Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2015

Dậy đi con suối ngủ ngày

Dậy đi con suối ngủ ngày
 Mới mười sáu tuổi, Nga đã có cái vẻ đẹp tươi mát, lộng lẫy của lứa tuổi thanh xuân. Ðôi mắt Nga thật mơ, trái lại đôi môi lúc nào cũng ướt mọng, đỏ hồng, mỗi lần hé cười đã làm cho khuôn mặt kia đẹp rực rỡ như trăng rằm. Nhưng cứ nhìn Nga, cứ ngắm Nga, vẫn thấy được bao vẻ hồn nhiên, bao nét thơ ngây qua giọng cười, cử chỉ của nàng khi nàng đùa giỡn với các em. Nhiều người đã bàng hoàng, thắc mắc tại sao trong đôi mắt thật mơ ấy lại ánh lên những nét buồn lo.
     Ðồng hồ báo thức vang lên tiếng rề rề bên tai Nga, nàng bừng tỉnh, mở mắt, nhưng hình như giấc ngủ vẫn còn đang níu kéo nàng. Nàng đang cố gắng mở mắt thật lớn nhìn qua khuôn cửa sổ gỗ, bầu trời bên ngoài vẫn còn tối thui. Nàng bước từng bước thật nhẹ trong bóng tối vì nhà nầy chưa có điện, một quán ăn mới toanh mà ông cha kế của nàng đã xây dựng lên, chỉ mới vài tháng ông không kham nổi. Vậy là mẹ con nàng phải sang lại cửa hàng vải về đây để cứu vãn tình thế cho cả hai bên, vì hàng vải của mẹ con nàng lúc nầy cũng thật ế ẩm.
     Nhớ lại cuộc sống êm đềm của hai mẹ con Nga trước đây, nàng biết bao nuối tiếc. Ngày nào cũng vậy, Nga ra mở cửa hàng sớm để mẹ lo cho các em ở nhà. Khi mẹ Nga ra đến chợ, nàng phụ mẹ bán hàng. Mẹ nàng lúc ấy xinh tươi biết bao, lúc nào cũng tươi tắn trong chiếc áo dài "lụa Hà Đông." Những lúc cửa hàng vắng khách, nàng cùng các con bạn xúm nhau lại hát bài hát vừa mới tập được, đứa nào cũng hát hay hết. Ðôi khi còn hát cả những bản nhạc Pháp, những bản nhạc thịnh hành mà Tino Rossi thường hát. Riêng Nga, nàng may mắn hơn mấy cô bạn của mình, nàng có hai người anh ở trọ để đi học cho gần, họ đã biết đặt nhạc, còn đàn guitar rất hay. Vậy là hai ông anh họ đã dạy cho Nga đàn, Nga có thể tự đệm lấy, mỗi khi hát. Trong nhóm các cô ở đây, Nga là một nhân vật nổi bật. Mặc dầu các cô, cô nào cũng xinh tươi trong lứa tuổi thanh xuân.
     Nga đi rồi là một thiếu vắng thật khó mà hàn gắn. Nga nhớ lại với bao tiếc nhớ ngậm ngùi. Nhưng trước mắt nàng bao nhiêu mối lo, bao nhiêu việc phải làm, Nga đâu có những giờ phút để suy nghĩ, để mơ mộng viển vông. Nàng không dám gây nên một tiếng động nhỏ nào vì như thế mẹ Nga sẽ thức dậy, lại lăng xăng với mọi công việc, trong lúc sức khỏe bà mỗi ngày mỗi xuống thấy rõ. Nga thật đau lòng khi nghe một người bạn rất thân của mẹ nàng nói:
     - Sao lúc ni, mi ốm quá!
     Công việc dậy sớm để thúc đẩy người làm là của mẹ nàng, nhưng mẹ nàng lại có thêm em bé, Nga muốn giúp đỡ mẹ mình để mẹ có sức khỏe lo cho sáu đứa con. Nỗi lo sợ nhất của Nga là mất mẹ, nàng không biết phải nương thân vào ai. Cha Nga như cánh chim phiêu bạt chỉ muốn tìm kiếm đất lạ, hoa thơm. Nga coi như mất cha trong những năm dài của tuổi thơ. Nga và em trai của nàng hoàn toàn sống trong sự ấp yêu của mẹ. Chị em nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc chan hòa không cần gì hơn nữa.

     Nhưng mẹ nàng lại còn quá trẻ. Mười năm trôi qua lặng lờ với bao nỗi sầu đau chồng chất. Mẹ nàng cũng chỉ mới hai  mươi tám tuổi đời. Khi gặp ba nàng hiện nay, ông đã dang rộng đôi tay, hân hoan đón nhận ba mẹ con nàng. Khổ thay, các đứa em nàng cứ tiếp tục ra đời năm một. Tình thương của ông giờ đây dành riêng cho những đứa con do núm ruột của mình cắt ra, còn Nga và em trai nàng chỉ là cái nỗi buồn phiền, hay cái nỗi nhục nhã mà miệng đời vẫn xuyên tạc, dèm pha khi nhìn thấy cha mẹ nàng sống trong hạnh phúc.
     Với mẹ nàng, ba nàng không dám động đến, bao nhiêu bực bội đều được trút bỏ lên Nga, có lẽ vì nàng đã giống cha ruột của mình như hai giọt nước. Khổ một nỗi là ba nàng hiện nay cứ bắt lỗi nàng bằng những lỗi thật nhỏ nhặt, những cái lỗi mà những bậc cha mẹ với tình thương con vô bờ thì đây chỉ cần những lời  nhắc nhở mà không cần đòn roi.
     - Nga! Tại sao mầy dám cắt cái nịt quần tây của tao làm quai guốc vậy hả?
     Nhìn thấy mặt ông đỏ rần lên, mắt trợn trắng. Nga sợ quá, nàng run run trả lời:
     - Con thấy cái nịt ấy cũ quá, nằm trong góc lâu ngày, con tưởng ba bỏ.
     - Bỏ gì! Cái nịt đó bán ra cũng được một hai đồng phòng thân tao.
     Vậy là Nga luôn hứng chịu những trận đòn như mưa bão, những tiếng chửi rủa cay độc như muối xát vào da. Nhưng khổ một nỗi là Nga chỉ yêu có mái nhà nầy, nơi đây có tình thương của mẹ. Ðã có lần thấy Nga khổ quá, mợ nàng đã nói khẽ với nàng:
     - Về ở với cậu mợ đi. Ai cũng yêu thương con hết.
     Nhưng nàng đã nhìn mợ mình với đôi mắt đượm buồn, rồi nói:
     - Con về ở với cậu mợ thì yên thân con, nhưng ai sẽ giúp đỡ mẹ con và săn sóc các em con.
     Mẹ nàng nghe những lời tha thiết của Nga, bà đã không cầm được nước mắt, bà ôm chặt con gái vào lòng, rồi cứ để mặc nước mắt tuôn rơi.
     Nga lay nhẹ ba cô người làm, họ không thạo việc, chỉ sai đâu làm đó. Nhưng họ lại có được cái đức tính cần cù của người dân quê Việt Nam, siêng năng và hay làm. Rồi Nga đi trước, còn ba cô người làm xách nào gà, nào vịt, nào thịt cá, rau cải… ra con suối nhỏ chảy qua sau hè.  Giờ đây sương mù còn giăng khắp núi đồi, cảnh vật trước mắt ẩn ẩn hiện hiện mập mờ như ở một thế giới huyền thoại nào.
     Thế mà Nga vẫn nhận được con suối đang nằm ở đâu trước mắt nàng. Mắt nàng đang hướng về làn khói trắng mờ nhạt đang từ từ bay lên, rồi dần dần tỏa ra, tan dần trong không gian bất tận. Con suối giờ đây vẫn còn đang say sưa giấc ngủ với làn hơi thở cứ bay tỏa ra mùi hương thơm mát dịu. Nga đến bên con suối đang còn chìm đắm trong giấc ngủ yên  lành. Nga mỉm cười, quỳ gối, khom người xuống, đưa tay khẽ vỗ nhẹ vào con suối như nàng đang muốn thức tỉnh một con bạn còn ngủ mê,  để cảm thấy tay mình tê tê lạnh lạnh.
     Bị chạm vào mình bất chợt, con suối như bừng tỉnh cơn mơ, khẽ "ấm ớ" nhè nhẹ, rồi uốn éo mình làm tung lên những giọt nước trắng xóa. Con suối giờ đây hình như chảy nhanh hơn với những tiếng reo vui hòa theo tiếng cười nói trong trẻo của những cô gái thơ ngây chưa vương vấn bụi trần ai. Các cô cứ nói nói cười cười trong khi đôi tay biến chuyển không ngừng, nhìn đôi bàn tay Nga thoăn thoắt qua lại, lòng ai chắc cũng không khỏi vướng vấn bao nỗi mến thương. Những ngón tay của nàng thật chẳng khác gì những búp măng non mềm mại, trắng ngần. Ðôi bàn tay ấy đã tỏ ra rất khéo léo và nhanh nhẹn trong công việc.
     Mọi việc đã xong, Nga đứng lên nói lớn:
     - Về nhanh thôi để mẹ kịp nấu cho khách ăn sáng. Tôi còn phải đi chợ mua thức ăn chiều và cho ngày mai.
     Lúc Nga bước vào nhà, nàng đã vội vàng mặc ngay chiếc áo dài trắng, chiếc áo độc nhất, nhưng lúc nào cũng trắng tinh và thẳng tắp. Mái tóc của Nga thật dài thật mượt mà, nàng đã khéo léo kẹp gọn lại bằng một chiếc kẹp xinh xinh thả lỏng ngang eo. Phải nói là Nga rất duyên dáng trong chiếc áo dài, dáng Nga thon gọn lại cao cao. Khi Nga chào cha để đi chợ, ông đã không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nơi khác, nghĩa là không thèm nhìn Nga. Nga cúi mặt bước đi, nàng cảm thấy vừa buồn vừa tủi mặc dầu hiện tượng nầy thường xảy ra như cơm bữa.
     Ra khỏi nhà có cô người làm theo sau để giúp nàng mua thức ăn, lòng nàng bỗng tươi vui trở lại vì Nga sắp gặp  lại những con bạn thân mà nàng đã xa cách mấy tháng nay, sắp gặp lại cảnh cũ lúc nào cũng tưng bừng và nhộn nhịp. Chiếc nón lá đã che nửa khuôn mặt xinh xinh, Nga vẫn liếc thấy có những đôi mắt của khách đi đường nhìn theo nàng, một niềm hãnh diện nào đang len lén vào  trong nàng. Ðúng như lời một ông anh họ của nàng đã nói rằng nàng là “la belle des belles” (người đẹp trong những người đẹp). Nga vẫn nghĩ được gọi là người đẹp là hạnh phúc lắm rồi, vì chỉ ở Đà Lạt thôi cũng đã có biết bao nhiêu người đẹp.
     Nga đang nghĩ ngợi, bỗng có tiếng ai gọi bên tai:
     - Nga đi đâu đó?
     Nga vừa quay lại, đã thấy Lữ đang nhìn nàng cười, nụ cười đượm buồn, với đôi mắt thật mơ nhìn Nga không rời. Cái nhìn ấy làm Nga mất bình tĩnh, khác với những lần trước đây, Nga chẳng cảm thấy gì, còn nhìn Lữ với vẻ châm chọc. Nga còn nhớ mãi anh chàng thư sinh với cặp mắt buồn buồn, với cái dáng lúc nào cũng trầm tư. Nhưng Nga đi đâu, hễ quay lại, nàng đã thấy chàng theo sau, nên các bạn gái của nàng vẫn gọi Lữ là cái đuôi của Nga. Ðôi lúc đã làm Nga bực mình khi các cô bạn xúm nhau lại cười nói trêu chọc.
     Nga cúi mặt xuống, lúng túng nói không ra lời, vì tự nhiên chạm mặt nhau bất ngờ quá.
     - Nga đi đâu mà Lữ ra chợ không thấy Nga?
     - Ba mẹ Nga đã dọn đi xa rồi.
     Lữ vội vàng hỏi:
     - Ở đâu?
     Nga cúi xuống không trả lời, rồi nàng nhìn lên chào Lữ để kịp đi chợ. Lữ vẫn nhìn đăm đăm nàng, bỗng chàng nói nhanh:
     - Xin lỗi Nga nghe, để Lữ lau cái vết đen nầy cho Nga.
     Vừa nói chàng vừa lấy khăn tay lau nhẹ một bên má Nga. Mặt Nga giờ đây đỏ hồng lại càng hồng hơn vì thẹn. Nàng lí nhí cám ơn chàng rồi bước đi nhanh. Nàng nghĩ thầm sáng nay vội quá không nhìn gương kỹ để vết khói ngo dính lên mặt, may thật. Chỉ mỗi Lữ thấy, nếu không ra đến chợ mọi người cùng thấy thì còn gì là "người đẹp". Nghĩ vậy, Nga cảm thấy có một chút ít vương vấn đâu đây với con người trầm lặng ấy.
     Nga còn nhớ, khi Nga quay lại nhìn phía sau, nàng thoáng thấy cha nàng đang chạy xe, cách nàng một khoảng xa xa. Nhưng giờ đây nàng không muốn nghĩ ngợi đến bất cứ một điều gì. Nàng chỉ mong mau đến chợ gặp mấy con bạn thân để tha hồ mà tâm sự.
     Sau khi đã mua các thứ cần thiết theo lời mẹ Nga đặn, Nga đã tìm đến nào Lan, nào Huệ, nào Trúc, nào Ðào. Các cô đã ôm lấy Nga với những tiếng reo cười mừng rỡ. Huệ nhìn nàng cười hỏi:
     - Con Nga lúc nầy sống gần Thượng mà nó chẳng giống sơn nữ chút nào. Nó vẫn đẹp và mơ mộng vô cùng.
     Cả bọn lại cười vang. Lan lại nói:
     - Tao mới tập được một bài hát mới hay lắm. Hôm nào rảnh rỗi xuống đây tập với tụi tao.
     Nga lắc đầu nói:
     - Tao lúc nầy quá bận vì phải phụ mẹ tao nấu cơm tháng cho thầy thợ một xưởng mộc. Mẹ con tao và mấy người làm làm việc như máy mà mãi tới khuya mới xong.
     Trúc lặng yên lắng nghe, bỗng vừa cười vừa nói:
     - Tao đề nghị Tết nầy ai cũng nghỉ ngơi hết, chúng mình hẹn gặp nhau đi lễ chùa, rồi họp nhau lại ăn bánh tét, hát hò cho vui lây cả năm.
     Vậy là tất cả các nàng cùng cười vang, tiếng cười hồn nhiên, trẻ trung như tan biến trong khoảng không gian náo nhiệt của một ngày họp chợ thật tưng bừng.
     Nắng còn vương ngọn thông vàng óng, Nga đã về đến nhà, mặt Nga đỏ hồng vì cơn nắng gắt bên ngoài. Mồ hôi cũng đã đượm long lanh trên trán nàng. Cô người làm với một gánh thức ăn nặng trịch, lại thấm mệt nên bước đi cũng không muốn nổi. Khi nàng vừa chào ba nàng thì bỗng nhiên ông đứng ngay dậy, bước nhanh về phía nàng, ông đưa tay ra tát một cái "chát" vào ngay cái má hồng tươi của nàng. Bị đánh bất ngờ, Nga mất thăng bằng muốn té nhào, nhưng nàng cố gượng lại. Bên tai nàng nghe tiếng ông hét vang:
     - Tao biết tại sao mầy muốn đi chợ, mầy có tốt lành gì đâu, chỉ đi để đứng đường nói chuyện với trai. Người ta sẽ nhìn thấy, người ta cười tao cho thúi mặt khi có một đứa con gái hư hỏng như mầy. Trời ơi là trời!
     Riêng Nga, Nga cảm thấy mình không còn đứng vững nữa, nàng chạy nhanh vào phòng của mình, úp mặt xuống gối, khóc nức nở. Bao nhiêu khách hàng ngồi ăn đã chứng kiến cái cảnh phũ phàng vừa rồi. Họ sẽ nghĩ gì cho nàng, thương xót cho nàng hay để rồi nhìn nàng với cặp mắt cười chê. Nàng bao xót xa, đau đớn cho mình. Tại sao người ta không nhìn hành động của Nga để thấy rõ tấm lòng chân thành, với con tim hồng rực nhưng trắng trong chỉ chất chứa bao tình yêu thương. Nàng đã làm với tất cả tâm huyết đang luân lưu trong nàng. Càng nghĩ ngợi miên man nỗi đớn đau càng thấm sâu vào tận đáy lòng. Nga cứ để cho dòng nước mắt chảy dài, chảy dài. Rồi Nga thiếp đi lúc nào không hay biết.
     Khi Nga mở mắt ra, Nga thấy mập mờ gương mặt của mẹ đang nhìn nàng chăm chú. Khi nàng đã nhìn rõ mẹ, mẹ nàng đã cười với bao mừng rỡ, bà nói lớn:
     - Con đã tỉnh, con làm mẹ sợ quá! Con sốt lắm nên đã thiếp đi. Ðừng buồn nữa, con nhỏ làm việc nhà mình đã nói cho ba mẹ nghe hết rồi. Trời ơi! Mọi nỗi buồn đau nầy đều do mẹ gây nên.
     Rồi mẹ nàng ôm mặt khóc nức nở. Ôi! nước mắt mẹ đã tuôn tràn bao nhiêu lần rồi, đã làm cho thân mẹ gầy yếu như thân mai theo với tháng năm. Nàng muốn những giòng nước mắt ấy ngừng rơi để thân mẹ tươi mát, mẹ sẽ mãi mãi bên nàng. Nga bật dậy ôm chặt lấy mẹ, nàng muốn uống cạn những giọt nước mắt kia để được nhìn thấy trên gương mặt xinh tươi của mẹ có những nụ cười tươi thắm.
 *
     Nga đang bước những bước chân thoăn thoắt trên thảm cỏ xanh, nàng tìm đến con suối thân yêu cho tâm hồn được thanh thản. Từ xa Nga đã nghe những tiếng róc rách êm êm như con suối đang lên tiếng gọi nàng. Nàng đến, giòng nước lặng lờ êm trôi như một mặt gương phẳng lặng, con suối đang chờ đợi nàng. Nga đến ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, nhìn xuống mặt gương trong veo ấy. Ôi! không còn gì đẹp bằng, không còn gì rực rỡ hơn, lòng suối bây giờ là một bức tranh sống động. Với những màu sắc chân thực của nó: bầu trời trong xanh kia đã ôm trọn những nhánh hồng mai vừa hé nở, cảnh sắc ấy cũng đã làm nổi bật một gương mặt trắng ngần với đôi mắt thật mơ đượm buồn, đang đăm đăm nhìn về một cõi xa vắng nào! Nga khẽ mỉm cười, con suối thân yêu đã ôm trọn nàng vào lòng, với những lời thì thầm vỗ về kéo dài, kéo dài mãi… bất tận!
     Những nỗi phiền muộn, đớn đau như đã được giòng nước kia cuốn trôi đi, trôi đi mất. Những hàng thông xanh giờ đây xanh ngắt một màu thật mượt mà. Những nhánh hồng mai càng rực rỡ chào đón xuân về!
 Bích Đào (Đà Lạt)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

​ Lời Tự Tình Giới thiệu tác giả - tác phẩm Thật êm ả… Khoảng trời sớm mai, khi những hạt bụi còn ngủ im chưa nhảy múa trong từng tia ...