Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2025
Ngọn cỏ trên ngàn
Tam bước xuống triền, một mảnh vườn nhỏ nơi Luân đang trồng mấy loại rau để nấu canh. Tam xới đất, thì thầm với cỏ cây, yêu chúng vì chúng mọc lên từ bàn tay của Luân. Thứ tình cảm này có mối liên hệ vô hình, Tam nâng niu một khóm phù dung cằn cỗi nơi góc rào, “chắc là nó thiếu dinh dưỡng đây mà!”- Trong Tam sẽ không hề biết đó là nụ cười tươi thắm của Thuý mà Luân đã so sánh.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hư vô phản kháng
Hư vô phản kháng Hư vô phản kháng là gì? Là niềm đau vô tận số: ngậm ngùi bi thương, đoạn trường ai oán. Trong trạng huống đó người ta tạm...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét