Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2025
Chiến sĩ như Bồ tát
Đã là chiến sĩ làm gì có ông Phật, ông Bồ tát; xưa nay người lính cầm gươm, dao, súng ngắn, súng dài là những người chiến sĩ hay thích khách, họ chiến đấu để bảo vệ, chiến đấu vì sanh mạng hoặc chiến đấu bởi một thúc đẩy nào đó: buộc họ phải chiến đấu, chiến đấu cho quê hương cho dân tộc trong tư thế tự vệ hay phòng thủ là thái độ của người yêu nước không muốn mất nước, không muốn đô hộ hay kềm kẹp dưới ách thống trị…Vì vậy họ xả thân để đối đầu dưới mọi tình huống khác nhau. Họ là chiến sĩ anh hùng và được coi như Bố-tát –The warrior as Bodhisattvas. Tuy nhiên; việc tuyên dương anh hùng (herofy) hay đấng cứu nhân độ thế (Ma-ha-yà-na) là nghĩa cử thánh thiện, xót thương, nhưng; vẫn có ông Thiện, ông Ác trong đó. Họ hiện thân dưới một vai trò khác nhau đều là tư thế phòng thủ để gìn giữ những gì còn có và những gì đã có như một sinh mệnh của con người đối với nhân loại. Nói theo nghĩa khác đây là mục đích nhắm tới, thực ra là thích nghi hoàn cảnh cho một tập trung, một sự sắp xếp có hàng ngũ, có cục bộ chớ không sắp xếp cho con người –These goals, in fact; are fitting for an assembly-line, not for human beings. Nhưng trong nghĩa vụ cao cả là sanh ra và sống trong cái chết (born and life dies) ấy là một sự hy sinh để sống còn và cho đây là một căn bệnh thuộc về tinh thần –Specialization is a spiritual disease, một thứ siêu vi trong mỗi cá thể khó lòng vượt thoát mà phải chiến đấu để sống còn. Thí dụ: người lính đứng trước họng súng không còn thấy mình, không sợ chết mà nhắm tới, bởi; một siêu vi trong người –a contagious virus of the personality that is hard to escape from, quên tất cả và hướng tới, cũng có thể ‘đở đạn’, cũng có thể vì tự vệ như một tự động hóa trong con người; thậm chí đạn gâm vào người mà tợ hồ như một sự trầy truột, đến khi nhắm mắt họ mới thấy đó là hy sinh, một sự hy sinh ngoài dự tưởng, năng lực đó đến với chúng ta là một chọn lựa giữa ta và kẻ thù với mục đích là chiến đấu trong trách nhiệm và nghĩa vụ gần như ngây ngất (ecstatic) là kinh nghiệm một mất, một còn. Giết ! như thể một cái gì ‘sáng láng’ không còn là sát thủ mà là danh dự để được đặt nó trong viện bảo tàng chiến tranh. Nhưng; ngược lại dưới mắt nhìn của đạo đức học thì có cái gì sắt máu hơn là nhân đạo.Viện bảo tàng là nơi cất giữ những gì hiếm có của đời người, được bảo vệ và tàng trử như con vật giết tốt (splendid animal) được ‘nuôi’ cái chết trong lọ thủy tinh để tìm học như kinh nghiệm của những nhà sinh học vật lý. Trong phạm trù nào đi nữa chiến tranh lãnh thổ hay chiến tranh ý thức hệ đều mang tính chất ‘tranh giựt’ hay hơn thua để lấy phần thắng trong công việc duy trì đường lối hay chủ nghĩa, hoàn toàn mất tính lý tưởng mà chuộng ở đó một sự lợi ích khác và ngày nay đưa tới một thứ chiến tranh mới: chiến tranh không gian, chiến tranh kinh tế chính trị, chiến tranh khí hậu toàn cầu (climatic global) chớ không đơn thuần mang ý nghĩa trọng đại cho hôm nay và mai sau. Giữa con người và vật thể lạ (Aliens/UFO) là một thứ chiến tranh khoa học giảo nghiệm để áp dụng vào những gì con người chưa thực hiện được, giống tính và vật lạ đến từ một hành tinh khác, muốn khám phá và chiếm cứ một cách vô hình mà hữu hình là mối đe dọa cho tương lai. Giờ đây người ‘chiến sĩ’ không lấy phương tiện võ khí để chinh phục mà lấy trí tuệ để đối đầu với sự kiện mới lạ.Thứ chiến tranh không tranh chấp, phân chia mà khám phá vật lạ của vũ trụ ‘càn khôn’. Đạt được là Bồ tát cứu nhân độ thế.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi
Gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi Ai người trước đã qua Ai người sau chưa đến Ngẫm trời đất vô cùng Một mình tuôn giọt lệ. Trần Tử Ngang Khi k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét