Thơ của Lữ Quỳnh… những
trang thơ Lữ Quỳnh. Điềm đạm, dịu dàng, trong vắt, ẩn mật…
Thêm nữa, hình như đọng lại
trong các dòng thơ anh là một nỗi buồn. Mỗi khi đọc thơ anh, dù một hay
vài bài, tôi vẫn tự hỏi, phải chăng đó là những nỗi buồn lặng lẽ, rất mực lặng
lẽ, được chép lại trên giấy thật vội để không kịp trở thành những niềm vui… Vậy
đó, từ sâu thẳm của một thâm cảm về cõi hư huyễn này, thơ Lữ Quỳnh đã hiển lộ
như một hướng vọng về Tịnh Độ, một cõi ẩn mật trong vắt hiện ra giữa các dòng
chữ của anh.
Hình như có hai hình ảnh
trong một tác giả Lữ Quỳnh: một của thời trước 1975, nổi tiếng phần lớn với văn
xuôi; và một của thời sau đó, hầu hết là làm thơ. Là người của thế hệ đi
sau, tôi không có cơ duyên đọc nhiều văn xuôi Lữ Quỳnh. Và do vậy, khi đọc thơ
Lữ Quỳnh, lòng tôi như trang giấy mới, những cảm xúc tự nhiên chạy theo chữ của
anh: ngấm vào thịt da mình một nỗi buồn rất lặng lẽ ẩn tàng trong thơ Lữ Quỳnh.
Nói như thế, không có nghĩa
rằng Lữ Quỳnh chỉ viết về những nỗi buồn. Không phải thế. Ngay cả khi anh viết
về những gì lẽ ra là vui, vẫn phảng phất những gì rất buồn.
Thí dụ, như bài thơ tựa đề
"Lời xin lỗi trước mùa xuân." Khi đối diện mùa xuân, lòng người thơ
phải vui chớ, sao cớ gì như phải xin lỗi? Phải chăng thơ cũng là một ý thức về
biến diệt vô thường, khi những tiếng cười không thể kịp giữ trên môi? Lữ Quỳnh
viết, trích:
…Bây giờ em ở đó
Trời buồn như mắt dân Chiêm
Tháng này gió nhiều tha hồ lá đổ
Em ru con bằng tiếng xạc xào
Ôi nỗi buồn hun hút dâng cao
Anh biết mùa xuân sắp về
Nhưng lòng còn bình yên để đợi?
Em ở đó một mình
Hằng đêm nằm nghe cỏ mọc
Lòng nặng tiếng à ơi
Làm sao không khóc…
Trời buồn như mắt dân Chiêm
Tháng này gió nhiều tha hồ lá đổ
Em ru con bằng tiếng xạc xào
Ôi nỗi buồn hun hút dâng cao
Anh biết mùa xuân sắp về
Nhưng lòng còn bình yên để đợi?
Em ở đó một mình
Hằng đêm nằm nghe cỏ mọc
Lòng nặng tiếng à ơi
Làm sao không khóc…
Không chỉ thế, nỗi buồn đã
đi sâu vào tận những cõi vô thức của Lữ Quỳnh. Như trong bài thơ "Giấc
Mơ" cũng là những hình ảnh về một cõi nhân sinh rất lạ, trích:
Mắt dân Chiêm, đêm nằm nghe
cỏ mọc… Tiếng vỗ tay từ hàng ghế trống, gió thiên đường buốt lạnh… Bài “Giấc
Mơ” vừa dẫn là để tưởng nhớ nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, một trong những người bạn
thân của Lữ Quỳnh.
Những người bạn thường được
nhắc trong thơ Lữ Quỳnh là Đinh Cường, Đỗ Hồng Ngọc, Bửu Chỉ, Lữ Kiều… những
người một thời của văn học nghệ thuật Miền Nam. Tình bạn thân thiết này, khi nhắc
tới trong thơ cũng đậm những nỗi buồn.
Như bài thơ tựa đề “Bài tưởng
niệm" được Lữ Quỳnh ghi đầu bài là "Gửi anh Đinh Cường"... Bài
này làm vào tháng 3-2015, khi đó họa sĩ Đinh Cường đang ở Virginia, và Lữ Quỳnh
ở Bắc California. Bài thơ ngậm ngùi tưởng nhớ về ba người đã rời cõi vô thường
này: thi sĩ Lê Văn Ngăn, nhà văn Võ Hồng, và người không được ghi rõ tên nhưng
hình ảnh ôm đàn ngồi hát gợi tới nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Cuối bài thơ là những
nỗi buồn được nhà thơ Lũ Quỳnh chép vào một bài kinh sám, trích:
tháng tư dành tưởng niệm. ngậm
ngùi
sao người đi nhiều hơn kẻ ở
tôi ngồi chép A Di Đà Sám
thay làm thơ cho một cõi đi về…
sao người đi nhiều hơn kẻ ở
tôi ngồi chép A Di Đà Sám
thay làm thơ cho một cõi đi về…
Một điểm để suy nghĩ: ngay cả
những cảm xúc tôn giáo của Lữ Quỳnh cũng là một nỗi buồn lặng lẽ, một nỗi buồn
có khi không nói minh danh nhưng vẫn hiện diện đó.
Như trong bài "Ngậm
Ngùi Ru Ta" viết trong tháng 3-2015, Lữ Quỳnh ghi lại hình ảnh thầy Thích
Minh Niệm dùng ca từ Trịnh Công Sơn trong một bài giảng pháp. Lữ Quỳnh cũng ghi
lời niệm Phật trong thơ, cũng ghi về một cõi tịnh độ nhân gian sáng rực, trích:
…bình minh xanh con đường đi
tới
chánh niệm bàn chân từng bước. mặt đất này
mùi cỏ mới thơm lừng hơi thở
nắng vàng bên đồi xa. và chim hót trên cây…
chánh niệm bàn chân từng bước. mặt đất này
mùi cỏ mới thơm lừng hơi thở
nắng vàng bên đồi xa. và chim hót trên cây…
nhưng rồi, chỉ vài dòng sau
đó, chữ của Lữ Quỳnh cũng trở thành những nỗi buồn lặng lẽ (dù là buồn trong
chánh niệm?), trích:
…mà lòng cũng hoang vu trầm
lặng
không người qua. không một bóng ai
Nam mô Vô Lượng Thọ Như Lai
Quang minh chiếu mạng mỗi sát- na
trên dòng sông lấp lánh sự sống này
cuộc đời trôi. lênh đênh bờ sinh diệt…
không người qua. không một bóng ai
Nam mô Vô Lượng Thọ Như Lai
Quang minh chiếu mạng mỗi sát- na
trên dòng sông lấp lánh sự sống này
cuộc đời trôi. lênh đênh bờ sinh diệt…
Thử đọc lại lần nữa mấy dòng
thơ trên, chúng ta sẽ thấy cách sử dụng chấm câu rất là nghịch lưu. Có phải Lữ
Quỳnh muốn mời gọi độc giả cảm nhận nỗi lặng lẽ cô quạnh trong “chánh niệm bàn
chân từng bước” và rồi thấy rằng “không người qua. không một bóng ai” bất kể rằng
cuộc đời vẫn miên viễn trôi…
Trong bài thơ "Sinh Nhật,"
Lữ Quỳnh cũng nói về những người bạn một thời, trích:
…đêm thì ngắn mà giấc mơ
trùng điệp
những niềm vui bạn bè đem đi hết
để mình tôi ngồi giữa quạnh hiu...
những niềm vui bạn bè đem đi hết
để mình tôi ngồi giữa quạnh hiu...
Có phải, niềm vui chỉ là những
gì trong quá khứ? Không, không hoàn toàn như thế. Lữ Quỹnh vẫn lặng lẽ chánh niệm
với cái hiện tiền của anh, với những khi anh mở trang kinh ra và thấy mây, thấy
thiền tâm và thấy niệm Di Đà, với khoảnh khắc mở trang kinh ra và “chẳng thấy
tôi”…
Bài thơ dưới này ghi những lại
khoảnh khắc hạnh phúc đó của Lữ Quỳnh, cũng với dấu chấm câu rất riêng, hệt như
một dấu lặng của một lời ẩn mật, nơi trang 25 của tập thơ “mây trong những giấc
mơ” – toàn văn bài này như sau:
Chép một tờ kinh
tặng anh Đinh Cường
tặng anh Đinh Cường
mở trang kinh. chỉ thấy mây
thiền tâm thanh tịnh niệm ngay di đà
tranh hoàng hôn. cảnh tuyết sa
giọt vàng giọt đỏ. nhạt nhòa giọt tôi
mở tờ kinh. chẳng có lời
quang minh thanh tịnh chiếu soi cõi người
giấc yên. trời lặng. xanh trôi
chép mừng tranh mới. sáng ngời chân như
thiền tâm thanh tịnh niệm ngay di đà
tranh hoàng hôn. cảnh tuyết sa
giọt vàng giọt đỏ. nhạt nhòa giọt tôi
mở tờ kinh. chẳng có lời
quang minh thanh tịnh chiếu soi cõi người
giấc yên. trời lặng. xanh trôi
chép mừng tranh mới. sáng ngời chân như
Vâng, đó là một cảnh tịnh độ
rất đẹp, kể rằng họa sĩ Đinh Cường vẽ cảnh hoàng hôn, cảnh tuyết sa, với màu
vàng, màu đỏ, với môt cõi trời lặng xanh trôi, với hình ảnh khi mở trang kinh
thoạt tiên thấy mây và rồi ngó lại thấy kinh cũng chẳng còn lời…
Tôi đọc bài thơ này mấy lần,
và cảm nhận một nỗi buồn rất mực trong vắt khi cõi người được trang kinh chiếu
soi, một nỗi buồn rất mực lặng lẽ và ẩn mật. Cõi người của chúng ta dù đẹp thế
nào, dù đẹp như tranh, vẫn là một nỗi buồn như thế. Những người bạn thân đã lần
lượt bước vào cõi thanh tịnh quang, để lại tiếng đàn vọng xa như lời thiên cổ,
để lại những tấm tranh ngời sáng chân như, để lại hình ảnh trời buồn như mắt
dân Chiêm, để nàng nghẹn lời những tiếng à ơi, để riêng mình nhà thơ ngồi
giữa cõi quạnh hiu…
Nhưng có ai trên đời này rời
được cõi quạnh hiu? Phải đâu chỉ một nhà thơ Lữ Quỳnh? Không phải sao, chúng ta
thực sự chỉ là những thóang chớp “nắng vàng bên đồi xa”?
Đối với nhà thơ Lữ Quỳnh,
anh có một câu trả lời bằng thơ, rất điềm đạm, rất dịu dàng, rất
trong vắt, và rất ẩn mật. Đó là bài thơ viết theo thể 4 chữ, như thể văn tụng
kinh, cũng với dấu lặng kiểu riêng, nơi trang 21, khởi đầu tập thơ vừa nói
trên, trích toàn văn:
Bài đầu năm 2015
dành tặng Kim
dành tặng Kim
giao thừa thức giấc
nhìn vầng trăng khuya
lời ba la mật
thoảng giữa trời hương
âm âm tiếng hạc
bài kệ đầu năm
mở lòng. bát ngát
một trời sao đêm
mười trang đại nguyện
vọng từ đáy tim
con. nam mô Phật
nhìn vầng trăng khuya
lời ba la mật
thoảng giữa trời hương
âm âm tiếng hạc
bài kệ đầu năm
mở lòng. bát ngát
một trời sao đêm
mười trang đại nguyện
vọng từ đáy tim
con. nam mô Phật
Khi tập thơ khép lại, âm
vang thơ Lữ Quỳnh như vọng lại từ một cõi tịnh độ rất riêng, nơi như dường
xa thật xa tầm với của tham sân kiếp người, nơi các trang thơ là hình ảnh những
người bạn nghệ sĩ một thời, và tận cùng là một khát vọng bước qua bờ bên kia –
như hai câu cuối trong bài thơ “bờ kia” ở trang 33, trong thi tập đã dẫn:
trăm năm đợi bóng trăng từ
ngàn năm và tôi nay cũng trăng rằm..
Nguyên Giác
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét