Nguyễn
Phan Hách
Chúng ta thường nghe ca khúc “Làng quan họ quê tôi”, với hình
ảnh, ca từ giàu chất liệu dân gian, đằm thắm ngọt ngào sắc hương vùng quan họ;
Nhưng có thể rất ít người biết, ca khúc được Nhạc sĩ, nhà thơ Nguyễn Trọng
Tạo viết vào năm 1978 và cội nguồn của nó bắt đầu từ thi phẩm “Làng Quan họ” của
Nhà thơ Nguyễn Phan Hách. Đã 36 năm đi qua, bài hát đã trở nên thân thuộc với
nhiều thế hệ Việt Nam, để chia sẻ cùng bạn đọc nguyên gốc những ca từ của nhạc
phẩm, vanhaiphong trân trọng giới thiệu nguyên bản bài thơ “Làng Quan Họ”
Nguyễn Phan Hách
Làng Quan Họ
Sông Cầu làm bao xanh
Ngang lưng làng Quan họ
Những cánh buồm nhớ thuơng
Câu ca đầu ngọn gió
Mẹ giặt yếm bên sông
Đêm trăng thanh hát gọi
Con nuớc chảy lơ thơ
Con cò đi lặn lội
Tháng Giêng mùa hát hội
Áo nâu ướp huơng trầm
Nón thúng quai thao rủ
Buông dài nếp xống thâm
Chen nhau sau khóm trúc
Trồng cơm vỗ bập bùng
Mắt như dao cau ấy
Nhìn bên Đoài bên Đông
Cửa đình hồ bán nguyệt
Chị cả tựa mạn thuyền
Anh hai ngồi bẻ lái
Quan họ về trao duyên
Anh dắt em qua cầu
Cởi áo đưa cho nhau
Nhớ về nhà đòi mẹ
Gió bay rồi còn đâu
Làng Quan họ quê tôi
Những ngày bom Mỹ dội
Quán đổ dưới gốc đa
Chín nhịp cầu đứt nối
Pháo lên núi Thiên Thai
Súng truờng lên Quán Dốc
Loan phượng vẫn ăn xoài
Vuờn xoan đào vẫn mọc
Em tiễn anh lên đường
Đứng bên bờ em hát
Muốn gửi đi theo anh
Cả dòng sông trong mát
Mẹ mang nuớc lên đồi
Yêu các con mẹ hát
Bao nhiêu máy bay rơi
Sau mái đầu tóc bạc...
Thuyền thúng thuyền thúng ơi
Có ghé về tỉnh Bắc
Nghe tiếng hát quê tôi
Trên tầm bom đạn giặc.
Ngang lưng làng Quan họ
Những cánh buồm nhớ thuơng
Câu ca đầu ngọn gió
Mẹ giặt yếm bên sông
Đêm trăng thanh hát gọi
Con nuớc chảy lơ thơ
Con cò đi lặn lội
Tháng Giêng mùa hát hội
Áo nâu ướp huơng trầm
Nón thúng quai thao rủ
Buông dài nếp xống thâm
Chen nhau sau khóm trúc
Trồng cơm vỗ bập bùng
Mắt như dao cau ấy
Nhìn bên Đoài bên Đông
Cửa đình hồ bán nguyệt
Chị cả tựa mạn thuyền
Anh hai ngồi bẻ lái
Quan họ về trao duyên
Anh dắt em qua cầu
Cởi áo đưa cho nhau
Nhớ về nhà đòi mẹ
Gió bay rồi còn đâu
Làng Quan họ quê tôi
Những ngày bom Mỹ dội
Quán đổ dưới gốc đa
Chín nhịp cầu đứt nối
Pháo lên núi Thiên Thai
Súng truờng lên Quán Dốc
Loan phượng vẫn ăn xoài
Vuờn xoan đào vẫn mọc
Em tiễn anh lên đường
Đứng bên bờ em hát
Muốn gửi đi theo anh
Cả dòng sông trong mát
Mẹ mang nuớc lên đồi
Yêu các con mẹ hát
Bao nhiêu máy bay rơi
Sau mái đầu tóc bạc...
Thuyền thúng thuyền thúng ơi
Có ghé về tỉnh Bắc
Nghe tiếng hát quê tôi
Trên tầm bom đạn giặc.
Đà Lạt hôm ấy có mưa. Cơn mưa ngậm bản giao hưởng buồn miên
du khắp phố. Tôi đang nằm co ro trong gác trọ, lặng nghe mình thở giữa bốn bức
tường trống toang. Nhà thơ ngõ Đoài - Vương Tùng Cương điện thoại bảo: “Đến 27
phố Thi Sách đi! Nguyễn Trọng Tạo vừa mới bay từ Hà Nội vào”. Thế là lần đầu
tiên tôi được diện kiến tác giả ca khúc Làng Quan họ quê tôi vang bóng một
thời…
Năm nay đã ngoài 60 tuổi mà nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo vẫn còn
hào hoa lắm. Cái chất phong trần lãng tử ngấm cả vào vóc hình. Ông ôm đàn, tiếng
đàn liêu trai, dìu dặt, sáng trong, mê đắm. Tôi nhẩm theo rồi cùng ông lãng du
về miền Quan họ qua tâm tưởng xa xôi… Giai điệu dịu êm, ca từ da diết, nhạc phẩm Làng
Quan họ quê tôi dù đã trải qua gần nửa thế kỷ, nhưng vẫn tươi rói trong
chiều mưa Đà Lạt có ông, có tôi và vợ chồng nhà thơ Vương Tùng Cương.
Những ngữ cảnh để Làng Quan họ quê tôi ra đời
Nguyễn Trọng Tạo sinh ra ở một làng quê xứ Nghệ, ở đó, có những
bài hát về làng quê nuôi lớn tâm hồn bao đứa trẻ quê. Những bài hát như Làng
tôi của Văn Cao, Làng tôi của Hồ Bắc… những bài hát mà Nguyễn Trọng
Tạo nói: “Nó đã nâng bước lớp trẻ chúng tôi hòa vào mọi làng quê đất nước. Dù
năm tháng chiến tranh đạn bom ác liệt, nhiều ngôi làng tan hoang, nhưng những
câu hát êm đềm ấy thì mãi mãi thắp sáng trái tim con người luôn hướng về làng
quê yêu dấu”.
Ông nói tiếp: “Ra khỏi cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước,
tôi được điều về Hà Nội. Và tôi luôn nhớ làng tôi… Bỗng một hôm nhà thơ Nguyễn
Phan Hách đưa tôi bài thơ Làng Quan họ của anh. Hôm ấy tôi đến làm việc
với Nhà xuất bản Tác phẩm mới và tình cờ gặp lại anh Hách mới chuyển về làm việc
ở đấy. Anh rất vui vì đêm trước tình cờ nghe được một bài hát mới của tôi,
bài Nụ cười Việt Nam, phổ thơ Chính Hữu.
Có lẽ vì thế mà anh nảy ra ý định nhờ tôi phổ nhạc cho bài
thơ của anh. Tôi thấy ngại, nhưng cũng vui vẻ hẹn anh: “Vâng, tôi sẽ xem và nếu
phổ được, tôi sẽ hát cho ông nghe để xin ý kiến nhà thơ”.
Miên man trong hoài cảm, Nguyễn Trọng Tạo tiếp: “Tôi vốn
rất mê những làn điệu dân ca Quan họ. Từ thời máy bay Mỹ ném bom xuống những trận
địa pháo phòng không đặt ở làng tôi, tôi đã được nghe những anh chị văn công
xung kích của quân đội đến làng hát cho bộ đội và dân làng tôi nghe những bài
hát Quan họ mượt mà. Quan họ chinh phục tôi từ đó. Tôi cũng bị Quan họ chinh phục
bởi phim Đến hẹn lại lên. Bộ phim ấy đã dấy lên trong tôi tình yêu
thương những con người xứ ấy, những con người suốt đời làm lụng và ca hát,
nhưng bao biến động đã vỗ sóng lên số phận không may của họ. Tôi đã mê những
câu thơ đẹp và đau đến nao lòng của “ông Hoàng thơ Kinh Bắc” Hoàng Cầm khi được
đọc sớm bản thảo Về Kinh Bắc của ông: “Cúi lạy mẹ con trở về Kinh Bắc/ Chiều
xưa ghẻ quạt voi lồng/ Thân cau cụt vẫy đuôi mèo trắng mốc/ Chuồn chuồn khiêng
nắng sang sông”… Nhưng tôi đâu biết một ngày mình sẽ viết ra bài hát Làng
Quan họ quê tôi!
Lại nói chuyện hôm gặp anh Nguyễn Phan Hách, sau khi chia tay
anh, tôi cũng quên mất bài thơ còn cất trong túi áo. Mấy ngày sau, tôi đem áo
ra giặt. Bên cái giếng xây gạch sứt mẻ của gia đình bà Tâm mù trong làng Khương
Hạ, Hà Nội, nơi các nhà văn quân đội chúng tôi đang ở nhờ, tôi móc túi ra bài
thơ anh Hách gửi và đọc lại. Lúc ấy từ cái loa làng phát ra những điệu hát Quan
họ mê hồn. Tôi bỗng thấy bài thơ đang trở thành bài hát trong đầu tôi. Và câu
nhạc mở đầu đã hiện lên. Tôi bỏ lại chậu áo quần bên giếng, vào nhà lấy giấy
bút ngồi phổ nhạc cho thơ.
Viết được nửa bài hát thì kẻng báo giờ ăn cơm tập thể. Nhà
thơ Nguyễn Hoa ở cùng nhà với tôi từ đâu về lấy bát đũa định rủ tôi đi ăn cơm,
nhưng thấy tôi đang “say” sáng tác, anh lặng lẽ đi một mình, sợ tôi sẽ dang dở
mạch cảm xúc.
Khi tôi viết nốt nhạc kết thúc thì Nguyễn Hoa cũng đưa cơm về
cho tôi. Tôi bảo xong rồi, và cám ơn bạn. Anh cười và bảo hát xem nào? Tôi hát
cho anh nghe Làng Quan họ quê tôi. Anh lặng người run rẩy trong xúc động,
rồi nói: “Tôi không biết nhạc. Nhìn vào bản nhạc chỉ thấy như giá đỗ. Nhưng bài
này hay lắm Tạo ạ”. Lời nhận xét đầu tiên của người bạn khiến tôi rất vui. Lúc
đó là một chiều tháng 9 năm 1978”.
Những người đầu tiên trình diễn Làng Quan họ quê tôi
Nguyễn Trọng Tạo cho biết: “Ca sĩ đầu tiên hát Làng Quan
họ quê tôi là Kim Phúc, lúc đó mới 18 tuổi, đang theo học năm thứ nhất tại
Trường Âm nhạc Việt Nam, và được nghệ sĩ Tôn Thất Triêm đệm đàn trong đêm giao
lưu của các nhà thơ quân đội với trường. Tiết mục được hoan nghênh nhiệt liệt,
khiến tôi cũng bất ngờ. Nhưng người thu thanh đầu tiên bài hát này là ca sĩ
Thanh Hoa (hát cùng tốp nữ), và được phát sóng trên Đài Tiếng nói Việt Nam vào
tháng 6 năm 1979. Từ đó, nó trở thành bài hát quen thuộc của người yêu nhạc, rồi
được dàn nhạc giao hưởng Leipzig trình diễn trong tuần văn hóa Việt Nam tại Đức,
được hãng JVC đưa vào chương trình karaoke của Nhật. Bài hát này được nhiều ca
sĩ thu thanh, thu hình, sản xuất đĩa nhạc. Gần đây nhất là Anh Thơ, Trọng Tấn,
Trung Anh… Nhiều biên đạo múa cũng lấy nhạc Làng Quan họ quê tôi dàn
dựng múa.
Có người thắc mắc với tôi vì sao lời ca trong các bản thu
thanh có chỗ khác nhau? Và lời nào là “chuẩn”? Có một thay đổi quan trọng là
câu hát gốc “Làng Quan họ quê tôi, những năm bom Mỹ thả” được đổi
thành “Làng Quan họ quê tôi, tiếng ca xanh ước hẹn”. Đó là do Nhà xuất bản
Âm nhạc khi thu đĩa hát (1984) đã yêu cầu tôi sửa lại để phát hành ra quốc tế
thuận lợi hơn?! Và tôi bất đắc dĩ phải sửa lại. Tuy nhiên, sau đó nhiều ca sĩ vẫn
hát theo như bản nhạc ban đầu công bố, và tôi thích được hát như bản đầu tiên
này. Còn một số từ do ca sĩ nhầm nên đã làm sai lạc đi, như “Con sông Cầu
làm bao xanh, ngang lưng làng Quan họ xanh xanh” bị hát sai thành “Con
sông Cầu làng bao quanh, ngang lưng làng Quan họ xanh xanh”; câu “Chị
cả tựa mạn thuyền, anh hai ngồi bẻ lái” bị hát sai thành “Chị cả tựa
mạn thuyền, anh hai ngồi thổi sáo”… thì cũng là tam sao thất bản vậy. Điều quan
trọng là bài hát đã đi vào lòng người, nó làm cho tâm hồn người ta đẹp hơn, yêu
đời hơn, yêu quê hương đất nước hơn”.
Mặc dù tuổi đời đã khá cao. Ở ông, vẫn còn đó sự chân thành gần
gũi, vẫn còn đó sự nồng nàn tin yêu cùng nỗi ưu uất thường trực như là nghiệp
chướng tiền định đối với những - con - người - sinh - ra - làm - nghệ - sĩ. Vẫn
mơ màng nơi đáy mắt, Nguyễn Trọng Tạo lại ôm đàn và hát: “Người ơi, làng
Quan họ quê tôi. Những năm bom Mỹ thả, loan phượng vẫn ăn xoài. Hương thơm đồng
lúa chín. Quan họ về mà là về trao duyên. Ấy Quan họ về… là về trao duyên ơ hớ…”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét