Edgar Allan Poe (1809-1849) (E.A.Poe) là nhà thơ, nhà
báo, nhà viết truyện ngắn, nhà phê bình văn học Mỹ, một trong những
người khổng lồ của văn học Mỹ thế kỷ XIX, một “American ‘s Shakespeare”
(Shakespeare của nước Mỹ). Sự nghiệp sáng tác của ông không chỉ hiện diện
trong con số hàng trăm tác phẩm đủ thể loại: thơ, truyện, phê bình, tiểu
luận để lại mà còn là những ý tưởng, dự báo, tiên đoán của một tâm hồn nhạy cảm
trước cuộc sống, dũng cảm trong con đường đi tìm chân lý nghệ thuật trong thời
đại hậu công nghiệp đầy hỗn loạn đua chen của nước Mỹ. Poe
cũng là người từng nghi ngờ cái giấc mơ về một vùng đất tốt đẹp
và giàu có mà các thế hệ sau ông gọi là “American’s Dream” (Giấc mơ
Mỹ) - “ông cũng tiên đoán được những giấc mơ khủng khiếp của con người
khi bước vào thế kỷ XX, và cuối thế kỷ này nhìn lại thấy Poe hoàn
toàn đúng” [6, 154].
Hai trăm lẻ ba năm đã trôi qua từ khi vì sao thiên tài
bất hạnh ấy ra đời, đến nay sức hút của những sáng tác thuộc thể
loại thơ tượng trưng, truyện kinh dị, trinh thám và cả khoa học viễn
tưởng mà E.A.Poe đã khai sinh vẫn làm độc giả kinh ngạc. William Butler
Yeats, thi sĩ người Ireland (Ailen) thì khẳng định E.A.Poe là “Một đại
thi hào trữ tình của muôn đời trên khắp thế gian” [10, 168]. Jules Verne
(Pháp), tác giả truyện khoa học viễn tưởng Hai vạn dặm dưới đáy
biển rất quen thuộc ở nước ta thì cho rằng: “Chúng ta có thể
gọi Poe là người đi đầu trong việc tôn thờ cái kì lạ" [1]. Baudelaire
nhận xét rằng: “Poe đại diện, chỉ riêng ông, cho cả một trào lưu lãng mạn
bên kia đại dương” [6, 40]. “Jorges Louis Borges - nhà văn người Argentina -
từng khâm phục: “Edgar Poe để lại nhiều cái bóng khác nhau. Chúng ta
thừa hưởng biết bao nhiêu kho báu từ con người kỳ lạ ấy. Có hai
người mà thiếu họ văn học hiện đại không như nó tồn tại. Hai người
đó đều là người Mỹ và cùng sống vào thế kỷ trước: Walt Whitman
(...) và Edgar Poe” [8, 692, 693].
Thế nhưng, trong cuộc đời đầy đau buồn và bất hạnh của
mình, Edgar Poe đã phải chịu những bất công ngay trên đất nước ông được
sinh ra. Ông từng bị cho là:”một gã Mỹ hung bạo, một người độc ác” (Rufus
Griswold) do những bài báo, những bài phê bình quá thẳng thắn của ông đối với
hầu hết các nhà văn cùng thời. Hoặc có tác giả như Russell Lowell còn cho
rằng “Ba phần năm là thiên tài cònhai phần năm trong số những tác phẩm của
Poe chỉ là những chuyện vớ vẩn” [2] [5, 5]. Ngay cả
R. Emerson - triết gia của thuyết Siêu nghiệm luận - cũng gọi Poe là “một
người hiếu chiến” [3][6,155]. Còn
W.Whitman thì cho rằng”Poe là một nhạc công chỉ biết chơi những nốt chính của
đàn Piano… ông không đại diện cho nền dân chủ Mỹ” [8, 704]. Người ta e sợ,
ruồng bỏ, phê phán ông, rồi sau đó lại thán phục ông. Bản thân sự tồn tại của
nhà thơ, con người mơ mộng, con người không thành đạt này là một sự thách
thức thói đạo đức giả, óc thủ cựu và sự tỉnh táo trong thời đại công nghiệp
và thương mại của người Mỹ.
Đó là những độc giả đầu tiên của Edgar Poe trên nước
Mỹ. Trong thực tế, cho đến nay, khoảng cách thẩm mỹ ấy đã vô cùng
cách biệt. Từ năm 1868 đến hết những thập niên cuối thế kỷ XIX, trong quá
trình xác lập mô hình “Nền giáo dục tự do không lệ thuộc người Anh” mà
công chúng Mỹ đòi hỏi nhằm thiết lập một nền văn hoá dân chủ cho dân tộc Mỹ sau
những năm tháng chịu sự lệ thuộc bởi văn học, văn hóa Anh, người Mỹ đã
chọn ngay thiên tài văn chương Mỹ Edgar Allan Poe. Theo Una Corbett - giáo sư
tiếng Anh tại trường trung học Western [4] - thì “không
có bài thơ nào thích hợp để đọc với chất kịch hơn bài “Con quạ” và “Annabel
Lee” [5] [4,4]; Về
truyện, hai tác phẩm The Fall of The House of Usher (Sự sụp đổ của ngôi
nhà dòng họ Usher) và The Masque of The Red Death (Mặt nạ tử thần đỏ)
thì phù hợp để chuyển thành kịch biểu diễn trước công chúng, chẳng thua gì những
tác phẩm kịch của Shakespeare. Và từ năm 1875 đến nay, E.A.Poe là một trong những
tác gia văn học tiêu biểu được đưa vào giảng dạy trong chương trình bộ môn văn
học từ cấp phổ thông cơ sở của nước Mỹ đến Đại học [6]. Trường Đại
học nào ở Mỹ cũng có chương trình giảng dạy về cuộc đời, sự nghiệp sáng tác, những
quan điểm nghệ thuật và phong cách sáng tác độc đáo của E.A.Poe. Hội nghiên cứu
Edgar Allan Poe (Poe Studies Association) được thành lập từ năm 1972 là nơi quy
tụ gần 300 học giả trong và ngoài nước Mỹ nghiên cứu và quảng bá sáng tác của E.A.Poe với nhiều công trình có giá trị mang tầm thế giới.
Quả thật, ảnh hưởng của những sáng tác của Edgar Poe
không còn chỉ ở trong biên giới nước Mỹ. Chúng ta cũng biết rằng Edgar
Poe còn có một quê hương văn học thứ hai: nước Pháptrước khi ông được
vinh danh ở quê hương mình. Bắt đầu từ Charles Baudelaire - người ngưỡng mộ
Poe - một tâm hồn đồng điệu, một nhà thơ tượng trưng nổi tiếng, đã dành hẳn hai
năm để dịch phần lớn truyện ngắn của ông. Baudelaire đã từng tuyên bố: ”Lần đầu
tiên tôi mở cuốn sách của Poe, tôi thấy sợ hãi và thích thú, không chỉ ở đề tài
giấc mơ quen thuộc với tôi mà những câu chữ, những ý nghĩ của tôi dường như đã
được viết bởi ông, hai mươi năm về trước.” [7] [9, 1]. Bậc thầy
thơ tượng trưng Pháp này đã hấp thụ tinh thần tiểu luận Nguyên lý thi
ca (The Poetic Principle) của Edgar Poe sâu sắc đến nỗi nhiều tác phẩm của
ông trong “Ác hoa” (Les Fleurs du Mal) mang đậm màu sắc tư tưởng của Edgar Poe.
Trong bài Bình tĩnh (Recueillement), Baudelaire đã tự tìm đến
làm bạn với Nỗi Đau: “Ma douleur, donne-moi la main; viens par ici” (Nỗi đau của
tôi ơi, hãy đưa cho tôi bàn tay, xích lại gần đây).Có thể thấy ông và Poe cùng
thuộc về một “gia đình thần thánh” (famille d’espirits), là hai tâm
hồn sinh đôi “twin souls” của nỗi đau và cái chết. Nhiều nhà văn ở Châu Âu đều
thừa nhận rằng mình đã đến với Edgar Poe từ những bản dịch của nhà thơ tượng
trưng nổi tiếng của nước Pháp này. Đến Stéphane Mallarmé, thơ của Poe được giới
thiệu rộng rãi, và bài thơ Le tomb d ‘ Edgar Poe (Ngôi mộ của
Edgar Poe) chính là tiếng khóc thương một thiên tài bạc mệnh. Và với Paul
Valéry thì “Poe là bậc thầy về thơ ca” [5, 4]. Có thể nói, “không ở
đâu, không ai có thể trả lời về tài năng của nhà thơ thiên tài đầy đủ hơn
ở nước Pháp” [8] [9, 6].
Nơi thứ hai Poe từng được vinh danh là nước Nga. Ở đất nước
văn học này, hiện tượng Edgar Poe như một ánh sao băng, đến thật nhanh và sau
đó thì lung linh rực rỡ như đá ngũ sắc. “Nhà thơ “điên” Edgar Poe là người duy
nhất chiếm được trái tim người Slav với tất cả sự siêu phàm và bệnh hoạn của ông,
những lý lẽ kỳ lạ và chủ nghĩa thẩm mỹ độc đáo của ông, cũng như với cả những
giấc mộng thần tiên hay những cơn ác mộng khủng khiếp của ông.”[9] [8, 6]. Từ
những tác phẩm dịch của Baudelaire, người Nga đã tiếp nhận Poe từ 1848. Và sau
đó, rất nhiều tác phẩm văn học của họ chịu ảnh hưởng những motif của Edgar Poe.
Konstantin Balmont, một trong những nhà thơ lỗi lạc của nước Nga cũng
đã dành nhiều năm trong cuộc đời mình để nghiên cứu và tôn vinh những
kiệt tác của Poe [10].
Sau này, Dostojevsky và Andreev đã mở rộng thể loại truyện phân tích tâm lý kiểu
Edgar Poe trong những chuyện giết người. Các nhà phê bình Nga cũng không
ngần ngại dành cho Poe những vòng nguyệt quế. Những bài thơ của Poe: “The
Conqueror Worm”, “The Bells”, “Eldorado”,”Sleeper” được nhiều nhà thơ Nga thích
thú học tập giọng điệu độc đáo của nó, trong đó có Miakovsky và Podgoretzky…
Ở Anh, ảnh hưởng của Edgar Poe cũng là
một điều thú vị. Người Anh đến với Poe từ những tác phẩm mang
bóng dáng nhà soạn kịch thiên tài của họ: William Shakespeare. Von
Raumer, nhà nghiên cứu văn học sử người Đức, đã làm một bảng thống
kê và Von thấy rằng ngôn ngữ đầy tính chất bản năng của hoàng tử
Prospero trong tác phẩm Mặt nạ tử thần đỏ (The Masque of The
Red Death) của Poe có rất nhiều nét tương tự nhân vật Macbeth trong bi
kịch cùng tên của Shakespeare. Berenice, The Man of the Crowd
(Người đàn ông của đám đông), The Imp of the Perverse (Tên tiểu yêu
bướng bỉnh)… của Poe chẳng phải cũng mang trong nó những bi kịch Hamlet?
Điều này cũng dễ hiểu, có lẽ Edgar Poe đã ngưỡng mộ Shakespeare từ
những vai diễn của mẹ ông, Elizabeth Arnold Poe (1787-1811). Bà là một
diễn viên gốc Anh rất thành công trong vai các nhân vật nữ của kịch
tác gia vĩ đại người Anh này như các vai Juliet Capulet trong Romeo and
Juliet, Ophelia trong Hamlet. Ở lĩnh vực truyện trinh thám, Poe lại có một “môn
đệ” kiệt xuất khác tại xứ sở sương mù này. Nghiên cứu đối chiếu nhiều cốt truyện,
tình tiết, ngôn ngữ, nhân vật giữa một số tác phẩm của hai tác giả E.A.Poe và
Conan Doyle, nhiều ý kiến cho rằng không có Edgar Poe thì cũng không có
Sherlock Holmes, và cũng không có Nick Carter. Nhân vật thám tử August
Dupin đầy trí tuệ của Poe đã tạo cảm hứng cho Conan Doyle khi nhà văn
Anh này xây dựng nhân vật thám tử lừng danh thế giới của ông.
Ở Đức, The Raven, Annabel Lee của Poe đã được dịch
sang tiếng Đức và nhiều truyện ngắn của ông đã trở nên quen thuộc với người Đức
từ lâu. Còn ở Tây Ban Nha, Poe cũng được giới thiệu từ rất sớm: 1856
và hiện nay, ông vẫn là một trong những tác giả được yêu thích hàng đầu.
Còn trên đất nước hoa anh đào Nhật Bản, truyện
của Poe được phổ biến rộng rãi chẳng kém gì nước Anh. Thậm chí ông
tổ truyện trinh thám của Nhật còn lấy bút hiệu là Edgar Poe. Đó là
nhà văn Hirai Taro (1894 - 1965), với bút danh làEdogawa
Rampo (phiên âm tiếng Nhật của tên Edgar Allan Poe) và được coi là
"Japanase Poe".
Tác giả Gunilla Lindberg-Wada trong công trình Literary
History: Towards a Global Perspective, phần viết về truyện trinh thám
ở Trung Quốc (Detective Story in China), cho là vào thời điểm đầu
thế kỷ XX, dù Trung quốc vốn không mặn mà lắm với các truyện trinh
thám phương Tây, và còn những quan điểm bảo thủ trái ngược trong việc
tiếp nhận văn học hiện đại nước ngoài, nhưng truyện trinh thám đầu
tiên của Conan Doyle cũng đã được dịch ra tiếng Trung rất sớm: năm
1896. Sau đó, một loạt truyện trinh thám phương Tây được giới thiệu
bởi nhiều dịch giả khác nhau. Nhiều truyện trinh thám của Edgar Allan
Poe cũng lần lượt xuất hiện, bắt đầu từ Con cánh cam vàng (The
Gold Bug), xuất bản năm 1905 ở Thượng Hải. Năm 1919, Cheng Xiaoqing
(1893-1976), nhà văn Trung Quốc nổi tiếng đầu tiên đã sáng tạo nên
những truyện best-seller với hình tượng nhân vật Huo Sang, một “China
Holmes” trong loạt truyện trinh thám Sherlock in Shanghai (Sherlock ở
Thượng Hải), dựa vào mẫu nhân vật Sherlock Holmes. Đến nay, thể loại
này đã trở nên phổ biến trong độc giả Trung Quốc. [12, 172-173].
Đối với văn học Việt Nam, Edgar Poe, một cái tên vừa
rất quen mà cũng vừa rất lạ.Theo Hữu Ngọctrong Hồ sơ văn hóa Mỹ, từ
những năm trước Cách mạng tháng Tám, truyện The Gold Bug (Con cánh
cam vàng) và bài thơ The Raven (Con quạ) của Poe đã được giới
thiệu khá rộng rãi trong hệ thống nhà trường bảo hộ qua bản dịch tiếng Pháp.
Tiểu luận của Edgar Poe cũng vậy, tuy không trực tiếp và cũng không nhiều,
nhưng những quan điểm nghệ thuật về Cái đẹp của ông trong Triết lý
về soạn tác (The Phylosophy of Composition) đã theo văn học Pháp, trực
tiếp là bản dịch Genèse d'un poème của C. Baudelaire đến với tầng
lớp trí thức Tây học Việt Nam từ rất sớm. Năm 1936 nhà thơ Nguyễn Giang đã
dịch bài thơCon quạđăng trên Danh nhân Âu Mỹ. Năm 1939, 1940 tác giả
Hoàng Trọng Miên đã phóng tác một loạt truyện kinh dị của Poe thành
7 truyện trong tập Trăng xanh huyền hoặc do nhà xuất bản Đông
Phương Hà Nội in. Và lần lượt, theo Cao Hồng Dũng, Mai Hương và Nguyễn Thị Huế,
năm 1941, Nguyễn Giang đã dịch và xuất bản tập Truyện kinh dị của
Edgar Poe; năm 1944 Vũ Ngọc Phan dịch Truyện kì lạ của Edgar
Poe. Ba năm sau, 1947, Con cánh cam vàng được Thiết Can dịch ở
Sài Gòn. Nhà xuất bản Tân Á - Sài Gòn năm 1953 cũng cho ra đời tập truyện dịch
chín truyện tiêu biểu của Edgar Poe với nhan đề Kho vàng bí mật. Nhà xuất
bản Như Nguyện - Sài Gòn năm 1957 xuất bản kế tiếp tập Con bọ hung vàng do
Hoàng Lan - Từ chung dịch và giới thiệu. Bản in lần này có bổ sung thêm ba truyện
lần đầu tiên được dịch so với Kho tàng bí mật. Về thơ và tiểu luận, 1956
Nguyễn Hiến Lê đã dịch ra văn xuôi từ tiếng Anh bài thơ The Raven (Con
quạ) và phân tích tiểu luận The Phylosophy of Composition (Triết
lý về soạn tác) của Poe trong tập Luyện văn I. Năm 1966, duy nhất có
một bài thơ do Hà Bỉnh Trung dịch bài là Eldorado (Xứ mộng)
và năm sau 1967, tập The Murder of The Rue Morgue (Án mạng đường
nhà xác) gồm 6 truyện của Poe được Lê Bá Kông dịch, đưa vào sách song
ngữ dạy tiếng Anh. Bẵng đi gần 20 năm, suốt những năm 70 và đầu 80,
mãi đến 1987 truyện của Poe lại được xuất hiện. Và liên tục (tuy
không nhiều tác phẩm mới, chủ yếu là những truyện trinh thám và kinh
dị quen thuộc như Con cánh cam vàng, Trái tim thú tội, Cái thùng
Amotilado, Con mèo đen…) được giới thiệu trong những năm 90.
Cũng trong thời điểm này, một vài truyện chọn lọc
của Poe đã được giới thiệu trong chương trình giảng dạy của một số
trường Đại học ngành Tiếng Anh (bằng nguyên tác) ở Đại học Khoa học
xã hội và Nhân văn Tp. Hồ Chí Minh, Đại học Huế, Đà Nẵng, hoặc cả
ở ngành và Ngữ Văn như tại Đại học Đà Lạt… Năm 2000, Thái Bá Tân dịch
2 bài thơ Annabel Lee và Eddorado của Poe. Đến Tuyển
tập Edgar Allan Poe dày 716 trang, bao gồm phần lớn truyện ngắn của Poe,
do Ngô Tự Lập và nhóm Ðịa Cầu Văn Hóa dịch, nhà xuất bản Văn Học, Hà Nội xuất bản
năm 2002 thì có thể nói đó là một dấu mốc khẳng định sự có mặt
của Edgar Poe đối với công chúng Việt Nam. Cho đến nay, ngoài những truyện
in chung trong các tuyển tập, một số tập truyện Edgar Allan Poe như Trò
chuyện cùng xác ướp (2006), Vụ huyết án phố Morgue (2008),
và Con mèo đen bí ẩn (2009) cho thấy poe thực sự có một sức hút nhất
định đối với đông đảo người đọc Việt Nam.
Từ những năm 2000 đến nay, tuy còn ít và thưa, nhưng
sự hiện diện của Edgar Poe không chỉ dừng lại ở những tác phẩm dịch
thuật. Báo Công an Nhân dân đã nhiều lần giới thiệu cuộc đời đau buồn
của Poe, giúp cho tác giả Mỹ này đến gần độc giả Việt hơn. Trên tạp
chí Nghiên cứu văn học của Viện Văn học, Hội nhà văn, Evăn… đã xuất
hiện những bài giới thiệu Edgar Poe. Giới nghiên cứu, phê bình văn học,
những “siêu độc giả” khá chọn lọc đã bắt đầu có những công trình
nghiên cứu giới thiệu về sáng tác, quan điểm nghệ thuật của Edgar Poe
ở một mức cao hơn và đang tìm cách lý giải những dấu ấn của Edgar
Poe trong nền văn học hiện đại Việt Nam từ những năm đầu thế kỷ XX
đến nay.
Trở lên chỉ là bước đầu, là cái nhìn tổng quan chưa
hoàn toàn đầy đủ về việc dịch thuật, giới thiệu, nghiên cứu tác
phẩm Poe ở Việt Nam. Đi vào vấn đề nghiên cứu phê bình cụ thể, ảnh
hưởng đậm nét nhất, có thể thấy rõ nhất của Poe đối với văn học
Việt Nam là trong những sáng tác giai đoạn những năm 30 của thế kỷ vừa qua. Không biết có phải do hoàn cảnh đặc biệt của dân tộc ta trong những
năm tháng bị đô hộ mà âm điệu u buồn tang tóc trong thơ Poe có một sự cộng hưởng
với tâm trạng các nhà thơ mới Việt Nam? Hay chính vì trong cùng một dòng chảy u
buồn tang tóc chung của trào lưu lãng mạn toàn thế giới?
Trong Thi nhân Việt Nam, xuất bản năm 1941, nhà phê bình
Hoài Thanh đã phát hiện: ”Chế Lan Viên đã đi từ Baudelaire, Edgar Poe đến thơ
Đường, còn Hàn Mặc Tử đã đi từ thơ Đường đến Baudelaire, Edgar Poe” [12,
31]. Chế Lan Viên cũng nhận thấy “Con quạ trên mồ Khê là con quạ của Edgar
Poe” [11,78]. Chúng ta thử đọc tập Điêu tàn của Chế Lan Viên, Chơi
giữa mùa trăng của Hàn Mặc Tử, Nấm mộcủa Bích Khê, hay gần gũi hơn
là Mê hồn ca của Đinh Hùng với cả một thế giới của những
nấm mộ, nghĩa trang nơi nhà thơ khắc khoải, đớn đau tìm lại bóng
hình người yêu đã khuất… Hoặc điệp khúc trong vần thơ u sầu ảo não
như Ngậm ngùi của Huy Cận, cả những giấc mơ và những ám ảnh nước
trong thơ Thế Lữ…Chỗ này chỗ khác, chúng đều có một âm hưởng buồn bã, chết
chóc, u ám… gần gũi nhau đến lạ kỳ. Quan niệm về Cái Đẹp, đề
tài Tình yêu, Nỗi buồn và Cái Chết của Edgar Poe cũng đã
thấp thoáng trong nhiều tuyên ngôn nghệ thuật của Thế Lữ, Hàn Mặc
Tử, Chế Lan Viên, Bích Khê, Đinh Hùng và nhóm Dạ đài…
Truyện trinh thám của Thế Lữ cũng mang nhiều dấu vết những
truyện của Edgar Poe. Ví dụ như Gói thuốc lá của Thế Lữ có nhiều chi
tiết khiến chúng ta liên tưởng tới Vụ án mạng trên phố Morgue của
Edgar Poe, Vàng và máu mang màu sắc của The Gold Bug (Con cánh
cam vàng)… Nhân vật thám tử nghiệp dư Lê Phong trong nhiều truyện khác của Thế
Lữ cũng có nhiều nét tương đồng với nhân vật thám tử A. Dupin của “ông tổ truyện
trinh thám” Edgar Poe. Trong lời giới thiệu tác phẩm Vàng và máu (ngày
20-1-1934), nhà văn Khái Hưng đã nhận xét: “tác giả những truyện Vàng và máu và Một đêm
trăng đã tỏ ra có óc khoa học của Edgar Poe và tâm hồn thi sĩ của
Bồ Tùng Linh, hai nhà viết những truyện ghê gớm huyền hoặc, làm cho
độc giả yếu bóng vía phải rùng mình lúc đêm khuya” [1,416]
Gần đây, nhà văn trẻ Trần Thanh Hà cũng khẳng định
ảnh hưởng của Conan Doyle trong hình ảnh thám tử Kỳ Phát của nhà văn
Phạm Cao Củng khi nhà xuất bản Thành Nghĩa cho ra đời một loạt tác
phẩm của tác giả được coi là người khai mở thể loại truyện trinh
thám Việt Nam này. Mà Jorge Luis Borges (Arhentina), trong tiểu
luận Về truyện trinh thám, cho rằng nhân vật của Conan Doyle đã
kế thừa từ hình mẫu nhân vật của Edgar Poe: “Người đàn ông cực kỳ thông
minh có khả năng khám phá bí ẩn đó đầu tiên có tên là Dupin, sau đó tên là
Sherlock Holmes, rồi cha Brown, và cho đến bây giờ thì còn nhiều cái tên khác nữa,
những cái tên cực kỳ nổi tiếng.Nhân vật đầu tiên, một hình mẫu, một chuẩn mực -
chúng có thể nói như vậy - chính là Charles Auguste Dupin, nhà thám tử sống
cùng với một người bạn, và câu chuyện sẽ được người bạn này tường thuật lại.
Đó cũng là một phần của truyền thống do Edgar Poe tạo ra và đã được Conan
Doylekế tục rất lâu sau khi ông (Poe) chết” [4]. Ở phần sau bài tiểu luận
này Borges còn nêu cụ thể hơn: “Conan Doyle bố trí để sao cho những kỳ tích
về trí tuệ của Sherlock Holmes đều có thể được chứng kiến và thuật lại nhờ người
bạn, bác sĩ Watson, kẻ không ngừng kinh ngạc và bị dẫn dắt bởi những tình tiết
bên ngoài, kẻ luôn luôn bị Sherlock Holmes thống trị bởi vì muốn được Sherlock
Holmes thống trị. Tất cả những chi tiết này đều đã hiện diện trong truyện
trinh thám đầu tiên của Edgar Poe mặc dù Edgar Poe không biết rằng mình đã sáng
tạo ra một thể loại văn học mới” [4]. Chính tác giả Conan Doyle cũng thừa
nhận: “Mỗi truyện trinh thám của Edgar Poe là một cội nguồn mà từ
đó toàn bộ văn học phát triển. Nó chỉ là truyện trinh thám cho đến
khi được Poe thổi hơi thở của cuộc sống vào cho nó.” [11].
Ngoài ra, cách xây dựng hình tượng văn học mang tính chất đối
lập thành các cặp tương phản thật ra cũng là một nghệ thuật truyền thống
quen thuộc trong thơ Đường ở Việt Nam. Tư tưởng Hư vô, xem cuộc đời là ngắn
ngủi, mong manh, cái chết là sự giải thoát, là chốn vĩnh hằng, là nơi con người
hợp nhất trong tư tưởng với Thượng Đế thật ra rất gần gũi với quan niệm nhân
sinh quen thuộc: “Đời người như bóng câu qua cửa sổ”, “Sinh ký tử
quy”… tạo nên một màu sắc phương Đông độc đáo trong sáng tác Edgar Poe,
khiến Poe gần với tư duy của độc giả Việt Nam hơn - dù đội ngũ độc
giả này, cho đến nay, cũng còn rất chọn lọc.
Edgar Allan Poe đã “đến” với văn học hiện đại Việt Nam bằng
con đường nào? Vấn đề có lẽ đã đến lúc cần và phải đặt ra ở đây. Thơ Mới
(32-45) của Việt Nam trong những năm đầu thế kỷ XX đã có các trường Thơ
Điên, Thơ Loạn Thơ Say,. Những trường phái này cũng đầy dẫy các yếu tố siêu
nhiên, ma quái, chết chóc, khủng khiếp hay điên rồ như sản phẩm của những kẻ mắc
chứng “nhiễu tâm”. Nếu nói các nhà lãng mạn Việt Nam không hề chịu ảnh hưởng gì
thì cũng không đúng, bởi họ hầu hết là các trí thức Tây học, đã từng
học và đọc Baudelaire, Mallarmé, Rimbaud… thậm chí còn rất yêu thích các
nhà thơ lãng mạn, tượng trưng này. Song có lẽ cần thấy rõ một đặc
trưng của tiến trình hiện đại hóa văn học hiện đại Việt Nam: nếu
những năm đầu thế kỷ còn nặng về mô phỏng, bắt chước khi tìm đến
văn học phương Tây nói chung và văn học Pháp nói riêng qua những hoạt
động dịch thuật, biên khảo, phóng tác…, thì đến những năm 30 đã bắt
đầu tự khẳng định mình trong những sáng tác của một thế hệ văn thi
sĩ tài hoa đầy nhiệt huyết, mong muốn nhanh chóng xây dựng và hiện đại
hóa nền văn học nước nhà vốn đã xuất phát chậm hơn phương Tây cả
đoạn dài trăm năm… Và có một đặc trưng mang tính truyền thống độc đáo của
văn học Việt Nam, phàm cái gì đã được quan điểm thẩm mỹ của nhà văn, nhà thơ chấp
nhận nó sẽ nhanh chóng đi vào đời sống tâm linh của con người Việt Nam theo
cách riêng của nó, Việt hóa nó theo cái nhìn của người Việt. Thơ ca cũng vậy.
Tuy bắt đầu trực tiếp từ những Baudelaire, Mallarmé, Valéry hay Rimbaud,
Verlaine, gián tiếp từ Edgar Poe, nhưng những gì tiếp thu được ở họ không
còn là nguyên mẫu ban đầu. Điêu tàn của Chế Lan Viên có tiếng khóc của
những bóng ma Hời mất nước, có nỗi cô đơn của một kiếp người nô lệ nhưng ở một
mức độ nhất định, nó còn khủng khiếp hơn những sáng tác của Baudelaire hay
Edgar Poe bởi không có bóng dáng của Thiên đường với những thiên
thần sáng láng mà chỉ có tối tăm, và khủng khiếp vô cùng là cõi Âm, là những
chiến điạ hoang tàn, là những máu trào, hồn điên, xương gãy, đầu lâu rên xiết.
Thơ Huy Cận, Xuân Diệu cũng đầy cô đơn đến rợn ngợp, cũng có
chút kiêu hãnh khát khao lý tưởng nhưng không đầy mộng mị, ma quái như thơ Poe.
Còn tình yêu thì không hoàn toàn ảm đạm và quá đầy nỗi chia ly tang tóc, chỉ
mỗi giọng điệu buồn thì có chung một âm hưởng như Poe. Thơ Hàn Mặc Tử với nhiều
yếu tố siêu thực, sự phân thân hồn - xác khá gần gũi với Edgar Poe nhưng còn đi
xa hơn nữa với đức tin Thiên Chúa, với những hồn ma bóng quỷ, và bóng tối, ảo
ảnh rùng rợn… và những tuyên ngôn nghệ thuật của riêng ông. Riêng trường hợp
Bích Khê và Đinh Hùng là cả một sự đồng điệu lạ kỳ từ cuộc đời,
số phận đau thương đến hơi thở thi ca mà chúng tôi sẽ phân tích trong
một bài viết khác. Còn truyện trinh thám và kinh dị trong sáng tác
của Thế Lữ, Phạm Cao Củng lại là một sự kết hợp Đông - Tây độc
đáo. Cốt truyện trong các truyện rùng rợn vừa mang tính
chất kinh dị vừa có việc khám phá tội ác và kết thúc theo môtíp
truyền thống của Việt Nam và Trung Quốc: kẻ xấu, kẻ ác phải bị đền
tội bằng cái chết bởi một sự ngẫu nhiên nào đó, thường là do một
sức mạnh siêu nhiên huyền bí. Đồng thời, những truyện này vừa mang
dáng dấp những câu chuyện đường rừng hay những chuyện ma quái
kiểu Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh. Nhân vật thám
tử tài ba, hay bạn của nhà thám tửcủa các tác giả Việt Nam
vừa có cái tỉnh táo lý trí, suy lý kiểu phương Tây, vừa không lẫn
vào đâu được nét lãng tử thấp thoáng của những nhà nho tài tử xưa
kia, hay phong thái anh hùng mã thượng của con người Việt Nam trọng
nghĩa khinh tài, khiến truyện của các tác giả này dễ đi vào lòng
bộ phận độc giả bình dân Việt Nam từ những năm bắt đầu xây dựng nền
văn học hiện đại Việt Nam đầu thế kỷ. Điều kỳ lạ là trải qua bao
cuộc “thay đổi sơn hà’ của lịch sử dân tộc, những tác phẩm này vẫn
có một sức sống bền bỉ theo hành trình gần một thế kỷ thăng trầm
của nền văn học dân tộc.
Đây là sự gặp gỡ ngẫu nhiên, bị động hay có ý thức và chủ động?
Dường như có tất cả. Trong quá trình giao lưu và hội nhập của các nền văn
hóa, văn học hiện nay, những dấu hiệu vừa phác qua ở trên quả là một vấn đề
thú vị cần được quan tâm tìm hiểu và đánh giá thấu đáo hơn trong một công
trình đầy đủ hơn. Nhưng dù bằng con đường nào thì cũng phải nhắc đến một hiện
thực tất yếu không thể bỏ qua khi nói đến sự tương quan kỳ lạ này. Đó chính là
cái giọng điệu chung u sầu, ảm đạm, bi quan của thơ lãng mạn thế kỷ XIX, cái giọng
điệu của cả một thời đại mà mỗi con người như một linh hồn bơ vơ tự chối bỏ,
tự khẳng định và luôn tìm kiếm chính bản thân mình trong nỗi buồn đau của
kiếp người từ vạn cổ. Nhân loại tự ngàn xưa đến nay có bao giờ dứt những cuộc
tìm kiếm trong khổ đau cay đắng cũng như trong hạnh phúc ngọt ngào… Để rồi,
trong quá trình giao lưu và hội nhập, mỗi dân tộc có cách tiếp nhận riêng của
mình, từ cái tiếng nói chung ấy tạo cho mình một giọng điệu riêng, bản sắc
riêng. Và, từ những cái riêng đó, lại hoà vào dòng chảy chung của văn học thế
giới, của nhân loại, tạo nên những ấn tượng không phai mờ cùng năm tháng, góp
phần làm cho đời sống tinh thần của con người ngày một phong phú hơn, đa dạng
hơn. Tiếp nhận để sáng tạo ra một cái mới hơn theo chiều kích của
dân tộc mình, đất nước mình, thời đại mình trên cơ sở bản lĩnh dân
tộc mình vốn là nguyên tắc thẩm mỹ trong tiếp nhận văn hóa, văn học
của chúng ta. Sự tiếp nhận Edgar Poe đối với văn học thế giới và văn
học Việt Nam cũng nằm trong dòng chảy của quy luật ấy.
Ngày nay, hàng năm, tháng có ngày sinh và ngày mất của Edgar
Poe đã trở thành thời gian hoạt động sôi nổi nhất của bốn Viện bảo tàng Edgar
Poe lớn và nhiều trường Đại học của nước Mỹ, nơi Poe đã từng ra đời,
học tập, lao động, sống đói nghèo và chết trong cô độc, chịu biết
bao ruồng rẫy lẫn vinh quang: Baltimore, Philadelphia, Boston, New York.
Trong các trường trung học và đại học, thơ Edgar Poe vẫn được đọc trong các giờ
văn học, truyện của Poe vẫn được dựng thành các vở kịch sinh động và vẫn giành
được sự yêu mến củacông chúng. Năm 2009, kỷ niệm 200 năm ngày sinh Edgar
Poe, nước Mỹ đã tôn vinh là năm trở lại của Edgar Poe. Bưu điện Hoa Kỳ đã
cho phát hành con tem mang hình ảnh của ông. Đồng thời, các Viện bảo tàng tại
nhiều thành phố nơi ông từng sống qua cũng tưởng nhớ ông bằng cách triển lãm
tranh ảnh, các bộ sưu tập tác phẩm của ông, cho diễn những vở kịch,
trích đọc văn thơ của ông. Chính quyền bang Boston còn quyết định đặt tên
Edgar Allan Poe cho quảng trường chỉ cách nơi ông chào đời vài bước chân.
Nhiều hội nghị, hội thảo quốc tế về cuộc đời, tác phẩm và ảnh
hưởng của Poe đang được tổ chức khắp trên nước Mỹ và nhiều nơi trên
thế giới. [12]
Sống gần trọn trong nửa đầu thế kỷ XIX, trong những năm tháng
sôi nổi xây dựng quốc gia độc lập của một nước Mỹ trẻ trung đầy sinh lực, chưa
có những cơn lốc chiến tranh tàn khốc như nửa sau cái thế kỷ vĩ đại của nhân loại
này, tác phẩm của Edgar Poe, một mình nó, là một góc của mặt trái nước Mỹ. Vì
thế, “sáng tác của Poe đa dạng, độc đáo, chứa nhiều mâu thuẫn. Là nhà văn thuộc
trào lưu lãng mạn, ông bộc lộ mối bất đồng với xã hội Mỹ ở một số mặt nhưng đồng
thời lại tỏ rõ niềm tin ở khả năng và trí tuệ con người trong việc giải quyết
những vấn đề của tự nhiên, xã hội và nghệ thuật.” [7, 239]. Hữu Ngọc còn nhấn mạnh:
“Với trí tưởng tượng phong phú, Poe đưa ra ánh sáng những khía cạnh thầm kín của
tâm hồn, những cái bất định, ốm yếu và độc ác trong con người” [7, 360]. Bằng cảm
quan nghệ thuật xây dựng trên một thế giới mộng ảo, thậm chí rùng rợn, ma
quái... Edgar Poe đã phản ánh hiện thực xã hội theo cách đi riêng của mình.
Tuy vẫn chưa hết những tranh cãi, những bất đồng, nhưng cho
đến nay không ai có thể phủ nhận những đóng góp và vị trí hàng đầu của Poe đối
với văn học Mỹ thế Kỷ XIX và ảnh hưởng tích cực của ông không chỉ ở Mỹ mà còn ở
nhiều nước khác trên thế giới. Về thơ, ông là nhà lãng mạn mở đường
cho sự ra đời của chủ nghĩa tượng trưng. Về truyện, không ai có thể
phủ nhận vai trò nhà tiên phong trong truyện kinh dị và trinh thám, người đặt nền
móng cho thể loại truyện khoa học viễn tưởng và cũng là người báo hiệu cho loại
truyện phân tích tâm lý sau này. Về lý luận và phê bình, Edgar Allan Poe
chính là “lý thuyết gia” của phái “Nghệ thuật vị nghệ thuật” và đã xây dựng nhiều
chuẩn mực trong nguyên lý sáng tác và phê bình văn học. Di sản đồ sộ của
Poe, thật ra, chúng ta vẫn còn biết đến quá ít ỏi và vị trí đúng
như Poe xứng đáng có trong văn học Việt Nam, cho đến nay vẫn còn chưa
được xác định.
Vinh dự mà Edgar Allan Poe xứng đáng có ấy không chỉ ở
tài năng mà thiết nghĩ, có lẽ còn vì Poe đã sống và chết với cái nghề viết
văn mà Poe “luôn vật lộn để trở thành một tác giả chuyên nghiệp” bằng tất
cả tâm hồn cuồng nhiệt khao khát yêu thương, yêu con người, yêu cuộc sống, yêu
nghệ thuật của mình, cái nghề mà ông cho là “thiên mệnh” của đời
ông. Trong bức thư gửi Frederick W. Thomas ngày 14-2-1849, cái năm định
mệnh trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, Poe đã viết“Văn chương là
nghề cao quý nhất. Thật vậy, có lẽ nó là cái duy nhất phù hợp với
một con người. Đối với bản thân tôi, không gì có thể quyến rũ tôi
tách rời khỏi con đường ấy.” [13]
Cái vì sao Al Aaraaf [14] -
Edgar Allan Poe ấy đã đột ngột rực sáng trên bầu trời văn học Mỹ vỏn vẹn trong
40 năm, rồi thình lình biến mất, không bao giờ còn xuất hiện lần thứ hai nữa.
Nhưng chúng ta lại có cả một bầu trời tinh tú lấp lánh từ những gì
Poe để lại…
Chú thích:
Nguồn: http://www.readbookonline.net/]
[3] Nguyên văn: the “Jingle man”, có nghĩa là người có nhiều âm điệu. Đắc
Sơn dịch là “người hiếu chiến”,Sđd
[4] Western High School, ngôi trường trung học đầu tiên ở Baltimore đã
đưa Poe vào chương trình giảng dạy và hàng năm có truyền thống tổ chức lễ hội
nhân ngày sinh và mất E.A.Poe, thầy cô giáo và học sinh thường đến viếng ngôi mộ
cô độc của nhà thơ bất hạnh này.
[6] Từ lớp 6 học sinh Mỹ đã học phân tích một số bài thơ của Edgar
Allan Poe như: The Bells, Annabel Lee…
[7] “The first time I opened a book written by him, I saw with fear and
delight, not only themes dreamt by me, but sentences, thought by me, written by
him, twenty years before”
[9] “The “mad Edgar” as the only American whom the Slavs had taken completely
to their heart, with all his unearthliness and morbidity, his fantastic
rationalism and excited aestheticism, with all his dreams and nightmares”.
[10] Konstantin Balmont, one of the outstanding Russian poets of his day, who
devoted many years of his life to the study and glorification of Edgar Allan
Poe [3, 13]
[11] Sir Arthur Conan Doyle said, "Each [of Poe's detective
stories] is a root from which a whole literature has developed... Where was the
detective story until Poe breathed the breath of life into it?" [Edgar
Allan Poe
From Wikipedia, the free encyclopedia:
http://en.wikipedia.org/]
[13] Literature is the most noble of profession. In fact, it is about the only
one fit for a man. For my own part, there is no seducing me from the path.”
[Letter to Frederick W. Thomas]
[14] Tên một bài thơ dài nhất của E.A.Poe, sáng tác khi ông còn rất trẻ
(1829). Cảm hứng lấy từ một ngôi sao bí ẩn,mới xuất hiện đột ngột do nhà thiên
văn học Đan Mạch Tycho Brahe phát hiện năm 1572.
TÀI LIỆU THAM KHẢO
Phạm Đình Ân. 2006. Thế Lữ,
về tác giả và tác phẩm. H: NXB Giáo dục.
Bandy, William T. 1962.The Influence and Reputation of Edgar
Allan Poe in Europe, Baltimore: The Edgar Allan Poe Society of Baltimore.
http://www.eapoe.org/
Baym, Nina. 1989.The Norton Anthology of America Literature.
NewYork; lond: W.W.Norton.
Borges, Jorge Luis. 2004. Về
truyện trinh thám. Ngô Tự Lập dịch, Tạp chí Evăn: http://evan.vnexpress.net/
Corbett, Una. 1956. The School and The Memory of Poe.
Baltimore Bulletin of Education, XXXIII, No 3. Pp 2-8.
Lê Đình Cúc. 2001. Văn học Mỹ, mấy vấn đề và
tác giả. H: NXB KHXH.
Hữu Ngọc. 2000. Hồ sơ văn hóa Mỹ. H: NXB Thế giới.
Poe, Edgar Allan. 2002. Tuyển tập Edgar Allan Poe. Ngô Tự
Lập và Nhóm Địa cầu Văn hoá dịch. H: NXB Văn học.
Jeanne Rosellet, Lubov Keefer, Herbert Schaumann and Pedro
Salinas.1941. Poe in Foreign Lands and Tongues. The Edgar Allan Poe
Society, Baltimore.
Đắc Sơn. 1998. Đại cương Văn học sử Hoa Kỳ - An Introduction in
America Literature. HCM: NXB TP. HCM.
Trần Đình Sử. 2001. Những thế giới nghệ thuật thơ. H: NXB ĐHQG.
Hoài Thanh - Hoài Chân. 1997. Thi nhân Việt Nam. H: NXB Văn
học.
Wada, Gunilla Lindberg. 2006. Literary History: Towards a
Global Perspective, Publisher: Walter de Gruyter, trang 172-173.
Hoàng Kim Oanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét