Một thoáng với “Bên cầu biên giới”
Nguyễn Hoàng
Bài “Bên cầu biên giới” mình
nghe nhiều lần, từ rất lâu. Nhưng mỗi lần nghe lại, tâm trạng như kẻ đang đứng
“bên cầu biên giới” vậy.
Chàng trai trẻ mãi lang thang trên con đường vô định, chợt một hôm ngừng bước bên chiếc cầu biên giới, ngắm nhìn giòng sông đang tuôn trào nước lũ. Hoài niệm xưa chợt ào về với những đắng cay, đau thương ở quê nhà mà kẻ lãng du ấy đã từng nếm trải.
Chàng trai trẻ mãi lang thang trên con đường vô định, chợt một hôm ngừng bước bên chiếc cầu biên giới, ngắm nhìn giòng sông đang tuôn trào nước lũ. Hoài niệm xưa chợt ào về với những đắng cay, đau thương ở quê nhà mà kẻ lãng du ấy đã từng nếm trải.
Ôi buồn! “Đi là chết trong
lòng một ít”. Cố quên hình bóng mái đình, cây đa, mối tình dang dở của một thời
tuổi trẻ sớm úa màu những nào dứt bỏ được. Trong cõi vô thức vẫn còn ẩn nấp đâu
đây bóng hình thơ ngây, khờ khạo của ngày xưa.
Như kẻ độc hành trong sa mạc,
ánh nắng chiều nhợt nhạt chiếu lên nhịp cầu, ảo ảnh, mơ mòng đã đưa chàng lãng
tử phiêu lưu trong mộng tưởng. Em đã đến bên tôi trong khung cảnh êm đềm của dạ
hội, của buổi hòa đàn trong hương trầm ấm cúng, trong thướt tha những tà áo
dài, những bộ soirée dịu dàng quý phái; những lời thầm thì khẽ khàng nhiều ngụ
ý, những ly rượu thơm nồng.
Than ôi, dù mơ hay thực thì
dòng đời vẫn cứ trôi, xuôi theo thời gian, năm tháng, nhưng tại sao phải để thực
tiễn trần trụi chen vào giấc mộng Nam kha này nhỉ? Ai cấm kẻ lãng tử tưởng rằng
mình là kẻ anh hùng mã thượng nghiêng mình với người đẹp bên thành Cô Tô, đêm
nghe tiếng chuông chùa Hàn san vọng lại. Và thực thể dẫu là một kẻ tha hương,
đói rách cùng cực, nắm thân tàn vùi bên giòng sông Danube cũng là nét đẹp, chấm
phá trong bức tranh trừu tượng của một kiếp người!
Tiếng độc thoại vang lên: ba
trăm năm trước, ta chẳng là ai, thêm ba trăm năm nữa về sau dù thật dài nhưng
chỉ là một sát na trong cái mênh mông vô hạn của thời gian. Giữa cái vô nghĩa của
sự tồn tại ấy, vẫn tồn tại một ý niệm về sự lãng du, sự ra đi không hẹn ngày trở
về!
Kỷ niệm, hồi ức sao mà đẹp
quá, thuần khiết quá đến nỗi kẻ lãng du phải bỏ chạy, phải xa lánh những nào trốn
vào đâu được. Không còn chốn riêng, không còn không gian ắng lặng cho tâm hồn.
Giờ đây niềm thương nhớ mãi là hành trang trên con đường xa xăm phía trước.
BÊN CẦU BIÊN GIỚI
Ngừng đây soi bóng bên giòng nước lũ
Cầu cao nghiêng dốc trên giòng sông sâu
Sầu vương theo sóng xuôi về cuối trời
Một vùng đau thương chốn làng cũ quê xưa
Người đi chưa hết hương sầu lữ thứ
Hồn theo cánh gió quên tình xa xưa
Tuổi xanh như lá thu rụng cuối mùa
Mộng về đêm đêm khát vừng trán ngây thơ
Em đến bên tôi một chiều khi
nắng phai rồi
Nắng ngừng bên chiếc cầu biên giới
Xa xa thoáng đàn trầm vô tư
Ðâu đây dáng huyền đẹp duyên mơ
Bên cầu biên giới
Tôi lặng nghe dòng đời từ từ trôi
Sông nước xa xôi,
mây núi khắp nơi
Không tỏ một đôi lời
Ôi giấc mơ qua
Mộng đời phiêu lãng giang hồ
Sống trong lòng người đẹp Tô Châu
Hay là chết bên bờ sông Danube
Những đêm sáng sao
Nhưng đường quá xa vời
Hương trời vẫn mê mài
Ðời tôi sao vẫn còn biên giới
Ôi dòng tóc êm đềm!
Ôi bể mắt đắm chìm!
Ðời phong sương cũ, chỉ là thương nhớ
Mộng bền năm xưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét