Những bài thơ trác tuyệt của
• Hồ Xuân Hương • Hàn Mặc Tử • Xuân Diệu • Huy Cận • Nguyễn Bính • T.T.KH • Lưu Trọng Lư • Đinh Hùng • Hồ Dzếnh • Nguyên Sa • Du
Tử Lê • Hoàng Chính • Trân
Sa.
Văng vẳng tai nghe tiếng khóc gì?
Thương chồng nên khóc tỉ tì ti.
Ngọt bùi, thiếp nhớ mùi cam thảo. (1)
Cay đắng, chàng ơi, vị quế chị (2)
Thạch nhũ, trầm bì (3), sao để lại,
Quy thân, liên nhục (4), tẩm mang đi.
Dao cầu (5), thiếp biết trao ai nhỉ ?
Sinh ký (6), chàng ơi, tử tắc quỵ (7)
(1) Bày đặt kìa ai khéo khéo phòm,
Nứt ra một lỗ hỏm hòm hom.
Người quen cõi Phật chen chân xọc, (2)
Kẻ lạ bầu Tiên (3) mỏi mắt dòm.
Giọt nước hữu tình rơi thánh thót,
Con thuyền vô trạo (4) cúi lom khom.
Lâm tuyền (5) quyến cả phồn hoa (6) lại,
Rõ khéo trời già đến dở dom. (7)
Cảnh làm lẽ (Lấy Chồng Chung)
Kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng,
Chém cha cái kiếp lấy chồng chung!
Năm thì mười họa, nên chăng chớ,
Một tháng đôi lần, có cũng không...
Cố đấm ăn xôi, xôi lại hỏng, (1)
Cầm bằng làm mướn, mướn không công. (2)
Thân này ví biết dường này nhỉ,
Thà trước thôi đành ở vậy xong. (3)
Kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng,
Chém cha cái kiếp lấy chồng chung!
Năm thì mười họa, nên chăng chớ,
Một tháng đôi lần, có cũng không...
Cố đấm ăn xôi, xôi lại hỏng, (1)
Cầm bằng làm mướn, mướn không công. (2)
Thân này ví biết dường này nhỉ,
Thà trước thôi đành ở vậy xong. (3)
Chú thích:
(1) Có bản chép là "hẩm".
(2) Tức kể như đi ở đợ cho người
ta mà không có tiền công.
(3) Tức nói biết thế này thì
không thèm đi lấy chồng nữa.
Bà Lang Khóc ChồngVăng vẳng tai nghe tiếng khóc gì?
Thương chồng nên khóc tỉ tì ti.
Ngọt bùi, thiếp nhớ mùi cam thảo. (1)
Cay đắng, chàng ơi, vị quế chị (2)
Thạch nhũ, trầm bì (3), sao để lại,
Quy thân, liên nhục (4), tẩm mang đi.
Dao cầu (5), thiếp biết trao ai nhỉ ?
Sinh ký (6), chàng ơi, tử tắc quỵ (7)
Chú thích:
(1) Cam thảo là ngon ngọt, nhưng cũng
là tên vị thuốc Bắc, một thứ rễ cây có vị ngọt.
(2) Quế chi là cành quế, cũng tên
một vị thuốc.
(3) (4) Các thứ thạch nhũ, trầm bì, quy thân, liên
nhục cũng đều là tên những vị thuốc.
(5) Dao cầu là thứ dao dùng để
thái thuốc của các thày thuốc Bắc.
(6) Sinh ký là sống gửi, nhưng
cũng là tên một vị thuốc, tức sống gửi thân.
(7) Tử tắc quy, tức chết là về,
nhưng chữ quy cũng còn là tên vị thuốc nữa.
Chùa Hương(1) Bày đặt kìa ai khéo khéo phòm,
Nứt ra một lỗ hỏm hòm hom.
Người quen cõi Phật chen chân xọc, (2)
Kẻ lạ bầu Tiên (3) mỏi mắt dòm.
Giọt nước hữu tình rơi thánh thót,
Con thuyền vô trạo (4) cúi lom khom.
Lâm tuyền (5) quyến cả phồn hoa (6) lại,
Rõ khéo trời già đến dở dom. (7)
Chú
thích:
(1) Tức chùa Hương Tích ở phủ Mỹ Đức, tỉnh Hà Đông, trong
thờ Phật Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát.
(2) Xọc có nghĩa là thọc vào, dấn vào.
(3) Bầu tiên là chỗ động tiên ở, chỗ riêng hẳn một bầu thế
giới.
(4) Vô trạo là không mái chèo.
(5) Lâm tuyền là nơi suối rừng.
(6) Phồn hoa là nơi thị thành, đô hội.
(7) Dở dom là bày vẽ, bày đặt.
Đánh Cờ
Chàng với thiếp đêm khuya trằn trọc,
Đét đồn (1) lên đánh cuộc cờ người.
Hẹn rằng đấu trí (2) mà chơi,
Cấm ngoại thủy (3) không ai được biết.
Nào tướng sĩ dàn ra cho hết,
Để đôi ta quyết liệt một phen.
Quân thiếp trắng, quân chàng đen,
Hai quân ấy chơi nhau đà đã lữa.
Thoạt mới vào, chàng liền nhẩy ngựa, (4)
Thiếp vội vàng vén phứa tịnh (5) lên,
Hai xe hà, chàng gác hai bên,
Thiếp sợ bí, thiếp liền ghểnh sĩ.
Chàng lừa thiếp đương khi bất ý,
Đem tốt đầu dú dí vô cung. (6)
Thiếp đang mắc nước xe lồng,
Nước pháo đã nổ đùng ra chiếu.
Chàng bảo chịu, thiếp rằng chửa chịu,
Thua thì thua quyết níu lấy con. (7)
Khi vui nước nước non non,
Khi buồn lại giở bàn son quân ngà. (8)
(1) Một đèo, một đèo, lại một đèo,
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa son đỏ loét tùm hum nóc,
Hòn đá xanh rì lún phún rêu.
Lắt lẻo cành thông cơn gió thốc, (2)
Đầm đìa lá liễu giọt sương gieo.
Hiền nhân, quân tử ai là chẳng...
Mỏi gối, chồn chân vẫn muốn trèo. (3)
Cả nể cho nên hóa dở dang, (1)
Nỗi niềm có thấy hỡi chăng chàng? (2)
Duyên thiên chưa thấy nhô đầu dọc,
Phận liễu sao đành nẩy nét ngang. (3)
Cái nghĩa trăm năm chàng nhớ chửa? (4)
Mảnh tình một khối thiếp xin mang.
Quản bao miệng thế lời chênh lệch, (5)
Không có nhưng (6) mà có mới ngoan. (7)
Tám cột khen ai khéo khéo trồng,
Người thì lên đánh, kẻ ngồi trông.
Trai đu gối hạc khom khom cật,
Gái uốn cong lưng ngửa ngửa lòng.
Bốn mảnh quần hồng bay phất phới, (1)
Hai hàng chân ngọc duỗi song song.
Chơi xuân đã biết xuân chăng tá ? (2)
Cột nhổ đi rồi, lỗ bỏ không!
Một lỗ (1) sâu sâu mấy cũng vừa,
Duyên em dính dáng tự ngày xưa.
Vành ra ba góc da còn thiếu, (2)
Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa, (3)
Mát mặt anh hùng khi tắt gió,
Che đầu quân tử lúc sa mưa.
Nâng niu ướm hỏi người trong trướng, (4)
Phì phạch trong lòng đã sướng chưa?
Mười bảy hay là mười tám đây? (1)
Cho ta yêu dấu chẳng rời tay.
Mỏng dầy chừng ấy chành ba góc,
Rộng hẹp đường nào cắm một cây (2)
Càng nóng bao nhiêu càng muốn mát, (3)
Yêu đêm chưa phỉ lại yêu ngày.
Hồng hồng má phấn duyên vì cậy, (4)
Chúa dấu vua yêu một cái này.
Ghé mắt trông ngang thấy bảng treo,
Kìa đền Thái Thú (1) đứng cheo leo.
Ví đây đổi phận làm trai được,
Sự nghiệp anh hùng há bấy nhiêu. (2)
(1) Cũng lò cũng bễ, cũng cùng than,
Mở mặt vuông tròn (2) với thế gian:
Kém cạnh cho nên mang tiếng hoẻn,
Trời đất sinh ra đá một chòm
Nứt làm hai mảnh hỏm hòm hom.
Kẽ hầm (2) rêu mốc trơ toen hoẻn,
Luồng gió thông reo vỗ phập phòm.
Giọt nước hữu tình rơi lõm bõm,
Con đường vô ngạn (3) tối om om.
Khen ai đẽo đá, tài xuyên tạc, (4)
Khéo hớ hênh ra lắm kẻ dòm.
Mùa hè hây hẩy gió nồm đông, (1)
Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng . (2)
Lược trúc chải dài trên mái tóc,
Yếm đào trễ xuống dưới nương long. (3)
Đôi gò bồng đảo sương còn ngậm, (4)
Một lạch Đào nguyên nước chửa thông. (5)
Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt,
Đi thì cũng dở, ở không xong.
Đằng quốc tôi nay vốn nhỏ nhen,
Hai bên Tề Sở giữa mà len,
Ngảnh mặt lại Tề e Sở giận,
Quay đầu về Sở sợ Tề ghen. (1)
Ngõ sâu thăm thẳm tới nhà ông,
Giếng ấy thanh tân (1) giếng lạ lùng.
Cầu trắng phau phau đôi ván ghép,
Nước trong leo lẻo một dòng thông!
Cỏ gà lún phún leo quanh mép, (2)
Cá giếc le te lách giữa dòng.
Giếng ấy thanh tân ai đã biết?
Đố ai dám thả nạ rồng rồng. (3)
Chàng Cóc ơi! Chàng cóc ơi!
Thiếp bén duyên chàng có thế thôi
Nòng nọc đứt đuôi từ đây nhé,
Nghìn vàng khôn chuộc dấu bôi vôi!
Quả Mít
Thân em như quả mít trên cây
Da nó xù xì, múi nó dầy.
Quân tử có thương thì đóng cọc,(1)
Xin đừng mân mó, nhựa ra taỵ
Khéo léo đi đâu lũ ngẩn ngơ?
Lại đây cho chị dạy làm thơ.
Ong non ngứa nọc châm hoa rữa,
Dê cỏn buồn sừng húc giậu thưa.
Mắng Học Trò Dốt II
Dắt díu nhau lên đến cửa chiền (1)
Cũng đòi học nói, nói không nên.
Ai về nhắn bảo phường lòi tói,
Muốn sống, đem vôi quét trả đền. (2)
Chàng với thiếp đêm khuya trằn trọc,
Đét đồn (1) lên đánh cuộc cờ người.
Hẹn rằng đấu trí (2) mà chơi,
Cấm ngoại thủy (3) không ai được biết.
Nào tướng sĩ dàn ra cho hết,
Để đôi ta quyết liệt một phen.
Quân thiếp trắng, quân chàng đen,
Hai quân ấy chơi nhau đà đã lữa.
Thoạt mới vào, chàng liền nhẩy ngựa, (4)
Thiếp vội vàng vén phứa tịnh (5) lên,
Hai xe hà, chàng gác hai bên,
Thiếp sợ bí, thiếp liền ghểnh sĩ.
Chàng lừa thiếp đương khi bất ý,
Đem tốt đầu dú dí vô cung. (6)
Thiếp đang mắc nước xe lồng,
Nước pháo đã nổ đùng ra chiếu.
Chàng bảo chịu, thiếp rằng chửa chịu,
Thua thì thua quyết níu lấy con. (7)
Khi vui nước nước non non,
Khi buồn lại giở bàn son quân ngà. (8)
Chú thích:
(1) Đét đồn là tiếng lái của đốt
đèn.
(2) Đấu trí nghĩa là thử tài trí
nhau xem ai giỏi hơn ai.
(3) Ngoại thủy là nước ngoài, tức
người ngoài.
(4) Tức quân mã.
(5) Quân tượng.
(6) Chỗ phạm vi con tướng.
(7) Con đây tức con cờ.
Đèo Ba Dội(1) Một đèo, một đèo, lại một đèo,
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa son đỏ loét tùm hum nóc,
Hòn đá xanh rì lún phún rêu.
Lắt lẻo cành thông cơn gió thốc, (2)
Đầm đìa lá liễu giọt sương gieo.
Hiền nhân, quân tử ai là chẳng...
Mỏi gối, chồn chân vẫn muốn trèo. (3)
Chú thích:
(1) Tức đèo Ngang hay đèo Cả, hay gọi đèo
Hải Vân, một ngọn đèo có tiếng là hiểm trở ở Trung Việt.
(2) Thốc là thổi mạnh vào vật gì
làm tung ngược lại.
(3) Ý nói tất cả mọi người, kể
cả các nhà trí thức, ai cũng vẫn muốn trèo xem cảnh đẹp dù cho mỏi gối, chồn
chân.
Chửa HoangCả nể cho nên hóa dở dang, (1)
Nỗi niềm có thấy hỡi chăng chàng? (2)
Duyên thiên chưa thấy nhô đầu dọc,
Phận liễu sao đành nẩy nét ngang. (3)
Cái nghĩa trăm năm chàng nhớ chửa? (4)
Mảnh tình một khối thiếp xin mang.
Quản bao miệng thế lời chênh lệch, (5)
Không có nhưng (6) mà có mới ngoan. (7)
Chú thích:
(1) Có bản chép "hóa lỡ
làng".
(2) Có bản chép "chàng hỡi
biết chăng chàng".
(3) Hai câu 3 và 4 này thích
nghĩa "chửa hoang" vì chữ "thiên" là trời, chưa có thêm nét
cho nhô đầu lên thì đậu đã thành chữ "phu" là chồng, tức nói chưa
chồng. Còn chữ "liễu" là cây liễu mà có nét ngang là chữ "tử"
là con, tức nói đã có con trong bụng.
(4) Có bản chép "cái lỗi
trăm năm chàng chịu cả".
(5) Lời chênh lệch tức những lời
bàn tán mỉa mai.
(6) Có bản chép "những kẻ
không".
(7) Do câu tục ngữ "Không
chồng mà chửa mới ngoan, có chồng mà chửa thế gian sự thường".
Đánh ĐuTám cột khen ai khéo khéo trồng,
Người thì lên đánh, kẻ ngồi trông.
Trai đu gối hạc khom khom cật,
Gái uốn cong lưng ngửa ngửa lòng.
Bốn mảnh quần hồng bay phất phới, (1)
Hai hàng chân ngọc duỗi song song.
Chơi xuân đã biết xuân chăng tá ? (2)
Cột nhổ đi rồi, lỗ bỏ không!
Chú thích:
(1) Vì mỗi lần đánh đu thường hai
người cùng chung một cái đu, đứng quay mặt vào nhau. (có bản chép "bay
phới phới")
(2) Vì đánh đu là một trò chơi
xưa thường mở vào những ngày hội trong mùa xuân. (có bản chép "chơi xuân
đã biết")
Cái Quạt Giấy IMột lỗ (1) sâu sâu mấy cũng vừa,
Duyên em dính dáng tự ngày xưa.
Vành ra ba góc da còn thiếu, (2)
Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa, (3)
Mát mặt anh hùng khi tắt gió,
Che đầu quân tử lúc sa mưa.
Nâng niu ướm hỏi người trong trướng, (4)
Phì phạch trong lòng đã sướng chưa?
Chú thích:
(1) Tức lỗ dùi để xỏ các nan quạt ở chỗ
cuống tay cầm.
(2) Vì cái quạt mỗi khi mở ra
thành hình tam giác, mà chỉ có nửa trên là giấy.
(3) Khi khép lại những chỗ giấy
ấy thừa ra.
Cái Quạt Giấy IIMười bảy hay là mười tám đây? (1)
Cho ta yêu dấu chẳng rời tay.
Mỏng dầy chừng ấy chành ba góc,
Rộng hẹp đường nào cắm một cây (2)
Càng nóng bao nhiêu càng muốn mát, (3)
Yêu đêm chưa phỉ lại yêu ngày.
Hồng hồng má phấn duyên vì cậy, (4)
Chúa dấu vua yêu một cái này.
Chú thích:
(1) Vì quạt thường có 17 hay 18 nan.
(2) Tức một cây để xỏ nan quạt ở lỗ
dùi.
(3) Có bản chép: "thời càng
mát."
(4) Vì giấy quạt thường phất bằng
nước trái cây, thứ trái giống như trái hồng nhưng nhỏ hơn, nhiều nhựa hơn và
cũng chát hơn nữa. Quạt phất bằng nước ấy nên màu sắc thường có vẻ hồng hồng.
Đền Thái ThúGhé mắt trông ngang thấy bảng treo,
Kìa đền Thái Thú (1) đứng cheo leo.
Ví đây đổi phận làm trai được,
Sự nghiệp anh hùng há bấy nhiêu. (2)
Chú thích:
(1) Sầm Thái Thú tức Sầm Nghi Đống, thái thú
Điềm Châu bên Tàu, đem quân sang đóng ở Đống Đa để đánh Tây Sơn; không ngờ bị
Nguyễn Huệ đánh bại, Sầm tử trận. Người quanh vùng lập miếu thờ, cửa miếu có
tấm bảng đề "Sầm Thái Thú miếu".
(2) Hồ Xuân Hương mỉa mai Thái Thú
là tầm thường, đã thua trận chết mà còn linh thiêng để dọa nạt dân chúng quanh
vùng. Nếu nàng là trai, thì quyết không thua Thái Thú.
Đồng Tiền Hoẻn(1) Cũng lò cũng bễ, cũng cùng than,
Mở mặt vuông tròn (2) với thế gian:
Kém cạnh cho nên mang tiếng hoẻn,
Đủ đồng ắt cũng đóng nên quan. (3)
Chú thích:
(1) Tiền hoẻn là tiền sét hay gỉ.
(2) Vì đồng tiền xưa hình tròn,
lỗ vuông giữa.
(3) Ý nói hoẻn thì hoẻn nhưng đủ
số 60 quan tiền thì cũng là quan tiền.
Hang Cắc Cớ (1)Trời đất sinh ra đá một chòm
Nứt làm hai mảnh hỏm hòm hom.
Kẽ hầm (2) rêu mốc trơ toen hoẻn,
Luồng gió thông reo vỗ phập phòm.
Giọt nước hữu tình rơi lõm bõm,
Con đường vô ngạn (3) tối om om.
Khen ai đẽo đá, tài xuyên tạc, (4)
Khéo hớ hênh ra lắm kẻ dòm.
Chú thích:
(1) Hang này ở Kẽm Trống, thuộc huyện Kim
Bảng, tỉnh Ninh Bình.
(2) Kẽ hầm là kẽ sâu thăm thẳm.
(3) Vô ngạn là không biết đâu bờ bến
cả, tức vô tận, vô cùng.
(4) Xuyên là dùi, khoét; tạc là đào,
xẻ.
Thiếu Nữ Ngủ NgàyMùa hè hây hẩy gió nồm đông, (1)
Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng . (2)
Lược trúc chải dài trên mái tóc,
Yếm đào trễ xuống dưới nương long. (3)
Đôi gò bồng đảo sương còn ngậm, (4)
Một lạch Đào nguyên nước chửa thông. (5)
Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt,
Đi thì cũng dở, ở không xong.
Chú thích:
(1) Tức gió đông nam.
(2) Qúa giấc nồng là ngủ một giấc
say quá.
(3) Nương long là chỗ dưới lồng ngực.
(4) Bồng đảo là non Bồng, nghĩa bóng
chỉ ngực phụ nữ.
Tức Cảnh Tề SởĐằng quốc tôi nay vốn nhỏ nhen,
Hai bên Tề Sở giữa mà len,
Ngảnh mặt lại Tề e Sở giận,
Quay đầu về Sở sợ Tề ghen. (1)
Chú thích:
(1) Nước
Đằng là nước nhỏ ở giữa hai nước Tề và Sở, không biết nên thân Tề hay Sở. Bài
này thích nghĩa ấy, nhưng cũng có người cho đó là bài vịnh cảnh một ông chồng
hai vợ, mà chỉ dùng cách nói bóng bằng điển tích mà thôi.
Giếng NướcNgõ sâu thăm thẳm tới nhà ông,
Giếng ấy thanh tân (1) giếng lạ lùng.
Cầu trắng phau phau đôi ván ghép,
Nước trong leo lẻo một dòng thông!
Cỏ gà lún phún leo quanh mép, (2)
Cá giếc le te lách giữa dòng.
Giếng ấy thanh tân ai đã biết?
Đố ai dám thả nạ rồng rồng. (3)
Chú thích:
(1) Thanh
tân là trong sạch, mới mẻ.
(2) Mép đây nghĩa là bờ giếng.
(3) Nạ rồng rồng: rồng rồng là thứ cá con mới nở thường đi ăn
từng đàn. Nạ là con cá lớn đi theo coi chừng, người ta cho đó là mẹ nó, tức cá
mái, nhưng chính là cá đực, vì loài cá khi con mái đẻ trứng ra, thì con đực đớp
lấy phun ra cho nở rồi đi theo trông coi.
Khóc Tổng CócChàng Cóc ơi! Chàng cóc ơi!
Thiếp bén duyên chàng có thế thôi
Nòng nọc đứt đuôi từ đây nhé,
Nghìn vàng khôn chuộc dấu bôi vôi!
Quả Mít
Thân em như quả mít trên cây
Da nó xù xì, múi nó dầy.
Quân tử có thương thì đóng cọc,(1)
Xin đừng mân mó, nhựa ra taỵ
Chú thích:
(1) Khi
quả mít gần chín, muốn ăn mau, người ta thường hạ xuống lấy cọc tre hoặc gỗ
đóng vào cuống, đem phơi nắng cho chảy hết nhựa đị Cũng có bản chép "Quân
tử có yêu thì đóng nõ".
Mắng Học Trò Dốt IKhéo léo đi đâu lũ ngẩn ngơ?
Lại đây cho chị dạy làm thơ.
Ong non ngứa nọc châm hoa rữa,
Dê cỏn buồn sừng húc giậu thưa.
Mắng Học Trò Dốt II
Dắt díu nhau lên đến cửa chiền (1)
Cũng đòi học nói, nói không nên.
Ai về nhắn bảo phường lòi tói,
Muốn sống, đem vôi quét trả đền. (2)
Chú thích:
(1) Cửa chiền tức cửa chùa.
(2) Ý nói làm dơ bẩn của chùa.
Bẽn Lẽn
Trăng nằm sóng soãi trên cành liễu
Đợi gió đông về để lả lơi
Hoa lá ngây tình không muốn động
Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi .
Trong khóm vi vu rào rạt mãi
Tiếng lòng ai nói? Sao im đi?
Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm
Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe .
Vô tình để gió hôn lên má
Bẽn lẽn làm sao, lúc nửa đêm
Em sợ lang quân em biết được
Nghi ngờ tới cái tiết trinh em.
Gái Quê
Xuân trẻ, xuân non, xuân lịch sư.
Tôi đều nhận thấy trên môi em
Làn môi mong mỏng tươi như máu
Đã khiến môi tôi mấp máy thèm.
Từ lúc bóng em bỏ trái đào
Tới chừng cặp má đỏ au au
Tôi đều nhận thấy trong con mắt
Một vẻ ngây thơ và ước ao
Lớn lên, em đã biết làm duyên
Mỗi lúc gặp tôi che nón nghiêng
Nghe nói ba em chưa chịu nhận
Cau trầu của khách láng giềng bên.
Mùa Xuân Chín
Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lý -- Bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời .
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
-- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi .
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây .
Thầm thì với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây .
Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
-- "Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?"
Đây Thôn Vĩ Giạ
Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay ...
Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay?
Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra ...
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?
Ave Maria
Như song lộc triều nguyên ơn phước cả,
Dâng cao dâng thần nhạc sáng hơn trăng.
Thơm tho bay cho đến cõi Thiên Đàng
Huyền diệu biến thành muôn kinh trọng thể.
Và Tổng lãnh Thiên thần quỳ lạy Mẹ
Tung hô câu đường hạ ngớp châu sa .
Hương xông lên lời ca ngợi sum hòa:
Trí miêu duệ của muôn vì rất thánh.
Maria! Linh hồn tôi ớn lạnh!
Run như run thần tử thấy long nhan.
Run như run hơi thở chạm tơ vàng...
Nhưng lòng vẫn thấm nhuần ơn trìu mến.
Lạy Bà là Đấng tinh truyền thanh vẹn
Giàu nhân đức, giàu muôn hộc từ bi,
Cho tôi dâng lời cảm tạ phò nguy
Cơn lâm lụy vừa trải qua dưới thế.
Tôi cảm động rưng rưng hai hàng lệ:
Giòng thao thao bất tuyệt của nguồn thơ.
Bút tôi reo như châu ngọc đền vua;
Trí tôi hớp bao nhiêu là khí vị ...
Và trong miệng ngậm câu ca huyền bí,
Và trong tay nắm một nạm hào quang...
Tôi no rồi ơn võ lộ hòa chan
Tấu lạy Bà, Bà rất nhiều phép lạ,
Ngọc như ý vô tri còn biết cả
Huống chi tôi là Thánh thể kết tinh.
Tôi ưa nhìn Bắc Đẩu rạng bình minh,
Chiếu cùng hết khắp ba ngàn thế giới ...
Sáng nhiều quá cho thanh âm vời vợi,
Thơm dường bao cho miệng lưỡi khong khen.
Hỡi Sứ Thần Thiên Chúa Gabriel,
Khi người xuống truyền tin cho Thánh Nữ,
Người có nghe xôn xao muôn tinh tú?
Người có nghe náo động cả muôn trời?
Người có nghe thơ mầu nhiệm ra đời
Để ca tụng, -- bằng hoa hương sáng láng
Bằng tràng hạt, bằng sao Mai chiếu rạng
Một đêm xuân là rất đỗi anh linh ?
Đây rồi! Đây rồi! Chuỗi ngọc vàng kinh.
Thơ cầu nguyện là thơ quân tử ý,
Trượng phu lời và tông đồ triết lý
Là Nguồn Trăng yêu mến Nữ Đồng Trinh,
Là Nguồn Đau chầu lụy Nữ Đồng Trinh...
Cho tôi thắp hai hàng cây bạch lạp,
Khói nghiêm trang sẽ dâng lên tràn ngập
Cả Hàn Giang, cả màu sắc thiên không
Lút trí khôn, và ám ảnh hương lòng
Cho sốt sắng, cho đê mê nguyện ước...
Tấu lạy Bà, lạy Bà đầy ơn phước,
Cho tình tôi nguyên vẹn tợ trăng rằm,
Thơ trong trắng như một khối băng tâm
Luôn luôn reo trong hồn, trong mạch máu;
Cho vỡ lở cả muôn ngàn tinh đẩu,
Cho đê mê âm nhạc và thanh hương,
Chim hay tên ngọc, đá biết tuổi vàng,
Lòng vua chúa cũng như lòng lê thứ.
Sẽ ngây ngất bởi chưng thơ đầy ứ
Nguồn thiêng liêng yêu chuộng MẸ SẦU BI .
Phượng Trì! Phượng Trì! Phượng Trì! Phượng Trì!
Thơ tôi bay suốt một đời chưa thấu,
Hồn tôi bay đến bao giờ mới đậu
Trên triều thiên ngời chói vạn hào quang?
Đà Lạt Trăng Mờ
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu:
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ!
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt
Như đón từ xa một ý thơ .
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều
Để nghe dưới đáy nước hồ reo
Để nghe tơ liễu rung trong gió
Và để xem trời giải nghĩa yêu ...
Hàng thông lấp loáng đứng trong im
Cành lá in như đã lặng chìm
Hư thực làm sao phân biệt được!
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng
Không một tiếng gì nghe động chạm
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng ...
Huyền Ảo
Trăng nằm sóng soãi trên cành liễu
Đợi gió đông về để lả lơi
Hoa lá ngây tình không muốn động
Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi .
Trong khóm vi vu rào rạt mãi
Tiếng lòng ai nói? Sao im đi?
Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm
Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe .
Vô tình để gió hôn lên má
Bẽn lẽn làm sao, lúc nửa đêm
Em sợ lang quân em biết được
Nghi ngờ tới cái tiết trinh em.
Gái Quê
Xuân trẻ, xuân non, xuân lịch sư.
Tôi đều nhận thấy trên môi em
Làn môi mong mỏng tươi như máu
Đã khiến môi tôi mấp máy thèm.
Từ lúc bóng em bỏ trái đào
Tới chừng cặp má đỏ au au
Tôi đều nhận thấy trong con mắt
Một vẻ ngây thơ và ước ao
Lớn lên, em đã biết làm duyên
Mỗi lúc gặp tôi che nón nghiêng
Nghe nói ba em chưa chịu nhận
Cau trầu của khách láng giềng bên.
Mùa Xuân Chín
Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lý -- Bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời .
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
-- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi .
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây .
Thầm thì với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây .
Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
-- "Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?"
Đây Thôn Vĩ Giạ
Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay ...
Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay?
Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra ...
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?
Ave Maria
Như song lộc triều nguyên ơn phước cả,
Dâng cao dâng thần nhạc sáng hơn trăng.
Thơm tho bay cho đến cõi Thiên Đàng
Huyền diệu biến thành muôn kinh trọng thể.
Và Tổng lãnh Thiên thần quỳ lạy Mẹ
Tung hô câu đường hạ ngớp châu sa .
Hương xông lên lời ca ngợi sum hòa:
Trí miêu duệ của muôn vì rất thánh.
Maria! Linh hồn tôi ớn lạnh!
Run như run thần tử thấy long nhan.
Run như run hơi thở chạm tơ vàng...
Nhưng lòng vẫn thấm nhuần ơn trìu mến.
Lạy Bà là Đấng tinh truyền thanh vẹn
Giàu nhân đức, giàu muôn hộc từ bi,
Cho tôi dâng lời cảm tạ phò nguy
Cơn lâm lụy vừa trải qua dưới thế.
Tôi cảm động rưng rưng hai hàng lệ:
Giòng thao thao bất tuyệt của nguồn thơ.
Bút tôi reo như châu ngọc đền vua;
Trí tôi hớp bao nhiêu là khí vị ...
Và trong miệng ngậm câu ca huyền bí,
Và trong tay nắm một nạm hào quang...
Tôi no rồi ơn võ lộ hòa chan
Tấu lạy Bà, Bà rất nhiều phép lạ,
Ngọc như ý vô tri còn biết cả
Huống chi tôi là Thánh thể kết tinh.
Tôi ưa nhìn Bắc Đẩu rạng bình minh,
Chiếu cùng hết khắp ba ngàn thế giới ...
Sáng nhiều quá cho thanh âm vời vợi,
Thơm dường bao cho miệng lưỡi khong khen.
Hỡi Sứ Thần Thiên Chúa Gabriel,
Khi người xuống truyền tin cho Thánh Nữ,
Người có nghe xôn xao muôn tinh tú?
Người có nghe náo động cả muôn trời?
Người có nghe thơ mầu nhiệm ra đời
Để ca tụng, -- bằng hoa hương sáng láng
Bằng tràng hạt, bằng sao Mai chiếu rạng
Một đêm xuân là rất đỗi anh linh ?
Đây rồi! Đây rồi! Chuỗi ngọc vàng kinh.
Thơ cầu nguyện là thơ quân tử ý,
Trượng phu lời và tông đồ triết lý
Là Nguồn Trăng yêu mến Nữ Đồng Trinh,
Là Nguồn Đau chầu lụy Nữ Đồng Trinh...
Cho tôi thắp hai hàng cây bạch lạp,
Khói nghiêm trang sẽ dâng lên tràn ngập
Cả Hàn Giang, cả màu sắc thiên không
Lút trí khôn, và ám ảnh hương lòng
Cho sốt sắng, cho đê mê nguyện ước...
Tấu lạy Bà, lạy Bà đầy ơn phước,
Cho tình tôi nguyên vẹn tợ trăng rằm,
Thơ trong trắng như một khối băng tâm
Luôn luôn reo trong hồn, trong mạch máu;
Cho vỡ lở cả muôn ngàn tinh đẩu,
Cho đê mê âm nhạc và thanh hương,
Chim hay tên ngọc, đá biết tuổi vàng,
Lòng vua chúa cũng như lòng lê thứ.
Sẽ ngây ngất bởi chưng thơ đầy ứ
Nguồn thiêng liêng yêu chuộng MẸ SẦU BI .
Phượng Trì! Phượng Trì! Phượng Trì! Phượng Trì!
Thơ tôi bay suốt một đời chưa thấu,
Hồn tôi bay đến bao giờ mới đậu
Trên triều thiên ngời chói vạn hào quang?
Đà Lạt Trăng Mờ
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu:
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ!
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt
Như đón từ xa một ý thơ .
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều
Để nghe dưới đáy nước hồ reo
Để nghe tơ liễu rung trong gió
Và để xem trời giải nghĩa yêu ...
Hàng thông lấp loáng đứng trong im
Cành lá in như đã lặng chìm
Hư thực làm sao phân biệt được!
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng
Không một tiếng gì nghe động chạm
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng ...
Huyền Ảo
Mới
lớn lên trăng đã thẹn thò
Thơm
như tình ái của ni cô
Gió
say lướt mướt trong màu sáng
Hoa
với tôi đều cảm động sơ
Đang
khi màu nhiệm phủ ban đêm
Có
thứ gì rơi giữa khoảng im
--
Rơi từ thượng từng không khí xuống --
Tiếng
vang nhè nhẹ dội vào tim
Tôi
với hồn hoa vẫn nín thinh
Ngấm
ngầm trao đổi những ân tình
Để
thêm ấm áp nguồn tơ tưởng
Để
bóng trời khuya bớt giật mình
Từ
đầu canh một đến canh tư
Tôi
thấy trăng mơ biến hóa như
Hương
khói ở đâu ngoài xứ mộng
Cứ
là mỗi phút mỗi nên thơ
Ánh
trăng mỏng quá không che nổi
Những
vẻ xanh xao của mặt hồ
Những
nét buồn buồn tơ liễu rũ
Những
lời năn nỉ của hư vô
Không
gian dầy đặc toàn trăng cả
Tôi
cũng trăng mà nàng cũng trăng.
Mỗi
ảnh mỗi hình thêm phiếu diễu
Nàng
xa tôi quá! nói nghe chăng?
Anh Điên
Anh Điên
Anh nằm ngoài sự thực
Em ngồi trong chiêm bao
Cách nhau xa biết mấy
Nhớ thương quá thì sao?
Em ngồi trong chiêm bao
Cách nhau xa biết mấy
Nhớ thương quá thì sao?
Anh nuốt phứt hàng chữ
Anh cắn vỡ lời thơ
Anh cắn cắn cắn cắn
Hơi thở đứt làm tư!
Anh cắn vỡ lời thơ
Anh cắn cắn cắn cắn
Hơi thở đứt làm tư!
Thắm Thiết
Cười cho lắm cho dầm dề nước mắt
Chết ruột gan mà ngoài mặt như không.
Anh nhìn Mai chua xót cả tấm lòng
Không biết nói làm sao cho da diết!
Trắng như tinh và rất nên thanh bạch
Cốt cách đều rất mực đồng trinh
Mai của anh, chiều phong vận xinh xinh.
Say một nửa và thơm một nửa.
Bay chới với điệu quỳnh dao hương múa
Mê cầm trăng trong một tối xa hoa.
Nâng âm thanh trên những ngón tay ngà
Giây phút ấy rượu say, trời lảo đảo.
Thêm nóng mặt, ân tình thôi gượng gạo
Sững lòng đi trong một tối tân hôn.
Đây Mai Đình, tiên nữ ở Vu Sơn
Đem mộng xuống gieo vào muôn sóng mắt,
Nàng! Ôm nàng! Hai tay ta ghì chặt
Cả bài thơ êm mát lạ lùng thay!
Ta là người uống muôn hận sầu cay
Nàng là mật của muôn tuần trăng mật.
Ôi khoái trá thấm dần vô thể chất
Hồn trong sương, ảnh hưởng đến mê tơi!
Quý như vàng, trọng như ngọc trên đời
Mai! Mai! Mai! Là Nguyệt Nga tái thế.
Tình rất nặng và nghĩa đầy lượng bể,
Tôi ôm nàng, muốn cắn chết nàng đi!
Bao não nùng sầu hận trong mê ly
Anh thấy rõ rằng anh đang trơ trọi.
Em xa quá, biết làm sao nhắn với?
Anh đưa lòng cho tới huyệt lòng em!
Mai! Ôi Mai, là em vẫn còn nguyên,
Hay đã chết như tình anh đã chết?
Trăng Vàng Trăng Ngọc
Cười cho lắm cho dầm dề nước mắt
Chết ruột gan mà ngoài mặt như không.
Anh nhìn Mai chua xót cả tấm lòng
Không biết nói làm sao cho da diết!
Trắng như tinh và rất nên thanh bạch
Cốt cách đều rất mực đồng trinh
Mai của anh, chiều phong vận xinh xinh.
Say một nửa và thơm một nửa.
Bay chới với điệu quỳnh dao hương múa
Mê cầm trăng trong một tối xa hoa.
Nâng âm thanh trên những ngón tay ngà
Giây phút ấy rượu say, trời lảo đảo.
Thêm nóng mặt, ân tình thôi gượng gạo
Sững lòng đi trong một tối tân hôn.
Đây Mai Đình, tiên nữ ở Vu Sơn
Đem mộng xuống gieo vào muôn sóng mắt,
Nàng! Ôm nàng! Hai tay ta ghì chặt
Cả bài thơ êm mát lạ lùng thay!
Ta là người uống muôn hận sầu cay
Nàng là mật của muôn tuần trăng mật.
Ôi khoái trá thấm dần vô thể chất
Hồn trong sương, ảnh hưởng đến mê tơi!
Quý như vàng, trọng như ngọc trên đời
Mai! Mai! Mai! Là Nguyệt Nga tái thế.
Tình rất nặng và nghĩa đầy lượng bể,
Tôi ôm nàng, muốn cắn chết nàng đi!
Bao não nùng sầu hận trong mê ly
Anh thấy rõ rằng anh đang trơ trọi.
Em xa quá, biết làm sao nhắn với?
Anh đưa lòng cho tới huyệt lòng em!
Mai! Ôi Mai, là em vẫn còn nguyên,
Hay đã chết như tình anh đã chết?
Trăng Vàng Trăng Ngọc
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò...
Bao giờ đậu trạng vinh qui đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ.
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò...
Bao giờ đậu trạng vinh qui đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ.
Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hòn Trăng.
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng
Tôi nói thiệt, là anh dại quá:
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng
Tôi nói thiệt, là anh dại quá:
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi-
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là trăng của Rạng Ngời.
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi-
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là trăng của Rạng Ngời.
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Sầu Vạn Cổ
Lòng ta sầu thảm hơn mùa lạnh,
Hơn hết u buồn của nước mây,
Của những tình duyên thương lỡ dở,
Của lời rên siết gió heo may.
Hơn hết u buồn của nước mây,
Của những tình duyên thương lỡ dở,
Của lời rên siết gió heo may.
Cho ta nhận lấy không đền đáp,
Ơn trọng thiêng liêng xuống bởi trời,
Bằng tiếng kêu gào say chếnh choáng,
Bằng tim, bằng phổi nóng như sôi.
Ơn trọng thiêng liêng xuống bởi trời,
Bằng tiếng kêu gào say chếnh choáng,
Bằng tim, bằng phổi nóng như sôi.
Và sóng buồn dâng ngập cả hồn,
Lan tràn đến bến mộng tân hôn.
Khóe cười nức nở nơi đầu miệng,
Là nghĩa, trời ơi, nghĩa héo hon.
Thời Gian
Lan tràn đến bến mộng tân hôn.
Khóe cười nức nở nơi đầu miệng,
Là nghĩa, trời ơi, nghĩa héo hon.
Thời Gian
Còn đâu tráng lệ những trời xanh
Mùi vị thơm tho một ái tình
Đố kiếm cho ra trong lớp bụi
Ít nhiều hơi hám của kiên trinh.
Mùi vị thơm tho một ái tình
Đố kiếm cho ra trong lớp bụi
Ít nhiều hơi hám của kiên trinh.
Đừng tưởng ngàn xưa còn phảng phất
Nơi làn gió nhẹ lúc ban đêm
Hồn xưa từ ấy không về nữa
Ở cõi hư vô dấu đã chìm.
Nơi làn gió nhẹ lúc ban đêm
Hồn xưa từ ấy không về nữa
Ở cõi hư vô dấu đã chìm.
Chỉ có trăng sao là bất diệt
Cái gì khác nữa thảy đi qua
Tây Thi nàng hỡi bao nhiêu tuổi
Vẻ đẹp mê tơi vẫn nõn nà.
Cái gì khác nữa thảy đi qua
Tây Thi nàng hỡi bao nhiêu tuổi
Vẻ đẹp mê tơi vẫn nõn nà.
Tôi lạy muôn vì tinh tú nhé
Xin đừng luân chuyển để thời gian
Chậm đi cho kẻ tôi yêu dấu
Vẫn giữ màu tươi một mỹ nhân.
Mùa Xuân Chín
Xin đừng luân chuyển để thời gian
Chậm đi cho kẻ tôi yêu dấu
Vẫn giữ màu tươi một mỹ nhân.
Mùa Xuân Chín
Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý: Bóng xuân sang.
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý: Bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.
Bao cô thôn nữ hát trên đồi.
- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi.
Bao cô thôn nữ hát trên đồi.
- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi.
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thỉ với ai ngồi dưới trúc
Nghe ra ý vị và thơ ngây.
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thỉ với ai ngồi dưới trúc
Nghe ra ý vị và thơ ngây.
Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
"Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?... "
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
"Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?... "
Một Nửa Trăng
Hôm nay có một nửa trăng thôi,
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi!
Ta nhớ mình xa thương đứt ruột!
Gió làm nên tội buổi chia phôi!
Uống Trăng
Bóng hằng trong chén ngả nghiêng,
Lả lơi tắm mát làm duyên gợi tình
Gió lùa mặt nước rung rinh,
Lòng ta khát tiếng chung tình từ lâu
Uống đi cho đỡ khô hầu
Uống đi cho bớt cái sầu miên man.
Có ai nuốt ánh trăng vàng ?
Có ai nuốt cả bóng nàng tiên nga?
Hôm nay có một nửa trăng thôi,
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi!
Ta nhớ mình xa thương đứt ruột!
Gió làm nên tội buổi chia phôi!
Uống Trăng
Bóng hằng trong chén ngả nghiêng,
Lả lơi tắm mát làm duyên gợi tình
Gió lùa mặt nước rung rinh,
Lòng ta khát tiếng chung tình từ lâu
Uống đi cho đỡ khô hầu
Uống đi cho bớt cái sầu miên man.
Có ai nuốt ánh trăng vàng ?
Có ai nuốt cả bóng nàng tiên nga?
Trút Linh Hồn
Máu đã khô rồi, thơ cũng khô
Tình ta chết yểu tự bao giờ
Từ nay trong gió - trong mây gió
Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ
Tình ta chết yểu tự bao giờ
Từ nay trong gió - trong mây gió
Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ
Ta còn trìu mến biết bao người
Vẻ đẹp xa hoa của một thời
Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng
Ôi! giờ hấp hối sắp chia phôi.
Vẻ đẹp xa hoa của một thời
Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng
Ôi! giờ hấp hối sắp chia phôi.
Ta trút linh hồn giữa lúc đây
Gió sầu vô hạn nuôi trong cây
- Còn em sao chẳng hay gì cả ?
Xin để tang anh đến vạn ngày.
Thầm Lặng
(Hàn Mặc Tử viết trong lúc ghen và giận Mai Đình)
Gió sầu vô hạn nuôi trong cây
- Còn em sao chẳng hay gì cả ?
Xin để tang anh đến vạn ngày.
Thầm Lặng
(Hàn Mặc Tử viết trong lúc ghen và giận Mai Đình)
Mai tiên nữ! Đọc hồn ta cho rõ:
Đau không rên, chết cũng mặc mình thôi.
Mối tình si đã lỡ vỡ tan rồi
Ta chỉ biết lặng nhìn thiên hạ khóc.
Đau không rên, chết cũng mặc mình thôi.
Mối tình si đã lỡ vỡ tan rồi
Ta chỉ biết lặng nhìn thiên hạ khóc.
Được diễm phúc yên vui nơi điện ngọc
Tiên nữ đừng sa xuống chốn trần gian
Tìm hồn ta quằn quại giữa lầm than
Để trở lại những ngày đầy huyết lệ!
Tiên nữ đừng sa xuống chốn trần gian
Tìm hồn ta quằn quại giữa lầm than
Để trở lại những ngày đầy huyết lệ!
Hồn Lìa Khỏi Xác
Há miệng ra cho hồn văng lên muôn trượng,
Chơi vơi trong khí hậu chín từng mây.
Ánh sáng lạ sẽ tan vào hư lãng,
Trời linh thiêng; cao cả gợi nồng say...
Chơi vơi trong khí hậu chín từng mây.
Ánh sáng lạ sẽ tan vào hư lãng,
Trời linh thiêng; cao cả gợi nồng say...
Vì không giới, nơi trầm hương vắng lặng,
Nên hồn bay vùn vụn tới trăng sao,
Sóng gió nổi rùng rùng như địa chấn,
Và muôn vàn thần phách ngả lao đao.
Nên hồn bay vùn vụn tới trăng sao,
Sóng gió nổi rùng rùng như địa chấn,
Và muôn vàn thần phách ngả lao đao.
Cả hơi hám muôn xưa theo ám ảnh,
Hồn trơ vơ không biết lạc về đâu ?
Và vướng phải muôn vàn tinh khí lạnh,
Hồn mê man bất tỉnh một hồi lâu.
Hồn trơ vơ không biết lạc về đâu ?
Và vướng phải muôn vàn tinh khí lạnh,
Hồn mê man bất tỉnh một hồi lâu.
Rồi sảng sốt bay tìm muôn tử khí,
Mà muôn sao xa cách cõi hoang sơ.
Hồn cảm thấy bùi ngùi như rớm lệ,
Thôi hồn ơi, phiêu lạc đến bao giờ!
Mà muôn sao xa cách cõi hoang sơ.
Hồn cảm thấy bùi ngùi như rớm lệ,
Thôi hồn ơi, phiêu lạc đến bao giờ!
Hồn hãy thoát ly ra ngoài tâm tưởng
Là hồn đừng nghĩ ngợi đến hồn trong,
Cứ để mặc hồn ngoài bay lưởng vưởng
Ngao du cùng khắp cõi trí mênh mông.
Là hồn đừng nghĩ ngợi đến hồn trong,
Cứ để mặc hồn ngoài bay lưởng vưởng
Ngao du cùng khắp cõi trí mênh mông.
Xác ta sẽ hút bao nguồn trăng loạn,
Ngấm vào trong cơ thể những hoa hương,
Và sẽ thở ra toàn hơi thở sáng,
Để trên cao, hồn khỏi lộn màu sương.
Ngấm vào trong cơ thể những hoa hương,
Và sẽ thở ra toàn hơi thở sáng,
Để trên cao, hồn khỏi lộn màu sương.
Rồi hồn ngắm tử thi hồn tan rã,
Bốc thành âm khí loãng nguyệt cầu xa.
Hồn mất xác, hồn sẽ cười nghiêng ngả,
Và kêu rêu thảm thiết khắp bao la...
Bốc thành âm khí loãng nguyệt cầu xa.
Hồn mất xác, hồn sẽ cười nghiêng ngả,
Và kêu rêu thảm thiết khắp bao la...
Ôi hồn thiêng liêng không hề chết đặng,
Làm sao hồn chẳng hiểu nghĩa vô biên.
Ngày tận thế là ngày tán loạn,
Xác của hồn, hồn của xác y nguyên.
Làm sao hồn chẳng hiểu nghĩa vô biên.
Ngày tận thế là ngày tán loạn,
Xác của hồn, hồn của xác y nguyên.
Đêm nay ta khạc hồn ra khỏi miệng,
Để cho hồn đỡ bớt nỗi bi thương
Nhưng khốn nỗi xác ta đành câm tiếng,
Hồi đi rồ, không nhập xác thê lương.
Hồn là ai
Để cho hồn đỡ bớt nỗi bi thương
Nhưng khốn nỗi xác ta đành câm tiếng,
Hồi đi rồ, không nhập xác thê lương.
Hồn là ai
Hồn là ai là ai? tôi không biết
Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi
Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười
Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng
Tôi chết giả và no nê vô vạn
Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng
Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng
Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến
Thịt da tôi sượng sần và tê điếng
Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên
Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng êm
Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực
Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức
Rồi bay lên cho tới một hành tinh
Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn hình
Để gào thét một hơi cho rởn ốc
Cả thiên đường trần gian và địa ngục
Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi
Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười
Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng
Tôi chết giả và no nê vô vạn
Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng
Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng
Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến
Thịt da tôi sượng sần và tê điếng
Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên
Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng êm
Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực
Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức
Rồi bay lên cho tới một hành tinh
Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn hình
Để gào thét một hơi cho rởn ốc
Cả thiên đường trần gian và địa ngục
Hồn là ai? là ai! tôi không hay
Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay
Hồn mệt lả mà tôi thì chết giấc.
Theo http://www.chanphuocliem.com/
Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay
Hồn mệt lả mà tôi thì chết giấc.
Theo http://www.chanphuocliem.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét