Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014

Yêu dấu tan theo

Yêu dấu tan theo
Ừ, yêu dấu tan theo – nghe chữ "tan theo" cứ nhẹ tênh thế, mà sao thấy xốn xang cõi lòng. Một số bản chép – dĩ nhiên là chép sai – thành "yêu dấu tàn theo" , chữ "tàn" ấy về hình ảnh xét ra còn nặng nề hơn, nhưng sao một chữ "tan" nhẹ thế mà nuốt mãi chẳng trôi, như dòng lệ nghẹn lại nơi cổ mà lời thốt ra cứ mong manh như hơi thở. 
Đôi khi em muốn đặt những nỗi buồn của em cạnh nhau, không phải để so sánh, mà để ngắm nhìn chúng thế thôi. Rồi em chợt nhận ra rằng, mọi nỗi buồn của em đều không đơn độc, bên chúng có một người bạn đồng hành. Thật vậy, ở bất kì thời điểm nào, với bất kì tâm trạng nào, em đều có thể tìm được một bản nhạc để bầu bạn, để sẻ chia cùng nhau.
Khi nào café cùng anh, em sẽ kể cho anh nghe về nỗi buồn nặng nề mệt mỏi của một buổi trưa muộn đã kết bạn với tiếng guitar thùng xa vắng trong
 Kveldssanger của Ulver ra sao, hay nỗi buồn rực rỡ của những giọt mưa tuôn ngoài cửa kính đã tìm được sự đồng điệu trong những thanh âm lộng lẫy của A Sombre Dance thế nào.
Em còn có thể kể cho anh nghe về một buổi chiều chủ nhật nơi gác vắng ngập tràn tiếng hát xanh xao của một buổi chiều và nghe nỗi buồn lan tỏa ra đến từng chân tóc. Nhưng hôm nay, trong một ngày cuối tuần bị vây kín giữa bộn bề công việc, em sẽ kể cho anh về thoáng buồn ngẩn ngơ khi một câu thơ cũ không hẹn trước bỗng dưng gõ cửa.
Anh có nghe chuyện đời em lận đận
những chuyến đi buôn những chuyến xe đò
tiếng nói sau lưng lời chua chát nhỏ to
dòng lệ em khô nhưng vẫn là dòng lệ mặn

Em chậm rãi xếp những giấy tờ bừa bộn trên bàn sang một bên, tắt bớt vài cửa sổ trên màn hình, ngồi tựa lưng vào chiếc ghế màu xanh của em và mở một bản nhạc lâu rồi chưa nghe. Một bản nhạc mà em nhớ đến ngay khi tình cờ đọc lại những câu thơ kia. Và em hát khe khẽ theo giọng Khánh Ly trên nền nhạc được phối rất giản dị:
Em theo đời cơm áo.
Mai ra cùng phố xôn xao.
Bao nhiêu ngày yêu dấu tan theo

Ừ, yêu dấu tan theo – nghe chữ
 "tan theo" cứ nhẹ tênh thế, mà sao thấy xốn xang cõi lòng. Một số bản chép – dĩ nhiên là chép sai – thành "yêu dấu tàn theo", chữ "tàn" ấy về hình ảnh xét ra còn nặng nề hơn, nhưng sao một chữ "tan" nhẹ thế mà nuốt mãi chẳng trôi, như dòng lệ nghẹn lại nơi cổ mà lời thốt ra cứ mong manh như hơi thở.
Và nỗi ngậm ngùi cũng tan ra theo từng câu chữ, để cùng nỗi buồn chảy trong từng mạch máu lan tỏa như một gợn nước êm ru xao xuyến giữa mặt hồ.
Thôi em đừng bối rối
Trong ta chiều đã tàn
Thôi em đừng khóc nuối
Cho môi còn chút thanh tân.

Một lời vỗ về cho Ta hay cho Em? Em không biết nữa, sao mà lời an ủi ấy chẳng hề mang lại cảm giác nhẹ nhõm, dù ở phía người mở lời hay người tiếp nhận. Không biết bờ môi thanh tân kia có khẽ mím lại, để nước mắt đổi dòng
Không ai oán, không trách móc, cũng không não nề, giọng hát cứ đều đều, ca từ thì nhẹ nhàng mà sao lòng cứ chùng xuống. "Em", em không cần một nét khắc họa nào, từ một bờ vai mong manh, những ngón tay gầy xước hay một ánh mắt như có mây giăng kín, cũng không cần một tiếng thở dài cố nén.
Ta biết em. Ta gặp em ở khắp mọi nơi trong cõi trần gian lận đận này, xuôi ngược trên những nẻo đường gió bụi, lẫn vào trong đám đông xôn xao. Em của ta, không cần phải kiều mị hao gầy, không hẳn như liễu mềm trước gió - em có thể cũng lời to tiếng nhỏ, em có thể cũng toan tính bon chen.
Và ta thương em vì thế. Cho dù ở nơi nao, và em có thế nào, ta chỉ biết một điều, em vẫn đầy nữ tính, em vẫn cô độc lẻ loi, em vẫn nhỏ bé và chôn trong lòng những đắng cay mà những giọt lệ kia sẽ chẳng đời nào nói hết. Và ta biết, dòng lệ em khô nhưng vẫn là dòng lệ mặn.
Ta xót xa cho em, cũng là xót xa cho mình, em có biết?
"Tiếc câu thơ anh không đủ làm cho đời em ấm cúng"
Mỗi lần đọc bài thơ ấy, em lại có cảm tưởng như vừa nghe bên tai một tiếng thở dài của một người đàn ông cảm thấy mình yếu đuối vì không đủ sức che chắn bảo vệ cho một tạo vật sinh ra để được chở che. Nhưng thôi, còn một tiếng thở dài ấy cho nhau là đã là một sự an ủi lắm rồi.
Tóc em gầy trong gió
Trong ta giọt máu mù
Khô theo ngày thương nhớ,
Vết buồn khắc trên da.

Ôi một vạt tóc ai bay ngang trời cũng khắc được vào lòng ta một nét buồn nhức nhối. Với em, một mớ tóc buông dài đôi khi cũng ảo não không kém gì một ánh nhìn sâu thăm thẳm. Nhưng rồi cũng phôi pha theo tháng ngày, để dòng đời mải miết cuốn trôi. Ta giữ được gì đâu, anh nhỉ, ngay cả một vết buồn khắc trong nhau.
Em chịu không thể phân tích được về mặt kĩ thuật hay hòa âm phối khí hoặc nhạc cụ hay ghi âm, đơn giản vì em nghe những bản nhạc này bằng sự đồng cảm, bằng những trải nghiệm và những nỗi niềm của riêng mình. Hay nói đúng ra, đó không còn là bản nhạc để nghe nữa, đó là những tiếng lòng tự tìm đến với nhau.
Nhưng có lẽ cũng vì thế mà em hơi tiếc khi nền nhạc được phối bằng những nhạc khí điện tử. Biết đâu một cây guitar thùng mộc mạc là đã đủ để thủ thỉ cùng nhau những lời dung dị này.

Để em kể cho anh nghe về một ngôi nhà nhỏ trên đồi. Ngôi nhà ấy cũng cô độc và xa cách như chủ nhân của nó vậy, chơ vơ ở nơi ngoài đồi thông ra chỉ có gió và sương mù làm bạn. Những ô cửa hắt ánh đèn vàng như dõi vào màn đêm, như cố tỏa sáng để dẫn lối cho những bước chân hữu tình tìm đến.
Một đêm lạnh giá, em ngồi trong gian phòng nhỏ nơi đó, cốc trà cúc nóng ấp giữa hai lòng bàn tay, và hát khe khẽ theo những bản nhạc thân thương. Chị chủ quán hiếm khi cười, nói chuyện có vẻ cao ngạo, nhưng khi hát thì chất giọng lại tràn đầy những cảm xúc dữ dội và đắm say. Em chắc rằng những ai yêu nhạc cũng sẽ yêu chị lúc ngắm chị say sưa hát, lúc chị sống trọn vẹn với cái thần thái, cái hồn và cái tình của từng bản nhạc.
Rồi chị nói như chỉ cho chính mình nghe "Tối nay bỗng nhiên tôi muốn hát Yêu dấu tan theo". Anh ạ, chưa bao giờ em xúc động đến thế khi nghe một bản nhạc tưởng quen đến mức không còn chỗ cho những cảm xúc lạ lẫm chen vào.
Người phụ nữ xa cách và có vẻ như rất cô đơn kia sở hữu một giọng hát đầy ma lực. Em say mê chất giọng trầm, hơi khàn, rất mạnh mẽ mà đầy day dứt của chị ấy. Nhưng khi cất lên những lời như thể tự hát cho mình thì giọng chị mềm hẳn lại, và ánh mắt cũng xa vắng như thể những ánh mắt đêm vàng vọt trên đồi nhìn về một nơi nào đó mịt mờ sương khói.
Chị tự đệm guitar, thật sự không điêu luyện, chỉ vừa đủ để lấp đầy những khoảng trống cần thiết. Và em chợt nghĩ, có khi chị cũng đang nhớ về một thời yêu dấu đã tan theo với đời, không quá hờn tủi đắng cay mà chỉ là một thoáng chua xót vụt qua trong một chữ "tan theo" phát âm thì nhẹ bẫng đến mức vừa dứt khỏi môi đã nghe hụt hẫng, mà sao như có điều gì còn đọng lại nặng trĩu trong tâm thức
Em theo đời cơm áo.
Mai ra cùng phố xôn xao.
Bao nhiêu ngày yêu dấu tan theo

Vẫn biết
 "cơm áo không đùa với khách thơ" nhưng sao cứ khó chấp nhận đến thế. Ở phía em chắc đâu mưa gió đã yên, một chữ "tan theo" cố nương thật nhẹ mà vẫn như một nhát cắt ngọt ngào khắc sâu vào lòng. Biết bên em yêu dấu chưa tan theo những xôn xao của đời, nên tình ta càng nhức nhối giữa lặng câm
Ta ôm tình nặng trĩu
Nghe quanh đời mưa bão,
Ôi những ngày yêu dấu bọt bèo.

Em nghĩ có lẽ không ai có thể hát lên chữ
 "bọt bèo" hay hơn chị chủ quán café ấy. Một thứ dễ tan đi, một thứ trôi nổi bất định, hát ra thì tưởng dễ như không, vậy mà lại khiến trái tim ta nặng trĩu. Câu chữ sao lại lạ lùng đến thế!
Nắng mùa đông vàng hanh trong buổi chiều se lạnh đón bước em trên đường, gió nghịch tóc em rối tung rải lại mùi hương ngày cũ ngược hướng em qua. Anh có nghe tiếng bước chân em chăng?
Bên sông chiều mưa tới
Bên ta cụm khói rời
Nghe bên ngày nắng mới
Em đi bằng bước chân vui

Có lẽ bước chân cũng không vui đâu, ngay cả khi bước trong nắng mới. Và bờ môi thanh tân ngay cả khi không biếng lười và chưa quên son phấn cũng khó mà vui. Vì yêu dấu liệu có thể tan đi dễ dàng đến thế?
Có những lời thốt lên để an ủi người, mà cũng là tự xoa dịu mình, anh nhỉ.
Bỗng nhiên nhớ về những đóa hoa mận trắng tinh rơi xuống lặng lẽ trong đêm, ướp hương vào bóng tối. Bỗng nhiên nhớ những sợi khói thuốc bay lên và tản ra rất chậm. Bỗng nhiên nhớ sương mù, mùa đông đã chạm ngõ rồi.
Cả những thứ không thấy được, không chạm được, hoặc rất mong manh như thế mà cũng vương vít mãi chẳng tan, thì yêu dấu liệu sẽ tan được vào đâu đây, ta ơi?
Hay người mong yêu dấu tan theo, để chỉ tiếc nuối mà không day dứt? Ai biết được, có khi giữa phố xôn xao, giữa đời cơm áo, những điều không thể tan đi được ấy mới khiến cho cả ta lẫn em thấy lòng nặng trĩu.
Sau lưng ngày con gái
Môi son đừng biếng lười
Cho ta còn mãi mãi
Chút mùi phấn hương bay.

Thế thôi em nhé, mai này em hãy cứ vui đi, cứ tặng những bước chân vui cho phố, tặng môi son cho một thời em còn nhớ tiếng yêu, và giữ cho ta chút mùi hương phấn. Ngay cả khi yêu dấu chẳng tan theo…

Theo vietnamnet.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Đội Mũ Lệch Thả vỏ quýt ăn mắm ngấu Hai năm nay, Cả Lĩnh làm ăn phát đạt. Chẳng thế mà hắn ta lại dựng ngay ở phố chính một tòa nhà ...