Những năm trung học tôi
tập tễnh làm thơ gửi đăng báo, thơ gửi đi thì nhiều nhưng được chọn
đang chẳng bao nhiêu, mười bài may ra được đăng một, hai. Chỉ đọc thư
tòa soạn thấy tên mình cũng đủ là niềm vui. Ngày nào có thơ đăng
trên báo ngày ấy trở thành ngày hạnh phúc, bạn bè trong lớp bàn
tán khâm phục, các bạn gái cùng lớp thỉnh thoảng liếc nhìn trộm
làm tôi sung sướng choáng ngợp trong niềm vui. Thuở ấy còn đang ngồi
ghế nhà trường đã có thơ đăng báo là ghê gớm lắm, thi sĩ còn hiếm
hoi chứ không ta đường gặp thi sĩ như bây giờ. Trong lớp tôi có một
học sinh cũng thích làm thơ nhưng chưa bao giờ thơ được chọn đăng
báo, để được bạn học chú ý, cậu ta lấy những bài thơ đăng báo
của tôi họa lại thế là cả lớp ai cũng trầm trồ. Cậu ta còn tiến
xa hơn nữa bằng cách giới thiệu với tôi một anh chàng có vẻ con
nhà lành nhưng gương mặt lúc nào cũng buồn buồn, hình như người
bạn mới của tôi mang nỗi buồn từ thế kỷ trước đến kiếp này vẫn
chưa nguôi.
Quen nhau một thời gian
tôi mới biết mình may mắn, số phận đã trao tặng cho tôi một người
bạn đỏ mắt tìm chưa chắc đã gặp, cậu ta tên Lê Duy Đạo, rất yêu thơ,
thỉnh thoảng cũng làm thơ ký tên là Minh Hoài. Thoạt đầu tôi không
chú ý lắm đến thơ Minh Hoài, vẫn là những khổ thất ngôn muôn thuở
tuy về cấu từ, ý thơ đang có những dấu hiệu vong thân, để đến bờ
bến nào chưa thể nói trước được. Minh Hoài đúng là người bạn hiếm
có, từ khi quen tôi anh như tìm thấy được chính cái phần thiếu sót
của mình, anh thường tỏ ra khao khát được sống phóng khoáng như tôi,
là con em trong một gia đình toàn những nhà mô phạm, tất cả các
người anh đều là giảng sư đại học, giáo sư trung học, bản thân anh
cũng bị sức ép gia đình phải bỏ túi hai bằng tú tài ngay từ lần
thi đầu tiên. Với các anh trai của Minh Hoài thì không có thơ thẩn gì
cả, học để trở thành nhà giáo đó là nhiệm vụ thiêng liêng của
những người đàn ông dòng họ Lê. Đến đây, tôi hiểu phần nào vì sao
Minh Hoài luôn ở trong tâm trạng ảm đạm, tâm hồn bạn tôi như cơn gió
bị nhốt trong tủ kính gia phong, vì được giáo dục quá chu đáo bạn
tôi không thể phá cái vòng kiềm tỏa để bay đến những chân trời chỉ
có trong mơ mới đặt được chân đến. Thế ra cuộc sống dân dã như tôi,
thiếu thốn đủ mọi thứ lại là cuộc sống một số người khao khát
hay sao?
Từ khi kết bạn với tôi
hầu như ngày nào Minh Hoài cũng cỡi xe Gobel đến tìm tôi ở thảo
trang Tân Sơn Nhất, ngày thường anh đến trước hoặc sau giờ tan học,
rủ tôi đến quán cà phê ở Tân Định vừa nhâm nhi cà phên vừa nghe
Dalida hát Bambino.
Ở Sài Gòn những năm
cuối thập niên 50 Dalida là ca sĩ được suy tôn như thần tượng, nơi
nào có âm nhạc nơi đó có tiếng hát đầy ma lực của Dalida vang lên.
Hình như khi nghe Dalida hát tâm hồn Minh Hoài được giải phóng. Vào
ngày chủ nhật hoặc ngày lễ, Minh Hoài hay rủ tôi đi chia verbe Bona
hoặc Catina, có khi chúi đầu vào hiệu sách Khai Trí hay Tự Lực đọc
thơ cọp của các tiền bối. Biết tôi rất mê sách nhưng vì hoàn cảnh
tôi không thể mua tất cả những tác phẩm yêu thích, Minh Hoài thường
mua tặng tôi một cách khéo léo bằng những cuộc tranh luận để buộc
tôi phải nhận sách “khảo cứu” đề tài Minh Hoài rút ra từ sách
khiêu khích tôi tranh luận. Chúng tôi tranh luận với nhau bất cứ đề
tài gì chợt nhớ, bất kể đó là vấn đề… triết học, về hư vô, về
chủ nghĩa hiện sinh đang thịnh hành, nhất là Sài Gòn đang lưu hành
một loạt tiểu thuyết tiêu biểu cho lối sống hiện sinh của thanh niên
Pháp của nhà văn nữ Françoise Sagan. Những bộ phim dựa theo tiểu
thuyết của Sagan như: Buồi ơi chào mi!, Mường tượng một nụ cười, Em
có thích nhạc Brahms không? Được thanh niên nối đuôi nhau vào xem trong
đó có tôi và Minh Hoài. Thuở ấy loại phim này thường chiếu ở rạp
Vĩnh Lợi (đường Lê Lợi) học sinh, sinh viên có thẻ được giảm giá
vé một nửa nên rạp này gần như là rạp của học sinh.
Điều lạ lùng là cả
Minh Hoài và tôi có những sở thích khá giống nhau, chúng tôi cùng
thích hội họa, thích mua sơn dầu về trây trét lên khung vải, lại
thêm một dịp Minh Hoài mua sách về hội họa tặng tôi, nhất là sách
viết về Van Gogh. Với âm nhạc, tôi thích móc cổ điển với cây ghita
thì Minh Hoài réo rắt với cây sáo trúc và rồi thì giây phút định
mệnh đến. Học cùng trường nhưng dưới tôi hai lớp có một cô nữ sinh
trên Hoàng Vân, cô bé rất xinh, nước da trắng hồng, gương mặt và cả
kiểu tóc thoảng nét của Gina Lobobrigida, cô bé biết tôi có thơ thẩn
đăng báo nên nhờ một cô gái khác làm quen với tôi, chỉ là tình bạn
thuở học trò nên tôi sung sướng đón nhận cô bạn mới xinh đẹp. Chẳng
hiểu bằng cách nào, không học cùng lớp nên chẳng cùng trường, nhà
thì kẻ ở Sài Gòn người Phú Thọ thế mà anh chàng buồn muôn thuở
Minh Hoài cũng quen với Hoàng Vân, thế là từ đó có một tình bạn
tay ba. Qua Hoàng Vân tôi được biết Minh Hoài làm rất nhiều thơ nguồn
cảm hứng chính là cô bé trong khi Hoàng Vân không hề gây cho tôi một
chút xúc động nào để có thể bật ra thơ. Sự đời là cái vòng luẩn
quẩn, cứ như trò chơi đi trốn đi tìm, tôi tỏ ra thờ ơ thì cô bé
trách móc chung quanh tôi vây phủ bởi cái bóng tự phụ chẳng chia sẻ
cảm xúc của người khác, ngược lại Minh Hoài luôn mong ngóng, lúc
nào cũng cảm thấy “cách tường hoa ảnh động” mà bóng người vẫn
bằn bặt. Tình bạn của chúng tôi với sự xuất hiện của bóng hồng
đang đi vào khúc mắc. Thế rồi Minh Hoài bỏ lên Đà Lạt du lịch nhưng
mới được mấy ngày đã viết thư về cho tôi than buồn toáng lên, dĩ
nhiên trong cái buồn có cái nhớ cô bạn nhỏ Hoàng Vân của chúng tôi.
Tôi mơ hồ cảm thấy mình là một phần nguyên nhân nỗi buồn của bạn
nhưng do lúc ấy chúng tôi đang tuổi thanh niên, lòng hiếu thắng cao
hơn đức khiêm tốn, lòng trắc ẩn.
Do đó giữa tôi và Minh
Hoài ngầm có một cuộc tranh đua chinh phục trái tim cô bạn nhỏ. Tôi
tự hứa sẽ ganh đua sòng phẳng không dùng bất cứ một thủ đoạn ma
mãnh nào vượt qua đối thủ. Tôi rất tự tin vào ưu thế có thơ đăng
báo của mình, Minh Hoài cũng hiểu rõ điều đó, cho nên cu cậu buồn
tình mò lên Đà Lạt để tìm nguôi ngoai giữa thiên nhiên. Nhưng lòng
kiêu hãnh của tôi không đem đến điều gì thích thú ngoài niềm ân
hận, khi thấy người bạn thân trở về từ Đà Lạt với nỗi buồn còn
mênh mang hơn cả khi đi. Tôi đến thăm Minh Hoài và ở lại suốt đêm nghe
Hoài tâm sự, tuy không thú nhận mình đã yêu Hoàng Vân nhưng chỉ qua
câu chuyện tôi hiểu cái gì đang nung nấu trái tim bạn mình. Chúng
tôi gác chân lên nhau trút bầu tâm sự. Hoài khoe với tôi Hoàng Vân đã
đến đây, anh còn khoe cả đôi guốc cô bé để lại cho Hoài làm kỷ
niệm. Cậu ta không mơ ước mình sẽ trở thành thi sĩ nổi tiếng mà
chỉ mong học thành tài ra nước ngoài bay nhảy. Tôi hơi ngạc nhiên về
sự thay đổi của bạn mình, từ chỗ muốn giải thoát tâm hồn bằng thi
ca chuyển sang mong ước thành đạt trên con đường khoa bảng. Tôi tự
hỏi phải chăng sự xuất hiện của Hoàng Vân đã làm Minh Hoài thay
đổi và nếu Minh Hoài thực hiện được ước muốn của mình tôi tin
Hoài sẽ chinh phục được Hoàng Vân. Xét cho cùng, khi phải lựa chọn,
người phụ nữ luôn tính toán sáng suốt hơn bọn con trai. Nếu hiện
tại phần nào cô bé ngã về phía tôi chẳng qua cô đang mơ mộng mà
thôi. Nhìn vào lòng mình tôi cảm thấy hình như mình đang đùa với
tình cảm, một trò đùa ang ác với một người bạn quá đỗi thật
thà, nhất là sau khi đọc bài thơ Hoài làm tặng riêng tôi trong đó
thú nhận tình yêu tha thiết với Hoàng Vân:
Nhưng đâu thấy được
ngọc nhân lai?
Buồn rồi thực tế trôi
vào mộng
Giấc mộng kinh hoàng ai
đó? – Ai?
Có ai đi ghép thơ bằng
mắt,
Đi vẽ tranh chiều trên
đóa môi
Đi kéo vĩ cầm trên da
thịt
Buồn lắm Cầm ơi và Vân
ơi!
Hiểu rõ tâm trạng của
bạn, tôi biết mình phải là gì. Cuộc thách đố thầm lặng thật ra
chỉ do tôi suy diễn, trên thực tế Minh Hoài đã gần như bỏ cuộc, anh
đã quen tặng cho tôi những gì tôi yêu thích, đành rằng người phụ nữ
và con búp bê khác nhau; tuy nhiên, do yếm thế Hoài đã tự nhận mình
là kẻ chiến bại, nếu nàng thơ thuộc về một trong hai chúng tôi vẫn
đẹp hơn là thuộc về một chàng công tử, một cậu ấm con nhà giàu
nào đó. Thế là vù lên Đà Lạt đi trốn “Minh Hoài đã tặng mình quá
nhiều, phải công bằng với cậu ấy, mình chỉ là kẻ tự ái hão,
Hoàng Vân không phải là nàng thơ của mình, trong tim mình hình bóng
cô bé vẫn mờ nhạt, không thể có tình yêu”. Tôi tự nhủ với mình như
thế. Kể từ đó tôi cắt đứt mọi liên lạc với Hoàng Vân, cũng không
tìm gặp Minh Hoài để tránh gây xúc động. Lần này có lẽ như đến
lượt tôi trốn tránh. Chỉ có Minh Hoài với giấc mộng khoa bảng, gia
đình bề thế mới là chỗ dựa vững chắc cho Hoàng Vân, chim hoàng anh
phải ở trong lầu son tiếng hót mới sang cả, thánh thót. Cái kiếp
“gió trăng có sẵn làm sao ăn” “thương ai chỉ làm khổ cho người ấy”.
Tôi tự ru mình như vậy và tuy không đau đớn bỗng dưng thấy lòng mình
quạnh hiu…
Và rồi một buổi
chiều, Hùng – bạn của chúng tôi dáng điệu bơ phờ đến báo tin Minh
Hoài không còn nữa. Tôi đứng chết lặng. Những gì tôi tính toán đã
không xảy ra, nó chỉ xảy ra điều tồi tệ nhất tôi không hề nghĩ
đến. Ngay lúc ấy tôi gần như tê liệt. Hùng thuật lại tai nạn đem
lại cái chết của Minh Hoài. Tối hôm ấy tôi đến nhà xác canh cho
bạn an nghỉ lần cuối cùng. Tôi gần như người câm, ngồi trong góc
tối, nước mắt âm thầm lăn xuống. Sáng hôm sau tôi theo Minh Hoài về
nghĩa trang Bắc Việt. Đây phải chăng là lần cuối cùng đi với Minh
Hoài, chẳng phải để xuống phố chúi mũi vào hiệu sách đọc thơ
cọp, cũng chẳng phải để đến quán cà phê nghe Dalida hát Bambino,
chúng tôi đến vùng vĩnh biệt. Dưới rặng thôn, sâu trong mộ huyệt.
Minh Hoài của tôi nằm lại nơi đó. Và rồi thì bao nhiêu ương ngạnh,
cứng cỏi, khí phách của một gã con trai bỗng nhiên tiêu tan, tôi bật
lên khóc như một đứa trẻ thơ.
38 năm rồi tôi vẫn không
ngừng suy nghĩ về cái chết của Minh Hoài, về câu thơ mang tính tiên
tri:
Ai kéo vĩ cầm trên da
thịt?
Tên tài xế lái xe bồn
chính là kẻ kéo vĩ cầm, chiếc xe bồn chính là cây vĩ cầm, còn
chiếc bánh xe chính là chiếc “ắc xê” đã kéo lê trên người Minh Hoài
biến cơ thể Hoài thành một thi thể không nguyện vẹn!!!
|
Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016
Người kéo vĩ cầm trên da thịt
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hoa Khích - Truyện ngắn của Nguyễn Khương Trung
Hoa Khích - Truyện ngắn của Nguyễn Khương Trung Thường thì những bài đồng dao khó hiểu, câu chữ nhiều đoạn như đánh đố, bí hiểm. Ấy nhưng ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét