DA DIẾT NHỚ BẢN HÒA TẤU CỦA NGÀN XANH
Mỗi ban mai Hà Nội, khi bình minh ngưng lại giây lát trên cầu Thê Húc, rồi dịu
dàng lan tỏa sáng trong mỗi con đường, góc phố, tôi như tan hòa trong những
tiếng chim lảnh lót chào ngày mới. Đây tiếng sơn ca như tiếng ngọc rơi từ chốn
cao xanh, đánh thức những hạt mầm hy vọng trong mỗi người và những hạt mầm đang
say giấc nồng trong đất, những mầm non mới nhú trên cành. Đây chú họa mi ngân
rung những cung đàn say đắm, tấu lên khúc nhạc cháy bỏng khát vọng một cuộc
sống tự do được sống, được yêu. Chú khiếu từ nhà bên trổ tài luyến láy những âm
thanh muôn điệu của những giọng ca tài tử. Chú cu gáy vẫn trầm ngâm như một
triết gia trong dòng hồi tưởng của một thời oai dũng, chí khí của đấng trượng
phu quân tử lay động cả đất trời. Chú chích chòe hồn nhiên nhả những hợp âm
trong vắt… trong lòng chợt dâng lên một cảm giác trong trẻo, lạc quan, yêu đời
và khát vọng sống lạ kỳ. Vậy mà sao tôi vẫn bồn chồn, khắc khoải, day dứt với
cảm giác như vẫn thiếu một cái gì rất đỗi thân thương, gắn bó; chẳng khác nào
một mình xa quê giữa chốn phồn hoa, chợt da diết nhớ về quê hương yêu dấu, nơi
có người mẹ hiền nắng mưa tần tảo, người cha nghiêm nghị nhưng độ lượng bao
dung, người vợ dịu hiền thủy chung chờ đợi… và tiếng chim xanh ngắt giữa đại
ngàn hòa cùng mây trời gió núi…
Tây Bắc gắn bó với tôi mấy chục năm trời: Yên Bái, Sơn La, Lào Cai, Lai Châu,
Điện Biên… những con sông Hồng, sông Lô, sông Đà, sông Chảy… những con suối
Thia, suối Tiên, suối Mơ, Nậm Na, Nậm Rốm…chở đầy lịch sử và huyền thoại, lúc
dịu dàng như áng mây đầu núi, lúc như chú ngựa bất kham tung vó chốn thảo
nguyên. Những cánh rừng huyền bí miên man bất tận, hôi hổi một sức sống diệu
kỳ. Những con đèo quanh co uốn lượn ù ù gió hú đầy những bất ngờ thích thú. Đây
đó những ngôi nhà sàn ấm áp khói lam, thấp thoáng bóng ai dịu dàng sắc chàm,
tay búp măng rừng gọi lúa lên xanh, gọi ngô mẩy hạt, giục bông hóa thân thành
muôn sắc mầu thổ cẩm lung linh như bẩy sắc cầu vồng, hay nồng say trong vòng
xòe rực lửa… và mỗi bình minh cao vút những tiếng chim xanh ngắt bản hòa tấu
của nhạc sỹ thiên tài của thiên nhiên, ngân rung tinh tế, thánh thiện sự giao
hòa của đất trời và tình người huyền diệu, say đắm đam mê đến nao lòng.
Cái
kỳ thú đến ảo diệu của những tiếng chim rừng Tây Bắc chính là cái quyền lực và
ma lực vô hình tưởng như bất tận, đem lại một nguồn năng lượng mới, giục giã
thôi thúc vạn vật khát sống, khát tìm tòi khám phá vươn lên không bao giờ cạn.
Khi vạn vật còn đắm mình trong giấc ngủ sương giá, chợt giật mình e không bắt
kịp vòng xoay của tạo hóa, dẫu còn như ngái ngủ, thoáng giật mình rồi vươn vai
cất lên bản hòa tấu của đại ngàn hòa cùng vòng quay minh triết của vũ trụ.
Những tiếng chim rừng như mũi tên rời dây ná của một xạ thủ kỳ tài xuyên qua
tĩnh lặng, đánh thức muôn loài. Muôn hạt mầm và những lá xanh non thoáng chút
ngỡ ngàng xòe đôi mắt biếc, rì rào gọi nhau vươn cành xanh tán. Những hạt sương
trong vắt, tinh khôi, bỗng hồng tươi, ngời lên roi rói như chuỗi vòng của tiên
nữ mải vui trong khúc nghê thường, rơi xuống trần gian. Các bản mường còn chìm
trong sương bỗng rộn vang tiếng nói, tiếng cười, tiếng các thiếu nữ gọi nhau ra
suối lấy nước, chuẩn bị ra ruộng, lên nương. Tiếng chày cối nước thậm thình như
nhịp trái tim của suối. Tiếng mõ trâu đàn lốc cốc ấm cúng. Tiếng chú gà trống
gáy vang gọi mặt trời đầy quyền uy. Tiếng gà mái cục tác nhảy ổ. Tiếng mèo kêu
nũng nịu. Tiếng chó sủa thân thuộc…
Trên cái nền tráng lệ của ngàn xanh cùng mây trời gió núi và nhịp sống sớm mai
ấy, vút lên những tiếng chim đầy sinh lực, với những giai điệu hào hoa, tuyệt
vời đầy chất ngẫu hứng được bàn tay tài tình của vị thần âm nhạc vô hình điều
khiển. Mỗi giọng ca đều là tuyệt tác của tạo hóa, hài hòa cộng hưởng, thăng hoa
đến tuyệt đỉnh trong dàn đại hợp xướng. Tiếng trầm như tiếng sấm mùa xuân.
Tiếng thanh như gió reo, lá hát, như tiếng khèn xuân cất cao những cung bậc bất
tận của tình yêu. Có âm thanh du dương, khoan thai nhẹ nhàng như cánh bướm dập
dờn trong vũ điệu giao duyên, lúc réo rắt sang trọng kiêu kỳ, nhưng thầm kín
cao sang. Có tiếng thì thầm như dòng nước mang trong mình bao tâm sự, như lời
của đôi bạn tri âm tri kỷ. Lúc ríu ran như bầy trẻ nhỏ vô tư, hồn nhiên trong
khúc đồng dao trong sáng. Khi rộn ràng hùng tráng như tiếng kèn xung trận, trầm
hùng như nhịp cồng chiêng ngày hội, như những bước xòe nồng say gọi lúa lên
xanh, ủ hồng bếp lửa mùa hạnh phúc. Lúc thổn thức, day dứt như nỗi nhớ người
thương khi gió lạnh về. Khi như lời duyên e ấp của đôi người yêu nhau hẹn ngày
xây tổ; có lúc như khẩn cầu chân thành, đắm đuối, khi hân hoan niềm hạnh phúc
ngập tràn. Có lúc ấm áp như nắng xuân hồng gọi cây đời xanh mãi. Có khi chợt
lặng đi như lắng chút suy tư trải nghiệm, bi tráng, rồi chợt vút cao lảnh lót
tiếng vĩ cầm réo rắt ngân một khát vọng xanh. Lúc mong manh tơ mảnh, như một
lời nhắc nhở phải biết trân trọng nâng niu những gì đã có… Có lúc cả dàn nhạc
say mê hùng tráng trong khúc cao trào, lúc tất cả lặng đi nhường cho giọng ca
tuyệt vời của giọng opera lĩnh xướng. Bầy chim thi nhau trổ tuyệt kỹ trước bình
minh, kể cho nhau bao câu chuyện buồn vui của những tháng ngày trong hành trình
nhân thế, trao nhau muôn lời yêu.
Trong
tiếng chim rừng Tây Bắc như có ánh ban mai tràn ngập núi rừng, sáng trên ngọn
cỏ biếc, ngời trên sóng bạc, nâng áng mây hồng e ấp đầu non. Có ngọn gió thơm
trên áng tóc mây như làn rêu suối. Có những tà áo chàm thấp thoáng, nếp váy thổ
cẩm đong đưa, mặn mòi thương nhớ. Có bóng ô hồng tinh nghịch nghiêng chao. Có
tiếng đàn môi, kèn lá thầm thì tình tứ. Có nụ cười hàm tiếu hoa ban. Có dáng mẹ
áo bạc mầu yêu thương trăn trở. Ăm ắp ánh vàng ruộng bậc thang dập rờn sóng
nhạc mùa no ấm. Có tiếng gió reo vi vút đầu non. Có tiếng róc rách của những
dòng suối hát. Có tiếng thác đổ ầm vang… Tất cả hòa quyện vào nhau, hài hòa
cộng sinh trong sự sinh tồn và phát triển của tạo hóa.
Đã bao lần được thả hồn trong tiếng chim rừng tuyệt diệu của ngàn xanh Tây Bắc,
vậy mà lần nào tôi cũng tràn ngập một cảm giác lạ lẫm, nguyên sơ; chẳng khác
nào tuổi hoa niên, một sáng mùa xuân, chợt nhận ra trong ánh mắt trong veo của
cô bạn gái tóc đuôi gà những tia sáng bồi hồi, lạ lẫm, như một dòng điện nhẹ
lan tới từng tế bào cơ thể, thắp lên ngọn lửa tình yêu trinh trắng đầu đời.
Tiếng chim như nối đất với trời, như sợi tơ hồng se bao duyên thắm, đánh thức
vạn vật, đơm hoa kết trái dưới ánh mặt trời.
Ôi!
Có bản nhạc nào tài hoa, diệu kỳ, bất tử đến say lòng như thế! Tiếng chim như
những giai điệu thần tiên, đánh thức những hạt mầm tốt đẹp trong ta, để rồi ta
chợt nhận ra: Cuộc sống vốn tươi đẹp biết nhường nào, chỉ có điều ta có biết
trân trọng nâng niu và phấn đấu vì một ngày mai tươi sáng hơn hay không? Tiếng
chim như hòa vào máu thịt, làm ta thêm quí trọng sự hiện hữu của chính ta trên
đời, để rồi trong buổi sáng tinh sương này, ta nhủ thầm một câu hỏi lớn: Ta
đang sống hay ta chỉ tồn tại như chiếc bóng lờ mờ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét