Trong một lần trả lời phỏng
vấn về những bản tình ca, có người so sánh nội dung ca từ Trịnh Công Sơn với
thơ ca Rabindranath Tagore, nhà thơ của “Tâm tình hiến dâng”, “Người làm vườn”,
“Mùa hái quả”... Trịnh Công Sơn trả lời, chỉ xin được làm “người tình của cuộc
sống”. Thật vậy, những ca từ của Trịnh Công Sơn là những khát khao của một người
khát sống. Bởi vì khát sống, nên ông luôn ám ảnh về cái chết.
Trịnh Công Sơn từng nói: “Nỗi ám ảnh lớn nhất, đeo đẳng tôi từ thuở còn nhỏ
cho đến sau này vẫn luôn luôn bị ám ảnh là cái chết. Sự sống và cái chết trở
thành một vấn đề lớn trong đời sống tinh thần của tôi. Có lẽ suy cho cùng từ
đâu mà ra cái suy nghĩ đó là do tôi quá yêu cuộc sống, sợ mất nó. Mất mát một
cái gì đó mà mình từng có trong cuộc đời, đã từng đi qua và đã từng tìm thấy
như tình yêu, như cái gì đẹp nhất của cuộc sống sợ ngày nào sẽ mất đi. Sự mất
mát và cái chết là nỗi ám ảnh lớn nhất đời tôi.” [1]
Trong ca từ Trịnh Công Sơn
chúng ta dễ dàng bắt gặp những “ám ảnh” ấy:
Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như
vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một
ngày
(“Cát bụi”)
Đường nào dìu tôi đi đến cơn
say
Một lần nằm mơ tôi thấy tôi
qua đời
(“Bên đời hiu quạnh”)
Sống có bao năm vui vui buồn
buồn người người ngợm ngợm
Sống chết mong
manh như thân cỏ hèn mọc đầy núi non
(“Giọt lệ thiên thu”)
Sự nhạy cảm thường trực về
tính hữu hạn của cuộc đời đã thúc đẩy tâm hồn ông luôn tiếp cận với cõi vô thường.
Chìm dưới cơn mưa một người
chết đêm qua
Chìm dưới đất kia một
người sống thiên thu...
Hạt cát ngu ngơ nằm chìm dưới
chân đi
Bờ bến thiên thu nằm chìm dưới
hư vô
(“Chìm duới cơn mưa”)
Sống từng ngày
Chết từng ngày
Còn sống một ngày là hẹn chết
mai đây
(“Buồn từng phút giây”)
Người nằm co như loài thú
trong rừng sương mù
Người nằm yên không kêu than
chết trên căn phần...
Còn bao lâu cho thân thôi
lưu đày chốn đây
Còn bao lâu cho thiên thu xuống
trên thân này
(“Phúc âm buồn”)
Nhưng có lẽ ca khúc “Một cõi
đi về” với những ca từ mang nặng chất Thiền là ca khúc có cái nhìn lạ về số kiếp
con người, ông xem cuộc
đời như một cõi rong chơi, nếu nhìn từ phương diện triết học. Sinh thời, Trịnh
Công Sơn cũng từng công nhận “Một cõi đi về” là một bài hát rất lạ, thực sự
không dễ hiểu vì có những câu trong bài hát này bản thân ông cũng thấy khó giải
thích. Nhưng tuy vậy, dù chưa hiểu hết lời nhưng chúng ta khi nghe, khi hát lên
thì có điều gì đó chạm đến trái tim mình. [2]
Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra
đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi
mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật
nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi
về
Mỗi con người đều có một cõi
đi về riêng của mình, đó là ý chính của bài hát. Từ hư vô người ta đến với cuộc
sống và từ cuộc đời rong chơi
người ta lại trở về với hư vô. Nhà văn Nguyễn Quang Sáng nói rằng khi nghe
bài hát này ông không cảm thấy sợ chết nữa. [3] Ấy là một cảm nhận chung của
chúng ta, vì ai cũng có cõi đi cõi về giống nhau nên việc đến và đi tới cuộc đời
rồi trở lại hư vô không còn quá đè nặng con người, không xa lạ với họ. Hiểu được
như thế, con người chợt thanh thản hơn trước cái chết.
Qua ca từ "Một cõi đi về"
của Trịnh Công Sơn, chúng ta bắt gặp tính chất vô thường của thơ Thiền đời Lý -
Trần trong bài "Chợt tỉnh" của Tuệ Trung:
Đoán biết rằng “không” và
“có” không cách nhau lắm
Sống và chết vốn từ một đợt
sóng
Trăng sáng đêm qua vẫn là
trăng đêm nay
Hoa nở năm mới cũng là hoa
năm cũ
Ba sinh thấm
thoắt thực như ngọn đuốc trong gió
Chín cõi tuần hoàn giống như
con kiến bò trên miệng cối xay bột
Có người hỏi thế nào là cứu
cánh
Trong các bài thơ Thiền đời
Lý - Trần, các nhà thơ cũng phản ánh thân phận con người ngắn ngủi và chóng
vánh. Đời người chỉ “như một ánh chớp, mới có đã thành không” ("Thị đệ tứ"
- Vạn Hạnh). Tính chất vô thường này được biểu hiện sinh động qua hình ảnh “ba
sinh thấm thoắt như ngọn đuốc trước gió” ("Đốn tỉnh" - Tuệ Trung). Tất
cả, cuộc sống, công danh phú quý, hạnh phúc tuổi xuân, đều chỉ là một giấc mộng
ngắn ngủi, một áng mây nổi tụ tán không định trước, một mũi tên bay mất hút
không trở lại. Các nhà thơ Thiền luôn kêu gọi mọi người nhận thức rõ điều này”mặt
trời lên rồi sẽ lặn, đời người nổi rồi sẽ chìm” ("Thư thời vô thường kệ"
– "Khóa hư lục", Trần Thái Tông); “tháng ngày không ở lâu; cái già,
cái bệnh rất dễ xâm nhập” ("Hoàng hôn khuyến chứng kệ" – "Khóa
hư lục", Trần Thái Tông), kêu gọi con người nhìn thẳng vào thực tế. Tính
chất ngắn ngủi vô thường của thời gian trần thế cần được ý thức không phải để
bi quan yếm thế mà để vượt lên khỏi nỗi sầu cố hữu này, đạt đến tâm thái “Mạc vị
xuân tàn hoa lạc tận / đình tiền tạc dạ nhất chi mai” ("Chớ bảo xuân tàn
hoa rụng hết / Đêm qua sân trước nở một nhành mai") ("Cáo Tật Thị
Chúng", Mãn Giác thiền sư). [4]
Ngay trong
cái giây phút “ngộ đạo” thì thời gian hữu hạn đã trở thành thời gian vô thủy vô
chung, mùa xuân có đi có đến đã trở thành mùa xuân hằng thường, vĩnh cửu, hay
nói khác, thời gian đo đếm được đã trở thành một thứ siêu thời gian. Trong các
ca khúc của Trịnh Công Sơn, luôn có sự vận động biện chứng giữa cái vô thường
và cái hằng thường, giữa khoảnh khắc và trường cửu. Thấm nhuần tính chất Thiền
- Phật, Trịnh Công Sơn cũng đã “ngộ” ra cõi đời này chỉ là cõi tạm và ông kêu gọi
mọi người hãy sống vui vẻ nơi quán Trọ này:
Con chim ở đậu cành tre
Con cá ở trọ trong khe nước
nguồn
Cành tre… (í… a)
Dòng sông… ( í… a)
Tôi nay ở trọ trần gian
Trăm năm về chốn xa xăm cuối
trời
(Í…a …í… à… í… à… a…)
("Ở trọ")
Chú thích:
[1] Văn xuôi Trịnh Công Sơn
(2004), "Kiếp sau tôi vẫn là người nghệ sĩ" (trả lời phỏng vấn VCH),
in trong Một cõi Trịnh Công Sơn, NXB Thuận Hóa, TTVHNNĐT (tr. 523).
[2] Văn xuôi Trịnh Công Sơn (2004), sđd. (tr. 520)
[3] Văn xuôi Trịnh Công Sơn (2004), sđd. (tr. 520)
[4] Đoàn Thị Thu Vân (1996), Khảo sát đặc trưng nghệ thuật của thơ Thiền Việt Nam thế kỷ X - thế kỷ XIV, NXB Văn học.
[2] Văn xuôi Trịnh Công Sơn (2004), sđd. (tr. 520)
[3] Văn xuôi Trịnh Công Sơn (2004), sđd. (tr. 520)
[4] Đoàn Thị Thu Vân (1996), Khảo sát đặc trưng nghệ thuật của thơ Thiền Việt Nam thế kỷ X - thế kỷ XIV, NXB Văn học.
Bi kịch phận người không chỉ
mâu thuẫn giữa cái hữu hạn và vô hạn mà còn là bi kịch của sự phi lý. Trong
"Trường ca Tiếng hát Dã tràng", Trịnh Công Sơn đã nói rõ điều ấy.
Theo tài liệu Nguyễn Đắc Xuân, Trịnh Công Sơn viết trường ca này lấy ý tưởng từ
tác phẩm Le Mythe de
Sisyphe (Huyền thoại Sisyphe) của Albert
Camus – tác gia hiện sinh người Pháp đoạt giải Nobel 1957. Tác phẩm
Huyền thoại Sisyphe nói về sự phi lý của cuộc đời. Tất cả những gì con người nỗ
lực xây dựng nên rồi cũng chẳng đi đến đâu, giống như anh chàng Sisyphe bị khổ
sai hằng ngày phải đẩy một tảng đá lên núi cao và thả tay cho tảng đá lăn xuống
vực rồi sau đó lại cố sức đẩy lên rồi lại thả tay. Tất cả sự nỗ lực ấy không có
nghĩa gì hết, giống như truyền thuyết Dã tràng xe cát biển Đông của người
phương Đông vậy. "Trường ca Tiếng hát Dã Tràng" nhuốm màu triết lý về
thân phận làm người. Kiếp người là vô nghĩa, con người là khổ đau, chỉ có tình
yêu mới làm vơi bớt khổ đau. Trường ca là tiếng kêu thống thiết của “dã tràng
khóc cho thân mình” trước cảnh “trùng dương đưa sóng vào bờ, đùa lên biển cát
hoang vu, xoá từng mảnh công dã tràng…" nói lên niềm đau vô vàn của thân
phận. Những gì con người làm ra rồi cũng là công dã tràng. Tuy nhiên, không phải
vì vậy mà ông tuyệt vọng, buông xuôi. [5] Trịnh Công Sơn chỉ ra rằng chỉ có
tình yêu mới làm vơi bớt khổ đau và đó là chốn trú ẩn cuối cùng:
Tên tháng ngày viết trên môi
cười
Đốt đêm dài nghe ngóng tình
yêu,
Nghe dã tràng xuống hai vai
gầy,
Đốt cơn buồn đi đến tình
yêu,
Gọi vào tình yêu, gọi vào
tình yêu
Ta ra ngàn lối bắc loa gọi
vào tình yêu
Nhạc sĩ Văn Bình cho rằng: “Trường ca này là kho lưu trữ những ưu tư mà ta thường
bắt gặp lại trong nhiều ca khúc của Trịnh Công Sơn sau này như ‘Lời buồn
thánh’, ‘Đoá hoa vô thường’”. [6]
Một lát cắt quan trọng nữa để
tìm hiểu về phận người mong
manh, chóng tàn là tìm hiểu nỗi ám ảnh thời gian tàn phai trong thế giới Trịnh
Công Sơn.
Trong tác phẩm “Trịnh Công
Sơn / Ngôn ngữ và những ám ảnh nghệ thuật”, Bùi Vĩnh Phúc đã phân tích khá kỹ nỗi
ám ảnh thời gian tàn phainày.
Nhận xét rằng người ta dễ dàng bắt gặp những hình ảnh tàn phai trong thế giới của
Trịnh Công Sơn, như nắng vàng phai, lá vàng phai, ôm lòng phai tàn, thu phai, mộng
nhạt phai, v.v…, ông viết: “Đối với ông, thời gian thường đi quá nhanh, để tất
cả những gì là tươi đẹp trong cuộc sống này cứ thế mà phai úa, tàn héo dần. (…)
Trong bài "Nhìn những
mùa thu đi", Trịnh Công Sơn viết: Nhìn những mùa thu đi, em nghe sầu lên
trong nắng / Và lá rụng ngoài song,
nghe tên mình vào quên lãng / Nghe tháng ngày chết trong thu vàng (…) Đã mấy lần
thu sang / Công viên chiều qua rất ngắn / Chuyện chúng mình ngày xưa, anh ghi bằng
nhiều thu vắng, đến thu này thì mộng nhạt phai. Quên lãng, chết, rất ngắn, nhạt
phai. Đó là những nhận thức của Trịnh Công Sơn về bước đi hững hờ mà gây nhiều
xót xa, đau đớn của thời gian, đối với kiếp người.” [7]
Không phải chỉ trong ca từ
Trịnh Công Sơn mới tiếc xuân thì, mới ám ảnh nỗi tàn phai. Thơ xưa đã đầy những
lời cảnh báo về nỗi ngắn ngủi của tuổi trẻ: Chơi xuân kẻo hết xuân thì / Cái
già sồng sộc nó thì theo sau. Và đặc biệt đến Thơ Mới, tiếng thơ của quyền sống
cá nhân – nó trở thành một tiếng nói đầy ý thức về cái ngắn ngủi đến tàn nhẫn của
cuộc đời.
Xuân đang đến nghĩa là xuân
đang qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ
già
Mà xuân hết nghĩa là tôi
cũng mất
(Xuân Diệu)
Chế Lan Viên chối từ dứt
khoát khi mùa Xuân đến, ông muốn ở lì với mùa Thu, có nghĩa là ông muốn ở lì với
quá khứ, níu giữ thời gian đã mất. Ông ước muốn:
Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá
vàng?
Với của hoa tươi, muôn cánh
rã
Về đây, đem chắn nẻo xuân
sang!
("Xuân" - Chế Lan
Viên)
Tương tự như vậy, Xuân Diệu
lại mong ước táo bạo hơn: Tôi muốn tắt nắng đi / Cho màu đừng nhạt mất / Tôi muốn
buộc gió lại? Cho hương đừng bay đi… ("Vội vàng"). Khó mà bảo rằng ước
muốn ấy không “ngông cuồng”, “ngộ nghĩnh”, không chứng tỏ “một sức mạnh phi thường”
bởi con người ta ai mà tắt được mặt trời, mà buộc nổi gió, ai mà quay ngược lại
bánh xe tạo hoá của thời gian. [8]
Và Trịnh Công Sơn cũng có một
mơ ước rất đẹp, rất “dị thường” như Xuân Diệu và Chế Lan Viên. Nhưng mơ ước của
ông lại chỉ là “chăn gió mưa sang”
Ngày mai em đi, biển nhớ em
quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn,
bàn tay chăn gió mưa sang…
Tuy nhiên, ở đây ta thấy các
nhà Thơ Mới luôn níu kéo thời gian, luôn muốn quay về quá khứ nên “chắn nẻo
xuân sang”. Còn Trịnh Công Sơn cũng buồn, cũng tiếc nuối thời gian. Nhưng ông
hiểu đó là quy luật muôn đời của tạo hoá nên chấp nhận chứ không níu kéo, mà
cùng hoà vào thiên nhiên để “chăn gió mưa sang”.
Những ca khúc viết về thân
phận con người của Trịnh Công Sơn trước sự sống cái chết và nỗi tàn phai cũng
chỉ là đi tìm cái hữu hạn của kiếp sống. Sự hiện diện của mỗi số phận bắt buộc
phải đi qua một khoảng thời gian nào đó, do định mệnh an bài và cái không gian
vô định phải nhận diện. Theo nhà Phật đó là nhân quả, là luân hồi, là sự sinh
trưởng không ngơi nghỉ và biến hoá vô cùng để phát triển, tạo nên cái “nghiệp”
cho số phận. Nên cái thân phận khốn khó mà mỗi kiếp người phải mang nặng, không
nằm trong phạm trù riêng, nó trải rộng ra cả thế gian này với những sai biệt
xuyên qua cung số. Cát bụi lại trở về cát bụi.
Hạt bụi nào hoá kiếp thân
tôi
Để một mai vươn hình hài lớn
dậy
...Ôi cát bụi phận này
Vết mực nào xoá bỏ không hay
("Cát bụi")
Thân phận con người mong manh trước sự sống và cái chết, trước nỗi buồn và sự
cô đơn, không phải là tâm trạng của riêng ai. Có lẽ là định mệnh tiền kiếp của
con người. Văn chương lãng mạn từ xưa đến nay đều buồn, đặc biệt trong thơ trữ
tình, nỗi buồn của thi nhân càng được bộc lộ một cách thấm thía hơn.
Riêng với Trịnh Công Sơn -
người nhạc sĩ thấm nhuần nền văn hoá lãng mạn Pháp từ thuở nhỏ thì cái tôi, cái
bản ngã của ông càng được bộc lộ, khẳng định rõ nét. Nó như một ám ảnh của đời
mình. Trịnh Công Sơn là một khối cô đơn. “Làm sao thấu từng nỗi đời riêng…”
("Như một lời chia tay"). “Người về soi bóng mình, giữa tường trắng lặng
câm…” ("Ru ta ngậm ngùi"). Hãy nghe ông nói về thế giới của ông. “Tự
mình biết riêng mình và ta biết riêng ta” ("Ngẫu nhiên"). Một trong
những thú tiêu khiển của ông là mỗi ngày “ngồi trong phòng uống rượu và nhìn nắng
từ sáng đến chiều tối”. Ông tận hưởng cái thú “ngồi yên lặng nhìn trời đất và
suy tưởng về những điều mình chưa tự giải đáp được cho chính bản thân mình…”
Ông cũng cho biết “khoảng thời gian thích nhất là được ngồi yên tĩnh một mình
trước khi có một người bạn đầu tiên xuất hiện để phá tan sự yên tĩnh đó”. Vì thế,
những nỗi niềm thầm kín của ông trước sau vẫn là “một điều giấu kín trong tim
con người là điều giấu kín thôi” ("Một lần thoáng có"). [9]
Bùi Vĩnh Phúc nhận định rằng
“tâm hồn là kẻ săn đuổi cô đơn”, nói theo Carson McCullers.
Ông viết: “Chính trong sự cô đơn, con người nghe ngóng được cuộc đời, cảm nhận
được những hiện tượng thiên nhiên một cách rõ ràng hơn. Trịnh Công Sơn cũng vậy.
Trong tịch lặng của niềm cô đơn, thính giác của ông trở nên mẫn cảm hơn bao giờ.
Sự nghe ngóng cuộc đời, cảm nhận thiên nhiên của ông, ở một góc cạnh nào đó,
cũng là một nỗi ám ảnh muốn ôm lấy đời sống này: Đêm nghe gió tự tình / Đêm
nghe đất trở mình vì mưa / Đêm nghe gió thở dài / Đêm nghe tiếng khóc cười của
bào thai… (Nghe tiếng muôn trùng). Nghe ngóng thiên nhiên, ông có dịp sống trở
lại những cảm giác, những hạnh phúc và đau đớn cũ. Đời sống ông trở nên đậm nét
và sâu lắng:
Đôi khi thấy trên lá khô một
dòng suối
Đôi khi nhớ trong mắt em một
bóng tối nhỏ nhoi…
Đôi khi bước qua phố xưa
lòng tôi nhớ
Đôi khi thấy trăm vết thương
rồi như đá ngây ngô
("Rồi như đá ngây
ngô")” [10]
Cảm giác cô đơn có lẽ là định
mệnh của con người, cho dù ở bất cứ nơi đâu. Trên chính quê hương mình hay ở xa
quê hương. Vào thời bình hay thời chiến. Giữa đám đông hay trong khoảng vắng…
Chỉ còn có thể về với mình, về với tôi:
Trời cao đất rộng
Một mình tôi đi
Một mình tôi đi
Đời như vô tận
Một mình tôi về
Một mình tôi về… với tôi!
("Lặng lẽ nơi
này")
Tương tự như vậy, đối với
các nhà Thơ Mới, cô đơn là nỗi buồn truyền kiếp. Họ ý thức quá đầy đủ về chính
mình nên càng cảm nhận rõ rệt cảm giác cô đơn.
Hôm nay trời nhẹ lên cao
Tôi buồn không hiểu vì sao
tôi buồn
… Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều
Lòng không sao cả, hiu hiu,
khẽ buồn…
("Chiều" - Xuân Diệu)
Nhưng thấm thía hơn là nỗi
buồn mang theo cảm giác cô đơn:
Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê
Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề
("Nguyệt cầm" –
Xuân Diệu)
Huy Cận cũng từng ví tâm hồn
cô đơn, sầu não giữa cõi đời của mình như hòn đảo:
Hồn đơn chiếc như đảo rời dặm
biển
Suốt một đời như núi đứng
riêng tây
("Mai sau")
Trần Tử Ngang của Trung Hoa
hơn ngàn năm trước, cũng đã từng có một nỗi buồn tương tự như thế:
Tiền bất kiến cổ nhân
Hậu bất kiến lai giả
Niệm thiên địa chi du du
Độc thương nhiên nhi lệ hạ.
Tạm dịch:
Ai người trước đã qua?
Ai người sau chưa đẻ?
Nghĩ trời đất vô cùng
Một mình tuôn giọt lệ. [11]
Tuy nhiên, cái buồn và cô
đơn của các nhà Thơ Mới khác với cái buồn của Trịnh Công Sơn. Các nhà Thơ Mới
chỉ biết tỏ thái độ bất hoà với đời sống xã hội bằng cách lẩn trốn vào cái tôi
cô đơn, buồn bã: “Ta thoát lên tiên cùng Thế Lữ. Ta phiêu lưu trong trường tình
cùng Lưu Trọng Lư. Ta điên cuồng với Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên. Ta đắm say cùng
Xuân Diệu. Nhưng động tiên đã khép, tình yêu không bền, điên cuồng rồi cũng tỉnh,
say đắm vẫn bơ vơ, ta ngẩn ngơ buồn trở về hồn ta cùng Huy Cận”. [12]
Theo tôi, với Trịnh Công
Sơn, ông chấp nhận cô đơn. Trong cô đơn ông nghe ngóng cuộc đời, cảm nhận những
vi diệu tinh tế của thiên nhiên. Quan điểm tích cực về cái tôi cô đơn của Trịnh
Công Sơn đã quyết định chỗ đứng và điểm nhìn của ông trước cuộc đời. Trịnh Công
Sơn cô đơn nhưng không trốn vào nỗi đau của riêng mình mà trải lòng ra với đời,
đón nhận, và chấp nhận:
Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ
ơn người
tạ ơn đời, tạ ơn ai đã cho
tôi
còn những ngày quên kiếp sống
lẻ loi
Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ
ơn người
tạ ơn đời, tạ ơn ai đã cho
tôi
tình sáng ngời như sao xuống
từ trời
("Tạ ơn" - Trịnh Công Sơn).
("Tạ ơn" - Trịnh Công Sơn).
Chú thích:
[5] Nguyễn Đắc Xuân (2003),
Có một thời như thế, NXB Văn học
[6] Hoàng Phủ Ngọc Tường
(2005), Trịnh Công Sơn và cây đàn lya của hoàng tử bé, NXB Trẻ (tr. 74)
[7] Bùi Vĩnh Phúc (2005), Trịnh Công Sơn / Ngôn ngữ và những ám ảnh nghệ thuật, NXB Văn Mới
[8] Lê Bá Hán (chủ biên), Lê Quang Hưng, Chu Văn Sơn (2003), Tinh hoa Thơ Mới thẩm bình và suy ngẫm, NXB GD.
[7] Bùi Vĩnh Phúc (2005), Trịnh Công Sơn / Ngôn ngữ và những ám ảnh nghệ thuật, NXB Văn Mới
[8] Lê Bá Hán (chủ biên), Lê Quang Hưng, Chu Văn Sơn (2003), Tinh hoa Thơ Mới thẩm bình và suy ngẫm, NXB GD.
[9] Lê Hữu, "Ảo giác Trịnh
Công Sơn", nguồn www.tcs-home.org
[10] Bùi Vĩnh Phúc (2005),
sđd
[11] Hoài Thanh – Hoài Chân
(1993), Thi nhân Việt Nam, NXB Văn học Hà Nội (tr. 135)
Tạ ơn đời, tạ ơn tình yêu là
một trong những đặc điểm nổi bật trong ca từ Trịnh Công Sơn. Tình yêu ở Trịnh
Công Sơn là tình yêu không hạnh phúc. Hầu hết trong những tình ca của ông là những
bức tranh mang tên: tình phụ, tình sầu, tình xa, tình xót xa vừa, tình nhớ,
tình vơi... Hạnh phúc có chăng, chỉ đong bằng những mảnh vụn và những mảnh vụn...
cũng sẽ chìm trôi. (1)
Trong đời người ai chẳng từng
yêu và được yêu... và tránh sao khỏi những cuộc tình tan vỡ. Thế giới tình yêu
của Trịnh Công Sơn là một đóng góp thành công trong việc phát hiện và biểu hiện
những ngôn ngữ tình yêu sâu kín, thể hiện mọi cung bậc tình cảm, nhớ thương,
tương tư, mong chờ,
giận hờn, trách móc, xót xa, biệt ly, thất tình, tình phụ... Điều đó làm nên
tính chân thật, đa dạng trong các ca từ của ông. Lạc vào thế giới tình ca của
ông, mỗi người đều bắt gặp thân phận tình yêu của mình.
Trong bài Biển nhớ, viết về
mối tình với cô Tôn Nữ Bích Khê, người Nha
Trang, một bạn học cùng lớp thời Sư Phạm Quy Nhơn, Trịnh Công Sơn nói lên nỗi
chờ mong, da diết:
Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi
Đồi núi nghiêng nghiêng đợi
chờ
Sỏi đá trông em từng giờ
Nghe buồn nhịp chân bơ vơ..
Chỉ trong một bài Biển nhớ,
mà chúng ta bắt gặp đến 2 từ chờ, 3 từ nhớ, 6 từ buồn, 6 từ gọi. Có lẽ chưa có một bản tình ca
nào mà nỗi nhớ cồn cào, mãnh liệt đến thế.
Nguyễn Bính cũng từng thương
nhớ người yêu khắc khoải qua bài Tương tư nổi tiếng: Thôn Đoài ngồi nhớ thôn
Đông
Một người chín nhớ mười mong
một người
Gió mưa là bệnh của giời
Tương tư là bệnh của tôi yêu
nàng
Xuân Diệu cũng không kém phần
mãnh liệt trong bài Tương tư, chiều:
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình.
Anh nhớ ảnh
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em
ơi!
Yêu là bắt đầu chuốc lấy
tương tư, nhớ mong, khắc khoải đợi chờ. Trong tình ca của Trịnh Công Sơn chúng
ta hay bắt gặp những mối tình dang dở, tan vỡ:
Ngày tháng nào đã ra đi
Khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi
Ta còn mãi nơi đây. (Tình
xa)
Xin vỗ tay cho đều
Khi đêm đổ xuống đời ta
Xin vỗ tay cho đều
Khi tình trôi đã trôi xa. (Tình
xót xa vừa)
Tình ngỡ đã quên đi
Như lòng cố lạnh lùng
Người ngỡ đã xa xăm
Bỗng về quá thênh thang. (Tình
nhớ)
Trong thơ Nguyễn Bính cũng
hay nói đến mối tình đơn phương, một phía, yêu nhưng lại bị hững hờ:
Tâm hồn tôi là một bình rượu nhỏ
Tâm hồn tôi là một bình rượu nhỏ
Rót lần lần giọt mãi xuống
nàng Oanh
Không xua tay nàng vẫn cứ vô
tình
Hắt ly rượu hồn tôi qua cửa
sổ. (Tựa đề một thiên tình sử)
Với Hàn Mặc Tử lại là tiếng
kêu thống khổ của tình yêu tan vỡ:
Họ đã xa rồi khôn níu lại
Lòng thương chưa đã, mến
chưa bưa
Người đi: một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ? (Những
giọt lệ)
Tình yêu trong ca từ Trịnh
Công Sơn buồn, đau một cách lặng lẽ. Ông kể lể, thì thầm như tự an ủi chính
mình. Không quằn quại, tuyệt vọng như Hàn Mặc Tử, không mặc cảm như Nguyễn
Bính, không vội vã cuống quýt như Xuân Diệu. “Vì tình yêu của Trịnh Công Sơn là
chiếc bóng lung
linh, thấp thoáng, chập chờn: “tình không xa nhưng không thật gần...” (Như
một lời chia
tay), thoắt ẩn thoắt hiện: “rộn ràng nhưng biến nhanh...” (Tình sầu).
Những mối tình “không hẹn mà đến, không chờ mà đi” (Bốn mùa thay lá), nghĩa là chẳng có hẹn hò, thề thốt, ràng buộc gì nhau. Tất cả chỉ là tình cờ: “Ta gặp tình cờ như là cơn gió (Hoa vàng mấy độ), “coi như phút ấy tình cờ” (Nguyệt ca).(2)
Trong “Thủ bút Trịnh Công Sơn” có viết: “Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi đừng e ngại. Dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi”. (3) Điều ông nói quả thật đúng; hơn thế nữa, khi lắng nghe một bản tình ca cũng là khi “lắng nghe im lặng cuộc tình” (Tôi đang lắng nghe).
Những mối tình “không hẹn mà đến, không chờ mà đi” (Bốn mùa thay lá), nghĩa là chẳng có hẹn hò, thề thốt, ràng buộc gì nhau. Tất cả chỉ là tình cờ: “Ta gặp tình cờ như là cơn gió (Hoa vàng mấy độ), “coi như phút ấy tình cờ” (Nguyệt ca).(2)
Trong “Thủ bút Trịnh Công Sơn” có viết: “Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi đừng e ngại. Dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi”. (3) Điều ông nói quả thật đúng; hơn thế nữa, khi lắng nghe một bản tình ca cũng là khi “lắng nghe im lặng cuộc tình” (Tôi đang lắng nghe).
Theo Lê Hữu, thực ra, Trịnh
Công Sơn thích nói về tình phụ hơn là tình yêu, vì ông nghĩ hầu như ai đến với
ông cũng chỉ chực chờ phụ rẫy ông vậy. “Cái may ở đời là được yêu và đôi khi
cái may ở đời là bị phụ tình”, ông nói thế. Và những tình phụ, phụ tình vẫn trải
đầy trong những ca từ của ông. (4)
Ru em phụ rẫy trong ta...
Yêu em, yêu thêm tình phụ...(Ru
em)
Em phụ tôi một thời bé dại...
Trả nợ một đời em đã phụ
tôi... (Xin trả nợ người)
Trịnh Công Sơn cũng viết về
duyên và nợ, những món nợ tình chẳng bao giờ thanh toán nổi:
Trả nợ một đời không hết
tình đâu... (Xin trả nợ người)
Trong những tình khúc Trịnh
Công Sơn, tình yêu vừa là mật ngọt, vừa là mật đắng:
Tình yêu mật ngọt, mật ngọt
trên môi
Tình yêu mật đắng, mật đắng
trong đời... (Lặng lẽ nơi này)
Tại sao lại như vậy? Trịnh
Công Sơn không có lời giải thích, chỉ nghe ông nói: “Con người không thể sống
mà không yêu. Có người yêu thì hạnh phúc, có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù
đau khổ hay hạnh phúc, con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại”. (5)
Những chuyện tình ông viết
thường là những chuyện tình lặng lẽ, không sóng gió, không sôi nổi, nhưng không
phải là không đắm say, nồng nàn:
Tôi xin làm cây xa, đứng
nhìn em rực rỡ
Tôi xin làm nụ cười, chờ em
giữa đôi môi
Tôi xin làm mộng nhỏ, em vừa
giấc ngủ say...
(Vì tôi cần thấy em yêu đời)
hay trong bài Em hãy ngủ đi
ông hát ru người tình:
Ngủ đi em đôi vai lụa mát
Ngủ đi em da thơm quả ngọt
Ngủ đi em tay thôi mời mọc
Ngủ đi em trong tiếng ru êm
Trịnh Công Sơn mơ ước làm giấc mộng để ru em vào giấc ngủ say. Còn Huy Cận lại
mơ ước hầu quạt cho em ngủ:
Nắng chia nửa bãi: chiều rồi...
Vườn hoang trinh nữ
xếp đôi lá rầu
Sợi buồn con nhện giăng mau
Em ơi! Hãy ngủ... anh hầu quạt
đây. (Ngậm ngùi – Huy Cận)
Ru người yêu ngủ ai mà chẳng
trìu mến, nhưng đến mức nhẹ nhàng, trân trọng như Huy Cận thì có lẽ không nhiều.
“Mở lòng cùng quạt, và thả trăm con chim mộng quấn quýt quanh giường em nằm là
một hình ảnh đẹp nên thơ và lãng mạn ít thấy trong thơ ca Việt Nam”. (6)
Nhưng phải đến Trịnh Công
Sơn, hình ảnh trong thơ tình Việt Nam mới diễm ảo và bước sang một
bước ngoặt mới – bắt đầu từ tình khúc Diễm xưa – mối tình đầu của Trịnh Công
Sơn với âm nhạc Việt Nam. Trịnh Công Sơn nói: “Tôi chỉ có những mối tình
lãng đãng, khói sương, hoàn toàn không có gì cụ thể. Diễm xưa cũng là một loại
tình yêu như vậy”. (7)
Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh
xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót
nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt
thêm sâu... (Diễm xưa)
Kể từ Diễm xưa, “kể từ Trịnh
Công Sơn trở đi, các tình khúc đã đổi khác rất nhiều, và nền tân nhạc phải cảm
tạ ông về sự khai phá đó”. Nữ ca sĩ Quỳnh Giao đã có lời nhận định như vậy. (8)
Trước Diễm xưa làm gì có những “ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”, “làm sao em
biết bia đá không đau?” Tình yêu phả hơi thở, truyền cảm xúc đến cả những vật
thể vô tri, vô giác. Bằng những ca từ như vậy, Trịnh Công Sơn đã vẽ ra những
khuôn mặt tình yêu hoàn toàn khác lạ, không hình dung nổi khuôn mặt ấy ra sao,
có hay không, thực hay ảo?.
Đọc ca khúc Diễm xưa của Trịnh
Công Sơn, tôi chợt liên tưởng đến một nhạc phẩm cũng rất nổi tiếng của Phạm Duy
Ngày xưa Hoàng Thị phổ thơ của Phạm Thiên Thư. Bài thơ Ngày xưa Hoàng Thị của
Phạm Thiên Thư kể về mối tình của nhà thơ với cô Hoàng Thị Ngọ, một bạn học
cùng lớp, ở gần nhà ông. Bài thơ cũng có hình ảnh thiếu nữ vai gầy, tóc dài
bay, áo trắng tinh khiết ôm cặp đến trường, đi dưới hàng mưa. Nhưng ở đây là
Sài Gòn không phải Huế, nên nàng không đi dưới hàng cây long não lá li ti, mà
đi dưới cội hoa vàng.
Em tan trường về/Đường mưa
nho nhỏ/Chim non giấu mỏ/Dưới cội hoa vàng/Bước em thênh thang/Áo tà nguyệt bạch/Ôm
nghiêng cặp sách/Vai nhỏ tóc dài/Anh đi theo hoài/Gót giày thầm lặng/Đường chiều
úa nắng/Mưa nhẹ bâng khuâng.../Phố ơi? Muôn thuở/Giữ vết chân tình/Tìm xưa quấn
quanh/Ai mang bụi đỏ/Dáng ai nho nhỏ/Trong cõi xa vời/ Tình ơi?... Tình ơi?..
(Ngày xưa Hoàng Thị – thơ Phạm
Thiên Thư – Phạm Duy phổ nhạc) (9)
Có lẽ tình yêu ở Trịnh Công
Sơn và Phạm Thiên Thư thời ấy là một thứ tình yêu hương hoa, lãng đãng, xa
cách. Hằng ngày các chàng trai chỉ có thể dõi mắt ngóng em đi học về dưới hàng
mưa, hay dạn dĩ hơn lặng lẽ đi sau em để ngắm nhìn là lòng đã thấy hạnh phúc.
Trịnh Công Sơn trả lời phỏng vấn: “Ngày xưa, dường như cả thế hệ tôi là
như vậy, yêu một mái tóc, một dáng hình, mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy mặt nhau,
thấy em qua khung cửa sổ là cả ngày thấy vui”. (10)
Nói như Bửu Ý: “Tình
yêu thời ấy, chỉ rộn ràng bề mặt, như viên đá trong cốc, như hòn đá ném xuống
ao. Lanh canh một lát, gợn sóng một hồi, rồi đâu lại vào đó, lấy lặng lẽ làm vốn
liếng, uống tình lắng xuống, trả em vào đời và “tôi thu bóng tôi”. Loại tình
yêu này không còn tồn tại, chỉ còn lẩn lút trên những trang giấy đã ngả vàng.
Ngày nay tình yêu đã thay đổi chủ trương rồi thì phải: chớp nhoáng, trao đổi,
chiếm đoạt..., cho nên tình yêu theo lối Trịnh Công Sơn đem lại một hương vị xa
xôi làm mềm cả trái tim sắt đá nhất, và ai nấy ngưỡng vọng như một bái vật đặt
trên đài cao để cho tưởng tượng vươn tới”. (11)
Thời đại ngày nay, những cuộc
tình đầy nhục cảm, thoáng qua có lẽ đang “lên ngôi”, vì vậy tình yêu trong
sáng, chung thủy, nghĩa vợ chồng trở nên quý hiếm. Trong văn chương xưa đã hiếm,
nay càng hiếm hơn. Làm sao tìm được những vần thơ như:
Đập cổ kính ra tìm lấy bóng
Xếp tàn y lại để dành hơi
Bài thơ Vua Tự Đức khóc nàng
Bằng Phi. (12)
Thế nhưng, trong muôn vàn
tình yêu lãng đãng, khói sương của Trịnh Công Sơn, thật thú vị khi chúng ta bất
ngờ bắt gặp một tình yêu thiêng liêng ở Hạ trắng:
Đời xin có nhau
Dài cho mãi sau
Nằng không gọi sầu
Áo xưa dù nhàu
Cũng xin bạc đầu
Gọi mãi tên nhau
Tự Đức muốn đập cổ kính ra
tìm lấy bóng nàng Bằng Phi, xếp manh áo cũ để lưu giữ chút
hương thừa của người vợ xưa,
còn Trịnh Công Sơn lại mong ước có một tình yêu bền lâu cho
đến bạc đầu, để ca ngợi
nghĩa vợ chồng keo sơn, gắn bó. (13)
Đối tượng chính trong tình yêu - người nữ, xuất hiện khá nhiều trong ca từ Trịnh
Công Sơn. Em thường là những thiếu nữ buồn, yếu ớt, xanh xao, có vóc dáng mảnh
mai, mong manh, vai gầy guộc, tóc xõa bay ngang trời... mờ mờ, ảo ảo như một bức
tranh phi thực (irréel).
Em có vẻ tiểu thư khuê các:
Tìm em tôi tìm
Mình hạc xương mai...
Nụ cười mong manh
Một hồn yếu đuối... (Đóa
hoa vô thường)
Gọi nắng, trên vai em gầy đường
xa áo bay...
Cho tay em dài gầy thêm nắng
mai... (Hạ trắng)
Nắng có hồng bằng đôi môi
em,
mưa có buồn bằng đôi mắt
em...
Vai em gầy guộc nhỏ,
như cánh vạc về chốn xa xôi (Như
cánh vạc bay)
Với ông cái đẹp của người
con gái là cái đẹp mong manh, thanh thoát: với gót sen hồng, miệng ngọt hạt từ
tâm, ngón xuân nồng, đôi môi lửa cháy, mi cong cỏ mượt, tay xanh ngà ngọc, da
thơm quả ngọt, môi hồng đào...
Có lẽ các nhạc sĩ nổi tiếng
như Phạm Duy, Văn Cao đôi khi có chung một “goût” về kiểu người đẹp như Trịnh
Công Sơn.
Hãy nghe Văn Cao viết về người
tình tưởng tượng của ông: gót hài khai hoa; mắt huyền lưu xuân, dáng hồng thơm
hương... (Cung đàn xưa) Và Phạm Duy tả người tình thực của mình với gót hoa, em
thướt tha, mây tóc ngà, đường thơm bóng gầy... (Đường em đi)
“Trước hết, với Trịnh Công
Sơn, Em là người mà “một ngày tình cờ biết em, là ngày lạ lùng nhất trần gian”.
Em là “hoa lá giữa thiên nhiên hiền hòa”. Em là người mà ông muốn “yêu em thật
thà”. Ông “xin năm ngón tay em thiên thần” và “ru em ngồi yên nhé” để ông “tìm
cuộc tình cho”. Chính vì thế mà “Tôi đã yêu em bao ngày nắng, tôi đã yêu em bao
ngày mưa”. Nhưng bất hạnh thay, trong tình yêu “đã có nghìn trùng trên môi người
tình, đã giấu nụ tàn bên trong nụ hồng, có chớm lạnh lùng trên môi nồng nàn”.
(14)
Như có lần Đặng Tiến đã để
ý, người phụ nữ Việt Nam trong ca khúc Việt Nam, thơ ca Việt Nam thường
là những phụ nữ ẩn nhẫn, thụ động: biến thành tượng đá, ngồi đan áo, ôm đàn,
hay đi hái hoa, hái mơ, gánh thóc, dệt lụa:
Từ những phụ nữ trong ca
khúc tiền chiến:
- Người biến thành tượng đá
ôm con... (Hòn vọng phu I, Lê Thương
- Đêm qua mơ dáng em đang ôm
đàn dìu muôn tiếng tơ... (Dư âm, Nguyễn Văn Tý)
- Cô hái hoa tươi, hãy dừng bước chân... (Mơ hoa, Hoàng Giác)
- Cô hái hoa tươi, hãy dừng bước chân... (Mơ hoa, Hoàng Giác)
Đến những phụ nữ trong Thơ Mới:
- Em là con gái trong khung
cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ
già... (Mưa xuân, Nguyễn Bính)
- Chị ấy năm nay còn gánh
thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang
chang?... (Mùa xuân chín, Hàn Mặc Tử)
- Này lắng nghe em khúc nhạc
thơm
Say người như rượu tối tân
hôn... (Huyền diệu, Xuân Diệu)
Trong khi đó, người phụ nữ
trong ca từ của Trịnh Công Sơn không thấy gảy đàn, đan áo, gánh thóc hay dệt lụa
gì cả. Mà chỉ... khi nghiêng vai, khi nghiêng sầu (Mưa hồng), khi tung tăng dưới
hàng me (Tuổi đời mênh mông), lúc đứng lên gọi mưa vào hạ (Gọi tên bốn mùa),
khi lại cười khúc khích trên lưng (Quỳnh hương)...
Và nhà phê bình Đặng Tiến
còn nhận xét: “Người phụ nữ trong Trịnh Công Sơn đẹp dung dị và tự do bình
thường. Tự do với cuộc đời, với tình yêu. Trong xã hội Việt Nam, cho đến hôm
nay, chưa chắc gì người phụ nữ đã được giải phóng và được tôn trọng đúng mức.” (15)
Trong ca khúc Trịnh Công Sơn, họ được giải phóng và tôn trọng. Tôn trọng người
phụ nữ, trân trọng và nâng niu họ rất hồn nhiên và chân thành: ông sẵn sàng làm
viên đá cuội để lăn theo gót hài của nàng. Và vì nâng niu và trân trọng phụ nữ
như vậy, nên Trịnh Công Sơn là một trong những nhạc sĩ viết lời ru nhiều nhất về
tình ca trong đó không ít dành cho phụ nữ: Ru tình, Rơi lệ ru người, Ru đời đã
mất, Ru đời đi nhé, Ru em, Ru em từng ngón xuân nồng, Ru ta ngậm ngùi... Những
lời ru ông viết, ảnh hưởng rất nhiều nơi người mẹ của ông. Chính những bài ru của
mẹ mà ông được nghe, tiếp tục theo ông mãi trên những đoạn đường dài nhất.
Trong bài Tình yêu tìm thấy, chúng ta nghe được bài hát ru ấy:
Tiếng ru mẹ hát những năm
xưa
Mãi là lời ca dao bốn mùa
Tìm thấy nỗi nhớ từ mỗi chiếc
lá
Góc phố nào cũng thấy quê
nhà..
Bùi Bảo Trúc cho rằng, những
bài hát ru của người mẹ là những vỗ về, là những dỗ dành, là những an ủi, là những
vuốt ve đầu tiên của đứa bé. Vòng tay thơm, giọng hát ấm áp của mẹ sẽ đem lại cảm
giác an toàn cho con người trước khi bị đẩy ra thế giới hung bạo bên ngoài. Trịnh
Công Sơn đã tìm thấy trong những bài hát ru ấy chốn trú ẩn bình yên. (16) Đó là
lý do ông viết rất nhiều ru khúc trong quá trình sáng tác của ông.
Ông Ru tình: Ru em đầu
cơn gió, em hong tóc bên hồ / Khi sen hồng mới nở, nụ đời ôi thơm quá / Ru em
ngồi yên đấy, ru tình à...ơi. Ông Ru đời đã mất: Ta biết em đêm đêm chờ đợi tiếng
hát / Ta biết em đêm đêm ru đời đã mất. Ông Ru em từng ngón xuân nồng: Ru mãi
ngàn năm / Vừa má em hồng / Bàn tay đưa anh đến quê hương vàng son...Ông ru người
yêu ngủ trong những sớm mùa đông, những sớm mùa xuân, ông ru mãi, ru hoài. Ru
những tháng âm u, ru những chia xa, những phụ rẫy, ngọt bùi. Những ru khúc của
ông đã đem lại những an ủi, vỗ về cho nhiều thế hệ. Nhưng trên hết là ông tự ru
chính mình. Những lời ru an ủi, vỗ về kiếp sống của mình, cuộc tình của mình.
Có lần nhà báo Diễm Chi phỏng
vấn: “Ông có rất nhiều những bài hát ru... Trong thực tế, có phải ông đã từng
ru rất nhiều phụ nữ ngủ?”. Trịnh Công Sơn trả lời: “Ru như thế không phải là ru
em mà thực chất là tôi tự ru tôi, tự ru để thanh lọc tâm hồn không vương một
chút oán hờn nào, cho dù bị phụ rẫy.” (17).
Chú thích:
(1) Bửu Ý (2004), Một nhạc
sĩ thiên tài, NXB Trẻ.
(2) Lê Hữu, Ảo giác Trịnh
Công Sơn, nguồn www.tcs-home.org
(3) Trịnh Công Sơn (1995),
Tuyển tập những bài ca không năm tháng, NXB Âm nhạc.
(4) Lê Hữu, Ảo giác Trịnh
Công Sơn, nguồn www.tcs-home.org
(5) Trịnh Công Sơn. Đành vậy
với tình yêu, đăng trên báo Đại Đoàn Kết. Nguồn suutap.com
(6) Lê Bá Hán (chủ biên), Lê
Quang Hưng, Chu Văn Sơn (2003), Tinh hoa Thơ Mới thẩm bình và suy ngẫm, NXB GD.
(7) Phỏng vấn TCS, Trịnh
Công Sơn, một cõi riêng thuần khiết cùng cuộc đời. Nguồn Sài gòn giải phóng
đăng trên mạng suutap.com
(8) Tạp chí Văn học (2001),
Chuyên đề đặc biệt về Trịnh Công Sơn, tháng 10&11/2001, California, Hoa Kỳ.
(tr205)
(9) Trọng Thịnh (2005), Phạm
Thiên Thư và “Ngày xưa Hoàng thị”, theo Báo điện tử Tiền phong 27/11/2005
(10) Phỏng vấn TCS, Trịnh Công Sơn, một cõi riêng thuần khiết cùng cuộc đời. Nguồn Sài gòn giải phóng đăng trên mạng suutap.com
(10) Phỏng vấn TCS, Trịnh Công Sơn, một cõi riêng thuần khiết cùng cuộc đời. Nguồn Sài gòn giải phóng đăng trên mạng suutap.com
(11) Bửu Ý (2004), Một nhạc
sĩ thiên tài, NXB Trẻ. (tr66)
(12) Theo Đặng Tiến: “...đây
không phải là thơ Tự Đức mà là thơ Nguyễn Gia Thiều. Từ điển văn học, nhà xuất
bản Thế Giới, 2004, cũng ghi nhầm, tôi đã có bài góp ý, đăng ở nhiều báo, trong
và ngoài nước, không nghe ai cải chính. Nay xin nhắc lại.
Bài thơ nôm "Khóc Thị Bằng"
không phải của Tự Đức. Ngô Tất Tố đã chứng minh điều này từ năm 1941, trong cuốn
Thi văn bình chú, Lê Mạc Tây Sơn, in lại lần thứ ba, Sài Gòn, 1957, trang 91.
Những tuyển tập, toàn tập Ngô Tất Tố xuất bản gần đây không nhắc gì đến cuốn
Thi văn bình chú này. Ngoài ra, (dường như) Trần Danh Án (1754-1794) có dịch
bài thơ nôm của Nguyễn Gia Thiều ra chữ Hán. Hai câu nói trên:
Phá toái lăng hoa tầm cựu ảnh
Tùng phong khâm thử hộ dư
hương
Sở dĩ có sự gán ghép là vì
(dường như) Tự Đức thường ưa sửa thơ thiên hạ, khi nhuận sắc có sửa hai chữ mảnh
gương thành cổ kính và manh áo thành tàn y, rồi xếp vào hồ sơ của mình, nên
Dương Quảng Hàm mới nhầm ra thơ Tự Đức và trong giáo trình văn học đã ghi là của
Dực Tông, rồi người sau cứ truyền tụng như thế. Ngoài Ngô Tất Tố, các chuyên
gia thơ cung đình triều Nguyễn, như Phan Văn Dật, Bửu Cầm, đều nói không phải của
vua, vì trong thư khố, không tìm thấy vết tích gì bài thơ này, và tên họ một bà
phi nào tương tợ. Hơn nữa giọng thơ trữ tình bay bướm, khó có thể là giọng Tự Đức.
Sinh thời học giả Hoàng Xuân Hãn cũng nói vậy. (đăng trên Talawas ngày
22-11-2006)
(13) Hãy nghe Trịnh Công Sơn
kể về giấc mơ Hạ trắng: " (...) Có một mùa hạ năm ấy tôi bị một cơn sốt nặng,
nhiệt độ trong người và bên ngoài bằng nhau. Tôi nằm sốt mê man trên giường
không còn biết gì. Và bỗng có một lúc nào đó tôi cảm thấy có một mùi hương thơm
phủ ngập cả căn phòng và tôi chìm đắm vào một giấc mơ như một cơn mê sảng. Tôi
thấy mình lạc vào một rừng hoa trắng thơm ngào ngạt, bay bỗng trong không gian
đó. Đến lúc tỉnh dậy mình ướt đẫm mồ hôi và tôi nhìn thấy bên cạnh giường có một
người con gái nào đó đã đến cắm một bó hoa Dạ lý hương trắng rất lớn. Chính cái
mùi thơm của Dạ lý hương đã đưa tôi vào giấc mơ kia. Giấc mơ trong một mùa hạ
nóng bức. Trong vùng tôi ở quanh đó chỉ có một nhà duy nhất trồng Dạ lý hương
... Sau một tuần lễ hết bịnh. Nghe tin bố một người bạn đang hấp hối, tôi vội
vàng đến thăm. Ông chẳng có bệnh gì ngoài bệnh buồn rầu và nhớ thương.
(...) Một buổi sáng nọ, cũng
theo thường lệ, bà cụ xuống bếp bị gió ngã xuống bất tỉnh và chết. Mấy đứa con
(...) chôn cất và giấu ông cụ. (...) Vài ngày sau vẫn chưa thấy bà về, ông mới
trầm ngâm hỏi các con có phải mẹ các con chết rồi phải không. Lúc ấy mọi người
mới ồ lên khóc. Từ đó ông nằm trên sập gụ một mình cơm không ăn, trà không uống
cho đến lúc kiệt sức thì đi theo bà cụ luôn.
Câu chuyện này ám ảnh tôi một
thời gian. Và sau đó tôi kết hợp giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo
sơn này như áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau để viết nên bài Hạ
trắng.(T/c Thế giới âm nhạc, số 05/1997, in lại trong NQS_01, tr. 41-42.)
(14) Trần Hữu Thục (2001), Một
cái nhìn về ca từ Trịnh Công Sơn, in trong Tạp chí Văn Học tháng 10&11/2001
California, Hoa Kỳ.
(15) Đặng Tiến (2001), “Đời
và nhạc Trịnh Công Sơn”, www.tcs-home.org
(16) Bùi Bảo Trúc (2004), Về
Trịnh Công Sơn, in trong tập “Một cõi Trịnh Công Sơn”, NXB Thuận Hoá, tr
351-375
(17) Trịnh Công Sơn rơi lệ
ru người (2003), nxb Phụ nữ (tr 88)
Vượt qua tự tình dân tộc,
vượt qua tình yêu riêng tư để đến với tình người là đỉnh cao nhất của âm nhạc
Trịnh Công Sơn.
Anh Ngọc từng nhận định: “Định mệnh đã bắt anh phải yêu thương. Định mênh lại trao vào tay anh cây đàn và chiếc bút. Và thế là chúng ta có Trịnh Công Sơn, chúng ta có nhạc Trịnh. Con người ấy sinh ra để mà yêu và từ yêu thương lại sinh ra tất cả.... Trước những xấu xa, tăm tối của đồng loại, con người này không tự đứng ngoài hay đứng cao hơn tất cả – có phải vì trong bản chất của nghệ thuật chân chính vốn đã mang thiên lương của con người, thứ thiên lương cao quý của phẩm chất Chúa Trời. Xin hãy nghe: Chiều đi lên đồi cao hát trên những xác người Tôi đã thấy, tôi đã thấy những hố hầm đã chôn vùi thân xác anh em. Mẹ vỗ tay reo mừng chiến tranh Chị vỗ tay hoan hô hòa bình Người vỗ tay cho thêm thù hận Người vỗ tay xa dần ăn năn (Hát trên những xác người) Anh đã đi qua chiến tranh với cái thiên lương như thế. Tôi không biết như vậy là đúng hay sai, chỉ thấy hễ nghe là muốn khóc. Và dù có ai đó nói là đúng hay sai thì tôi cũng chưa thấy một người nào ghét bỏ hay chí ít là lườm nguýt gì anh. Ai có thể ghét bỏ một trái tim đang rỏ máu – nó đang rỏ máu vì chính các người đấy, hỡi con người”.(18) Nhà thơ Anh Ngọc, một đại tá trong quân đội miền Bắc, chỉ biết Trịnh Công Sơn sau năm 1975 mà đã cảm nhận được tình yêu người ấy. Thật đáng trân trọng. Quả chỉ có nhạc Trịnh Công Sơn mới giúp con người đến gần với nhau, vượt qua những hệ lụy đời thường, vượt qua những tư tưởng trái ngược trên hai chiến tuyến, nhập vào một dòng chảy nhân ái như vậy. Tình người của Trịnh Công Sơn thể hiện bàng bạc trong những tình khúc viết về quê hương, đất nước với hình ảnh người mẹ, người em. Cái gốc yêu thương của ông là yêu từng con người cụ thể: bé nhỏ, mong manh, nhọc nhằn... trên cơ sở đó mới yêu thương mọi người. Từ ca khúc đầu tiên Ướt mi viết về giọt nước mắt của một nữ sinh phải đi hát phòng trà để đem tiền về nuôi mẹ bị bệnh lao nặng. Giọt nước mắt thuần khiết ấy đã làm bật lên trong ông niềm cảm thông, đau xót. Là nguồn cảm hứng để ông viết những sáng tác đầu đời. Lòng yêu người ở ông đã bắt đầu xuất hiện từ những ca khúc đầu tiên ấy. Và tình người ấy, nó sẽ trải dài, trải dài theo ông suốt cuộc đời. Ngoài hiên mưa rơi rơi Buồn dâng lên đôi môi Buồn đau hoen ướt mi ai rồi (Ướt mi) Cũng như Trịnh Công Sơn, Phạm Duy cũng có một ca khúc viết về giọt nước mắt rơi, nhưng là giọt nước mắt rơi cho cuộc tình đôi lứa: Nước mắt rơi cho tình ra đời Nước mắt theo duyên về xa vời (Nước mắt rơi - Phạm Duy) Cùng là giọt nước mắt, nhưng có lẽ chúng ta sẽ dễ cảm thấu giọt nước mắt thương mẹ của cô gái hơn là giọt nước mắt khóc thương cho cuộc tình. Phạm Duy cũng là một nhạc sĩ nổi tiếng với những ca từ đẹp viết về quê hương, đất nước. Ca khúc Bà mẹ quê là ca khúc tiêu biểu cho dòng nhạc quê hương ấy. Bà mẹ quê ca ngợi lòng hy sinh, chí kiên nhẫn của người mẹ Việt Nam trong lao động: ...Trời mưa, trời mưa ướt áo mẹ già Mưa nhiều, mưa nhiều cày tươi bông lúa Trời soi, trời soi bốc khói sân nhà Nắng nhiều, nắng nhiều thì phơi lúa ra Bà bà mẹ quê! Đêm sớm không nề hà chi Bà bà mẹ quê! Ngày tháng không ao ước gì Nhỏ giọt mồ hôi, vì đời trẻ vui... (Bà mẹ quê- Phạm Duy) Và người Mẹ của Trịnh Công Sơn cũng kiên cường, hy sinh như người Mẹ của Phạm Duy nhưng là kiên cường, hy sinh che chở con trong chiến tranh: Mẹ lội qua con suối Dưới mưa bom không ngại Mẹ nhẹ nhàng đưa lối Tiễn con qua núi đồi Mẹ chìm trong đêm tối Gió mưa tóc che lối con đi (Huyền thoại mẹ) (19) Với tôi, Huyền thoại mẹ là một trong những ca khúc có giai điệu đẹp và sâu lắng, nói lên lòng mẹ cao cả của người mẹ Việt Nam. Yêu thương các bà mẹ, Trịnh Công Sơn còn yêu thương các cô gái thanh niên xung phong, lao động trên nông trường rồi hy sinh ở biên giới Tây Nam: Trên nông trường không xa lắm Có đôi chân đi không ngại ngần Em bây giờ quen mưa nắng Gánh trên vai vấn vương bụi hồng... (Em ở nông trường em ra biên giới) (20) Có lúc ông lại vui đùa cùng các em thơ: Em sẽ là mùa xuân của mẹ Em sẽ là màu nắng của cha Em đến trường học bao điều lạ Môi mím cười là những nụ hoa (Em là hoa hồng nhỏ) Tính nhân bản của Trịnh Công Sơn chính là ở đây, ông ca ngợi, yêu thương từng con người bình thường, nhỏ bé. Và từ đó yêu thương mọi người, yêu thương nhân loại. Ông yêu người, yêu đời vì biết kiếp người là bể khổ, cuộc đời thì ngắn ngủi. Ông kêu gọi con người hãy ngồi lại gần nhau: “Lại gần, gần lại với nhau. Ngồi gần nhau hơn. Ngồi kề bên nhau”. Để làm gì? Để “Mơ một ngày Hồng Hà góp Hội Trùng Dương”, để “Mong tìm lại một giấc ngủ bình yên”. (Lại gần với nhau). Ông mời gọi mọi người Hãy yêu nhau đi: Hãy yêu nhau đi khi rừng thay lá Hãy yêu nhau đi dòng nước đã trôi xa... Hãy trao cho nhau muôn ngày yêu dấu Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn thương đau... Hãy kêu tên nhau trên ghềnh dưới bãi Dù mai nơi này người có xa người... Đây là lời thần chú mở cửa địa đàng. Đây mới thật là tình yêu cứu rỗi. Yêu trong một tình yêu rộng lớn, chung cùng. (21) Trịnh Công Sơn, với quan niệm sống: Sống trong đời sống cần có một tấm lòng (Để gió cuốn đi) Chính đó là cái tâm, cái tâm thì không tìm kiếm cái gì cho mình. “Cái tâm” chỉ giống như tấm chiếu, để trải ra cho thiên hạ ngồi lên. Trong đạo làm người, đức hy sinh là đức tính cao quý vô cùng, hiến dâng mà không cần đền đáp, đó là sự cao thượng nhất của đức hy sinh.(22) Hoàng Phủ Ngọc Tường cho rằng: Lòng nhân ái nhu mì và sự bao dung không mặc cả là cốt cách nghệ sĩ hằng có ở Trịnh Công Sơn. Ông cũng viết: Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người, có nghĩa ông biết chấp nhận sự đau khổ của đời sống. Tôi nay ở trọ trần gian Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời (Ở trọ) Và dù cuộc đời chỉ là cõi tạm, ông vẫn phải sống, phải yêu thương, phải hy vọng ước ao: Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ. Quả thật cuộc đời chẳng được bao lâu, trái tim ông đã không bao giờ hờ hững với cuộc đời, ông đã vắt kiệt tình yêu trong trái tim cho cuộc sống, cho những thân phận khổ đau. Chính vì hiểu rõ đất nước cần một trái tim nên ông đã dâng hiến trọn trái tim mình cho đất nước, ông viết: Và như thế tôi sống vui từng ngày Và như thế tôi đến trong cuộc đời Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi... (Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui) Như thế thì chúng ta còn muốn điều gì hơn nữa. Người nghệ sĩ đã rút hết tâm trí mình để nhắn gửi những lời “nhỏ máu” đó. Một trái tim tràn ngập tình yêu người. Và có lẽ không ai hiểu rõ ông bằng Khánh Ly - người bạn tri kỷ đời ông: “Từ ông tôi thành danh và quan trọng hơn cả là tôi được thành nhân. Tôi đã sống cùng tên tuổi của ông gần 40 năm, với những lời ông dặn bảo: Phải luôn luôn sống giữa đời với một tấm lòng và sống với người bằng sự tử tế.”(23) Nói như đại thi hào Nguyễn Du: “Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”, và cụ Đào Duy Anh khái quát tư tưởng của Trịnh Công Sơn đã hạ một câu chí tình “Cái anh Trịnh Công Sơn này lạ thật, anh ta muốn ôm hết những mâu thuẫn và khát vọng của đất nước vào mình”. (24) Thật vậy, với thân thể hao gầy và trái tim ốm yếu Trịnh Công Sơn đã phải đương đầu với bao dằn xé của lịch sử. Mặc người đời phán xét, với tôi những ca khúc thấm đẫm tình người, ca ngợi cuộc sống của Trịnh Công Sơn vẫn luôn có giá trị trong dòng văn hóa Việt Nam. Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên Nhìn rõ quê hương ngồi nghĩ lại mình Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống Vì đất nước cần một trái tim (Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui) Quy Nhơn
2/2008
Chú thích: (18) Anh Ngọc (2004), Nhớ thế kỷ hai mươi, NXB QĐND (tr 285-287) (19) TCS viết "Huyền thoại mẹ": “nhân chuyến ra Quảng Bình thăm bảo tàng cách mạng, nhìn tấm ảnh mẹ Suốt chèo thuyền, tóc xõa bay tung trên bầu trời, và có dịp về thăm các bà mẹ nuôi dấu cách mạng ngày xưa, nghe mẹ kể chuyện, tôi có thể hình dung hết với những tứ nhạc bay cùng mái tóc và cuộc đời gieo neo của mẹ. Tôi cũng có một bà mẹ mà tôi yêu quý nhất. Và "Huyền thoại mẹ" là sự cộng hưởng của nhiều mảng đời của mẹ, để tạc thành hình ảnh thiêng liêng của bà mẹ Việt Nam nói chung”. Phỏng vấn TCS, Trịnh Công Sơn, một cõi riêng thuần khiết cùng cuộc đời. Nguồn: Báo Sài gòn giải phóng đăng lại trên mạng suutap.com (20) Tôi sáng tác "Em ở nông trường em ra biên giới" từ niềm xúc cảm của chuyến đi thực tế xuống nông trường Lê Minh Xuân của đoàn nhạc sĩ thành phố. Chúng tôi đã cùng thức và hát bên nhau quanh ngọn lửa trại cùng các cô gái thanh niên xung phong. Sau đó một năm, tôi được tin cả hai mươi cô gái đêm ấy đều hy sinh ở chiến trường biên giới. Tôi lặng cả người, và cảm thấy đó là nỗi bức xúc không thể yên..”. Phỏng vấn TCS, Trịnh Công Sơn, một cõi riêng thuần khiết cùng cuộc đời. Nguồn dd. (21) Hoàng Phủ Ngọc Tường (2005), Trịnh Công Sơn và cây đàn lya của hoàng tử bé, NXB Trẻ. (22) Hoàng Phủ Ngọc Tường (2005), sdd, (tr18) (23) Nhiều tác giả (2004), Một cõi Trịnh Công Sơn, NXB Thuận Hóa, Trung tâm văn hoá ngôn ngữ Đông Tây. (tr 460) (24) Nguyễn Đắc Xuân (2003), Có một thời như thế, NXB Văn học. (tr 123) |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét