Mùa xuân là cả một mùa xanh
Giời ở trên cao, lá ở cành
Lúa ở đồng tôi và lúa ở
Đồng nàng và lúa ở đồng anh
Cỏ nằm trên mộ đợi thanh minh
Tôi đợi người yêu đến tự tình
Khỏi lũy tre làng tôi nhận thấy
Bắt đầu là cái thắt lưng xanh
1937
Nguyễn Bính là một nhà thơ của thông quê Việt Nam
truyền thống. Giữa bao tiếng thơ sôi nổi cất lên trong văn học Việt Nam
giai đoạn 1930-1945, ông chọn cho mình một lối đi riêng tìm về khung
cảnh làng quê xưa để hoài niệm thương nhớ, để tìm một sự yên lắng
cho tâm hồn tránh những đa đoan rối rắm của kinh thành đô thị. Trong
mạch thơ đó những bài thơ xuân của Nguyễn Bính có một ý nghĩa đặc
biệt. Mùa xuân là mùa nổi rõ nhất những đặc sắc phong tục cổ
truyền cũng như dễ động lòng nhất những giao cảm tình người. Nguyễn
Bính lại là người sớm tha hương phiêu bạt tứ xứ, nên mỗi độ xuân
về ông càng thổn thức buồn thương vọng tưởng đến quê hương, đến người
thân. Ai đã một lần đọc thơ của nhà thi sĩ tài hóa đất thành Nam
này mà giấu được lòng bâng khuâng xúc động trước những bài thơ xuân
tuyệt tác như Mưa xuân (1936), Xuân về (1937), Thơ
xuân (1937), Xuân tha hương (1941).
Cảm hứng bao trùm bài Mùa xuân xanh là một
niềm vui sống yêu đời giữa ngày xuân. Mùa xuân tự nó vốn đã đẹp,
vốn đã chứa nhiều hy vọng hứa hẹn của một sử mở đầu năm. Nhưng
Nguyễn Bính còn nhấn mạnh thêm, tô đậm thêm cảnh đẹp và niềm hy vọng
đó bằng cách gắn liền màu xanh với mùa xuân. Cả bài thơ là một bức
tranh với một gam màu xanh trải rộng. Giời xanh, lá xanh, lúa xanh. Mà
lúa ở đây xanh cả trên ba cánh đồng của tôi, của anh và của nàng,
điều đó quả thực là một niềm vui. Khổ đầu của bài thơ chỉ mới tả
cảnh thôi nhưng phập phồng trong cảnh dã có những rạo rực tình cảm
con người. Khổ hai nói cái xanh tươi của sự sống ở ngày xuân lên một
mức cao hơn nữa bằng một câu thơ thật nhân hậu tài tình – “Cỏ nằm
trên mộ đợi thanh minh”.
Mùa xuân vẫn là mùa xuân, dù cho ở nơi chôn cất người chết. Nấm mộ là một chấm dứt, kết thúc, khép lại. Ấy vậy mà ngọn cỏ trên mộ thì vẫn mọc, vẫn xanh và kỳ lạ thay cho quy luật của đất trời và tâm hồn của thi sĩ, cỏ cũng đang rạo rực được yêu, được sống. Chỉ một từ “đợi” thôi Nguyễn Bính đã làm cho cỏ không sống đời của cỏ nữa, cỏ sống đời người.
Mùa xuân vẫn là mùa xuân, dù cho ở nơi chôn cất người chết. Nấm mộ là một chấm dứt, kết thúc, khép lại. Ấy vậy mà ngọn cỏ trên mộ thì vẫn mọc, vẫn xanh và kỳ lạ thay cho quy luật của đất trời và tâm hồn của thi sĩ, cỏ cũng đang rạo rực được yêu, được sống. Chỉ một từ “đợi” thôi Nguyễn Bính đã làm cho cỏ không sống đời của cỏ nữa, cỏ sống đời người.
Trong khung cảnh bát ngát màu xanh đầy mời gọi, giục
giã ấy xuất hiện một người yêu đợi một người yêu. Chàng đợi nàng
đến bên lũy tre làng. Đó lại là một bóng mát xanh tỏa êm dịu xuống
tình yêu đôi lứa. Và khi từ xa nàng hiện ra tiến lại phía lũy tre
thì cái đầu tiên chàng nhận thấy ở người yêu là cái thắt lưng xanh.
Câu ca dao cũ chợt hiện về: “Hỡi cô thắt lưng dây xanh/ Có về Nam Định
với anh thì về”. Hình bogs đôi người yêu nhập vào màu xanh của đất
trời, cây cỏ làm bức tranh xuân linh động hẳn lên. Đây là bài thơ xuân
vui vẻ trong sáng nhất của Nguyễn Bính, nó không mang tâm trạng ngậm
ngùi luyến tiếc khi thấy mỗi năm một trôi qua như ở các bài thơ xuân khác
của ông. Bài này là một tâm tình mở rộng đón mùa xuân đến với tràn
trề bao ước vọng, tin tưởng vào cuộc đời ngày mai. Như có lần nhà
thơ viết: “Năm mới tháng giêng mồng một Tết/ Còn nguyên vẹn cả
một mùa xuân”.
Cũng đã có lần nhà thơ sáng tạo ra một cách nói
rất hay, rất thơ “cưới mùa xuân” (Chị em ơi cưới mùa xuân nhé/
Đốt pháo cho thơm với rượu hồng), nhưng ẩn sau ngôn từ đó không
phải là niềm vui mà là nỗi buồn, không phải đoàn tụ mà là chia
cách, không phải hạnh phúc đôi lứa mà là nỗi cô đơn cá nhâ. Một lần
khác nhà thơ còn sáng tạo ra một hình ảnh độc đáo: “Tôi đi ngửa
mặt trên hè nắng/ Xem những cành cây nó cưới nhau”. Tưởng tượng ra
những cảnh “cưới” lạ lùng như vậy chỉ là cách để Nguyễn Bính giãi
bày tâm trạng cô đơn buồn bã của mình đến rốt ráo tận cùng. Nhưng
ông không bi lụy, tuyệt vọng quá mức. Ông còn nhìn thấy, hay tưởng
tượng ra, một “mùa xuân xanh” cho mình và cho người. Đối với Nguyễn
Bính, nhà thơ yêu mến của bao người dân Việt, trong muôn lý do của con
tim để yêu, có một lý do cứ mỗi độ xuân về nhìn ra quan cảnh đất
trời đổi sắc, người người dọn mình để thương nhớ chờ mong trong niềm
vui đón chào một năm mới ai trong chúng ta mà chẳng có lần thốt lên
như nhà thơ:
Mùa xuân là cả một mùa xanh.
Phạm Xuân Nguyên
Nguồn: Nông thôn ngày nay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét