Năm giờ chiều rừng còn sáng
Đó là giây phút cây cối bắt đầu gầy guộc đi nhưng rừng vẫn
còn rực sáng. Đã nhiều lần tôi lủi thủi một mình trong cái không gian dường như
đang vút cao lên ấy, chỉ khác là lúc nhỏ thì sợ, sợ lắm, sợ vì bơ vơ, còn giờ,
khi đã hai thứ tóc trên đầu, thì đỡ bấn loạn và nhịp tim không còn đập loạn xạ
như ngày xưa nhưng vẫn sợ, sợ vì không chắc tâm hồn mình có đủ độ trữ tình với
rừng hay không.
Năm giờ chiều rừng còn sáng nghĩa là chút xíu nữa đây sẽ là
chạng vạng và cái khoảnh khắc hực lên, cố lưu giữ, cố níu kéo sẽ không còn nữa.
Rừng cũng như con người vậy, khi đã chiều, những giấc mơ về ánh sáng trở nên
mong manh và khi ấy ta thường tự hỏi: Mình đã ở đâu khi những giấc mơ không còn
nữa?! Mình sẽ ở đâu khi rừng bao trùm một thứ nửa sáng nhờ nhờ nửa tối mờ mịt của
chạng vạng?! Chạng vạng, một kiểu nói về thời gian cuối ngày của người miệt
quê. Hừng đông. Đứng bóng. Chạng vạng. Và cũng có thể hiểu đó là các mốc thời
gian quan trọng của đời người, các mốc thời gian không nằm trong vùng hư vô đêm
tối.
Năm giờ chiều rừng còn sáng! Tôi đã thì thầm một mình như thế
nhiều lần khi đi trong rừng, nó không có tác dụng như một câu thần chú nhưng nó
trấn an người thì thầm ấy, một nhận thức và cũng là một cách tự gieo hy vọng,
kiểu như nói “Ba mươi tết vẫn chưa hết năm mà”.
Lúc đó, đang học lớp tám, tôi ở một mình trong rừng, thực ra
là trong một miếng rẫy của má tôi để lại khi người đi bước nữa. Mười bốn tuổi với
một căn chòi rẫy rách nát cạnh một dòng suối nhỏ và cây cối hoang dại um tùm
xung quanh. Không xa sau dọc rẫy người ta trồng bắp và cây mè trải dài tới quá
nửa sườn đồi là rừng rậm Râm Xanh. Thời ấy, rừng rậm thật sự, vô vàn cây to tàn
ngọn đan quện vào nhau thành một tầng cành lá dày đặc kín bưng bên trên, các loại
dây gùi, dây sóng rắn, dây mây gai bện chặt tầng bên dưới. Và thú hoang, không
biết có bao nhiêu loại thú, dữ có hiền có, ẩn núp đâu đó trên các chạc ba, chạc
bảy, trên các cành cao, bụi thấp, lúc ấy tôi không hình dung nổi về các loài
thú thật, chỉ nghe thỉnh thoảng có tiếng nai tác, tiếng beo béo của các loài
mèo rừng, tiếng khọt khẹt của bầy khỉ đuôi dài và những tiếng ựm à bí hiểm trên
cái nền âm thanh râm ran của ngàn vạn loài côn trùng lớn bé. Dưới các lớp lá mục
thì rắn rít, nhện độc nhiều lắm, những chiếc lá vàng nâu chốc chốc lại cử động
thật ra là có con gì đang nằm bên dưới, có thể là bọ hung, cuốn chiếu hiền lành
điệu nghệ nhưng cũng có thể là một con rắn vằn vện, đầu tam giác cực độc. Có những
bí mật của rừng, của những ánh sáng nhảy nhót, của những con thú, của những chiếc
lá mà tôi sở hữu được lúc còn ở tuổi thiếu niên, những sở hữu ấy đã theo tôi tới
tận giờ này.
Một lần đi chặt mấy cây sầm về thay cho bốn trụ của bộ vạt
tre đã mục gẫy, tôi lang thang mê mẩn với rừng đến mức trời sập tối không hay.
Khi nhận biết mình không thể ra tới bìa rừng khi còn sáng, tôi đã bấn loạn đến
mức không kịp buộc bốn cây sầm ấy lại, cứ vác hết lên vai vừa đi vừa chạy. Những
bóng đen chập chờn sau những gốc cây lớn đã làm tôi tưởng tượng ra rất nhiều
con ma gớm ghiếc đang rình rập. Chạng vạng là thời khắc của trí tưởng con người
hoạt động mạnh, tiếng kèn kẹt của hai thân tre cạ vào nhau cũng thành tiếng đưa
võng ru con của những người khuất mặt, một thoáng hơi nước trăng trắng trên mặt
bàu, mặt suối xa xa cũng thành hình ảnh con ma da hiện lên dụ dỗ người trần, một
tiếng mọt ăn gỗ cũng làm cho người đang sợ hãi thấy ra một hàm nanh đe dọa, một
tiếng trái rừng chín rụng cũng đủ làm tim của người đang bấn loạn muốn vọt khỏi
lồng ngực… Tôi sợ đến mức khi về tới chòi rẫy bốn cây sầm chỉ còn hai, không biết
chúng đã vuột khỏi vai, đã biến mất lúc nào và bằng cách nào.
Tuổi niên thiếu của tôi gắn với vô vàn những câu chuyện tưởng
như không thể có thật kiểu như hai cây sầm biến mất, nhưng chúng giúp tôi dần
dà hiểu ra phần lớn những tiếp xúc với những bí mật của rừng chỉ là cảm giác, cảm
xúc và thậm chí cả ý nghĩa cuộc đời cũng nặng về cảm xúc và ý tưởng được diễn đạt
hoàn hảo. Những sở hữu ấy đã giúp tôi rất nhiều trên những trang viết, đôi khi
tôi nghĩ rừng chính là người thầy, một người thầy lớn mà tôi được học, học nhiều
điều ngay cả khi ánh sáng trong rừng yếu dần. Thường thường các loài cỏ nhỏ thì
sớm chìm vào đêm tối hư vô hơn những loài cổ thụ vút cao. Bài học này đã đủ cho
tôi sống và viết suốt đời bởi vậy mỗi khi ngồi vào bàn viết, cái nhịp tim có từ
thời lủi thủi một mình trong rừng ấy cứ lặp đi lặp lại và câu thì thầm “Năm giờ
chiều rừng vẫn còn sáng!” cứ văng vẳng bên tai, cứ thủ - thỉ - mãi - bên - tai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét