Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2015

Đời vẫn tiếp bình minh

Đời vẫn tiếp bình minh 
Sắp hết tháng tư sao em
phải không em nhỉ, tháng tư sắp hết
Sao ta nghe đời mới thoáng đâu đây!
Ký ức hôm nào, gầy guộc dưới trời mây,
chiều hạ trắng, chưa phai màu dâu bể.
Phải không em, tháng tư sắp hết
Bên thềm xưa, chưa nhạt dấu rêu xưa!
Sương khói còn vương bên bờ áo lụy
Nên ta còn phiêu bạt đến bây giờ!
Có phải không em, sắp hết tháng tư
Quay quắt lòng ta chớm mùa lựu đỏ
Khi cánh én giã biệt trời sương gió,
Khuất non ngàn, chiều xuống vết tàn dư.
Thuở ấy gió về kéo nắng qua sông
Gió và nắng ngập chiều hương quê mẹ.
Đời rát mặt, ta rát nỗi niềm thật khẽ,
Đàn xưa nhịp loạn phím tơ chùng.
Có những cung đường hoang vu hồn cát bụi
Có những dòng thơ sủng ướt bến điêu tàn.
Nhưng hoa cỏ vẫn còn thơm tình sông núi
Ta gối lòng đêm lên giấc mộng quan san.
Tháng tư bây giờ,
Hay thuở ấy… tháng tư?
Lời mộng vỡ
Hay mộng còn dang dở…
Cây trẩy lá cho sắc mùa rực rỡ
Đời trẩy mầm thêm nghĩa sống của con người.
Nước mây hội ngộ niềm vui
Cho trang tình sử ngọt lời quê hương,
Cho nghìn thu bạt khói sương
Cánh chim Hồng Lạc về phương trời hồng.
Tháng tư sắp hết rồi, phải không em?
Nhớ thuở lòng ta còn phơi phới gió
Khi ngoài kia mới chớm mùa hoa lựu đỏ
Hắt hiu lòng vườn cũ tiếng ru đêm.
Đời ta nay dẫu bóng xế chiều nghiêng
Nhưng lòng ta phải đâu hoàng hôn định ước
Dấu rêu cũ còn xanh bên thềm mùa xuân truớc,
Phía bình minh hương trời đất trăm miền.
Sắp hết tháng tư sao em!
Nỗi lòng cát bụi lên đêm tạ từ
Bây giờ sắp hết tháng tư
Nghe lời vàng đá mùa dư âm về.
Khi nào em sẽ quên tôi
Cái thuở tinh khôi đường lộng gió
Chung niềm ước vọng ý cao bay.
Tôi - em, từ độ trăng cài mộng
Mơ giữa đường trăng, mộng vẫn gầy!
Rộn rã
Những bước đầu đời cây trẩy lá
Hoa thôi khô, thôi rụng,
Cõi hoang đường…
Mảnh vườn cũ
Thôi xơ xác chuyện thê lương,
Bao diễm ảo sẽ thay màu phế tích.
Rồi tôi - em, ta người hừng hực sống
Rồi cùng nhau đi vào nẽo hoang vu
Cái thực bây giờ, là mộng của mai sau
Lời gạt gẫm…
Nỗi niềm buồn thế kỷ.
Quờ quạng bóng chiều thiên lý
Lời khan níu vết đêm tàn
Em ơi, sầu mộng thời gian!
Khi chưa ráo lệ cho ngàn nỗi đau!
Bến đời Thực - Mộng ra sao?
Để bây giờ đẫm sắc màu bể dâu
Đất trời còn có trăng sao
Tôi - em lại có niềm đau viễn trình.
Cung đường mơ ước ngày xưa ấy
Em có còn chăng, tình cũ xa xăm?
Ta khập khểnh qua bóng chiều… chợt thấy
Một đường băng thế kỷ âm thầm.
Nếu mai nầy
Ta có nghĩ gì nhau nhỉ!
Thì xin nghĩ cái chung là trước hết
Cho nghĩa sống, để không bao giờ chết.
Ngập ngụa sắc màu mây nước
Chênh vênh giấc mộng quan san
Có thấy gì đâu ảo tưởng đá vàng
Khi nát lệ, còn chi mộng ước…
Những cơn trốt qua đi
Trầy sướt cả tâm hồn
Huyệt chưa đào
Đời đã sửa soạn mồ chôn
Đâu đó… thiên lý tình chợt nghẻn.
Nếu mai nầy
Đời lên thêm trang sử
Cung đường thuở ấy ráo sương khuya
Khăn gói người đi
Lại dìu dập kẻ về
Hướng ta đến là mặt trời đích thực.
Bây giờ dẫu nữa… mai sau nữa,
Chắc hẵn,
Thôi em, chuyện thế đời!
Trẩy lá để cành ươm nụ biếc
Bình minh sau khoảnh khắc đêm trôi.
Có còn đâu
Tình lạc giọng cuối phương trời…
Và đến khi nào em sẽ quên tôi? 
Đời vẫn tiếp bình minh
Đời vẫn bao phen cười gió bụi
Vẫn truyền đi mãi một nguồn thơ
Đêm khuya khoắt bên thềm sương giọt đọng
Nghe đâu đây chim nhịp cánh giang hồ
Nhịp thời gian gỏ tràn theo mạch sống
Của muôn màu ảo hóa điệu tung hô.
Đời nát lệ, mắt người hun hút mộng
Nẻo hoang vu, hồn dâu bể muôn trùng
Gió bạt đỉnh tình mây trời lồng lộng
Se lòng hạt bụi ước mơ chung.
Tôi và Sư tung cánh ngàn bạt gió
Nào phải đâu gió bạt bến chiều xa
Ta viễn khách giữa muôn màu hoa cỏ
Nào phải đâu viễn xứ biệt quê nhà.
Giọt trăng ngân dù tỏa ngàn bến đổ
Nhưng giọt lòng vẫn sáng với nguyên trăng
Loài hoang thú chết trên miền cổ độ
Sá chi lời lau lách giữa trần gian.
Dù bình minh hay hoàng hôn phía trước
Bao sắc màu đâu khỏa bóng phù vân
Đôi vai gầy vẫn quảy vầng nhật nguyệt
Bước tiêu dao cho trót cuộc phong trần.
Tôi và Sư hề chi đường sỏi đá…
Mặt mũi nào chay sạm vết luân trầm?
Cánh Hồng - Hộc bỏ sau trời khoáng dã
Yến - Tước còn hiu hắt cõi xa xăm 
Đêm dẫu dài, nhưng đêm rồi lại sáng
Trời hoàng hôn, trời lại tiếp bình minh
Miếng chung đỉnh chôn sâu đời chạng vạng
Lòng còn xuân, mây nước vẫn thanh bình.
Mặc Phương Tử 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Xuống phố

Xuống phố Sáng nay trước khi đi làm con trai nói với mẹ: - Chiều đi làm về, con chở mẹ với em đi dạo phố noel ha? - Thiệt nghen. - Dạ mẹ. ...