Có,
không đùa dỡn tháng ngày
Bao
nhiêu phiền não rũ bay hồi nào
Đá
kia ngồi đếm chiêm bao
Nước
bao nhiêu nữa cũng vào biển trong
Ngàn
năm mây trắng thong dong
Phiêu
bồng hóa hiện mênh mông cuối trời
Còn
đây, một hóa hồng tươi
Con
sông Ô-Lâu không giữ được những giọng cười Ly Tao, cho nên tiếng thơ mới làm vỡ
những đêm thâu của Khuất Nguyên. Tiếng hát tràn những đêm trắng, biết người có
nghe không, mà thấu thức thi sĩ đã mỗi đêm khuya hiện về đưa tay vuốt mặt, thấy
nghìn năm in bóng một mình…Thiên nhiên, tôn giáo, con người …tất cả đã chấp
cánh cho Thơ, dắt người Thơ lên đỉnh núi, dìm người thơ xuống đáy vực. Cho bút
mực chữ nghĩa biến thành nét sổ vắt ngang bầu trời phẳng lặng. Con đò vẫn neo
sào trên một bến xưa.
Tôi
vẫn từng lắng nghe thi thiết Tiếng Gọi ở từ đâu đó vọng về, rộn rã đến bàng
hoàng, thôi thúc đến cấp bách dù tôi đang sống giữa những buổi trưa rất vắng
của Los Angeles, những đêm rất tịch mịch của chuỗi ngày xa lạc quê hương, những
năm tháng rất bát ngát của một đời lưu dân nặng trĩu. Tiếng Gọi không tên không
tuổi, không sắc màu, không hương vị, không thời gian xa, không thời gian gần,
không cả những cười khóc thế gian. Đã mười sáu năm, Tiếng Gọi ấy thiết tha dắt
dẫn, thắp nến cho những dòng chữ viết, ươm tẩm cho những hoài vọng, vun bón cho
những nổ lực hành động…Quê hương, đạo pháp, bạn lữ, đồng bào …chỉ khi ở xa rồi
niềm thương mới chín tới, nỗi nhớ mới sâu xa, ý thức trách nhiệm mới vuông
tròn. Từ đó, mỗi dòng thơ viết ra như một tiếng thầm thì, nói khẽ với muôn
trùng nỗi lòng dâu biển.
Trong
tôi vẫn thường có mặt cái cảm giác thảnh thơi của kẻ đã đi gần trọn đường trần.
Hơn bốn mươi lăm năm chung sống với thơ, là một cảnh trời đẹp, một dáng mặt
thủy chung, một bản tình ca êm dịu. Từ thuở bình minh, chân đã muốn đặt nhẹ lên
chân trời KHÔNG BẾN HẠN, vòng tay đã ân cần thi hiến cho đất gấm lòng hoa những
ngào ngạt của chút HƯƠNG TRẦN GIAN. Đi vào nẻo đời phụng sự, đã ước mơ biến
KHÔNG GIAN THÀNH CHIẾC ÁO để chở che cho những tấm thân gầy trước cơn bão ý
thức hệ, trước gió chướng hư vô chủ nghĩa, trước niềm đau hiện sinh tục lụy.
Tới tuổi chín muồi hoài vọng, thấp thoáng nghĩ tới đường trở về, nhận làm KẺ LỮ
HÀNH CÔ ĐỘC, kêu hoài tên mình cho một nhận mặt và tự nhắn hãy đi một mình để
đến …Từ đó, chỉ còn mong được làm một kiếp MÂY TRẮNG THONG DONG như những làn
tóc bạc gợn sóng trên đầu Krishnamurti, để bay cho hết một trăm năm hành trình,
để tản mạn nơi những vô tận chân trời, để soi bóng trên những sông hồ và biển
cả gió bụi. Thế là hy vọng sẽ viên thành một luân hồi Thơ. Thế là sẽ tịch lặng
một trở lại Đời. Thế là hứa hẹn sẽ vẹn toàn cho một chuyến rong chơi sinh tử.
Những
bài thơ được gom lại trong tập này mang nhiều dấu vết của kỷ niệm, giữ lại rất
nhiều của hình bóng, ghi lại những chứng tích của một cuộc lữ chưa dừng. Thơ
vẫn thủy chung với tất cả. Thơ vẫn đầy tình, thơ rất bao dung. Người chia xa,
thơ ở. Cảnh cũ chìm lắng, thơ sống. Thơ đi hát rong trên mắt đời phiền muộn.
Thơ thắp sáng mắt thương trên mổi mặt người. Trong thơ, có cái nhỏ nhoi của một
hạt cát và cái to lớn của một mặt trời. Tập Thơ này được cưu mang và viết ra
giữa những cơn đau trên giường bệnh, trước những tin buồn về quê hương, trong
giăng mắt nổi nhớ niềm thương không nguôi … thế mà, thơ vẫn bình an trong ý
thức, trong trắng trong tâm hồn.
Tôi
muốn dành tất cả thơ tôi cho những ngôi chùa suốt đời thủy chung với quê hương,
cho Phương Lang và những thôn làng mộc mạc đang chia nỗi điêu linh cùng đất
nước, cho mọi tấm lòng Phật Tử vẫn sắt son hộ Đạo dựng Đời, cho những tâm hồn
biết sống gắn bó với Thơ. Tôi vẫn mơ tôi được là chú tiểu bé con ngày xưa tóc
bỏ quả đào, đêm đêm trèo lên mái chùa ngững mặt nhìn trời với chiếc sào trong
tay hăm hở khèo rụng những vì sao bỏ vào túi áo nhựt bình. Tôi vẫn lắng nghe
tiếng sóng trên mặt hồ Bodensee vẫn chẳng khác tiếng sóng của dòng Hương muôn
đời trầm tịch. Sống với Thơ, ta mãi mãi vẫn là bé thơ, mãi mãi hồn nhiên tinh
sạch, vẫn mãi mãi là con đò neo sào trên một bến xưa.
Giọt Nước Đầu Ngọn Cỏ
“Thịnh
suy như lộ thảo đầu phô”
Vạn
Hạnh
Ta
về từ ngọn cỏ non
Đèo
queo bao kiếp vẫn còn đong đưa
Sáng
ra gió thổi chưa vừa
Nắng
thêm một chút hững hờ không tan
Cỏ
xưa xanh mãi không vàng
Đong
đưa giọt nước hiên ngang dưới trời
Bao
nhiêu màu sắt đầy vơi
In
trong giọt nước mỉm cười nắng reo
Mưa
về giọt nước về theo
Lăn
theo con suối qua đèo hát ca
Núi
cao nở một đóa hoa
Cưu
mang giọt nước mặn mà với trăng
Ta
về tắm mát sông Hằng
Cho
lòng thanh khiết như băng sáng ngần
Ngàn
năm soi bóng Siêu Nhân
In
trong giọt nước bao lần vinh quang
Đại
dương: bản thể huy hoàng
Bao
nhiêu giọt nước lang thang tìm về
Ngày
nào quay lại hương quê
Hằng
sa mây trắng bốn bề thong dong.





Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét