhắm rượu với thịt cá mập
khô nướng với than hồng, còn bộ vi của nó, như ta biết, nó là cả một tài sản.
Nhưng cũng chính cái đêm làm lễ thành hôn, đêm ái ân đầu tiên của cặp vợ chồng
trẻ. Vào lúc gần sáng, khi bình minh chưa kịp nhô lên khỏi mặt biển. Mòi bỗng
nhiên chạy ra bờ biển. Cô lẫm lũi đi trên cát, tóc xoã rối tinh. Rồi cô chạy,
cô chạy dọc những sóng đang quăng mình vật vã vào bờ cát. Thỉnh thoảng cô cúi
xuống xoè hai bàn tay trắng mịn vớt lên những quả bọt nước biển cứ phồng lên rồi
lại tan biến đi. Có lúc cô ngồi thụp xuống cát, ngước ra mờ khơi, mặc cho hai
giọt nước mắt lăn trên gò má. Nguyễn Văn Đệ Theo https://vietmessenger.com/
Linh, một người thiếu phụ trẻ, mới ngoài hai mươi tuổi, lập
gia đình với một người Pháp, đã có hai con. Linh rất tế nhị, vui vẻ. Nhưng nàng
lại có nét mặt thay đổi từng lúc.
Hương, bạn của Linh, hai người chơi rất thân với nhau. Bữa nay, Hương có chuyện
cần tìm người tri kỹ để tâm sự nên Hương bất chợt đến nhà Linh mà không báo trước.
Bước vô nhà, chưa kịp ngồi xuống, Hương mau mắn mở lời với bạn:
- Ê Linh, mình có chuyện này xin kể cho bồ nghe nhé! Nhưng mà... hôm nay Linh
có vui không vậy?
Linh vừa có chuyện gì buồn nên nét mặt nàng không được vui lắm. Nhưng Linh vẫn
tươi cười, hỏi Hương:
- Có chuyện gì vậy bồ?
Hương ngập ngừng một chút, để lựa lời báo cho bạn hay một tin buồn:
- Mấy tuần nay mình có chuyện này muốn nói cho Linh nghe, nhưng mình sợ Linh buồn
hay không được bình tĩnh thôi.
Linh mĩm cười và tươi hẳn nét mặt lên. Nụ cười có vẻ như cố trấn an bạn vì sợ
Hương e ngại khi nói với Linh. Linh nói:
- Lúc nào mà mình không tỉnh đâu! Hương có chuyện gì cứ nói đi.
Hương đưa cặp mắt nhìn Linh dò xét nàng một chút, rồi Hương dằn giọng buồn như
đang chia sớt nhiều chuyện không may của đứa bạn gái thân thích này.
Hương nói:
- Linh có biết chồng Linh có đào không? Coi chừng à! Giỡ ngươi mất chồng đó
nghe cưng! Sao Linh tin đàn ông quá vậy?
Linh kéo Hương ngồi xuống ghế salon. Linh vẫn giữ nét mặt vui tươi như thường lệ.
Nàng đáp lại lời Hương:
- Ối, đàn ông mà hơi sức nào ghen cho mệt, Hương ơi! Hương cũng biết tánh của
mình chứ.
Hương lắc nhẹ vai Linh, và tiếp lời của Linh:
- Nhưng Linh nhớ giữ Kỳ, và Linh chưa làm hôn thú đó. Mình sợ cho hai đứa nhỏ
không có cha thôi. Lúc đó Linh sẽ khóc một mình.
Linh thay đổi ngay nét mặt. Nàng nhìn ra cửa sổ, gương mặt dàu dàu như đang suy
nghĩ thật nhiều và nước mắt rưng rưng muốn trào ra khỏi khóe. Bất chợt, Linh
buông tiếng thở dài trước khi mở lời hỏi Hương:
- Sao hôm nay Hương uống gì. Chút rượu mạnh nhé! Uống chút đi. Xong xuôi, tụi
mình ra Nguyễn Huệ ăn bún ốc, O.K.?
Hương tươi cười, nói:
- Cha hôm nay Linh đi là mình vui lắm đấy. Đi chơi chớ tội gì ở nhà làm vợ hiền,
nó cũng thế thôi!
Linh đứng dậy, vào phòng thay quần áo, Linh vừa đi vừa nói với Hương:
- Ờ đi chứ! Từ nay mình sẽ đi để học hỏi thêm với người ta một chút. Nhưng mình
chưa chắc là Kỳ có đào nữa. Để từ từ, mình đánh đòn tâm lý. Chuyện có thể lòi
ra. Tánh mình rất nguội. Chẳng vội gì.
Chiều hôm đó, Linh cùng Hương đi ăn uống đến khuya mới về. Nàng vẫn giữ thái độ
bình thường, như không có chuyện gì xẩy ra với Kỳ.
Sau hai tuần lể, Linh suy nghĩ thật nhiều và tìm cách gạn hỏi Kỳ, nhưng cũng
hơi lo trong lòng không ít. Kết cuộc, nàng không bỏ qua được.
Một tối thứ bảy, vừa ăn cơm xong, Linh tỏ vẻ vui tươi với Kỳ, Linh hỏi Kỳ:
- Anh à, hôm nay hai đứa mình đi phòng trà nhé. Hãy đến thử chỗ nầy, em nghe
nói rất nổi tiếng về sexy-show một trăm phần trăm đó, em chưa bao giờ được xem
cả?
Kỳ chau đôi mày lại, và hỏi:
- Em thích xem cái đó hả? Chỗ đó là chỗ của dân “ăn chơi”, em đến xem, anh thấy
kỳ lắm.
Linh tiếp lời:
- Hồi nào đến giờ em chưa xem nên muốn anh dẫn đi, vậy mà.
Kỳ quay lại, nói:
- Chỗ đó không hay đâu.
Linh thừa dịp, quyết không bỏ lỡ cơ hội hiếm có, nàng ra vẻ nhõng nhẽo, và hỏi
thêm:
- À! Bộ anh đến đó rồi sao?
Kỳ biết mình bị hố một câu. Chàng nói tiếp:
- Thì hôm trước có mấy người bạn mới qua Sài Gòn, anh có đi chung với họ xem một
lần.
Linh hỏi:
- Vậy à! Sao anh không nói cho em nghe? Mà anh đi với ông nào? Bao nhiêu người?
Có đàn bà đi không?
Kỳ lúng túng đáp:
- Đâu có đàn bà, chỉ toàn là đàn ông không hà.
Linh nắm được tẩy của Kỳ, nàng cười cười:
- À! Bữa đó anh đi với mấy người bạn, nhưng hình như có một ông tóc để dài và
mang mắt kiếng nhốp phải không?
Kỳ tái mặt và mất bình tĩnh. Kỳ choàng tay qua vai Linh, nói nhỏ nhẹ:
- Em đã biết hết rồi, phải không? Sài Gòn thật là nhỏ quá! Tại anh sợ em buồn,
nên anh dấu em đó. Cô ta chẳng là gì với anh cả. Cô ấy là cháu của một ông chủ
hãng..., kẹt quá, anh phải đi chung cùng với họ. Thôi em đừng nghĩ gì hết.
Linh hất tay Kỳ, nàng đứng dậy mà nghe lòng đau nhói như ai lấy kim chích vào
tim nàng. Sự thật đã được phơi bày. Sự tức giận của nàng không sao tả nỗi. Nàng
ra đứng gần cửa sổ nhìn bông điệp đang nở rộ với một màu hồng đỏ rực, mà mắt
nàng lại thấy dường như là một màu tím đen.
Cơn ghen tức làm cho Linh muốn lên. Rồi nàng nhủ thầm: Công dã tràng! Từ đây
tôi sẽ sống một đời sống hoàn toàn buông thả, đếm thử xem, một thời gian sau
này sẽ có bao nhiêu người đàn ông xa lạ chết vì tôi...?
Bởi vì đã bao nhiêu năm, Linh muốn làm vợ hiền, sống thủy chung cũng như những
người đàn bà khác. Linh lúc nào cũng tin tưởng ở nơi Kỳ. Và nghĩ rằng Kỳ sẽ
không bao giờ phản bội nàng. Một sự đau khổ khác nữa, là con nàng chưa làm khai
sanh, còn mang họ mẹ. Đau khổ lại càng đau khổ. Đây cũng là một trong nhiều
nguyên nhân thúc đẩy nàng đi vào một con đường không lối thoát. Nàng nghĩ,
không biết làm sao bây giờ? Gởi thân cho ai? Tương lai quá mịt mờ. Tuy nhiên,
nàng cũng tự hiểu rằng, nàng còn trẻ đẹp, tội gì sống với tâm trạng dày vò ngày
này qua ngày khác. Từ đó, Linh buông thả cuộc đờiá, nàng đi chơi, đi nhậu. Lúc
nào nàng cũng nghĩ rằng Kỳ sẽ không cưới nàng làm vợ chính thức. Nàng nhớ lại
có một lần Kỳ đang ôm nàng, mà Kỳ có nói: Anh rất yêu em, nhưng em đừng có bao
giờ mơ là anh sẽ cưới em làm vợ nhé!
Giờ đây cộng thêm việc trên làm cho Linh đau khổ. Vì thế, nàng nhất quyết làm
sao cho Kỳ phải cưới nàng và phải nhìn nhận hai con của nàng.
Từ dạo đó lòng Linh không còn yêu Kỳ nữa. Nàng chỉ muốn làm sao cho mình thắng
cuộc. Nàng lao vào những cuộc vui trác táng thâu đêm. Bây giờ Linh không còn là
Linh nữa: say sưa, rượu chè, hút thuốc, bất cần dư luận dèm pha. Linh muốn và cố
gắng làm vợ hiền, nhưng than ôi! Linh lại thề với lòng... Rồi nàng không biết
thủy chung là gì nữa cả.
Linh rất xinh xắn, cộng thêm nàng lại có đôi mắt buồn và mơ mộng. Dáng vóc của
nàng cân đối rất hấp dẫn, với hai hàm răng trắng và đều, nhờ thế nụ cười của
nàng thật có duyên. Linh dễ gây cảm tình với mọi người, dù mới gặp lần đầu. Vì
thế, nàng có rất nhiều bạn. Đối với bạn, gái hay trai, nàng xử sự như nhau.
Nhưng Linh vẫn sống với Kỳ, cho dù tình yêu của nàng đối với Kỳ không còn nữa.
Vì một sự trái ngang, đã buộc Linh phải chịu cảnh này. Linh không có quyền bỏ Kỳ.
Đối với Linh, một chữ ơn to như trời biển. Đời đã cho Linh một số kiếp đau
lòng, thì nàng phải nhận chớ không biết làm sao hơn!
Dù vậy, Linh vẫn thủy chung để đáp đền ơn nghĩa. Trời ơi! Giữ thủy chung với một
người mà nàng không còn yêu kính nữa!
Để rồi Linh lại căm thù bọn đàn ông. Chỉ quen họ, làm cho họ say mê rồi nàng
ngoảnh mặt, bỏ rơi họ không một chút tiếc thương. Linh có rất đông bạn, nhưng bạn
thân thì có một vài đứa, trong đó có Hương và Thúy. Thúy rất là đẹp. Nhưng Thúy
hơi bệnh đồng tính luyến ái, nên thường đi chung với Linh như cặp nhân tình,
Thúy rất yêu thương Linh, cũng có thể nói là Thúy mê Linh. Hương thấy vậy, nàng
cũng hơi ghen hờn Linh. Thật buồn cười. Hai cô dành giựt một cô. Tuy vậy, rồi mọi
việc cũng êm xuôi. Vi ai cũng có chồng, và tuổi bằng bằng nhau, người nào cũng
vừa ra khỏi đầu hai mươi tuổi. Từ đó Linh thay đổi hắn. Nàng mất nữ tính, ăn mặc
như đàn ông và xem phái nữ như kẻ quần thoa yếu đuối. Linh cảm thấy khinh thường
bọn đàn ông. Đi chơi đâu, có đàn ông xen vào là nàng thấy khó chịu ngay. Linh
phai lạt việc gối chăng với Kỳ cũng như thái độ dịu dàng nàng đối với Kỳ. Nhưng
Linh không còn là Linh nữa. Linh hồn của nàng đã thay đổi khác. Linh ngày xưa với
Linh ngày nay tuyệt đối không giống nhau. Linh hút thuốc, đánh bài, rượu chè bê
bết...không biết bao nhiêu là tật xấu...
Sau mấy năm trụy lạc, Linh không còn một chút hy vọng nào Kỳ sẽ cưới Linh cả.
Nhưng cuối cùng, Kỳ phải chịu thua nàng. Vì yêu Linh, và hơn nữa Kiều là con ruột
của chàng. Kỳ bằng lòng làm giá thú cưới Linh đồng thời chàng nhìn nhận luôn cả
Thiên, " con riêng của Linh" . Nhưng với bao điều kiện do Kỳ đặt ra.
Bao nhiêu điều kiện gì, Linh cũng chịu hết, miễn sao Kỳ cưới nàng mà thôi. Sau
ngày tổ chức hôn lễ, Linh lại càng khổ tâm hơn vì phải sống với một người mà
nàng không còn yêu nữa! Nhưng Linh cũng ráng sống. Bấy giờ Linh đã là vợ chính
thức của Kỳ rồi. Làm vợ chính thức, nhưng Linh lại tha hồ bay bướm, có thể nói
là hơn đàn ông nữa là khác. Trai gái Linh đều thích hết cả.
Cuộc sống với hạnh phúc nguội lạnh, theo thời gian, lặng lẽ trôi đi. Đến ngày Linh theo chồng về Pháp. Kỳ được làm ngay trung ương
của hãng... tại Paris. Paris là thủ đô ánh sáng, có biết bao trai thanh, gái lịch,
nam hay nữ, Linh mê hết cả hai. Vốn tay đã lỡ nhúng chàm, nàng không biết làm
sao để dừng lại. Với tánh bán nam bán nữ, nàng không thể xác định r" ràng
là nàng yêu thích phái nào? Linh cũng giống như mọi người, nàng chỉ cũng có một
trái tim thôi. Do đó, một ngày kia, Linh bị tiếng sét ái tình. Vào một đêm,
Trang, một cô bạn nhỏ vừa đến Paris hai ngày. Linh dẫn Trang đi vào một họp
đêm... Một discotèque nhỏ và rẻ tiền. Nơi đây trai gái rất đông, tha hồ mà ngắm.
Tình cờ, Linh thấy một người trai trẻ đẹp. Linh để ý ngay, trong khi Trang, Vân
và Lan cùng đi chung cũng để ý luôn. Nhưng Linh có bản tánh liều lĩnh nên đến
làm quen với cậu trai ấy không khó khăn lắm. Linh đưa đôi mắt lãng mạn tình tứ
gọi mời cậu ta, cậu cũng đáp lại, với cái nhìn không thua gì Linh , rồi nở nụ
cười :
- Chào cô!
- Chào anh!
Cả hai đều còn trên sàn nhảy, vừa chấm dứt bản nhạc kích động. Đến bản slow êm
dịu. Linh định trở vào bàn, nhưng cậu ấy vói nắm tay Linh, và hỏi:
- Mời cô nhảy với tôi bản nầy được không?
- Được ! Nhưng nhảy một chút thôi nhé, vì tôi không mấy gì thích nhảy điệu nhạc
này lâu.
Hai người lặng yên nhảy, vài ba phút sau cậu ta hỏi Linh:
- Cô tên gì?
- Tôi tên Linh, còn anh?
- Lý!
- Hân hạnh được biết anh.
- Cô là người nước nào? Ở đây được bao lâu rồi?
- Sài Gòn, Việt Nam. Đến Paris được sáu tháng.
- Cô ở với ai? Cô đã đi làm hay còn đi học?
- Tôi ở với chú tôi. Chưa có việc làm, đang thất nghiệp đây, nhờ anh tìm cho một
chân thư ký được không?
- Chân thư ký? Nhưng cô làm về ngành nào?
- Kế toán, song chắc tôi cũng quên rồi, vì lâu quá không thực hành. Tuy nhiên
tôi sẽ cố gắng. Khi nào được việc, tôi sẽ nhờ người ta chỉ dạy sơ lại. Hoặc tìm
một chân bán hàng cũng được, miễn là có đi làm thì tốt rồi. À! Còn anh làm nghề
gì? Người xứ nào? Kể cho tôi nghe được không ?
- Vâng! Tôi là người Ý, qua đây làm việc đã hơn ba năm. Hiện tôi đang làm một
tiệm trang hoàng nhà cửa ở porte Bagnolet, ngoại ô Paris.
Lý rất đẹp trai. Gương mặt trông có vẻ hiền lành. Nhưng cặp mắt chàng có nét buồn
xa xăm và hơi bi quan.
Linh hỏi tiếp:
- Anh có xe hơi không? Chút đưa tụi tôi về được chứ?
- Rất tiếc, tôi không có xe. Nếu cần, tôi đưa các cô về bằng taxi.
- Thôi, cám ơn anh. Nếu có xe thì tụi tôi quá giang. Còn không, thì tụi này về
bằng taxi cũng không hề gì. Chúng tôi đi bốn đứa mà anh!
- Nhà của chú cô, có điên thoại không?
- Có. Nhưng Linh không thể cho anh được đâu. Ông chú Linh khó lắm. Anh cho Linh
số điện thoại của anh thì tiện hơn.
- Nhà tôi chưa có điện thoại. Nhưng tôi cho cô địa chỉ nhé! Khi nào nhằm thứ bảy
hay chúa nhật, cô rảnh, mời cô đến nhà tôi chơi.
- Nhà anh ở đâu?
- Paris quận mười chín.
- À, mai là ngày lễ anh có đi làm không?
- Không!
- Anh nghỉ làm. Có thể xế trưa mai tôi đến. Vì tôi có cô bạn gái, cũng ở lối
đó.
Hôm sau, Linh đem Thiên và Kiều gởi nhà của cô bạn. Xong, nàng đi đến thăm Lý.
Với sự ngỡ ngàng khi thấy Lý ở một căn phòng quá chật hẹp, bừa bãi, không dọn dẹp
gì cả và lại thêm có một người bạn ở chung nữa. Linh giựt mình. Nhưng Linh
thông cảm, vì đàn ông, con trai ở như thế nầy là thường, nên nàng không ngần ngại
giữ gìn một thái độ tự nhiên. Lý có vẻ mừng khi thấy Linh đến thăm chàng. Lý hỏi
Linh:
- Hôm nay chắc cô rảnh, ở lại tối đi chơi với tụi này luôn nhé!
- Không được! Chú tôi khó lắm. Để hôm khác, tôi sẽ xin phép, khi ấy, đi chơi
vui hơn. Không được phép, đi đại bị rầy chết.
Sau nữa tiếng đồng hồ thăm hỏi. Lý và Linh, họ yêu nhau. Linh cảm thấy không dấu
Lý được, vì nàng ít khi dấu sự thật. Mặc dù sự thật chẳng hay ho đẹp đẽ gì hết.
Nhưng tại tánh của nàng là thế. Đem chuyện riêng tư kể hết cho Lý nghe. Lý
không tin nàng có chồng và đã có tới hai đứa con. Lý nhìn Linh, mà chàng cứ lắc
đầu hoài. Thỉnh thoảng nhìn Linh như đang trao nàng một sự cảm tình sâu đậm và
cảm mến Linh vô cùng. Lý thương xót người đàn bà trẻ đẹp như Linh lại có một
chuyện buồn như thế.
Linh nói tiếp:
- Những gì em nói hôm nay là sự thật đó. Chuyện đêm qua là Linh bịa ra thôi.
Linh không thích dấu cái gì đâu, tin hay không là tùy ở nơi anh.
Lý nhìn Linh, chàng ôm nàng và vuốt ve mái tóc dài phủ hơn nửa lưng, chàng nói:
- Cô như vầy mà ba mươi tuổi sao? Nhưng cô nói, thì tôi tin vậy. Chừng nào cô sẽ
trở lại đây nữa?
Linh ngửa người ra, nằm dài trên giường và cười ngất ngưỡng, đáp:
- Anh vẫn còn muốn gặp Linh nữa à? Anh không mặc cảm Linh già hơn anh sao?
- Không, đối với tôi, cô không già đâu, mà còn ngược lại nữa là khác. Cô sẽ trở
lại gặp tôi nữa chứ?
- Vâng! Nếu anh muốn. Nhưng Linh chưa biết chừng nào mà hẹn bây giờ. Thôi, Linh
xin phép anh Linh về. Vì còn đến nhà cô bạn để rước hai con của Linh.
- Để tôi đưa cô một đoạn Métro, trước hết mình ghé quán café uống một tách nhé!
- Được, không phiền anh chứ?
Linh và Lý nắm tay nhau đi dạo một vòng ở khu đó, vào tiệm café nhỏ, ở đầu đường.
Hai người ngồi nói chuyện qua loa hơn mười lăm phút. Linh xin phép đi về. Lý
đưa nàng vài trạm Métro, rồi chàng leo xuống, hai người vẫy tay chào. ° ° ° Từ ngày Linh sang Pháp, ở tại Paris hơn sáu tháng mới quen một
chàng trai trẻ hơn nàng năm sáu tuổi. Linh có cảm tình thật nhiều với Lý. Nhưng
rồi nàng chẳng nhớ gì, không buồn nghĩ đến Lý nữa. Dường như nàng đã quên chàng
mất rồi.
Một buổi sáng, buồn quá, lục soạn trong ví tay, Linh chợt thấy địa chỉ và số điện
thoại của Lý đã cho nàng dạo trước. Linh liền gọi điện thoại hỏi thăm Lý:
- A-lô! Dạ làm ơn cho tôi gặp Lý!
- Vâng! Xin cô chờ một chút.
Lý có mặt ở đó. Cầm điện thoại, Lý thấy vui trong lòng và nói rất vồn vã:
- A-lô! tôi nghe đây!
- Lý đó hả? Linh đây.
- Ha! Linh! Sau lâu quá cô không đến thăm tôi mà cũng không phone nữa. Tôi luôn
nghĩ đến cô luôn đó.
Cách xưng hô, còn xa cách, nên Linh bảo với Lý:
- Sao anh cứ gọi Linh bằng cô hoài vậy? Anh nên gọi Linh bằng... em đi. Vì...
- À! Được sự cho phép của cô, tôi mới dám gọi chứ. Bây giờ là anh... em nhé?
- Phải vậy em mới chịu đấy. Ngày mai chúa nhật, sẵn em đến nhà bạn em, em sẽ
ghé thăm anh. Lối hai giờ trưa nghe.
- Được, anh sẽ đợi em ở trạm Métro.
Nhưng hôm sau, Linh bận việc không đến được. Làm Lý đứng hai tiếng đồng hồ chờ ở
trạm Mé-trô. Qua tuần sau, Linh phone xin lỗi, nàng hứa chắc chắn không để cho
Lý đợi nữa.
Trong thời gian ấy, Linh nghĩ đến Lý thật nhiều. Nhưng Linh cứ cho là Lý còn trẻ
quá. Lý nhỏ hơn Linh đến năm tuổi. Dường như tình yêu đang chớm nở giữa hai người.
Từ dạo đó, Linh và Lý thường gặp nhau vào những chiều chúa nhật. Họ gặp nhau, họ
chỉ làm tình, rồi sau đó chia tay. Linh thuộc loại đàn bà lãng mạn, nàng rất
thích đi dạo, đi lông bông, ngắm cảnh và cho người ta ngắm nàng trầm trồ, chú ý
đến nàng với tình nhân. Chớ nàng không phải chỉ thích về xác thịt. Nên vài
tháng trôi qua, Linh cảm thấy chán nản. Còn chồng của Linh là một người đàn ông
nghiêm trang, kỹ lưỡng, khó tính và nhứt là hay khinh người. Ông không ưa đi
chơi, không thích tham dự vào những chỗ có đông người. Riêng, còn Linh thì ngược
lại. Do đó, hai vợ chồng không hợp với nhau. Vậy mà Linh vẫn sống chung với ông
chồng nghiêm khắc này đã gần mười năm. Thử hỏi xem, Linh can đảm đến chừng nào?
Vài tháng sau đó, Hương cũng theo chồng hồi hương đến Paris. Một hôm Hương mời
Linh đến nhà dùng cơm. Thật ngẫu nhiên, Hương lại ở cùng khu với Lý nữa. Hương
được nghe câu chuyện tình của Linh và Lý. Nên Hương mời Lý và Jean bạn của Lý đến
dùng cơm luôn. Bữa cơm rất thịnh soạn và diễn ra một bầu không khí vui nhộn. Chồng
Hương là Tây lai Việt, Francois rất tế nhị bình dân. Còn Hương cũng dễ thương,
có lòng rất hiếu khách, nàng có tánh đùa giỡn bất kỳ ở đâu và mọi trường hợp
nào.
Một thời gian sau đó, Lý đổi nhà. Nhà mới rộng rãi, trang hoàng đẹp đẽ và sang
hơn nhà cũ gắp bội phần. Nhưng Lý ở chung với hai người bạn trai.
Ngày tháng trôi qua một cách êm đềm. Linh tìm đủ mọi cách dối gạt chồng để mỗi
chiều chúa nhật đi ngoại tình. Linh đã yêu Lý tha thiết, nghĩ đến chàng không rời
một giây phút nào. Nhưng thời gian như thế kéo dài hơn nửa năm, Linh chán với mối
tình chỉ là xác thịt, dấu diếm. Linh nghĩ rồi chẳng đi đến đâu. Mặc dầu Linh vẫn
còn yêu Lý. Nhưng nàng cũng chẳng chung thủy gì với Lý. Nàng vẫn còn đưa tình
liếc mắt với những đàn ông khác. Linh cần có nhiều người, không ngoài mục đích
là đi chơi. Bởi vì Lý không có đủ điều kiện dẫn nàng đi những chỗ sang trọng được.
Bao kẻ say mê Linh đắm đuối. Nhưng họ nào ngờ Linh đang yêu Lý, mà có chồng nữa.
Vì trong thâm tâm của Linh vẫn còn ngấm ngầm mối thù đàn ông. Linh chỉ lợi dụng
họ, để chi tiền trong những hộp đêm, giúp nàng tìm vui qua những tiếng nhạc
kích động. Đi bên cạnh họ, mà lòng nàng trơ trơ như tượng đá, vì lúc nào nàng
cũng nghĩ đến Lý. Những người đàn ông xài tiền với nàng, chưa bao giờ được nàng
đáp lại bằng tình cảm như họ mong muốn. Linh cố quyến rủ cho họ lụy nàng, thì
nàng bỏ rơi. Cứ thế, nàng đi hết người này đến người khác. Tính ra, cũng đã khá
lâu, Linh cương quyết không đi gặp Lý, nàng muốn quên Lý. Nhưng nàng thấy buồn,
vì thương nhớ Lý. Nỗi buồn đó khiến Linh bỏ bê chồng để đi chơi với các bạn
hàng đêm. Đôi khi, Linh lại đi một mình vào hộp đêm nghe nhạc, uống rượu cho thật
say mới về nhà.
Hàng ngày, Linh lo bổn phận trong gia đình: quét dọn, giặt giũ, cơm nước cho
hai con. Nhưng ban đêm, nàng lại đi uống rượu, nghe nhạc. Linh quá chán ngán cuộc
sống hàng ngày của nàng, nhất là những giây phút liên tưởng đến Lý. Kỳ chồng
nàng, thấy nàng cứ buồn, chàng nghĩ Linh vì xa quê hương, nhớ nhà. Sự thật thì
cũng có phần nào trong đó. Đôi khi Kỳ thấy nàng ngồi khóc một mình ở sau bếp. Kỳ
thắc mắc dò hỏi hoài. Linh bất cần đời, hơn nữa đầu óc quá đen tối. Linh đem hết
sự thật kể cho Kỳ nghe. Kỳ âm thầm chia xẻ nỗi khổ của vợ. Chàng nghĩ vì lỗi ở
mình phần nào. Lúc ở Sài Gòn, ông chủ hãng... muốn mình lấy cháu của ông ta, mà
kẹp mình vào. Rồi tại mình dại, nên thú thật cho Linh hết. Từ đó nàng đổi tâm
tánh đến bây giờ. Kỳ không hề trách cứ nàng.
Thắm thoát đó mà đã năm năm, thời gian trôi nhanh, Linh vẫn như thế, không chút
gì thay đổi, và cuộc đời của hai người không còn ý nghĩ gì nữa cả. Linh sống
trong một căn nhà buồn chán, lạnh nhạt. Vì chỉ nhìn bề ngoài, nên ai cũng đều
tưởng, là gia đình Linh với Kỳ rất hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc giã tạo, ngụy
trang với căn nhà sang trọng, và che đậy bằng những nụ cười vui tươi của Linh.
Ai hiểu được Linh đây? Nếu nói ra thì ai thông cảm được cho nàng?
Rồi việc gì đến, nó lại đến. Thình lình, Kỳ lâm bệnh nặng rồi qua dời! Kỳ chết,
bao nhiêu của cải, tài sản của chàng điều để lại cho Linh. Cái chết của Kỳ mang
lại cho nàng một nỗi buồn ray rức, cùng với sự hối hận khôn nguôi. Linh nghĩ,
đó chẳng qua là số mệnh! Số đã sẵn buồn, hoàn cảnh này lại làm cho nàng buồn
thêm.
Linh lao vào các cuộc chơi nhiều hơn nữa. Một hôm, bất ngờ gặp lại Lý trong một
hộp đêm ở khu Champs-Élysée. Một chỗ có rất nhiều tài tử nổi tiếng của Pháp và
ngoại quốc thường đến đây chơi. Gặp lại Lý, Linh nghe tim nàng sống dậy tình
xưa. Linh đem những chuyện đã xẩy ra trong năm năm. Bây giờ Lý chửng chạc trông
chàng ra vẻ đàn ông và ăn diện sang hơn xưa nhiều. Trên gương mặt Lý cũng vẫn
còn nét buồn, chàng có vẻ an ủi Linh, chàng nói:
- Anh rất tiếc và chia buồn cùng em.
Linh hỏi Lý:
- Anh có gia đình chưa?
- Chưa, anh vẫn còn độc thân. Anh cũng còn ở chỗ cũ. Hơn năm năm không gặp em,
nhìn em, anh chẳng thấy em thay đổi gì nhiều. Vì không có số điện thoại nên anh
không liên lạc được với em. Nhà em anh không dám đến. Chồng em đã chết, hiện em
sống với ai?
- Em sống với hai đứa con của em. Tụi nó đã lớn, nên hiểu biết nhiều lắm.
- Đêm nay em về nhà anh có được không?
- Không được! vì em đi chung với mấy người bạn. Họ sẽ ngủ ở nhà em. Vậy để hôm
khác.
- Vậy, anh đến nhà em được chứ?
- Cũng không được nữa.
- Tại sao? À, chắc em đã có nhân tình khác rồi chứ gì?
- Không, chồng em mới mất có vài tháng, làm sao em có thể đem nhân tình về nhà
được. Làm vậy, vong linh ổng sẽ buồn, tội nghiệp.
Sau vài phút im lặng, Lý lại hỏi Linh:
- Em! Em còn yêu anh không?
- Sao anh hỏi câu đó? Suốt năm năm, em có biết người đàn ông nào đâu, ngoài chồng
em.
- Như vậy là em vẫn yêu anh chứ?
Linh đưa mắt nhìn Lý, như muốn yêu chàng liền tại chỗ. Đôi mắt u buồn của Linh
long lanh dưới hai hàng long mi cong vút, nàng đang mơ màng như đang đeo đuổi một
ước vọng gì đó...
Trong giây phút yên lặng của hai người, có lẽ Lý và Linh, mỗi người đang suy
tính chuyện khác nhau. Rồi Linh nhìn Lý, nàng nói:
- Đúng, em vẫn còn yêu anh, nhưng em chẳng thủy chung gì với anh đâu!
- Ủa! Sao em vừa bảo là em không biết đàn ông, mà bây giờ em nói gì kỳ vậy?
- Em không biết đàn ông, nhưng em biết rất nhiều cô gái.
Lý ra chiều suy nghĩ, mắt chàng nhìn Linh trân trối, đầy vẻ ngạc nhiên. Rồi dường
như Lý đã hiểu Linh phần nào... Lý nhớ lại, có một lần Linh ôm một cô đầm, rồi
gọi Lý giúp dùm nàng, cho cô đầm thỏa mản. Thì ra, Linh chỉ đeo đuổi con gái,
nàng thích ái ân với đàn bà trẻ. Vì thế, nàng rất chán ngán khi nằm trong vòng
tay của đàn ông. Nhưng Linh vẫn có bạn trai. Khi nào đi chung, nàng luôn luôn rủ
bạn gái theo. Linh đã mất hẳn nữ tính. Linh cua trai rất dễ, cua họ với mục
đích để họ dẫn nàng đi chơi và trả tiền dùm nàng. Có đôi khi họ cần giải quyết
sinh lý, thì Linh bán cái qua cho các bạn gái thay thế nàng. Bấy giờ Linh quả
thật là một người đàn bà quỷ quái. Nàng chỉ thích nhìn người ta làm tình trước
mắt nàng, để nàng tìm cảm giác ngây ngất qua những trường hợp như thế.
Lý ngước mặt lên nhìn Linh, và hỏi:
- Tại sao em đổi tánh tình như vậy?
Linh đổi nét mặt, thể hiện sự căm tức đàn ông đến cực độ. Nàng nói:
- Vì trên thế gian này em không có quyền yêu ai cả. Mà nếu em yêu, em chỉ chuốc
lấy sự khổ đau mà thôi. Chắc anh đã hiểu vì sao khi em nói ra điều này?
- Phải! Anh đã hiểu. Vì em không thể bỏ chồng và con của em. Giờ đây em không
còn chồng nữa, em trọn quyền tự do rồi. Vậy thì chúng ta nối lại những năm
tháng bị dang vỡ chuyện của chúng mình nghe em?
Linh đưa mắt nhìn Lý, như ánh lửa tình đang cháy rực, nàng nói:
- Thời gian sẽ trả lời dùm em. Chớ hiện tại, em chẳng biết nói gì với anh.
- Thứ bảy này em đến nhà anh nhé, rồi chúng ta đi ăn cơm tối luôn, có được
không?
- Dạ, được. Không có trở ngại cho anh chứ?
- Không. Chẳng có gì trở ngại hết. Anh vẫn còn ở chung với hai thằng bạn, nhưng
tụi nó sắp cưới vợ cả hai.
Đến thứ bảy, Linh tới nhà Lý. Quang cảnh đã đổi khác, nhà dọn dẹp sạch sẽ,
trang hoàng lại rất sang. Đêm đó, hai người thật đậm đà yêu nhau bất tận. Cử chỉ
của Lý, sự yêu thương chìu chuộng và rất là kinh nghiệm hơn xưa nhiều.
Từ đó, Lý và Linh, hai người thường gặp nhau. Tình trạng như thế kéo dài hơn một
năm thì Lý dọn về nhà Linh ở luôn. Linh chẳng làm gì, chỉ ngồi nhà lãnh tiền
hàng tháng của ông chồng đã đóng bảo hiểm để lại vợ con.
Cuộc sống của Lý và Linh thật đầm ấm và hạnh phúc. Lý vẫn đi làm, tiền lương của
Lý không đủ chi xài trong nhà. Do đó, tháng nào Linh cũng lấy tiền của nàng bù
đắp thêm. Lúc nào Linh cũng tin tưởng rằng là Lý yêu nàng chân thật. Nàng chẳng
bao giờ nghi ngờ Lý.
Thiên và Kiều, hai đứa con của Linh hơi lớn, Thiên được mười bốn còn Kiều mười
hai tuổi rồi. Chúng hơi hiểu biết chút ít, và chúng nó biết là Lý không phải là
cha ruột. Chỉ một thời gian ngắn, đương nhiên là có những sự bất đồng ý kiến,
giữa cha ghẻ và con ghẻ đụng chạm hằng ngày, khiến Linh khổ sở vô cùng. Tuy
nhiên, Linh cũng chẳng biết giải quyết như thế nào cho ổn thỏa đôi bên. Bên
tình, bên con, nàng không đủ can đảm đứng về phía nào.
Sống với những ngày đau buồn như vậy. Linh trông ra già hẳn đi. Trong lúc đó,
Lý sống hồn nhiên, chả cần lưu ý mọi việc xung quanh và trông Lý phong nhã còn
đẹp trai. Thiên thường bất mãn với Lý, và Lý cũng chẳng có thiện cảm gì với
Thiên cả. Lý và Thiên cứ cự nhau hoài. Để giải tỏa nỗi khổ, Linh lại đi chơi,
đi nhậu nhẹt say sưa hàng đêm. Lý dằn mặt Linh bằng cách cũng vắng nhà mỗi đêm
và có khi không về nhà.
Thời gian sau này Lý xài tiền của Linh nhiều hơn lúc trước. Điều đó làm Linh rất
khổ tâm. Có một đêm, Lý đi chơi về khuya, say sướt mướt, mất hết trí khôn, la ầm
ỷ cả nhà. Thiên đâm ra khinh bỉ và thù ghét Lý thêm. Thiên thường nặng lời với
Lý. Linh phải hết sức giàn xếp, nàng năn nỉ Lý và Thiên. Mọi chuyện hục hặc giữa
hai người tạm yên. Nhưng kể từ lúc ấy Thiên thường bỏ học, bày đặt hút thuốc uống
rượu... Thiên mới được mười sáu tuổi, Thiên không thiết gì đến sự học hành nữa.
Còn Kiều thì thương mẹ và thông cảm mẹ, nên Kiều cứ quấn quít bên Linh để an ủi
nàng.
Kế đó, thì Lý bỏ nhà đi hơn một tuần không về. Linh điện thoại đến sở làm, thì
được biết là Lý đã nghỉ việc. Nàng điện thoại lại nhà mấy người bạn của Lý, họ
trả lời, là không gặp Lý. Linh hết sức lo lắng, chẳng biết chàng đi đâu? Nàng
chỉ ở nhà chờ tin. Hơn mười ngày, trong lúc gần như tuyệt vọng, thì bất chợt Lý
trở về, Lý về vào khoảng nữa đêm, người hốc hác, có vẻ mệt mỏi. Linh mừng quá,
nàng vội vàng hỏi:
- Anh đi đâu? Sao không phone về cho em biết? Anh không còn đi làm nữa sao?
Lý lạnh lùng trả lời:
- Không! Anh có vợ giàu, cần chi phải đi làm.
- Sao anh lại nói vậy? Anh đừng nghĩ em giàu. Như anh thấy, em còn phải lo cho
con em nữa.
Lý nhìn Linh một cách kênh kiệu, chàng nói:
- Hứ! Con của em, chứ bộ con của tôi đâu mà nói.
- Anh nói gì kỳ vậy? Em không hiểu!
- Em không hiểu! Giả dối! Em thông minh lắm mà.
- Anh bỏ nhà đi hơn mười ngày, bây giờ anh trở về, em thấy anh thay đổi lạ.
Lý hơi cáu nhìn Linh, nói:
- Tôi thay đổi à?
- Thật em không biết anh muốn gì? Mấy tháng nay tánh tình anh khác hẳn, thường
đi đêm, rồi lại đi hơn mười này nay mới về, đêm nay lại gay gắt với em!
Lý thay đổi cách xưng hô với Linh:
- Bộ cô ghen hả? Cô mà ghen ai. Cô tự hào là không biết ghen kia mà.
- Em có nói gì đâu mà anh nói em ghen chứ? Thôi khuya rồi, anh nên đi ngủ.
- Không, tôi còn đi nữa. Cái không khí nhà này, tôi chán lắm rồi.
Thiên và Kiều rình nghe. Thiên bất mãn, mở cửa phòng ra, Thiên nói:
- Sao ông không đi luôn đi? Về đây làm chi nữa?
Linh lýnh quýnh không biết làm sao, nàng nói với Thiên:
- Thôi tụi con đi ngủ đi, đây là việc riêng của mẹ, đừng hỗn, mẹ đánh đòn bây
giờ.
Thiên trả lời:
- Con hiểu mẹ lắm. Nhưng con khuyên mẹ nên nghĩ lại. Mẹ biết ông ấy nhỏ tuổi
hơn mẹ chứ? Con thấy mẹ buồn, làm sao tụi con chịu được đây?
Kiều đứng bên trong chỉ hé cửa phòng nghe lén thôi, Kiều không dám ra ngoài.
Thiên cãi vã với Lý một hồi, Linh chỉ gục đầu khóc một mình. Tiếng khóc của
nàng không giữ được Lý, chàng vẫn bỏ đi tiếp.
Hơn hai tuần lễ sau, Lý gọi điện thoại về. Chuông reo vang, Linh tĩnh giấc,
nàng bắt điện thoại lên nghe tiếng của Lý:
- Alô! Em đó hả?
- Dạ, em đây! Anh đang ở đâu? Sao anh không về hơn hai tuần nay? Em nhớ anh lắm!
Em vẫn yêu anh. Về với em nghe anh?
- Anh sẽ về, nhưng hiện anh đang cần năm mươi ngàn quan. Em giúp anh được
không?
- Hả? Anh nói gì? Em nghe không rõ. Anh đang say à?
- Anh không có say, anh rất tỉnh. Nhưng em giúp anh được không?
- Em van anh mà! Em làm gì có tiền nhiều như vậy. Anh không biết sao mà hỏi em
một số tiền lớn như thế?
- Biết chứ. Biết em có rất nhiều tiền. Tiền của chồng em để lại cả triệu quan.
Giúp anh có năm mươi ngàn, số tiền đó có là bao.
Linh yên lặng, nàng không nói gì hết.
Lý tiếp:
- Alô! Em tính sao, tính gấp đi chớ. Anh sẽ về ngay nếu em đồng ý?
- Linh miễn cưỡng chấp nhận:
- Thôi được! Anh về sẽ tính sau!
- Được! Anh về ngay.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lý về tới nhà. Linh đứng ở bao lơn chờ. Lúc ấy, Linh
nhìn xuống đường thì thấy có một người đàn bà đưa Lý về. Nàng xuống xe ngó lên,
chắc có Lý chỉ nhà, nàng ăn mặc sang trọng và trẻ đẹp. Thì ra, Lý đã có nhân
tình mới! Trở về kỳ nầy, Lý ăn mặc thật sang, quần áo còn mới toanh.
Lý mở cửa bước vô nhà. Linh không kềm chế được lòng ghen tức, nên vội vàng cật
vấn Lý:
- Ai chở anh về vậy?
- Vợ của bạn anh. Em lại rình anh à?
- Em nào dám ghen với anh. Em chỉ hỏi vậy thôi.
Lý dịu dàng ôm Linh vào lòng âu yếm nàng. Chàng hỏi:
- Tụi nhỏ ngủ hết rồi hả em?
- Tụi nó vừa thức, tại có tiếng chuông điện thoại reo nửa đêm. Chắc tụi nó cũng
ngủ lại rồi. Thôi, anh đi thay đồ đi, khuya lắm rồi.
Linh và Lý vô phòng ngủ, Đêm đó, không có việc gì xẩy ra cả.
Lý ở lại nhà đâu được một tuần. Linh nghĩ, chàng đã quên đi chuyện tiền bạc. Một
buổi tối, Lý đề nghị đi ăn nhà hàng, và xem ciné với chàng. Sau khi đi chơi vui
vẻ, rồi về nhà. Hai người yêu đương da diết. Sau đó bằng một giọng ngọt ngào,
Lý đem chuyện tiền ra hỏi Linh:
- Sao, em trả lời đi chứ?
- Trả lời việc gì?
- Em không biết, hay em cố ý muốn quên?
Linh giả vờ không hiểu:
- Mà việc gì chứ?
- Về việc năm mươi ngàn quan! Em muốn quên à?
- Anh hỏi thật, phải không?
- Anh có bao giờ giỡn với em đâu.
- Xin anh hiểu dùm tình cảnh của em. Em không thể nào đưa anh số bạc lớn như vậy
được. Nếu anh xài, em đưa anh chút ít. Chớ em không thể đưa hết số tiền theo
như anh đã hỏi em.
Linh bực mình quá. Nàng bỏ ra salon hút thuốc. Lý cũng ngồi dậy đi theo, chàng
hỏi hơi lớn tiếng:
- Nghĩa là em không bằng lòng đưa, phải không?
Linh cảm thấy Lý nổi giận rồi. Nàng vẫn giữ bình tĩnh, tay kẹp điếu thuốc, cố
trấn lòng. Cử chỉ nhã nhặn, nàng dịu giọng, nói:
- Anh đã làm em khổ mấy tháng nay. Và hôm nay, Anh muốn làm khổ em nữa sao?
Tình của anh đối với em như vầy sao?
- Tôi không có tình nghĩa gì với cô hết! Cô không biết là cô đã già lắm rồi
sao? Trông vô gương đi, cô sẽ thấy lời tôi nói không sai.
Linh ngồi thừ xuống ghế salon, hai bàn tay úp vô mặt khóc nức nỡ. Nàng nghẹn
ngào, nói:
- Bây giờ anh thật tình muốn bỏ em. Anh không còn thương yêu, thì đành vậy. Ở
hay không, tùy nơi anh. Em không dám cản trở gì đâu.
Lý đứng chống nạnh. Có vẻ kênh kiệu, chàng quay qua nhìn Linh, và nói lớn:
- Nhưng trước khi tôi đi, tôi cần cô giúp tôi số tiền đó. Tôi phải tạo lập lại
cuộc đời mới. Tiền của tôi làm hàng tháng, tôi đưa cô hết mà.
Sự thật, hàng tháng Lý cũng có đưa tiền cho Linh. Nhưng có đủ vào đâu! Tháng
nào Lý cũng lấy thêm tiền của nàng. Vì tiền lương của lãnh rất ít. Linh tức
quá, la lên. Vì nàng chịu hết nỗi rồi, Linh nói:
- Tiền của anh đưa, tháng nào cũng thiếu. Có đủ gì đâu mà anh lại đòi?
Lý cũng giận lên, chàng nói lớn tiếng:
- Tại cô có con!
Linh cố nuốt nỗi đau đớn, nàng nhẹ giọng:
- Em biết! Mà em có trách gì anh đâu.
- Bây giờ, tôi cần bao nhiêu đó, cô đưa hay không? Trả lời dứt khoát đi. Sống với
cô từ bao lâu, xá chi có năm mươi ngàn quan.
Đến giai đoạn này, thì Lý đã để lộ ra hẳn bản chất đểu cán. Chàng không thể sống
tiếp tục với Linh vì sợ Thiên. Thiên đã lớn và hiểu biết nhiều. Nếu không có
Thiên, Lý sẽ ở lại thêm một thời gian nữa để ăn bám Linh. Vì Linh có nhà cửa
sang trọng. Lý đi đâu cũng ăn diện đẹp sang với người ta. Thỉnh thoảng, Linh
còn đưa xe hơi cho chàng lái. Nhưng thẻ chủ quyền nàng vẫn đứng tên một mình.
Linh cũng tinh ý lắm, nàng dấu hết giấy nhà băng, tiền bạc. Nhưng nếu có cơ hội,
Lý cũng lục lạo khắp nơi, và thấy Linh có nhiều tiền. Nên Lý biết chắc là Linh
có một số tiền không nhỏ.
Bây giờ, Thiên đã lớn khôn, Lý càng sợ Thiên. Cho nên Lý trở lại tống tiền Linh
một cách trắng trợn. Linh không còn nhịn nhục được nữa. Tự ái của nàng bị chạm
nặng. Nàng mắng Lý:
- Khốn Nạn! Đểu cán! Mầy sống với tao chỉ vì tiền à! Thật tao không ngờ, con
người trông có vẻ hiền lành như mầy lại trở thành một thằng khốn nạn như vậy.
Lý giận dữ, nhảy tới đánh Linh. Đêm nay Thiên và Kiều đi chơi vắng nhà. Nên
Linh và Lý tha hồ mà cãi vã, đập lộn với nhau. Linh đau khổ đến tột cùng. Lý chửi
mắng, cố tình khơi lại vết nhơ của Linh hơn sáu năm trước.
Lý khinh khỉnh mặt lên, và nói:
- Cô có biết, và còn nhớ không? Cô là người đàn bà lăng loàn trắc nết. Phản bội
chồng để ngoại tình.
Linh lúc đó chỉ kêu trời! Trong cơn tức giận, và nhục nhả, nàng cảnh cáo Lý:
- Tao sẽ giết mầy. Đồ khốn nạn! Đểu giả! Ma-cô!
Linh chạy lại học tủ nhỏ ở bàn giấy, lấy cây súng của chồng nàng mua lúc ông
còn sống. Linh lên đạn, nhắm ngay vào người Lý và bóp cò. Lý hết hồn, chàng
lách mình, nhảy sang một bên, nhưng cũng trúng đạn, Tiếng súng nổ vang rền. Nhiều
người hàng xóm chạy qua gõ cửa. Viên đạn xuyên qua vai Lý, làm chàng bị thương
nặng. Ngay sau đó, thì Thiên và Kiều về tới. Hai đứa con nàng kinh ngạc chứng
kiến một thảm kịch ngoài sức tưởng tượng. Thiên tiến lại gần Lý, quan sát. Lý nằm
bất tỉnh, máu tuôn xối xả. Thiên liền quay điện thoại kêu cảnh sát xin cứu cấp.
Năm phút sau nhân viên sở Cứu Cấp chở Lý vào nhà thương gần nhứt. Trong khi đó,
Cảnh-sát tịch thâu khẩu súng, và mời Linh đi theo họ về bót, để nhà chức trách
lấy khẩu cung. Linh khai hết sự thật những gì đã xẩy ra giữa Lý với nàng từ hơn
sáu tháng qua. Sau đó, Linh được phép ra về với án lệnh của công tố viện tạm giam
Linh tại gia, chờ ngày ra tòa.
Linh phải lo cho Lý mọi việc ở nhà thương. Dầu vậy, nhưng Linh vẫn còn yêu Lý
tha thiết. Thiên thấy mẹ mình không đủ can đảm xa Lý, thỉnh thoảng Thiên lựa lời
nói khéo, khuyên mẹ nên dứt khoát với Lý.
Nhưng làm sao Linh dứt khoát được khi nàng còn yêu Lý. Sau ba tháng điều trị,
Lý được bình phục trở lại. Linh rước chàng về nhà, hai người tiếp tục sống với
nhau. Nhưng sự đểu cán của Lý cũng không chừa. Tuy biết vậy, mà Linh không có
cách gì xa Lý nỗi. Bởi vì tình yêu, nên nàng quá mù quáng. Linh tốn hao rất nhiều
tiền cho nhà luật sư, cùng mọi chi phí ở nhà thương, nàng phải trả hết.
Thời gian hơn một năm, sau khi trở về ở lại với Linh. Lý lại viết thơ rơi, tố
cáo Linh: chính nàng là thủ phạm giết chồng!
Lý dựng đứng sự việc, bảo rằng: Linh bỏ thuốc độc vào thức ăn, ông chồng ăn,
sanh bệnh rồi chết dần dần, chứ không phải ông chết vì bệnh hoạn. Linh lại bị
lôi thôi với hãng bảo hiểm và cò bót. Nàng hết sức khổ tâm. Linh rất hiền lành,
vì một lần thiếu thủy chung của chồng và trong cơn ghen tức, nàng đã mất tự chủ,
làm những điều sái quấy nên hậu quả là ngày nay, nàng phải chuốc lấy bao nhiêu
cay đắng. Hậu quả không tốt đẹp này, do nàng gây ra. Có một việc mà từ trước đến
giờ Linh không ngờ: là hôm nay, chính Linh đã tự hại mình và làm đổ vỡ đời
mình.
Thiên tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh,Thiên quả quyết, thủ phạm làm khổ đời mẹ
mình, không ai khác hơn là Lý. Và Thiên còn hiểu thêm rằng, Lý là người viết
thơ rơi cố tình ám hại mẹ Thiên trước pháp luật.
Đến ngày ra tòa, vì không có nhân chứng, phát súng nổ vào người Lý, được luật
sư biện hộ là Linh tự vệ và bắn trong lúc không dằn được cơn ghen. Tòa tuyên bố
tha bổng Linh.
Vào một buổi tối, có người điện thoại, gặp Thiên, người ấy không cho biết tên.
Kể hết những gì mà Lý đã làm khổ mẹ Thiên.
Thiên nghe giận vô cùng. Hơn nữa Thiên còn tuổi trẻ, nên hành động không cần
suy nghĩ. Thiên chờ cho có dịp gặp riêng với Lý. Một đêm, Linh và Kiều đi công
việc, ở nhà còn lại Lý và Thiên.
Thiên không để lỡ cơ hội. Thiên ra salon, làm như người lớn, sành sỏi ngồi nói
chuyện với Lý, Lý hỏi Thiên:
- Cha! Hôm nay có việc gì, mà trông cậu nghiêm nghị quá vậy?
Thiên bắt đầu nổi giận, vì vẻ mặt khinh thường của Lý. Thiên không dằn được nữa,
không trả lời câu hỏi của Lý vứa rồi, cậu bèn hỏi ngược lại Lý:
- Tại sao ông đã làm một việc quá khốn nạn như vậy?
Bị xỉ vả bất ngờ, Lý bực tức, nói lớn:
- Sao cậu hỗn thế? Cậu dám chửi tôi à? Và tôi không hiểu cậu muốn nói gì?
- Ông thật sự không hiểu à? Vậy tôi hỏi ông: ai là người cho thơ rơi để cho mẹ
tôi phải bị phiền phức với cò bót?
Tánh ngang tàng của Lý nổi lên. Hắn ta mạnh dạn thách thức Thiên,
Lý đứng lên, và nói:
- Ờ! Rồi sao? Cậu muốn kiếm chuyện, tôi sẵn sàng chiều theo ý cậu.
Thiên nhìn Lý bằng cặp mắt thù ghét, Thiên nói:
- Tôi muốn ông lặng lẻ dọn ra khỏi nhà nầy và vĩnh viễn đừng quay đầu trở lại,
để mẹ tôi được yên. Nếu ông lì lợm ở nán thêm, có ngày tôi sẽ giết ông.
Trên gương mặt Lý tái nhợt. Nhưng Lý ở thế kẹt, không thể giỡ trò du côn vì
Thiên chưa ở lứa tuổi vị thành niên, nên khó mà hành hung theo thói quen của hắn.
Lý chỉ lớn tiếng, nhắc đến Linh để dọa Thiên:
- Tự nhiên cậu muốn gây sự với tôi hả? Nhưng thôi, để mẹ cậu về, rồi sẽ hay.
- Tôi không muốn mẹ tôi xen vào chuyện giữa tôi và ông. Tôi nhắc lại, ngay bây
giờ, tôi muốn ông ôm quần áo đi khỏi nhà này tức khắc.
Lý bị một đứa con nít tống cổ ra khỏi nhà, Lý giận run người, đứng lên dụi điếu
thuốc, và hét to:
- Tôi không đi, cậu làm gì tôi chứ?
- Tôi giết ông!
Lý khiêu khích:
- Tôi thách cậu đó. Đồ ranh con, biết gì mà nói.
Thiên có con dao làm bếp, mà cậu ta dấu trong người tự nãy giờ. Cố ý để sẵn
sàng giết Lý. Thiên không còn tự chủ được nữa. Thiên lẹ làng rút dao ra sấn tới
đâm một nhát trúng ngay tim Lý. Lý chết tại chỗ. Linh và Kiều mở cửa vô nhà,
thì sự việc không may đã xẩy ra trước vài phút.
Thảm trạng này, Linh đã biết trước, có ngày sẽ xẩy ra, chỉ sớm hay muộn thôi.
Nên mỗi khi ra khỏi nhà là Linh cứ phập phồng lo sợ. Bây giờ thì đã quá trễ rồi.
Linh tiến đến thấy Lý không còn thở nữa, chàng nằm trên vũng máu, máu vẫn còn
tuôn tuôn từ lòng ngực của Lý. Linh giựt con dao ra cầm trên tay. Bảo Thiên gọi
sở Cứu Cấp và Cảnh-sát. Linh nói với Thiên:
- Mọi sự trước pháp luật để mẹ nhận. Con nhớ, đừng nói gì khi Cảnh-sát điều
tra.
Thiên nhứt định không chịu, nói với Linh:
- Việc này do con làm. Con nhận tội, mẹ không có trách nhiệm gì trong vụ án mạng
này. Mẹ đừng để Gió Xoay Chiều.
Linh bảo với Thiên:
- Con đừng cãi lời mẹ, nếu con không nghe lời mẹ, mẹ tự tử cho con thấy liền
bây giờ.
Thiên và Kiều, ôm Linh và khóc, Thiên nói:
- Mẹ đã khổ nhiều rồi, mẹ đừng nhận thêm cái khổ do con gây ra. Mẹ hãy để cho
con nhận chịu, vì... con là thủ phạm.
Bằng một giọng nghẹn ngào, Linh nói với Thiên:
- Con còn nhỏ, tương lai con còn dài, còn phải đi học hành. Mẹ đã già, chắc họ
sẽ không kêu án nặng cho mẹ đâu!
Hai mẹ con nói chuyện qua những giọt nước mắt. Linh dặn dò với Thiên đủ điều:
hãy lo cho Kiều và ráng siêng năng học hành, hàng tuần dẫn Kiều vào thăm nàng.
Thiên không dám cãi lời của mẹ nữa, đành giao tội trạng cho mẹ mình thay mình.
Thiên nói:
- Mẹ cứ yên tâm. Con sẽ thay đổi để mẹ vui. Con cầu Trời, Phật ban phước lành
cho mẹ sớm được về sống bên cạnh chúng con.
Cảnh-sát và xe cứu thương tới, họ lấy con dao dấy máu mà Linh vẫn còn cầm trên
tay, họ chở xác Lý đi, còn Linh bị còng tay theo Cảnh-sát vào tù.
Qua những tháng năm Linh ngồi tù, Thiên và Kiều rất siêng năng chăm học và hằng
tuần hai anh em vào tù thăm mẹ.
Hai năm sau, Linh được mang ra tòa xử. Qua những lời khai của Linh và nhờ có luật
sư giỏi, tận tình bào chữa, Tòa kêu án xử nàng năm năm tù: ba năm tù ở, hai năm
tù treo. Sau khi tòa kêu án xong, Linh ở tù thêm một năm nữa.
Ra khỏi tù. Linh chán ngán cảnh đời, chán luôn những sự yêu đương tình tiết,
Linh để hết thì giờ lo cho Thiên và Kiều. Và nàng nhìn đời trôi chảy như những
dòng nước ngược. Có chi để lụy vào thân
Tình tiền tù tội, ái ân nghĩa gì?
Giờ đây mình tự, mình khi,
Vì đâu nông nỗi tình si, ghen hờn?
Bể dâu dời đổi bao lần,
Chán nhàm những chuyện hồng trần đã qua! Paris 15ème, Gia-trang Vaugirard, hè 7/1977 Việt Dương Nhân Theo https://vietmessenger.com/