Những bài thơ thu và những
Tiếng thu
Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu,
Lá thu kêu xào xạc,
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?
Lưu Trọng Lư
Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu,
Lá thu kêu xào xạc,
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?
Lưu Trọng Lư
Đây mùa thu tới
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng:
Đây mùa thu tới – mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.
Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá…
Đôi nhánh khô gầy sương mỏng manh.
Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ…
Non xa khởi sự nhạt sương mờ…
Đã nghe rét mướt luồn trong gió…
Đã vắng người sang những chuyến đò…
Mây vẩn từng không, chim bay đi.
Khí trời u uất hận chia ly.
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng:
Đây mùa thu tới – mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.
Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá…
Đôi nhánh khô gầy sương mỏng manh.
Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ…
Non xa khởi sự nhạt sương mờ…
Đã nghe rét mướt luồn trong gió…
Đã vắng người sang những chuyến đò…
Mây vẩn từng không, chim bay đi.
Khí trời u uất hận chia ly.
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.
Bắt gặp mùa thu
Xơ xác hồ sen đã nhạt hương
Bên song hoa lựu cũng phai hường
Sớm mai lá úa rơi từng trận
Bắt gặp mùa thu khắp nẻo đường
Tóc liễu hong dài nỗi nhớ nhung
Trăng nghiêng nửa mái gội mơ mòng
Sầu nghiêng theo cánh chim lìa tổ
Biết lạc về đâu lòng hỡi lòng
Thu về sông núi bỗng tiêu sơ
Cây rũ vườn xiêu, cỏ áy bờ
Xử nữ đôi cô buồn tựa cửa
Nghe mùa gió lạnh cắn môi tơ
Sương phủ lưng đồi rặng núi xa
Thương ôi! Lữ khách nhớ quê nhà
Mấy thu mưa gió ngoài thiên hạ
Vườn cũ còn chăng cúc nở hoa?
Cha già ngừng chén biếng ngâm thơ
Đưa mắt nhìn theo hút dặm mờ
Xe ngựa người về tung cát bụi
Con mình không một lá thư đưa
Nghìn lạy cha già lượng thứ cho
Trót thân con vướng nợ giang hồ
Lòng son bán rẻ vào sương gió
Lãi được gì đâu? Đã mấy thu!
Một chút công danh rất hão huyền
Và dang dở nữa cuộc tình duyên
Thu sang, quán lẻ con đăm đắm
Rõi bóng quê nhà mắt lệ hoen.
Nguyễn Bính
Bên song hoa lựu cũng phai hường
Sớm mai lá úa rơi từng trận
Bắt gặp mùa thu khắp nẻo đường
Tóc liễu hong dài nỗi nhớ nhung
Trăng nghiêng nửa mái gội mơ mòng
Sầu nghiêng theo cánh chim lìa tổ
Biết lạc về đâu lòng hỡi lòng
Thu về sông núi bỗng tiêu sơ
Cây rũ vườn xiêu, cỏ áy bờ
Xử nữ đôi cô buồn tựa cửa
Nghe mùa gió lạnh cắn môi tơ
Sương phủ lưng đồi rặng núi xa
Thương ôi! Lữ khách nhớ quê nhà
Mấy thu mưa gió ngoài thiên hạ
Vườn cũ còn chăng cúc nở hoa?
Cha già ngừng chén biếng ngâm thơ
Đưa mắt nhìn theo hút dặm mờ
Xe ngựa người về tung cát bụi
Con mình không một lá thư đưa
Nghìn lạy cha già lượng thứ cho
Trót thân con vướng nợ giang hồ
Lòng son bán rẻ vào sương gió
Lãi được gì đâu? Đã mấy thu!
Một chút công danh rất hão huyền
Và dang dở nữa cuộc tình duyên
Thu sang, quán lẻ con đăm đắm
Rõi bóng quê nhà mắt lệ hoen.
Nguyễn Bính
Thu Điếu
Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối ôm cần lâu chẳng đặng,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.
Thu Ẩm
Năm gian nhà nhỏ thấp le te,
Ngõ tối đêm khuya đóm lập loè.
Lưng giậu phất phơ màu khói nhạt,
Làn ao lóng lánh bóng trăng loe.
Da trời ai nhuộm mà xanh ngắt,
Mắt lão không viền cũng đỏ hoe.
Rưọu tiếng rằng hay, hay chẳng mấy
Độ năm ba chén đã say nhè.
Thu Vịnh
Trời thu xanh ngắt mấy từng cao,
Cần trúc lơ thơ gió hắt hiu.
Nước biếc trông chừng như khói phủ,
Song thưa để mặc bóng trăng vào.
Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái,
Một tiếng trên không ngỗng nước nào?
Nhân hứng cũng vừa toan cất bút,
Nghĩ ra sợ thẹn với ông Đào!
Nguyễn Khuyến
Đêm thu
Đêm thu giăng gió một giời
Một mình ngồi tưởng sự đời nghĩ quanh
Nghĩ cho muôn vật hoá sinh
Ở trong vũ trụ cái hình ra chi!
Giăng kia tròn được mấy khi
Hoa kia nở được mấy thì hỡi hoa?
Gái tơ quá lứa đã già
Con tằm rút ruột thời là dộng non
Khúc sông bồi lấp nên cồn
Dâu xanh bãi bể, đá mòn nước khe
Đồng không con đóm lập loè
Khách trần lối ấy đi về những ai?
Hình kia đúc tự thợ giời
Tình kia hoạ mới ra ngoài khuôn xanh
Vọng phu còn đá còn trinh
Tiền Đường còn sóng trung trinh hãy còn
Dẫu cho sông cạn đá mòn
Trung hồn khôn tắt, trinh hồn khôn tan
Cho hay những khách trần hoàn
Nghìn thu ở lại thế gian mấy mà
Tưởng người lại nghĩ vào ta
Trăm năm rồi nữa biết là làm sao?
Bây giờ hoa nở giăng cao
Giăng tàn hoa tạ lúc nào biết đâu!
Một mình tính trước lo sau
Đầu cành động tiếng gió thu bật cười
- Tình kia ai có như ai
Khuôn xanh ai dễ ra ngoài được chăng?
Đêm thanh đưa ý chị Hằng
Cung mây quạt gió đèn giăng đợi người
- Người còn ham nghĩ sự đời
Dám xin gửi gió mấy lời tạ giăng
Tản Đà
Trăng thu
Sương mỏng manh canh vắng lặng tờ
Buồn xưa náo động mấy vần thơ
Rưng rưng mắt lệ chàng mong nhớ
Phơi phới mây xa thiếp hững hờ
Bến quạnh lau già người chểnh mảng
Rượu tàn canh vắng khách bơ vơ
Lầu cao ai đó mây rèm tím
Hồn lẻ đêm nay có thẫn thờ
Hà Thượng Nhân
Mùa thu nhớ
Ngõ hẹp rụng hoa vàng
Bướm bay đầy cửa sổ
Ta bỗng gọi tên nàng
Áo vàng lồng lộng gió
Ta bỗng rưng rưng nhớ
Mùa Thu vàng ánh trăng
Muà Thu từ dạo dó
Mùa Thu lại vừa sang
Ta nhớ con chim nhỏ
Hót trên cành bằng lăng
Ta nhớ câu thơ cổ
Bông cỏ may bên đàng
Ta nhớ, ôi ta nhớ
Mùa Thu ta gặp nàng.
Hà Thượng Nhân
Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối ôm cần lâu chẳng đặng,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.
Thu Ẩm
Năm gian nhà nhỏ thấp le te,
Ngõ tối đêm khuya đóm lập loè.
Lưng giậu phất phơ màu khói nhạt,
Làn ao lóng lánh bóng trăng loe.
Da trời ai nhuộm mà xanh ngắt,
Mắt lão không viền cũng đỏ hoe.
Rưọu tiếng rằng hay, hay chẳng mấy
Độ năm ba chén đã say nhè.
Thu Vịnh
Trời thu xanh ngắt mấy từng cao,
Cần trúc lơ thơ gió hắt hiu.
Nước biếc trông chừng như khói phủ,
Song thưa để mặc bóng trăng vào.
Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái,
Một tiếng trên không ngỗng nước nào?
Nhân hứng cũng vừa toan cất bút,
Nghĩ ra sợ thẹn với ông Đào!
Nguyễn Khuyến
Đêm thu
Đêm thu giăng gió một giời
Một mình ngồi tưởng sự đời nghĩ quanh
Nghĩ cho muôn vật hoá sinh
Ở trong vũ trụ cái hình ra chi!
Giăng kia tròn được mấy khi
Hoa kia nở được mấy thì hỡi hoa?
Gái tơ quá lứa đã già
Con tằm rút ruột thời là dộng non
Khúc sông bồi lấp nên cồn
Dâu xanh bãi bể, đá mòn nước khe
Đồng không con đóm lập loè
Khách trần lối ấy đi về những ai?
Hình kia đúc tự thợ giời
Tình kia hoạ mới ra ngoài khuôn xanh
Vọng phu còn đá còn trinh
Tiền Đường còn sóng trung trinh hãy còn
Dẫu cho sông cạn đá mòn
Trung hồn khôn tắt, trinh hồn khôn tan
Cho hay những khách trần hoàn
Nghìn thu ở lại thế gian mấy mà
Tưởng người lại nghĩ vào ta
Trăm năm rồi nữa biết là làm sao?
Bây giờ hoa nở giăng cao
Giăng tàn hoa tạ lúc nào biết đâu!
Một mình tính trước lo sau
Đầu cành động tiếng gió thu bật cười
- Tình kia ai có như ai
Khuôn xanh ai dễ ra ngoài được chăng?
Đêm thanh đưa ý chị Hằng
Cung mây quạt gió đèn giăng đợi người
- Người còn ham nghĩ sự đời
Dám xin gửi gió mấy lời tạ giăng
Tản Đà
Trăng thu
Sương mỏng manh canh vắng lặng tờ
Buồn xưa náo động mấy vần thơ
Rưng rưng mắt lệ chàng mong nhớ
Phơi phới mây xa thiếp hững hờ
Bến quạnh lau già người chểnh mảng
Rượu tàn canh vắng khách bơ vơ
Lầu cao ai đó mây rèm tím
Hồn lẻ đêm nay có thẫn thờ
Hà Thượng Nhân
Mùa thu nhớ
Ngõ hẹp rụng hoa vàng
Bướm bay đầy cửa sổ
Ta bỗng gọi tên nàng
Áo vàng lồng lộng gió
Ta bỗng rưng rưng nhớ
Mùa Thu vàng ánh trăng
Muà Thu từ dạo dó
Mùa Thu lại vừa sang
Ta nhớ con chim nhỏ
Hót trên cành bằng lăng
Ta nhớ câu thơ cổ
Bông cỏ may bên đàng
Ta nhớ, ôi ta nhớ
Mùa Thu ta gặp nàng.
Hà Thượng Nhân
Tình thu
Tóc rối bờ vai em đứng đây
Trời cao xanh ngắt mấy tầng mây
Phải vì trời trở sang Thu lạnh
Hay tại lòng thêm tháng nhuận đầy! .....
Một tiếng chim gù trong bụi trúc
Mấy con bướm lượn dưới lùm cây
Ta về tưởng cỏ xanh bờ củ
Hoa cúc vàng trong mấy chậu gầy ...
2
Hoa cúc vàng trong mấy chậu gầy
Còn tìm đâu nữa vẻ thơ ngây
Phù sinh nghĩ đến thêm đòi đoạn
Vô dụng càng buồn với cỏ cây
Làn gió ngày nào nao nức đợi
Vầng trăng thuở ấy lửng lơ đầy
Trời ơi! Người đẹp muôn năm cũ
Vớt lại làm sao mái tóc mây?
3
Mái tóc mây buồn dưới gốc mai
Nào ai còn có nhớ thương ai
Trời cao dẫu xếp ngàn câu mệnh
Ðể hận còn nguyên một chữ tài!
Chưa nối cái say vào cái nghiệp
Tóc thề vừa mới chấm ngang vai
Cho nên em dẫu không nghiêng nước
Tan nát lòng nhau tiếng thở dài!
4
Tiếng thở dài em lạnh tầng mây
Rượu chưa kịp uống đã vờn say
Câu thơ dạo ấy đành chưa viết
Món nợ ngày nào trót cũng vay
Người ấy không thương sao lại nhớ!
Cây nào có gió chẳng thèm lay
Tiếc chưa tha thiết câu tương ngộ
Ðể khổ cho nhau mãi thế này!
5
Mãi thế này đây chén đắng cay
Ngàn trùng thôi kệ cánh chim bay
Hoa đào trước cổng lòng chua xót
Cành trúc bên đình gió lắt lay
Chỉ tiếc mãi tìm câu hạnh ngộ
Nghĩ buồn cho ngọn gió heo may
Ai về biết có vì Thu lạnh
Hãy nhớ giùm nhau cái nắm tay ...
Huệ Thu
Tóc rối bờ vai em đứng đây
Trời cao xanh ngắt mấy tầng mây
Phải vì trời trở sang Thu lạnh
Hay tại lòng thêm tháng nhuận đầy! .....
Một tiếng chim gù trong bụi trúc
Mấy con bướm lượn dưới lùm cây
Ta về tưởng cỏ xanh bờ củ
Hoa cúc vàng trong mấy chậu gầy ...
2
Hoa cúc vàng trong mấy chậu gầy
Còn tìm đâu nữa vẻ thơ ngây
Phù sinh nghĩ đến thêm đòi đoạn
Vô dụng càng buồn với cỏ cây
Làn gió ngày nào nao nức đợi
Vầng trăng thuở ấy lửng lơ đầy
Trời ơi! Người đẹp muôn năm cũ
Vớt lại làm sao mái tóc mây?
3
Mái tóc mây buồn dưới gốc mai
Nào ai còn có nhớ thương ai
Trời cao dẫu xếp ngàn câu mệnh
Ðể hận còn nguyên một chữ tài!
Chưa nối cái say vào cái nghiệp
Tóc thề vừa mới chấm ngang vai
Cho nên em dẫu không nghiêng nước
Tan nát lòng nhau tiếng thở dài!
4
Tiếng thở dài em lạnh tầng mây
Rượu chưa kịp uống đã vờn say
Câu thơ dạo ấy đành chưa viết
Món nợ ngày nào trót cũng vay
Người ấy không thương sao lại nhớ!
Cây nào có gió chẳng thèm lay
Tiếc chưa tha thiết câu tương ngộ
Ðể khổ cho nhau mãi thế này!
5
Mãi thế này đây chén đắng cay
Ngàn trùng thôi kệ cánh chim bay
Hoa đào trước cổng lòng chua xót
Cành trúc bên đình gió lắt lay
Chỉ tiếc mãi tìm câu hạnh ngộ
Nghĩ buồn cho ngọn gió heo may
Ai về biết có vì Thu lạnh
Hãy nhớ giùm nhau cái nắm tay ...
Huệ Thu
THU
Nhấp chén Hoàng Hoa nhớ cố hương
Từ xa đất nước mấy tang thương
Ðành hay lúc ấy vài cơn mộng
Ðâu biết giờ đây vạn dặm đường
Người Việt bâng khuâng mơ đất Việt
Tây phương não nuột nhớ Ðông phương
Mùa Thu, ôi! Những mùa Thu trước
Ðà Lạt lòng mình những vấn vương
Huệ Thu
THU
Nhấp chén Hoàng Hoa nhớ cố hương
Từ xa đất nước mấy tang thương
Ðành hay lúc ấy vài cơn mộng
Ðâu biết giờ đây vạn dặm đường
Người Việt bâng khuâng mơ đất Việt
Tây phương não nuột nhớ Ðông phương
Mùa Thu, ôi! Những mùa Thu trước
Ðà Lạt lòng mình những vấn vương
Huệ Thu
THU
Gió đuổi lá vàng, tôi đuổi thơ
Chiều nay Thu đến đẹp không ngờ
Buồn không còn đứng bên hiên đợi
Vui chẳng trông mong trước cửa chờ
Lòng nhủ: thôi sen lìa ngó ý,
Tình vương con nhện nối đường tơ ...
Ngửa tay hứng chút trời sương khói
Ô! Mặt sông kìa sao ngẩn ngơ ...
Chiều nay Thu đến đẹp không ngờ
Buồn không còn đứng bên hiên đợi
Vui chẳng trông mong trước cửa chờ
Lòng nhủ: thôi sen lìa ngó ý,
Tình vương con nhện nối đường tơ ...
Ngửa tay hứng chút trời sương khói
Ô! Mặt sông kìa sao ngẩn ngơ ...
Huệ Thu
Mùa thu đang tới
Đêm đã nhiều thêm một chút đêm.
Sáng ra thấy lá rụng trên thềm.
Mùa Thu từng bước mùa Thu tới,
Anh đứng chỗ nào cũng nhớ em!
Anh nhớ em mùa Hạ chửa nhiều,
Thu này nhớ lắm chửa bao nhiêu
Hhôm nay nhớ ít hơn hôm trước;
Em mỗi ngày thêm một chút yêu!
Không phải vì mình xa cách quá.
Bao nhiêu xa cách nghĩa gì đâu!
Trong mơ, vẫn thấy nhau từng bữa,
Buồn nước sao trôi mãi dưới cầu!
Thời gian như nước qua cầu chảy,
Chảy mãi chưa về với đại dương,
Chảy siết chảy xuôi sau biến loạn,
Chảy từ dòng suối lệ Quê Hương!
Chiến tranh chia rẽ người trăm ngã,
tìm gặp nhau rồi lại mất nhau!
Người một đầu non, người góc núi,
gần bên chỉ ở giấc chiêm bao!
Trời làm có bữa hôm nay…muộn?
Ông Nguyễn Du đau nỗi đoạn trường,
ông viết thành thơ, thơ Lục Bát
từ màu cỏ lợt với màu sương…(*)
Sáng nay thức dậy nhìn sân lá,
nghe gió heo may loáng thoáng về,
nghe lạnh muốn choàng em áo ấm,
nghe buồn như thuở tận sơn khê!
Em ơi xa cách không bằng giận,
đừng giận hờn anh em nhé em!
Ngủ chút nữa đi cho đẫy giấc,
ru em buổi sáng một vườn chim…
(*) thơ Nguyễn Du:
…Quê người cỏ lợt màu sương, đường xa thêm một bước đường một đau!
…Trời còn có bữa hôm nay, tan sương đầu ngõ vén mây cuối trời…
Trần Vấn Lệ
Đêm đã nhiều thêm một chút đêm.
Sáng ra thấy lá rụng trên thềm.
Mùa Thu từng bước mùa Thu tới,
Anh đứng chỗ nào cũng nhớ em!
Anh nhớ em mùa Hạ chửa nhiều,
Thu này nhớ lắm chửa bao nhiêu
Hhôm nay nhớ ít hơn hôm trước;
Em mỗi ngày thêm một chút yêu!
Không phải vì mình xa cách quá.
Bao nhiêu xa cách nghĩa gì đâu!
Trong mơ, vẫn thấy nhau từng bữa,
Buồn nước sao trôi mãi dưới cầu!
Thời gian như nước qua cầu chảy,
Chảy mãi chưa về với đại dương,
Chảy siết chảy xuôi sau biến loạn,
Chảy từ dòng suối lệ Quê Hương!
Chiến tranh chia rẽ người trăm ngã,
tìm gặp nhau rồi lại mất nhau!
Người một đầu non, người góc núi,
gần bên chỉ ở giấc chiêm bao!
Trời làm có bữa hôm nay…muộn?
Ông Nguyễn Du đau nỗi đoạn trường,
ông viết thành thơ, thơ Lục Bát
từ màu cỏ lợt với màu sương…(*)
Sáng nay thức dậy nhìn sân lá,
nghe gió heo may loáng thoáng về,
nghe lạnh muốn choàng em áo ấm,
nghe buồn như thuở tận sơn khê!
Em ơi xa cách không bằng giận,
đừng giận hờn anh em nhé em!
Ngủ chút nữa đi cho đẫy giấc,
ru em buổi sáng một vườn chim…
(*) thơ Nguyễn Du:
…Quê người cỏ lợt màu sương, đường xa thêm một bước đường một đau!
…Trời còn có bữa hôm nay, tan sương đầu ngõ vén mây cuối trời…
Trần Vấn Lệ
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét