Ngân đã trở lại đây sau những năm dài xa xứ.
Ngồi trên mỏm đá thô, cho chân xuống dòng nước đang lặng lờ chảy.
Dòng nước mát lạnh thấm vào da thịt. Ngân cảm thấy lòng chùng
xuống, bùi ngùi nhung nhớ... Phía bờ bên kia, một vùng cỏ lau trắng
xóa lả ngọn trong gió chiều, một con thuyền nhỏ, cũ kỹ, neo sát cạnh
bờ ... Hình như đã lâu không ai sử dụng. Phải rồi! Giờ này trên dòng
sông, người ta đã xây một cái cầu bắc ngang qua . Cái cầu xây bằng bê
tông, bằng phẳng... không có nhịp, trông thật vô duyên, trơ trẽn.
Cái cầu làm mất đi vẻ nên thơ
của dòng sông - cái dòng sông dễ thương vô cùng đó đã cho nàng thật
nhiều kỷ niệm và... bên kia sông, đã gợi cho Ngân thật nhiều tò mò
muốn khám phá “Này người yêu, người yêu tôi ơi, bên kia sông là
ánh mặt trời...” Nàng đã hát không biết bao nhiêu lần lời ca
mênh mang của người nhạc sĩ du ca tài hoa của Đà lạt, quê nàng. Ngân
đã từng đứng lặng nhìn qua bờ sông bên kia để mơ đến một vùng cỏ
tranh đan lối, mơ được đặt đôi chân xuống vùng đất thênh thang có núi
cao chập chùng, có suối reo lạnh lùng ấy...
Đưa tay quệt những hạt nước mắt đang lặng lẽ tràn ra trên bờ mi. Mắt nhạt nhòa nhìn con thuyền cô đơn bên sông vắng, Ngân như thấy lại cả một khung trời xưa. Con thuyền nhỏ ngày nào đưa Trí của nàng và đồng đội của anh trở về sau những lần hành quân bên kia sông. Nhớ làm sao những lần đứng đợi chàng trở về trong những chiều nhạt nắng. Giày anh lấm bụi đường, bộ đồ trận vương đầy cỏ may, ba lô còn khoác trên vai. Anh đã ôm chặt lấy nàng. Tưởng như đã lâu lắm không được gặp, tưởng như không được ôm nàng trong vòng tay là sẽ không có cơ hội được ôm nàng thêm nữa.
Đưa tay quệt những hạt nước mắt đang lặng lẽ tràn ra trên bờ mi. Mắt nhạt nhòa nhìn con thuyền cô đơn bên sông vắng, Ngân như thấy lại cả một khung trời xưa. Con thuyền nhỏ ngày nào đưa Trí của nàng và đồng đội của anh trở về sau những lần hành quân bên kia sông. Nhớ làm sao những lần đứng đợi chàng trở về trong những chiều nhạt nắng. Giày anh lấm bụi đường, bộ đồ trận vương đầy cỏ may, ba lô còn khoác trên vai. Anh đã ôm chặt lấy nàng. Tưởng như đã lâu lắm không được gặp, tưởng như không được ôm nàng trong vòng tay là sẽ không có cơ hội được ôm nàng thêm nữa.
Vẫn bên bờ sông này, Ngân thì
thầm hỏi anh và dạt dào mong ước:
- “Anh ơi, bên kia sông có những gì anh hở? Ước gì anh đưa em qua sông?”
- “ Bên đó...có suối, có núi, có đồi, có cỏ may, có ít nhà sàn của người Thượng thôi em...”
Lần nào anh cũng trả lời chỉ có vậy... và... Ngân vẫn không hết ước mơ có một lần anh sẽ đưa nàng sang bên ấy..
- “ Anh sẽ cùng em đi, khi tình hình an ninh cho phép nghe em”
Ờ, Anh đã hứa với Ngân như vậy đó. Nhưng anh có bao giờ thực hiện được đâu? Bởi vậ́y, vùng đất lạ bên kia sông vẫn mãi hoài trong mơ ước của Ngân dạo ấy.
Rồi một ngày sau năm bảy lăm, Ngân là người đưa anh qua một bến sông nhưng không phải là con sông nhỏ nơi thị trấn nghèo của nàng mà là một bến sông nơi miền Nam yêu dấu của anh. Con sông quê đưa anh ra biển. Biển đưa anh vào chuyến hải hành vượt trùng dương ...rồi biển mang anh đi mãi không về. Để những năm dài sau đó, chiều chiều nhớ anh, Ngân lại ra bến sông này. Lại nhìn qua khoảng trời cao rộng bên kia âm thầm khóc.
Tháng ngày lặng lẽ trôi, niềm đau, nỗi buồn gặm nhấm tâm hồn... Ngân nối bước anh ra đi, bỏ lại xóm nhỏ hiu hắt buồn tênh, bỏ lại con đò xưa,dòng sông kỷ niệm... và bỏ lại mơ ước nhìn khoảng trời thênh thang bên sông ... Để... sau hai mươi năm xa rời đất mẹ... Nàng lại trở về .... Chiều đang dần xuống, dòng sông đỏ quạnh ráng trời. Dãy núi xa xa chập chùng sương phủ. Ngân thẫn thờ đứng lên, lần bước qua cầu, bước qua bên kia sông. Nơi đây người ta đã thành lập một thành phố mới. Tất cả đã đổi thay. Ngân thầm thì:
- “Trí ơi. Em đã qua được con sông ngày nào nhưng anh ơi ... em đã không thấy được khung trời em mơ ước cũ. Cỏ tranh không thấy. Suối vẫn còn đó... Đồi núi vẫn chập chùng nhưng sao em thấy xa lạ quá... bơ vơ, lạc lõng quá! Phải chăng bởi tại vắng anh? Còn chăng trong em là hình ảnh anh thật oai hùng với màu áo xanh lấm bụi trở về sau mỗi đợt hành quân và... bài ca “ Bên kia sông” hơn lúc nào hết lại vang trong em, thấm thía, dạt dào.
“ Này người yêu, người yêu tôi ơi, bên kia sông là ánh mặt trời. Này người yêu, người yêu tôi hỡi, bên kia đồi cỏ tranh đan lối, bên kia núi, núi cao chập chùng...bên kia suối, suối réo lạnh lùng... ”
Suối vẫn còn đấy. Đồi núi vẫn chập chùng. Dòng sông xưa vẫn lặng lờ trôi... nhưng anh của em đã muôn trùng xa cách!...
- “Anh ơi, bên kia sông có những gì anh hở? Ước gì anh đưa em qua sông?”
- “ Bên đó...có suối, có núi, có đồi, có cỏ may, có ít nhà sàn của người Thượng thôi em...”
Lần nào anh cũng trả lời chỉ có vậy... và... Ngân vẫn không hết ước mơ có một lần anh sẽ đưa nàng sang bên ấy..
- “ Anh sẽ cùng em đi, khi tình hình an ninh cho phép nghe em”
Ờ, Anh đã hứa với Ngân như vậy đó. Nhưng anh có bao giờ thực hiện được đâu? Bởi vậ́y, vùng đất lạ bên kia sông vẫn mãi hoài trong mơ ước của Ngân dạo ấy.
Rồi một ngày sau năm bảy lăm, Ngân là người đưa anh qua một bến sông nhưng không phải là con sông nhỏ nơi thị trấn nghèo của nàng mà là một bến sông nơi miền Nam yêu dấu của anh. Con sông quê đưa anh ra biển. Biển đưa anh vào chuyến hải hành vượt trùng dương ...rồi biển mang anh đi mãi không về. Để những năm dài sau đó, chiều chiều nhớ anh, Ngân lại ra bến sông này. Lại nhìn qua khoảng trời cao rộng bên kia âm thầm khóc.
Tháng ngày lặng lẽ trôi, niềm đau, nỗi buồn gặm nhấm tâm hồn... Ngân nối bước anh ra đi, bỏ lại xóm nhỏ hiu hắt buồn tênh, bỏ lại con đò xưa,dòng sông kỷ niệm... và bỏ lại mơ ước nhìn khoảng trời thênh thang bên sông ... Để... sau hai mươi năm xa rời đất mẹ... Nàng lại trở về .... Chiều đang dần xuống, dòng sông đỏ quạnh ráng trời. Dãy núi xa xa chập chùng sương phủ. Ngân thẫn thờ đứng lên, lần bước qua cầu, bước qua bên kia sông. Nơi đây người ta đã thành lập một thành phố mới. Tất cả đã đổi thay. Ngân thầm thì:
- “Trí ơi. Em đã qua được con sông ngày nào nhưng anh ơi ... em đã không thấy được khung trời em mơ ước cũ. Cỏ tranh không thấy. Suối vẫn còn đó... Đồi núi vẫn chập chùng nhưng sao em thấy xa lạ quá... bơ vơ, lạc lõng quá! Phải chăng bởi tại vắng anh? Còn chăng trong em là hình ảnh anh thật oai hùng với màu áo xanh lấm bụi trở về sau mỗi đợt hành quân và... bài ca “ Bên kia sông” hơn lúc nào hết lại vang trong em, thấm thía, dạt dào.
“ Này người yêu, người yêu tôi ơi, bên kia sông là ánh mặt trời. Này người yêu, người yêu tôi hỡi, bên kia đồi cỏ tranh đan lối, bên kia núi, núi cao chập chùng...bên kia suối, suối réo lạnh lùng... ”
Suối vẫn còn đấy. Đồi núi vẫn chập chùng. Dòng sông xưa vẫn lặng lờ trôi... nhưng anh của em đã muôn trùng xa cách!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét