Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2015

Thơ mùa xuân

Thơ mùa xuân
Mùa xuân đến mang đến những tia nắng mới, những mầm non mới, sức sống mới,...Mùa xuân thật đẹp và lãng mạn. Ban biên tập Webside Trung tâm Ngoại ngữ tổng hợp và gửi tới bạn đọc một số bài thơ hay về mùa xuân.
Hơi thở mùa xuân
Xôn xao trong gió lời thầm gọi!
Xào xạc bên tai em có hay!
Thoang thoảng hương xuân mang vị ngọt
Cho tình đôi lứa cuộn mê say.
Xuân nay em có về thăm anh?
Mòn mỏi đợi trông giấc mộng lành
Hơi thở mùa xuân tràn khắp lối
Giọt sương qua nắng đọng long lanh.
Em hứa xuân này ta có nhau
Ban mai rực rỡ cánh hoa đào
Nhện giăng tơ mỏng xe thành chỉ
Thêu trọn tên em với sắc màu.
Em có về xuân có đến không?
Hay em quên lãng chốn hoa đồng
Mai rơi rải rác, anh gom nhặt
Hương gởi vào em trọn nhớ mong.
Bài thơ tình mùa xuân
Bài thơ tình mùa xuân tôi viết
Vẫn là em ngày ấy quê nhà
Vẫn cái xóm chợ Chùa bé nhỏ
Ngôi đình làng - Bến nước - Cây đa!
Ôi miền Trung tết về thật quý
Làng tuy nghèo mà nặng tình thương
Mùa xuân đến ai cũng thành thi sỹ
Sỏi đá khô cằn bỗng thơm hương
Tôi nhớ lắm bạn bè cùng lớp
Tết đi chơi chân đất đầu trần
Một tấm áo hoa như bây giờ chẳng có
Mà rạng ngời khuôn mặt một trời xuân!
Khi lớn lên xa nhà đi công tác
Buồn vui đủ thứ trăm miền!...
Bài thơ tình mùa xuân tôi viết
Tóc vai gầy ngày ấy!... Vẫn là em!
Khóc xuân
Ta cảm kích chào xuân vui điềm tĩnh
Hoa đào ư? Và quất nữa cứ đưa hương...
Xuân đến mà anh cô đơn
Đời cát bụi - Ai chẳng già em nhỉ?
Ai giữ được cặp môi nàng trinh nữ
Bao lần hôn - Ngày ấy đã đi qua,
Ta khóc cho đời, nào phải khóc riêng ta
Đem vĩ đại đặt dưới chân người con gái!
Anh sẽ chết em ơi... một nấm mồ đầy cỏ dại
Nhưng có hề chi dưới đó rất bình yên,
Sự sống vĩnh hằng nhân thế sẽ ca anh
Lòng chỉ tiếc không có em bên cạnh.
Cái nửa đời chiều bóng lẻ hồn hiu quạnh
Thơ viết cho em nhiều nhưng vẫn mồ côi!
Anh ngắm cành đào tết nở hoa tươi
Quất trĩu quả bước trong phòng tư lự.
Thôi thì rỏ cho tình đôi dòng lệ
Tình yêu bao giờ chán đâu em!
Em bỏ anh rồi, tóc cũng bạc nhiều hơn
Sao không nghĩ tuổi già... còn cần yêu hơn trẻ?
Đành lặng lẽ để tang mình thành tử sĩ
Không có em rồi - vẫn phải sống em ơi!
Ôi vĩ nhân! Ôi giấc mộng thiên tài!
Ta cười ngất trong khi lòng muốn khóc.
Mưa xuân
Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa.
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: "Thôn Đoài hát tối nay".
Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh.
Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
Em ngửa bàn tay trước mái hiên
Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh
Thế nào anh ấy chả sang xem!
Em xin phép mẹ, vội vàng đi
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe.
Mưa bụi nên em không ướt áo
Thôn Đoài cách có một thôi đê.
Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em.
Chờ mãi anh sang anh chẳng sang
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng!
Mình em lầm lụi trên đường về
Có ngắn gì đâu một dải đê!
Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya.
Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ
Mẹ bảo: "Mùa xuân đã cạn ngày".
Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ
Để mẹ em rằng hát tối nay?
Ý Xuân - Hồ Dzếnh
Trời đẹp như trời mới tráng gương,
Chim ca, tiếng hát rộn ven tường.
Có ai bên cửa, ngồi hong tóc
Cho chảy lan thành một suối hương…
Sắc biếc giao nhau, cành bắt cành,
Nước trong, hồ ngợp thủy tinh xanh.
Chim bay, cánh trĩu trong xuân ý,
Em đợi chờ ai, khuất bức mành?
Giữa một giờ thiêng, tình rất đẹp,
Mắt buồn và rất…rất thanh thanh.
Mày ai bán nguyệt, người ai nhỏ,
Em ạ, yêu nhau…chết cũng đành!
Hồn Xuân - Huy Cận
Ai biết em tôi ở chốn nào?
Má tròn đương nụ, trán vừa cao.
Tiếng mùa về gọi lòng em dậy,
Lơ đãng lòng tôi chẳng kịp rào.
Ai biết người yêu nhỏ của tôi,
Người yêu nho nhỏ trốn đâu rồi?
Bảo giùm với nhé; em tôi đó,
Tròn trĩnh xinh như một quả đồi.
Ngực trắng giòn như một trái rừng,
Mắt thì bằng rượu, tóc bằng hương.
Miệng cười bừng nở hàm răng lựu,
Sáng cả trời xanh mấy dặm đường.
Anh khắp rừng cao xuống lũng sâu,
Tìm em, đi hái lộc xuân đầu.
Trồng đâu chân đẹp tròn như cột?
Em đẹp son ngời như cổ lâu.
Nghe nhịp đời lên, em bỏ anh,
Đua theo xuân nở rộn trăm cành.
Ý mùa cũng rộn trong thân mới,
Tóc rủ bờ tơ sợi liễu mành.
Khách qua đường ơi! Em tôi đây,
Chân em: cỏ mượt, mắt: hồ đầy.
Lòng em hóa cảnh chờ anh gặp,
-Man mác hồn xuân ngọn gió hây.
Xuân - Chế Lan Viên
Tôi có chờ đâu, có đợi đâu
Đem chi xuân lại gợi thêm sầu?
-Với tôi tất cả như vô nghĩa
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau!
Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng?
Với của hoa tươi, muôn cánh rã,
Về đây, đem chắn nẻo xuân sang!
Ai biết hồn tôi say mộng ảo
Ý thu góp lại cản tình xuân?
Có một người nghèo không biết Tết
Mang lì chiếc áo độ thu tàn!
Có đứa trẻ thơ không biết khóc
Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran!
Chao ôi! Mong nhớ! Ôi, mong nhớ,
Một cánh chim thu lạc cuối ngàn!
Nụ hoa vàng mùa xuân
Anh cho em mùa xuân
Nụ hoa vàng mới nở
Chiều đông nào nhung nhớ
Đường lao xao lá đầy
Chân bước mòn vỉa phố
Mắt buồn vin ngọn cây
Anh cho em mùa xuân
Mùa xuân này tất cả
Lộc non vừa trẩy lá
Thơ còn thương cõi đời
Con chim mừng ríu rít
Vui khói chiều chơi vơi
Đất mẹ gầy cỏ lúa
Đồng ta xanh mấy mùa
Con trâu từ đồng cỏ
Giục mõ về rộn khua
Ngoài đê diều thẳng cánh
Trong xóm vang chuông chùa
Chiều in vào bóng núi
Câu hát hò vẳng đưa
Tóc mẹ già mây bạc
Trăng chờ sau liếp dừa
Con sông dài mấy nhánh
Cát trắng bờ quê xưa…
Anh cho em mùa xuân
Bàn tay thơm sữa ngọt
Dải đất miền chim hót
Người yêu nhau trọn đời
Mái nhà ai mới lợp
Trẻ đùa vui nơi nơi
Hết buồn mưa phố nhỏ
Hẹn cho nhau cuộc đời
Khi hoa vàng sắp nở
Trời sắp sang mùa xuân
Anh cho em tất cả
Tình yêu non nước này
Bài thơ còn xao xuyến
Nắng vàng trên ngọn cây…
Xuân Đất Khách
Ai có về bên kia đất nước
Thở giùm tôi hơi ấm quê hương
Tôi, con én lạc mùa xuân trước
Vẫn khóc âm thầm nơi viễn phương
Vẫn đến xuân về trên đất khách
Nghe buồn nhỏ giọt xuống vai tôi
Đèn ai thắp sáng bên kia phố
Nhớ quá, chao ôi, tiếng mẹ cười
Bếp lửa than hồng sao chẳng ấm
Tôi thèm một chiếc bánh chưng xanh
Thèm nghe ai nói lời tha thiết
Một lời chúc tụng bước sang năm
Ai có về bên kia đất nước
Chở giùm tôi nỗi nhớ qua sông
Hỡi em cô gái mùa xuân trước
Còn đứng hong khô áo lụa hồng
Lòng tôi cũng bạc theo màu áo
Chiếc pháo giao thừa cũng tả tơi
Chén rượu mừng xuân tôi chẳng uống
Chỉ uống đêm nay những ngậm ngùi
Mùa xuân chín - Hàn Mặc Tử
Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.
Bao cô thôn nữ hát trên đồi.
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi.
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thỉ với ai ngồi dưới trúc
Nghe ra ý vị và thơ ngây.
Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng
Chị ấy năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang…
Thơ xuân - Nguyễn Bính
Đây cả mùa xuân đã đến rồi
Từng nhà mở cửa đón vui tươi
Từng cô em bé so màu áo
Đôi má hồng lên nhí nhảnh cười.
Và tựa hoa tươi cánh nở dần
Từng hàng thục nữ dậy thì xuân
Đường hương thao thức lòng quân tử
Vó ngựa quen rồi ngõ ái ân.
Từng gã thư sinh biếng chải đầu
Một mình mơ ước chuyện mai sau
Lên kinh thi đỗ làm quan Trạng
Công chúa cài trâm thả tú cầu.
Có những ông già tóc bạc phơ
Rượu đào đôi chén bút đề thơ
Những bà tóc bạc hiền như phật
Sắm sửa hành trang trẩy hội chùa.
Pháo nổ đâu đây khói ngợp trời
Nhà nhà đoàn tựu dưới hoa tươi
Lòng tôi như cánh hoa tiên ấy
Một áng thơ đề nét chẳng phai.
Theo http://www.cdsonla.edu.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sự liên hệ kỳ lạ giữa hai tác giả Tế Hanh và Sully Prudhomme

Sự liên hệ kỳ lạ giữa hai tác giả Tế Hanh và Sully Prudhomme Bạn đọc yêu thơ hẳn còn nhớ tới một trong những thi phẩm đầu tay của nhà thơ ...