“Ai
một lần hãy đến đất An Giang
Nghe thoang thoảng hương nhẹ nhàng của lúa
Để thấy lòng ấm tình người đất lửa
Để con tim rung động nhịp đung đưa
Nghe thoang thoảng hương nhẹ nhàng của lúa
Để thấy lòng ấm tình người đất lửa
Để con tim rung động nhịp đung đưa
An Giang tôi cánh cò bay thẳng cánh
Bầy cá ngon vui lượn nước trong lành
Cảnh núi non đẹp tựa bức tranh thanh
Và di tích cổ lừng danh đây đó
Bầy cá ngon vui lượn nước trong lành
Cảnh núi non đẹp tựa bức tranh thanh
Và di tích cổ lừng danh đây đó
Hãy đến quê tôi vào những ngày nắng tỏ
Ven theo khúc sông bé nhỏ, hiền hoà
Lắng nghe tiếng rì rào lời của gió
Sẽ thấy lòng quên hết nỗi âu lo
Ven theo khúc sông bé nhỏ, hiền hoà
Lắng nghe tiếng rì rào lời của gió
Sẽ thấy lòng quên hết nỗi âu lo
Quê hương tôi êm ả những điệu hò
Nghe tha thiết như hoà vào nhịp thở
Quê hương tôi ngôi nhà luôn rộng mở
Nơi thênh thang chắp cánh những ước mơ”
Nghe tha thiết như hoà vào nhịp thở
Quê hương tôi ngôi nhà luôn rộng mở
Nơi thênh thang chắp cánh những ước mơ”
Những dòng thơ vô
tình đâu đó làm hiện hữu một mùa xuân An Giang đang trở mình và đến gần với mọi
người. Khác hẳn với các mùa khác, xuân đến An Giang Giang thật đẹp và thơ mộng,
một mùa xuân thật đặc sắc của miền Tây Nam Bộ. Vào đúng thời điểm tiết trời
thuận, se se lạnh chút gió cuối đông là xuân đang đến gần và ai chẳng biết mùa
xuân là mùa của cây cỏ, hoa lá đâm chồi nảy lộc nhưng chắc chắn mỗi mùa xuân
đến và xuân đi trong lòng mọi người và mọi nơi rất riêng và rất khác. Đi dọc từ
thành phố Long Xuyên về các huyện, xã miền quê, có thể cảm nhận được Xuân nơi đây
rất riêng mà rất thân quen đối với mỗi người con đất An Giang, đó là hương thơm
nhè nhẹ của lúa, là núi non đang trở mình thay áo mới tươi xanh như đón một mùa
xuân mới lại về, còn dòng sông thì uốn khúc, bé nhỏ, hiền hòa đang hòa theo
những đoạn cải lương mang đậm chất Nam Bộ, kìa những nụ mai vàng như đang náo
nức nở rộ cho một mùa xuân mới. Và không biết tự lúc nào, xuân An Giang đã đi
vào lòng, thành cuốn hút bà con dân tộc Khơmer vùng núi Tri Tôn, Tịnh Biên. Mỗi
người một suy nghĩ và cảm nhận khác nhau nhưng chắc chắn sắc xuân và con người
An Giang đã làm rộn ràng và trở mình trong lòng họ để hân hoan đón một mùa xuân
mới đang đến gần.
Đối với các bạn
phương Tây, Xuân dù đang trỗi dậy dữ dội và mãnh liệt nhưng chắc hẵn có chút đã
đi qua, còn bà con Việt Nam và dân An Giang thì đang náo nức đón một cái Tết
mới - Tết Nguyên Đán đang dần về. Quả đúng là thời điểm giao mùa của xuân có
khác luôn làm đất trời chuyển mình và cựa quậy sắc xuân rất riêng, con người
thì cứ như bổi hổi, bồi hồi, lâng lâng và xốn xang một niềm vui buồn lẫn lộn
khó tả. Tôi viết những dòng này khi năm cũ chỉ còn vài ngày nữa. Thời gian
trôi nhanh như dòng sông không bao giờ trở lại.
Thêm một năm nữa,
chúng ta lại thêm một tuổi, cuộc sống thêm một chu kỳ, và trái đất lại có 365
ngày để quay quanh mặt trời. Ngồi thinh lặng vài phút thoảng qua trong giờ văn
phòng, đúng là mấy ngày đi làm cuối năm không tập trung lắm chỉ muốn hòa mình vào
đất trời,… Tôi chợt nghĩ về mùa xuân xa, về không khí ấm cúng và sâu lắng trong
bữa cơm đầu năm cùng người thân và bè bạn, chợt nôn nao đến lạ. Đối với mỗi
người dù cuộc sống bận rộn, hối hả đến mấy thì mấy ngày Tết càng vội vàng, chen
chúc hơn. Ai buôn bán hay làm ăn ở đâu cũng muốn về với gia đình để cùng chuẩn
bị cái Tết. Người Việt Nam mình thế, đó là quãng thời gian con người ta có cảm
giác quê hương và mong vun vén để sum vầy cùng nhau nhất, huống chi là đất An
Giang – rất “Lúa” mà rất mê tít lòng người.
Gia đình tôi là một
trong số gia đình bà con đồng bào dân tộc Khơmer cũng đang hối hả và náo nức
chuẩn bị đón một mùa xuân mới cùng với đại gia đình An Giang: mua sắm, dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa,…..thanh
thiếu niên thì chút lãng mạn hơn, chạy rong rong, kịp thả hồn theo các con
đường để cảm nhận mùa xuân đang về, gặp mặt bạn bè bàn xem đầu năm đi chơi đâu.
Bình thường đi cũng lắm, Tết vẫn thích đi, chúc nhau mấy câu lấy hên mà. Trời
chắc sẽ đẹp, se lạnh để những người bên nhau thấy ấm lòng, để những mái ấm gia
đình thêm chan hòa, để những trái tim và tâm hồn hòa quyện với nhau.
Mùa xuân và đôi điều
về cuộc sống, một năm nhìn lại những gì đã qua, nhớ và suy nghĩ. Cuộc sống là
gì, sẽ đưa chúng ta về đâu? Không ai biết trước được. Năm mà tôi bắt đầu đi làm
xa nhà, rời khỏi huyện miền núi yên lặng, hiền hòa, đáng yêu ấy để hòa nhịp vào
dòng đời hối hả của đất thành thị cũng chính là năm bản lề cho một sự khởi đầu
với tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tôi không muốn để thời gian trôi đi vô
ích, muốn cống hiến, mở mang kiến thức, thành người đúng nghĩa và thực hịên ước
mơ, vì tôi biết, dù thế nào đi nữa, không gì đáng yêu hơn cuộc đời này. Ở nơi
đâu chúng ta sống, trên mọi nẻo đường chúng ta đi, tất cả chúng ta đều tìm và
cảm nhận cái hay và cái hồn của miền đất quê hương nơi chúng ta đã sinh ra và
lớn lên, để rồi, nhận thấy thế giới thật đáng yêu và đáng khám phá, để thấy yêu
quê hương mình thêm nữa, để đóng góp cho cuộc sống góp phần xây dựng quê hương
An Giang mến yêu và hiền hòa chất “Lúa” này... Và hôm nay, tôi đang du hành trở
về miền đất núi nơi tôi sinh ra, lớn lên để cùng với gia đình thưởng thức một
mùa Xuân cuồng nhiệt và năng nổ.



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét