Thực ra đây là một
thảo luận có tính cách khoa học văn chương của Plato; là một trong những gì đầy
ấn tượng và cũng là những bài học nổi tiếng của ông về tình yêu đối với tư tưởng
Tây phương. Một tiềm năng thuộc triết học, một giảo nghiệm về tình yêu và một
thể tài lớn lao trong văn chương. Ở phạm vi bài này chúng ta chỉ tìm hiểu ngọn
nguồn lý sự của Plato trong những cuộc thảo luận hay những tham luận, đối thoại
về sau như bước mở đầu để cùng nhau hội nhập cho một lý tưởng mà con người
đang đối diện trước một thực tại tồn lưu nhân thế. Hội luận cốt gây ấn tượng
sâu sắc qua từng vai trò và cũng cố một tri thức nhận biết cho phát biểu và
luận bàn. Hội luận có một ảnh hưởng tức thời vào những gì nghĩ đến tình
yêu từ cái thời xa xưa cố đế cho tới ngày nay. Đặc biệt thời Phục Hưng tình
yêu kể cả tình yêu xác thịt được phô diễn công khai. Điều này thường cho
chúng ta có một cái nhìn thấu suốt bên trong nét đặc thù giữa hai hoàn cảnh
xã hội và trường phái cổ điển La Hy. Đó là những gì Hội luận của Plato
(Plato’s Symposium); mà hội luận gì? là tham khảo vấn đề giới tính con người
trong tư duy của Plato.
Nguyên nghĩa của Hội luận/ Symposium; được đọc rõ ràng hơn [sim-põ’-zi-am] là cùng nhau nhậu-nhẹt
/drinking (cổ Hy Lạp đọc ‘sun’ là ‘cùng nhau’ và ‘posi’ là ‘nhậu’) Tức là uống
và nói/ drinks-party: là thể thức lập ra một tiệc nhậu (drinking-party) có
tính cách đồng tình luyến ái (homosexuality) hoặc khiêu dâm (homo-eroticism)
trong bữa nhậu. Sự cớ đó nó gần gũi với thời đại ngày nay, cũng thường có những
hội hè đình đám, yến tiệc ma dâm (homo-dinner-party). Nhưng; nhớ cho sự khác
biệt quan trọng giữa nhậu-nhẹt Hy Lạp và và chè chén thời hiện đại.- But
there are important differences between a Greek symposium and modern-party. Dẫu
là gì; hội luận đã phản ảnh tình huống đặc biệt thuộc lịch sử nhân văn. Hội
luận là một tiếp cận cao độ vào thời đại chúng ta đang sống. Một vấn đề được
nêu lên về tình yêu, một nền tảng chủ lực; hầu như quan trọng để phát biểu. Một
ảnh hưởng khác chiếm ưu thế vai trò của nam giới trong xã hội Hy Lạp xa xưa
(thể lực vận động viên, thân thể đàn ông) và một phân biệt giữa thể lực nam
và nữ. Ở đây phản ảnh nghi thức hóa của đời sống xã hội (social life) dù cho
trong hoàn cảnh nào đều cho chúng ta thấy được nơi riêng tư hoặc nơi phổ
thông đều chung một kiểu sống. Việc hội luận tuồng như trưng ra đây một ý muốn
nói đến mối quan hệ kết hợp nam tính giữa bọn quan liêu quyền qúy và những
người thế lực trong hoàn cảnh thời đó ở Hy Lạp. Hai cái mặt nạ này một chứa đựng
chất đạo đức, một chứa đựng sự chú ý gợi dục. Lối khởi xướng giới tính trong
cuộc đời, xã hội mà họ muốn có. Nói như rứa thời thảo luận là hướng tới tình
yêu; thứ tình yêu chân chính hay tình yêu xác thịt hoặc đây là nhu cầu đòi hỏi?.

Đối thoại của Plato xoáy vào trọng tâm của ‘erôs’, một ngữ điệu nói lên dục vọng/ desire. Mà nghĩa của êros là đắm say tính dục thể/ passionate sexual desire
là thuộc về sinh dục làm thăng hoa nổi sướng do từ thúc đẩy và là nhu cầu đòi
hỏi của cơ thể (tuần hoàn) là cơ phận phân tâm học, một tương tác giữa vô thức
và ý thức, một bản năng của cuộc đời.-Psychoanalysis the life instinct. (Đó
cũng là tên của hai vị thần ái tình và tình dục cổ Hy Lạp như ở Ấn độ và
Champa đều coi dục xác như đấng để thờ phượng). Nhưng theo lý lẽ của Socrates
cho rằng dục xác là dục vọng, một bày tỏ nằm trong dạng chìm của vực thẳm ao
ước và trong một vũ trụ bao la về cường dục bị thúc đẩy đến cực độ. Cũng có
người dựa vào erôs cho đây là loại tình cảm quan hệ giữa gia đình và bằng hữu.
Ngữ ngôn thông thường của Hy Lạp nói là do sự quan tâm của ‘philia’ là tình hữu
nghị/ friendship. Mà đã gọi là ‘philia/tình’ tức là động tới ‘philo/triết’
(cổ Hy Lạp) thời philia hay philo đều là tình-yêu; nôm na là ‘tình tiết/
philiasophy’. Rứa thì ta thốt lên một từ chung: dục-tình là ý nghĩa bao hàm
chớ chẳng còn ngại nghi về hai chữ tình yêu mà bấy lâu nay chỉ nói suông, viết
suông, cười suông làm cho tình yêu thành phường chèo mất đi ý nghĩa cao đẹp của
nó. Plato luận cái này để làm chi rứa? Đó là lời nhắc nhở cho ta biết giá trị
tình yêu của loài người khác với động vật không biết nói. Không có một thứ
tình yêu nào là thật cả mà không có dục tính đi theo; tình yêu chỉ là từ ngữ.
Đúng! đó cũng là sự sống tinh thần trong ‘tứ chi’ của chúng ta - there is also
a vital spirit in our limbs. Vì; ‘tuệ/the mind’ mà thường được gọi là tri thức;
nhiệm vụ của ‘tuệ’ là ngồi để canh chừng và kiểm soát cuộc đời, cái đó dính
dáng tới đời người. Hy Lạp cho những gì xẩy ra trong cái desire/dục giới là
‘harmony’ một hòa âm điền dã nghĩa là thuận lòng/ argreement để cho cuộc đời thêm phần thăng hoa của cay chua mặn đắng; những thứ đó là cảm nhận được
chất hiện hữu của tồn lại tồn lưu tồn lai nhưng không tồn loạt nghĩa là không
có bối cảnh xẩy ra một cách xác thực của tuệ, bởi; tuệ mù trước hoàn cảnh của
dục, làm cho ta cảm nhận được hay không cảm nhận được - which makes us live as
sentient beings without having any locally determined mind; hoàn cảnh của
sinh dục chính là nơi trú ngụ trong con người. Ai nói: ‘tôi không có tính dục’.
Phét! tỏ ra xem. Cái đó là cái vô thực tính của con người. Thử xem sao; hay
là mình liệt chất sinh dục?
Nói rút lại; ‘erôs’ trong
‘symposium’ có cái nghĩa bao la, rộng lớn, muôn hình vạn trạng như ‘tình yêu’
vậy. Và; thông thường ngữ điệu này được diễn giải như một thuật ngữ của ngôn
ngữ để diễn dịch hợp lý ý nghĩa của nó. Rứa cho nên đừng coi Symposium là Hội
luận, hội thảo để lùng kiếm mà lùng kiếm cái ‘symposium’ trên thân thể của
con người. Đấy là hợp chất ngữ ngôn mà Plato xử dụng.

Có như thế mới nhanh
chóng thừa nhận nó, hiểu được nó và đả thông được nó. Thế nào là Hội luận Tư
tưởng của Plato? Hội luận ở đây là xác định đúng vị trí trong mối quan hệ
tình cảm giữa từng cá nhân. Tuy nhiên; đối với Socrates đặc vị trí của ‘erôs’
trong một hệ thống rộng lớn và một trong những chià khóa mở ra vấn đề cho
‘symposium/ hội luận’ đó là tiếng nói trung thực của Socrates về mối liên lạc
tình yêu của con người hoặc đưa ra chủ đề dục vọng và tổng thể cho động lực
toàn bộ của hội luận. Vai trò dục tính ở tập Hội Luận này; hầu như cho thấy
được nhiều ít sự nói thẳng chớ không tán tỉnh; ngay cả khi hai đứa trao thân;
biết đâu có thể là sự cố về sau này. Không chừng những nhà văn tả chân xưa
nay là đệ tử chân truyền của Plato? Dẫu thừa nhận hay không thì đây chỉ là một
Hội-luận / Symposium bàn tới mà thôi.
Hội luận trở thành một chủ
đề triết học của Plato đồng thời với những triết gia khác(Aristotle,
Socrates)*
là nói lên lý lẽ và nguồn
sống con người, có nhiều phương hướng để nhìn thấy thể loại của những gì xẩy
ra trong đời người mà đây có thể là một thực hành xã hội (social practice) vì
nó cung cấp những chứng cớ thông thường. Dấu hiệu vai trò tri thức không
thông thường của hội luận mà từng loạt bài đề cập đến phép tự nhiên của tình
yêu (the nature of love) như vậy nó đã dọn đường cho lối về của thứ tình yêu
dâm tính (homo-erotic-love) trong đó. Dù có muộn màng chăng nữa trong cái sự
cớ bày tỏ này cũng vẫn có nhiều khai hóa để không còn tình trạng man dã tình
yêu. Nhưng Plato đánh đổ luận cứ một lần nữa bằng cách xoa dịu vào đó lời tán
tụng về những gì của Socrates. Thay vì lòng vị tha tình yêu của thượng đế để
dễ bề nói thẳng thừng những gì tục tĩu xưa nay trong cái hoang dâm vắng bóng
của tình dục đi nữa. Hoang dâm vốn sẳn có nhưng ít ai nói về điều này. Đó là
lý sự mà Plato muốn nói trong Symposium.
Trở lại với Khiêu-dâm/
Homo-eroticism. Là đánh dấu nét đặc thù trong Hội luận/ Symposium như điều
đã nói đến trước đây của Plato; đặc điểm được nhấn mạnh vào tính dục giữa
erotic/ gợi dục và giới tính tình dục/ sexuality hai mặt này nó liên đới tới
nam giới. Rứa thì đây là thể cách của hội-luận hay đây là lối sống của người
đô thị ở thời điểm này? Mà là cá biệt tư duy thuộc phạm trù của Socrates; như
những gì Plato giới thiệu. Thực ra đây là một lý luận có tính chất triết lý
dành cho dục giới, một sự kiện phổ biến quá rộng rãi khắp nơi trong mẫu mực vừa
thực hành vừa thói tính của tính dục Hy Lạp, không ngoài những gì chúng ta
tái tục (reconstructthese) mà giờ đây được chấp thuận việc đồng tình luyến ái
là cái của thời đại bây giờ. Cái thời hậu học thuyết Freud - It is now
accepted that ‘homosexuality’ is a modern, post - Freudian category. Như chứng
cớ hiện hữu của Plato đã nói đến.
Văn hóa cổ Hy Lạp về mặt
khác có những giả thiết được trải rộng khắp nơi về giới tính (nam) và dục giới
(erotic desire) là nói đến một cách trung thực về sự đồng tình, nó nằm trong
cái dạng không ngăn chận hay loại trừ mà ở giữa nam nữ đều cùng thỏa mãn; đây
là một thí dụ thông thường như thường thấy, song le; có nhiều độc sáng khác
trong tư duy Hy Lạp về giới tính: sáng tỏ giữa ‘người tình/ the lover’ và
‘người đã yêu/ loved one’ hoặc ở giữa trạng huống của ‘năng động/ active’
và ‘bị động/ passive’ trong vai trò tình dục của giới tính. Sự quan hệ này
tùy thuộc vào hứng hay không hứng hoặc là diện mạo qua từng đối tượng cuộc đời
già, trẻ. Người yêu có thể cưới về làm vợ ngay lúc này hoặc (chàng/nàng) chờ
đợi một thời gian khá lâu (để tìm hiểu) có nên hay không nên cái bên trong
thâm cung bí sử đó. Cho nên chi chống lại cái ‘hậu trường’ của thói tính có
nghĩa là chấp thuận cho một lôi cuốn gợi dục (homo-erotic attraction) thời
không còn chi là ngạc nhiện trong tác phẩm Symposium của Plato.

Điều này cũng là một hội
luận mang lại để nhận biết giới tính đôi bên; ngay cả những gì đặc trưng ở nữ
phái là chứng cớ lôi cuốn được thừa nhận. Hy Lạp ý niệm về sự vụ này như một
tiết hạnh/ virtue và hạnh phúc/ happiness là trọng tâm vào cường độ dục
tính của nam giới (high-status male activities) là mạch nối đưa tới dục tính
giữa dục và hạnh, vì; tiết hạnh là cái gì làm trội hơn trong việc tiếp cận của
tác động. Thí dụ: Anh lính chiến xa nhà; mấy mươi năm trở về thấy vợ mình
nguyên vẹn hình hài thì tợ như cho nhau một cái gì nổi bậc hơn. Vì; một bên đợi
chờ và một bên mong muốn, thời hoàn cảnh đó gọi là gợi dục có gia giáo
(erotic-educational) của tình yêu. Một phạm vi thúc đẩy để thêm vào đó chất
lãng mạn trong dục giới –A further area of ‘romantic’ sexuality. Nhấn mạnh ở
điểm này trong Hội-luận/Symposium là nói lên thể loại của giới tính chớ không
phải bao trùm những gì thuộc văn hóa, dù là phản ảnh một vài thói tính và lối
‘chơi’ của đám quan liêu, quyền qúy đi nữa, nhưng; đặc biệt cho những người
nhận biết thế nào là tình yêu và thế nào là xác thịt. Thời giá trị tình yêu đạt
tới đỉnh cao. Rứa thì cần chi phải nói tồn tồn cho cạn tâm tư, bởi; cái tồn tồn
nó nằm trong người vợ của người lính chiến.
Tuồng như đây là lãnh vực
quan trọng về mặt xã hội và mẫu thức giới tính của con người trong những gì
Plato đã viết và đối thoại trong Hội-luận. Một luận thuyết triết học nói về
tình dục; bao gồm những chương mục cần thiết: Plato và Thể Thức Đối Đáp
(Plato and the Dialogue Form) Việc Đầu cho Ba Diễn Giả (The First Three
Speeches) Socrates và Học thuyết Diotima (Socrates and Diotima) và sau hết là
Bí Mật Cuối cùng của Diotima (Diotima’s Final Mysteries) là những gì cô đọng
về giới tính.
Tư duy của Plato là luận thuyết hướng tới tư tưởng của Socrates
cấu tạo bởi những dữ kiện phức tạp, nhiều điều rối ren, tối nghĩa trong việc
quan hệ luyến ái. Cuộc luận bàn chưa hẳn đã chấm dứt; một sự kiện triền miên
qua nhiều thế hệ khác nhau của cảm tính thuộc giới tính con người.
* Plato (427/347 BC) Triết
gia Hy Lạp.
* Socrates (470/399 BC) Thầy
của Plato.
* Aristotle (384/322 BC) Học
trò của Plato.
Sách đọc: ‘Plato.The
Symposium’ by Christopher Gill.
Tranh vẽ: Phong cảnh
Thành phố
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét