Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

Robert Schumann (8/6/1810 - 29/7/1856)

Robert Schumann
(8/6/1810 - 29/7/1856)
Là người kế thừa tinh thần của Bach và Beethoven, người tiên đoán về Chopin và Brahms, một nhà phê bình tận tâm và sắc sảo và một trí thức dòng giõi quý tộc cởi mở với bất cứ cái gì liên quan đến văn chương thơ phú, Robert Schumann trong hình thức âm nhạc là hiện thân của sự thăng trầm tình cảm và trí tuệ của toàn bộ trào lưu Lãng mạn Đức.
Robert Schumann sinh ra tại Zwickau ở Saxony ngày 8/6/1810, là con út trong số năm người con của gia đình. Cha ông, một nhà xuất bản và buôn bán sách, rất yêu âm nhạc và văn chương. Mẹ ông, là một nhạc sĩ nghiệp dư có tài, đã dạy cho ông những bài cơ bản về piano, vậy nên khi 11 tuổi, ông đã cố gắng để biến giấc mơ thời niên thiếu thành một tác phẩm nhỏ dành cho giọng hát và nhạc cụ dựa trên bài thánh ca thứ 150.
Ông đọc rất nhiều, và nhà văn làm ông có cảm giác ngây ngất như chính Schumann đánh giá là Friedrich Richter, nhà văn người Đức mới quá cố (1825), người lấy bút danh bằng một cái tên Pháp là Jean Paul Richter. Mặc dù rất mê âm nhạc, Schumann lại được ghi danh vào khoa Luật của trường Đại học Leipzig năm 1828. Ông đã không phản đối nhưng lại bị rơi vào một tình trạng lãnh đạm sâu sắc. Để vượt qua cú sốc đầu tiên, ông đã phải rất nỗ lực để thích nghi với nó. Ông tới các sàn đấu kiếm, thám hiểm các vùng quê xung quanh Leipzig, du lịch tới Munich và Bayreuth với bạn mình là Rosen, bắt đầu nghiên cứu về triết học của Kant, Fichte, Schelling và Hegel, học đấu kiếm, chơi piano và viết những lá thư tinh tế quen thuộc kiểu Proust.
Chuyến đi đến Leipzig của bác sĩ Carus, một người quen cũ ở Zwickau đã giúp kết thúc thời kì băn khoăn, không phương hướng này trong cuộc đời ông. Được đón chào tại ngôi nhà thân thiện, Schumann rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi và nói chuyện thẳng thắn, không còn bị hạn chế bởi sự e ngại mà ông luôn cảm thấy khi có mặt những người xa lạ. Bạn bè của Carus gồm cả hai con người rất tuyệt vời là giáo sư Wieck và con gái của ông, họ đồng thời là thầy và trò. Clara Wieck, người mà Schumann sẽ gắn bó trong phần đời còn lại mình, là một cô gái rất thông minh và có tài năng âm nhạc bẩm sinh (cô đã có một buổi biểu diễn piano rất thành công khi chưa đến 10 tuổi). Schumann và Wieck ngay lập tức đã rất hiểu nhau và mối quan hệ thầy trò giữa họ không thể mặn nồng hơn thế. Dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của Wieck, ông đã được củng cố thêm về kỹ thuật piano mà cho đến tận lúc đó vẫn chỉ là những mảng chắp vá, và mặc dầu nghiên cứu âm nhạc chiếm gần trọn thời giờ của ông, ông vẫn tiếp tục học luật để làm vui lòng mẹ mình.
Đến cuối tháng 8/1829 Schumann khởi hành tới Italy và trở về sau hai tháng đi thăm Brescia, Milan và Venice. Rồi ông chuyển từ Leipzig tới Heidelberg, ông lại cảm thấy sự căng thẳng trước đó. Sự mặc cảm, bản năng dịch chuyển của ông không ngừng khao khát tình yêu, cái đẹp và âm nhạc và sự khủng hoảng mà đôi khi xảy ra trong ông đã đột ngột bắt đầu tại một buổi hoà nhạc Phục sinh ngoài trời ở Frankfurt ngày 11/4/1830, khi ông nghe Paganini chơi lần đầu tiên. Buổi biểu diễn đó đã làm ông loá mắt, như thể Paganini đã lột bỏ lớp mạng che của một sự thật cổ xưa, bị che giấu trong con người ông. Cho đến mùa hè năm 1830 đó, lần đầu tiên ông đã hiểu được sức mạnh ma thuật của âm nhạc.
   Nguồn: nhaccodien.vn 
   
DANH NGÔN CỦA ROBERT SCHUMANN

Nhiệm vụ cao quý của âm nhạc là chiếu sáng vào những cõi sâu thẳm trong trái tim con người.
It is music's lofty mission to shed light on the depths of the human heart. 
Họa sĩ biến thơ thành tranh; nhạc sĩ biến tranh thành âm nhạc.
The painter turns a poem into a painting; the musician sets a picture to music. 
Chúng ta học cách thể hiện những sắc thái cảm xúc tinh tế nhờ tiến sâu hơn vào những bí ẩn của hòa âm.
We have learned to express the more delicate nuances of feeling by penetrating more deeply into the mysteries of harmony. 
Con người sáng tác âm nhạc vì nhiều lý do: để trở nên bất tử; vì đàn piano vô tình đang mở; vì muốn trở thành triệu phú; vì lời khen của bạn bè; vì đã nhìn vào đôi mắt đẹp; hoặc chẳng vì lý do nào cả.
People compose for many reasons: to become immortal; because the pianoforte happens to be open; because they want to become a millionaire; because of the praise of friends; because they have looked into a pair of beautiful eyes; for no reason whatsoever. 
Để soạn nhạc, tất cả những gì bạn cần là nhớ được một giai điệu chưa ai từng nghĩ tới.
In order to compose, all you need to do is remember a tune that nobody else has thought of. 
Nếu tất cả đều muốn làm violin trưởng, chúng ta sẽ không bao giờ có đồng diễn. Vì vậy hãy kính trọng từng nhạc công ở đúng vị trí của mình.
If we were all determined to play the first violin we should never have an ensemble. Therefore, respect every musician in his proper place. 
Người có tài lao động, thiên tài sáng tạo.
Talent works, genius creates. 
Với nghệ thuật, không thể đạt được điều gì đúng mà thiếu đi lòng nhiệt huyết.
Nothing right can be accomplished in art without enthusiasm.
Đem ánh sáng vào bóng tối trong trái tim con người - đó là nhiệm vụ của người nghệ sĩ.
To send light into the darkness of men's hearts - such is the duty of the artist.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sự liên hệ kỳ lạ giữa hai tác giả Tế Hanh và Sully Prudhomme

Sự liên hệ kỳ lạ giữa hai tác giả Tế Hanh và Sully Prudhomme Bạn đọc yêu thơ hẳn còn nhớ tới một trong những thi phẩm đầu tay của nhà thơ ...