Thứ Năm, 14 tháng 7, 2016

Ngọc Lan - Tiếng hát ru đời

Ngọc Lan - Tiếng hát ru đời
Hát là êm dịu và bạn hãy tin chắc như vậy: Mỗi khi không được hôn thì hãy ca hát. Nhưng bên cạnh những tiếng hát à ơi của người mẹ đang ru con, bên cạnh những giọng hò tình tứ của đám thôn nữ bên thủa ruộng, bên cạnh những lời ca ư ử của những người hát cho chính mình trong một lúc nào đó…là những lời ca cao vút tưởng có thể chạm đến Thượng Đế, tưởng có thể gói ghém cả hơi thở của vũ trụ và hơn hết tưởng có thể ôm ấp cả nhân loại vào từng cung bậc của âm thanh: Ngọc Lan là một trong những tiếng hát đó.
Lần đầu tiên nghe Ngọc Lan ca từ một cuộn băng cassette lúc đang ngồi trong xe đi dạo trong mưa, người bạn của tôi nói nhỏ như sợ làm tan đi những sợi âm thanh huyễn mộng của tiếng hát: “Tôi yêu giọng hát của cô ta”… “Cái gì…Ai vậy?”… “Ngọc Lan…”. Kể từ lúc đó tôi mới bắt đầu để ý đến tiếng hát của “người yêu”…của bạn tôi và nhận ra rằng bên cạnh những thương đau khôn cùng của đời sống, bên cạnh những khốn nạn mênh mông của cuộc đời, vẫn còn có một cái gì đó dễ thương và đáng yêu như chính hơi thở của riêng mình. Tuy không sinh nhưng lớn lên từ những êm đềm của thành phố Đà Lạt, từ lúc nhỏ rất nhỏ tôi đã biết yêu những cụm Lan dại đôi lúc gặp khi đi dạo trong những đồi thông thơ mộng. Vẻ cao quý nhưng lúc nào cũng hàm chứa một chút gì e ấp của cánh Lan mong manh bao giờ cũng gợi lên trong tôi những xúc động tưởng như mình đã chạm đến được cõi mộng, đã hòa tan vào vũ trụ hoặc đã thấy được dung nhan của Thượng Đế.
Nhưng khi đã trưởng thành hơn tôi mới khám phá ra rằng những gì cao quý thường khó tìm, khó giữ và tự bản chất sự cao quý nào cũng mang ít nhiều ý nghĩa của hai chữ “sớt chia”. Thú sưu tầm hoa Lan chẳng hạn, tôi còn nhớ lúc nhỏ, có những ngày tôi đi lang thang cùng khắp mọi đồi thông tìm Lan về sưu tầm để rồi chiều về tay… không. Những cụm Lan nằm trong những hóc đá, những cành thông khô mục tạo cho tôi một cảm giác cảm thương bao nhiêu thì trái lại những đoá Lan nằm vắt vẻo trên những nhánh thông thật cao đu đưa trước gió lại làm cho tôi háo hức muốn trèo lên để hái về bấy nhiêu. Một vết sẹo giờ vẫn còn hằn trên đầu gối trái hậu quả của một lần trèo hái Lan bị té luôn luôn nhắc nhở tôi về một kỷ niệm thể hiện thật rõ nét bản chất đam mê “Lan” của mình.
Nhưng giữa muôn ngàn loại Lan đang sống rải rác trên khắp mọi nơi trên thế giới hôm nay, tôi đã tình cờ khám phá ra một đóa Lan tuyệt vời: Ngọc Lan.
Âm nhạc không có biên giới, nó là một cái gì đó gần gũi với tình yêu như thi ca Nhưng giữa muôn ngàn giai điệu của âm thanh, “tiếng hát” không như những nhạc khí, vẫn là một nữ hoàng không ngai của thế giới âm nhạc. Tiếng hát của Ngọc Lan nồng ấm, dịu dàng mang âm hưởng sâu xa đi thẳng vào lòng người và có thể chạm đến ngay cả những sợi tơ mỏng manh nhất của tâm hồn. Nghe Ngọc Lan hát giữa mùa đông chợt thấy lòng mình ấm lại, nghe nàng ca giữa nắng trưa mùa hè vẫn có thể cảm thấy hồn như bỗng tái tê. Ngọc Lan mang niềm an ủi trong tiếng hát của mình đến những tâm hồn cô đơn, vuốt ve những niềm đau thân phận của kiếp người bèo bọt hoặc chia sẻ hạnh phúc với những đôi lứa đang yêu nhau. Tình yêu có muôn màu muôn vẻ hình như đã được Ngọc Lan cho thêm một màu: hạnh phúc, đã được giọng ca của nàng tặng thêm một vẻ: khổ đau. Hạnh phúc và khổ đau, nếu đôi lúc chỉ là một tùy theo ánh nhìn của một chủ thể, thì tiếng hát của Ngọc Lan cũng hàm chứa một bản thể nhị nguyên như thế. Người ta nghe nàng ca, đang vui có thể hoá buồn, đang buồn có thể hoá vui, đang thất vọng có thể tràn trề hi vọng, đang thả hồn viễn mơ về một cõi mộng nào đó có thể bừng tỉnh nhận ra những chua xót của tình yêu, của thân phận, của cuộc đời.
Nếu có người đã nói: “một đời sống không có tình yêu là một đời sống… chết” thì tôi cho rằng một đời sống không có âm nhạc là một lầm lạc. Nhưng người ta có thể yêu một giọng hát, một nét đàn, một bản nhạc mà không cần yêu con người của ca sĩ hoặc một nhạc sĩ nào đó. Ngọc Lan là một ngoại lệ…Ít khi nàng ca những bản nhạc rẻ tiền phù phiếm thường làm giảm giá trị của một ca sĩ và không nghe ai than trách Ngọc Lan về bất cứ một điều gì, ngay cả việc đem ấn tượng chung: Giới ca sĩ thường rất lăng nhăng…để gán ép cho nàng. Nói một cách khác, người ta yêu Ngọc Lan (hay ngưỡng mộ) không những chỉ qua tiếng hát mà còn qua nhân dáng và tâm hồn.
Ngày xưa tôi đã từng tha thiết yêu Thanh Lan (cũng lại…Lan) bằng trái tim vừa mới chớm biết rung động trước thế giới nhiệm màu của âm thanh và tự đặt cho nàng một danh hiệu đẹp đẽ “Con bướm vàng dễ thương” Nhưng con bướm vàng ngày xưa đã chết trong tôi kể từ khi thấy Thanh Lan trên màn ảnh của nghệ thuật thứ bẩy cũng “khoe” này “khoe” kia như ai. Tôi không nghĩ mình khó tính dù người thưởng ngoạn nghệ thuật có quyền khó tính. Nhưng đối với Ngọc Lan thì không (đó không biết có phải là tâm lý của một kẻ đang yêu không nhỉ: khi yêu trái ấu cũng tròn)
Nghệ sĩ vẫn có cuộc sống riêng tư nhưng tác phẩm là câu trả lời khi đối diện trực tiếp với cuộc đời.. “Tiếng hát Ngọc Lan”, trong một ý nghĩa nào đó, là một dâng hiến và sớt chia với con người, với đời sống của “Con người Ngọc Lan”. Và Ngọc Lan không thể nào thành công như rất nhiều người đã ca tụng nàng nếu nàng không thật sự “Yêu”. Khi yêu người ta có thể làm đưọc những sự việc vĩ đại, Ngọc Lan phải tha thiết yêu cuộc đời, yêu con người rất mực giọng hát của nàng mới có thể truyền cảm như thế, làm cả vũ trụ như ngừng thở mỗi khi nàng cất tiếng ca như thế. Bạn có buồn không? Hãy tìm quanh bạn một việc nào để giúp đỡ, một nỗi khổ phiền để an ủi, một cơn nghèo túng để chia sẻ…và bạn sẽ tìm lại niềm vui. Trong trường hợp của Ngọc Lan, giọng hát là phương tiện reo rắt tình người, ca ngợi tình yêu và thăng hoa đời sống. Và như thế, tôi cho rằng Ngọc Lan xứng đáng có được hạnh phúc và danh dự, vì còn có danh dự nào cao quý hơn là phục vụ tha nhân. Bạn hãy hỏi câu hỏi: “Trong các ca sĩ Việt Nam ở quốc ngoại anh, chị, em…ưa thích ca sĩ nào nhất?” với một người đang cày factory, với một sinh viên hay với bất kỳ một đối tượng nào không phân biệt tuổi tác, nghề nghiệp, trình độ…và bạn sẽ thấy hầu hết mọi tên tuồi của các ca sĩ (có thể ngay cả Khánh Ly?). Nhưng tôi tin chắc rằng dù chưa phải là thần tượng của một số người, một số đối tượng…Ít ai không có dịp một lần nghe Ngọc Lan hát và càng ít hơn những người có thể nói ra rằng, mình không thích giọng ca ấy.
Khi yêu người ta thường hôn nhau, hôn là hình thức sớt chia hơi thở. Ngọc Lan đang hôn cuộc đời, sớt chia hơi thở cho con người vì yêu. Tình yêu đã biến những hơi thở của Ngọc Lan thành những âm thanh ôm ấp cả khổ đau và hạnh phúc của kiếp người hữu hạn và như thế, giọng hát của Ngọc Lan khi ca nhạc tình, giọng hát ấy không còn nữa vì nó đã trở nên một với tình yêu, nó chính là tình yêu.
Dù đã từng và đang bận rộn với cuộc đời máy móc, tôi vẫn chưa bỏ được nỗi đam mê đi tìm Lan về sưu tầm. Nhưng giữa muôn ngàn vạn cụm Lan đang sống rải rác khắp nơi trên trái đất, tôi đã tìm được một đoá Lan biết ca những lời ca tuyệt mỹ, biết hát những tình khúc yêu thương và biết đem hơi thở của riêng mình để cống hiến cho đời sống những gì đẹp đẽ nhất: Ngọc Lan. Và tôi tin rằng cho dù một mai tôi có sưu tầm được cả một vườn Lan vĩ đại, thì sự vĩ đại ấy cũng không có nghĩa gì khi so sánh với sự vĩ đại mà Ngọc Lan đang trao tặng đời sống, dâng tặng con người. “Đàn bà là những bông hoa biết nói” nhưng tiếng hát của Ngọc Lan còn là những lời nói mỹ miều nhất mà cuộc đời này có được vì đó là: Tiếng Hát Ru Đời.
Những tình khúc bất hủ của danh ca Ngọc Lan
Theo https://bacsiletrungngan.wordpress.com/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hoa Khích - Truyện ngắn của Nguyễn Khương Trung

Hoa Khích - Truyện ngắn của Nguyễn Khương Trung Thường thì những bài đồng dao khó hiểu, câu chữ nhiều đoạn như đánh đố, bí hiểm. Ấy nhưng ...