Như bài hát mà tôi vẫn thường nghe, em vẫn thường nghe “Xuân
về vội vàng mang khúc hát yêu thương, nắng về nhẹ nhàng bên người con gái tôi
thương”.
Em
cất mùa đông trong tủ áo
Sáng nay phơi mùa xuân trong khúc nhạc
Giặt tháng Giêng trong chiều vàng hửng
nắng
Gieo lộc về vội vã bước thời gian.
Để nỗi nhớ ngày đông riêng một góc
Mang thư tình mùa xuân ra đọc
Hoa cỏ hát
Tóc hát...
Tháng Giêng về vội vàng trong ánh mắt
Hát ru em những giấc ngủ say.
Tỉnh giấc
Và mùa xuân đến.
Ta mang những bông hoa cánh nhỏ li ti.
Tặng em.
Tặng
cả mùa xuân...
Con đường dẫn tôi tiến về
phía em không có những điều đẹp đẽ như bao con đường mà em đã từng đi. Nhưng em
vẫn chọn tôi – người con trai dù trong lòng mang nhiều hoang hoải, dù biết
những đớn đau của tôi vẫn thường trực trong cuộc sống thường ngày. Em bảo em có
thể cùng tôi chịu đựng được hết những tổn thương về người con gái cũ của tôi.
Phải chăng tôi nên rũ bỏ hết những yêu thương cũ để cùng em, nắm tay em đi tiếp
những con đường mùa xuân như bài hát mà tôi vẫn thường nghe, em vẫn thường nghe “Xuân về vội vàng mang
khúc hát yêu thương, nắng về nhẹ nhàng bên người con gái tôi thương”.
Đó là một ngày mùa xuân. Nắng vương khắp
những con phố nhỏ. Em nói lời yêu trong ngày nắng đi tắt sang con đường phía
trước nhà. Nắng hững hờ. Em vội vàng buông lời còn tôi chỉ im lặng. Sự im lặng
có thể giết chết tình cảm của em nhưng em không hề nghĩ vậy. Lời yêu thương
trôi tuột khỏi tay em. Em so sánh những lần nắng không chiếu vào ban công nhà
mình. Em so sánh những lần em vội vàng rồi đánh mất. Tràn ngập con đường bước vội.
Lời yêu thương trao vội.
Nắng cứ hững hờ bởi nắng đã dành cả trái
tim mình sưởi ấm cho em trong suốt những tháng ngày mùa đông. Nắng đã cùng với
những đợt lạnh tràn về từ phương Bắc, mang theo cái rét bên mình đủ để em hiểu
yêu thương là chỉ muốn ở gần nhau và truyền cho nhau hơi ấm. Nhưng em cũng đâu
hiểu rằng, nắng không chỉ đi qua nhà em mỗi buổi sáng. Nắng mùa đông mang về
những hơi ấm. Nắng mùa xuân reo những tiếng vui ca.
Em bước vội qua con đường bên kia, tránh
nắng. Em trao ánh mắt cho những bông hoa baby. Em dành những ngón tay mình cho
những chiếc lá xà cừ đang mùa thay lá. Em mang trái tim mình ra hong khô nhờ
gió hanh và chút mạnh mẽ từ những suy nghĩ không cần nắng…Em giận tôi suốt hơn
một năm sau đó chỉ để cho tôi hiểu những cơn nắng nếu cứ sưởi ấm mãi cho nhiều
người, nếu cứ lan tỏa hạnh phúc cho những ai mà nó chiếu sáng thì có làm em tổn
thương không?
Em lao về phía của riêng mình, của khát
vọng mạnh mẽ trong con tim yếu đuối khi không có bờ vai của người con trai em
thương ở bên cạnh. Khi bỗng dưng em cảm nhận sự cô đơn vào ngày cuối tuần của
mùa vắng, dù chỉ là chút khoảnh khắc yên bình còn đọng lại, chưa xa lắm.
Em rời bỏ tôi trong một ngày...
Tôi quay trở lại với những tổn thương
ban đầu về người con gái (người con gái đã đến bên tôi trước em nhưng đã ra đi
trước em). Tôi nhận những hằn học về phía mình chỉ để cho những tình cảm dành
cho người đó vẹn nguyên nhưng rồi không thể làm được điều đó. Hình như hình ảnh
của người cũ đã được lấp đầy bằng chính con người em.
Một ngày đông, con chim én co lạnh trên
tán cây xà cừ già nua. Một người đứng mãi. Chuyến xe bus khuất xa về phía ngoại
ô. Buồn vắng những thước phim nhộn nhịp ngày nắng. Cái lạnh se sắt thịt da làm
gợi lên những ý nghĩ không rõ ràng thi thoảng vẫn xuất hiện trong ngày. Cho ánh
mắt ai đó lướt qua cũng lạnh. Những ngày cuối cùng của năm Dương lịch, mùa
Giáng sinh tràn ngập. Những ý nghĩ bột phát cũng chẳng thể hình thành, nhưng cứ
lẩn khuất. Tôi khó chịu. Tôi lạnh… Đôi lúc cảm nhận sự nhỏ bé trong cái bao la.
Tôi mở cuốn sổ nhỏ em viết vào những
ngày trước khi ra đi.
“Anh, anh có biết tình yêu của mùa xuân không? Anh có
biết sự cô đơn của những con người nhỏ bé trong mùa đông không? Em đã gặp anh
vào mùa đông, yêu anh vào mùa xuân nhưng lại quyết định rời bỏ anh vào những
ngày có nắng, đầy nắng.
Anh, anh có bao giờ hiểu những tổn thương của em khi bên
cạnh em nhưng anh lại nghĩ về cô ấy. Một người yêu anh, đã từng yêu anh và đã
từng được anh yêu thương. Em không trách anh và không bao giờ trách cô ấy.
Nhưng sao anh lại không thể nghĩ hơn một chút cho em, người đến sau...
Anh, anh không thể đi cùng em vào những ngày sau đó. Chỉ
xin anh một điều, hãy cất giấu tất cả những tổn thương vào một góc lạnh mùa
đông. Bời mùa xuân về, băng sẽ tan. Những con chim én hát bài hát mùa xuân có
thể làm anh thay đổi. Anh thử một lần đi. Còn em, em sẽ ra đi. Em sẽ đến một
nơi mà nắng sẽ không thể trốn tránh suốt được nữa. Con đường mùa xuân sẽ vẫy
gọi ai đó nếu như đam mê...”
Và rồi tôi đã để cho mùa xuân trôi qua
cùng những chồi non mọc vươn mình khỏi những xù xì lạnh lẽo trong mùa đông. Tôi
đã để cho những tán lá xanh ai đó trốn tìm nhau trong mùa hạ. Thời gian lại kéo
tôi về với những ngày thu và lại bắt tôi lạnh những đôi tay trong mùa đông.
Một năm trôi qua, tôi quên được em chưa?
Một năm có đến hơn một nửa số ngày tôi
nghĩ sẽ viết thư cho em. Nhưng tôi lại không làm được điều đó. Một năm rồi, em
đã đủ quên tôi hay chưa khi hòm thư vẫn chỉ là tên em và một bức thư nháp chưa
gửi đi. Tôi đọc lại nhiều lần cuốn sổ có những dòng chữ cuối em viết trước khi
ra đi. Tôi mua tặng cho chính mình một chút khô hanh của mùa thu để đến mùa
đông bớt đi một chút lạnh. Tôi mua tặng cho chính mình một bó hoa khô chỉ vì sở
thích của em (hoa khô ngay lúc đầu luôn giữ lại vẻ đẹp mãi suốt những thời gian
sau) nhưng điều đó có còn ý nghĩa, khi tôi không vượt qua được chính những xúc
cảm đã từng gây ra cho em. Tôi sợ sẽ làm em tổn thương một lần nữa. Sợ hãi làm
tôi như muốn rút khỏi những dòng nhớ thương.
Tôi kể lại những dòng tâm sự của mình
cho nội. Nội bảo tôi: “Những
điều đã qua cùng những tổn thương mà con người gặp phải dù một chút níu kéo
cũng không thể làm người hiện tại hạnh phúc hơn. Nếu trong lòng con còn suy
nghĩ về cô ấy, nếu còn yêu cô ấy thì con hãy mang cho cô ấy những bông hoa liti
khô màu vào mùa xuân. Hãy nói để tình yêu ở lại mãi những mùa xuân sau này
nữa”.
Và mùa xuân đến.
Ta
mang những bông hoa cánh nhỏ li ti.
Tặng
em.
Tặng
cả mùa xuân
Đủ
kiên nhẫn để hiểu
Đủ
đợi chờ để tin
Đủ
thương để thành nhớ
Đủ nhớ để thành yêu.
Như bài hát mà tôi vẫn thường nghe, em
vẫn thường nghe “Xuân về vội vàng mang khúc hát yêu thương, nắng về nhẹ nhàng
bên người con gái tôi thương”.

.jpg)

.jpg)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét