Lời cảm ơn muộn màng
Lời tình thơm sách vở học trò
Đêm xuống rồi em buồn không hở
Trời xa mù tầm tay với âu lo…
Bài hát của nhạc sĩ Vũ Thành An tôi vẫn thường hát, nhưng không hề biết đó là
bài thơ “Lời tình buồn” của Chu Trầm Nguyên Minh mà Vũ Thành An đã phổ nhạc.
Hơn một năm trước tôi nhận một bưu phẩm từ Sài Gòn gửi về, mở phong thư
là tập thơ “Lời tình buồn” của tác giả đề tặng. Nét chữ đẹp ngay ngắn,
tỏ rỏ một con người mực thước, sau này tôi mới biết tác giả ngày xưa là thầy
giáo dạy Toán, bạn cùng làm tập san Ý Thức với anh Nguyên Minh từ trước năm
1975 ở Phan Thiết. Nhà thơ đọc tạp chí Quán Văn thường xuyên nên biết tôi qua
những người bạn ở Sài Gòn.
Tôi chưa từng gặp anh và cũng chưa có dịp cảm ơn anh tặng sách.
Thật kỳ lạ, tối hôm qua, tần ngần bên tủ sách tự nhiên tôi thuận tay lấy tập
sách của anh đọc một mạch, tính viết vài hàng cảm ơn. Tập thơ in đẹp, trang
trọng với những phụ bản tranh màu của Đinh Cường, Thân Trọng Minh, Thanh Hồ,
Lê Thánh Thư, Nguyễn Sông Ba, Vũ Thanh Hằng. Gồm 47 bài thơ, và 5 bài viết của
bạn văn về tác giả.
Hôm nay, mở trang web vanchuongviet sững sờ khi thấy hàng chữ phân ưu anh vừa
mất một ngày trước.Tôi trằn trọc không ngủ được, cảm giác mình có lỗi vì chưa kịp nói lời cảm ơn, chưa kịp đọc tác phẩm khi anh còn sống. Tôi viết những dòng này như một lời tạ lỗi, lời cảm ơn muộn màng đến một bạn văn là bậc đàn anh của mình. Cuối đời anh đã sống hết mình với chữ nghĩa sau hơn 30 năm không cầm bút, có lẽ anh đã yên lòng phần đời cuối bên bạn bè yêu thương. Anh đi rồi, nhưng bài thơ “Lời tình buồn” được phổ nhạc của anh, tôi tin vẫn sống mãi ở các thế hệ sau, khi nào cuộc đời này vẫn còn những người tình thì vẫn còn tiếng hát: Anh đi rồi còn ai đưa đón Áo em bay khuất mất thiên đường Tuổi hai mươi vòng tay chờ đợi Ngôn ngữ nào anh nói hết yêu thương… |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét