Mỗi ngày được nhìn thấy cuộc đời
Lại một ngày. Từ rạng sáng, tiếng kinh cầu từ chùa vọng sang.
Nhịp nhàng. Du dương. Trầm buồn. Ngày mới. Mới của một giây phút mở mắt ngồi
vào bàn làm việc. Mới của cảm hứng khỏe khoắn. Thèm viết. Từng giọt cà phê chậm
rãi nhỏ xuống ly. Từng giọt. Từng giọt hiền lành. Không âm mưu tạo nên những cảm
xúc ảo tưởng điên cuồng như rượu. Tự nhiên, lại nhớ đến vài người bạn. Đã khuất.
Nói như Đoàn Tuấn, “Những người không gặp nữa”. Có lẽ do âm điệu nhịp
nhàng, lê thê của tiếng kinh cầu chăng?
Chợt nhiên nhớ đến Võ Phi Hùng, nhà văn của bụi đời vỉa hè.
Nhớ đến Đơn Phương, thi sĩ của trại phong Bến Sắn. Nghĩ đến một người, luôn nhớ
đến nụ cười của họ. Hầu như những ai hiền hậu, lương thiện đều có nụ cười giống
nhau. Tự tin và sảng khoái.
Những năm tháng cuối đời, sáng nào Võ Phi Hùng cũng ngồi viết
tại quán cà phê vỉa hè gần đường rầy xe lửa. Gần trước hẻm nhà y. Bất chấp âm
thanh đường phố, tiếng rao mời vé số, tiếng chửi rủa tục tằn… anh vẫn cắm cúi
viết. Những lúc ấy, anh như cậu học trò chăm chỉ, viết bằng bút bi nắn nót từng
dòng trên giấy A4. Viết xong, anh đọc lại và sửa trực tiếp lên đó; ưng ý rồi
anh mới chép sang một trang giấy khác, xem như hoàn chỉnh.
Có lần anh bảo: “Tôi có thói quen ngồi viết tại những quán
cóc vỉa hè. Tôi chỉ có thể viết được khi nhìn người đi qua đi lại, nghe tiếng
xe cộ ồn ào, tiếng rao hàng, hít thở và đắm mình vào nhịp sống của nhân gian… Nếu
đóng cửa ở nhà, ngồi vào bàn viết nghiêm chỉnh, nhìn vào bức tường lạnh ngắt
trước mặt thì tôi chỉ có nước đi ngủ chứ không cách nào viết được. Tôi chỉ viết
tay chứ không thể viết bằng máy vi tính; những con chữ gõ từ máy tính sao mà vô
hồn, không cá tính, không cảm xúc, làm tôi mất hứng…”.
Mỗi người có một cách viết. Chẳng ai giống ai. Nhìn thi sĩ
Đơn Phương viết mới khó khăn làm sao. Những ngón tay của anh đã rụng gần hết. Mỗi
lần sáng tác thơ, anh phải dùng răng siết sợi dây để cột chặt cây bút bi vào
bàn tay co quặp. Và viết. Thơ anh mang âm điệu, ngôn từ của Hàn Mặc Tử. Anh đã
viết tiếp kịch bản Quần tiên hộicủa Hàn Mặc Tử. Làm nhiều thơ. Thơ hay và
nhiều tâm sự bi thiết của một kiếp đời đã gánh quá nhiều tai ương.
Số phận của họ lạ lùng. Cả hai lọt lòng mẹ đã là đứa trẻ mồ
côi trong cô nhi viện. Sống cù bơ cù bất ngoài vỉa hè. Kiếm sống lương thiện và
đã làm được bao điều có ích cho cộng đồng. Chỉ cần nghĩ thế, đã là quý. Đã có
thể chơi với nhau được rồi.
Những ngày cuối đời, Võ Phi Hùng tâm sự chua chát: “Tôi đã
không ngừng tìm mẹ từ thuở còn ấu thơ cho đến lúc tóc trên đầu đã bạc, nhưng vô
vọng! Năm nay tôi đã 62 tuổi. Cách đây hơn một năm, tôi đã ngưng việc tìm kiếm
mẹ, vì thấy không còn hy vọng, vì nghĩ có lẽ mẹ tôi không còn sống trên cõi đời
này. Thôi thì đành tự an ủi mình: cuộc đời có những bí mật không thể giải được
và ta đành phải chấp nhận. Có những điều ngang trái mà mình phải chấp nhận, dù
đã cố gắng hết sức”.
Mỗi con người đã là một số phận. Nó đã được lập trình rồi
chăng? Nghĩ thế, vậy hóa ra, với cái tử vi ấy, cung mạng ấy thì người ấy phải
như thế ấy? Nghe vô lý quá chăng? Có tin được không?
Khi nhạc sĩ Trịnh Công Sơn viết: “Con tinh yêu
thương chưa từng hội ngộ”, hầu hết các ca sĩ đều hát “con tim”. Hát
như thế là không hiểu gì về “lời ăn tiếng nói” đặc trưng của người Huế. Khi họ
gọi cô gái ấy là “con tinh” hoặc “con yêu”, tức mang ý nghĩa chỉ
một người nữ lém lỉnh, ranh mãnh, nghịch ngợm như loài “ma quái yêu tinh” nhưng
cũng vừa thuần hậu, e ấp, mặn mà… Nhà văn Trần Kiêm Đoàn có tác phẩm Con
yêu bánh nậm là cũng nằm trong ý nghĩa đó. “Gọi buốt trăm
trăm”, có người lại hát“Gọisuốt trăm năm”, không cần phân tích dài
dòng, đã thấy sự tầm thường của từ “suốt”, nó hoàn toàn không gợi lại sự lẻ
loi, đớn đau cô độc của một tâm hồn “nhất phiến tài tình thiên cổ lụy”.
Chữ trong thơ. Chữ trong nhạc. Cả thảy đều phải chắt lọc. Tìm
lấy từ đắt giá nhất. Thơ, đọc thoáng qua, không kịp cảm nhận. Đã khép bài thơ lại.
Đã quên. Nhạc lại khác. Nghe đi nghe lại nhiều lần. Có quên, nghe lại nhiều lần
sẽ nhớ. Dần dần sẽ phát hiện ra cái hay của chữ đó. “Đất mẹ đầy cỏ úa”,
nhạc Nguyễn Hiền phổ thơ Kim Tuấn. Nghe kỹ, đọc kỹ sẽ thấy nó tầm thường. Ông bạn
hiền hậu Kim Tuấn viết thế này: “Đất mẹ gầy cỏ lúa”. Nghe rờn rợn một
nỗi niềm nhớ về quê mẹ. Ngay cả cỏ lúa cũng gầy guộc. Có thế, mới có thể hình
dung ra hết cái sự nghèo nàn ở quê mẹ, mới thấy hiện ra không khí chiến tranh
bi thảm của một thời…
Y từng nghe đi nghe lại Vũng lầy của chúng ta của
nhạc sĩ Lê Uyên Phương, bởi thích câu: “Cho nhau chất ngất thơ
ngây”. Nghe nhiều lần nên ngày nọ phát hiện ra sao câu ấy tầm thường đến vậy?
Bèn tra lại ở tuyển tập nhạc Khi loài thú xa nhau, nguyên văn:“Cho nhau chắt
hết thơ ngây”. “Chắt”, gợi lên sự trao thân trọn vẹn. Tràn trề cảm
hứng. Cho nhau một lần. Và cho tất cả. Dâng hiến tột cùng.
Những cái sai sót linh tinh này, còn nhiều. Mà thôi, cũng chẳng
sao, cứ viết thế, người này cứ hiểu thế, người khác cứ hiểu thế. Cũng chẳng
sao. Trên hành trình mưu sinh vẫn còn nhiều chuyện đáng quan tâm hơn. Nghĩ thế
để thấy mỗi một ngày được nhìn thấy cuộc đời này, đã là một hạnh phúc, một may
mắn. Sống nhẹ nhàng, buông xuôi, bằng lòng và tận hưởng lấy giây phút của hiện
tại.
Vậy là đủ. Phải không?.
Lê Minh Quốc
Nguồn: thanhnien
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét