Nơi bầy ong làm mật
Từ lúc bà còn đang nằm viện, tụi con có ý ông bà sang tên đất
đai của gia đình cho chúng. Trước lúc vĩnh biệt thế giới này bà cũng trăng trối
với ông Minh. Theo di nguyện của bà ông Minh làm thủ tục sổ đỏ đất đai
cho con cái. Ông bà có một trai bốn gái. Hai vợ chồng con trai ở cơ quan, chồng
lái xe con, vợ chạy thực phẩm cho bếp ăn tập thể. Các cô con gái đều chồng con
nhà cửa đàng hoàng người chủ doanh nghiệp, người buôn bán ông để lại mấy gian
nhà cũ làm nơi thờ phụng. Ông biết anh chị nào cũng máu làm giàu kể cả những việc
mạo hiểm. Vợ chồng cô út sa vào đề đóm, cờ bạc, đa cấp vỡ nợ bán cả nhà cửa phải
thuê chỗ ở. Ông tuyên bố không ở với bất cứ anh chị nào. Ông quen cuộc sống
độc lập thời còn lính. Mấy chục năm ông cùng đồng đội nằm gai nếm mật đánh giặc
đến cùng rèn luyện cho ông một bản lĩnh của người lính. Đồng đội dạy cho
ông những kinh nghiệm sống bổ ích và những môn chữa bệnh, chữa rắn cắn bằng thảo
dược, nuôi ong mật...
Nghỉ hưu ông sống chan hòa với bạn bè làng xóm được mọi
người quý mến đùm bọc.
Khi mãn tang vợ nhiều người chân tình khuyên ông lấy vợ,
để như đũa có đôi phòng khi đêm hôm mưa nắng trở trời. Ông chỉ băn khoăn vài
năm nữa sắp đến tuổi “thất thập cổ lai hy” không khéo lại mang tiếng là
già còn ham hố. Vả lại tìm người tâm đầu ý hợp thông cảm với hoàn cảnh
mình đâu phải dễ. Con cái lại không muốn ông đa mang, sau này “của ông của
bà”.
Ông Minh tặc lưỡi suy ngẫm: “Biết sao cho vừa lòng người”. Cuộc
sống vẫn vận động đi lên.
Ông dành thời gian đi kiếm cây thuốc, thái phơi khô dự phòng
giúp bà con thế mà có lần ông suýt tai bay vạ gió.
Lần ấy qua đồi keo ông phát hiện một phụ nữ bị rắn
cắn, cổ chân phải sưng vù, bầm tím rỉ máu, mặt tái nhợt, quằn quại giãy
giụa văng cả giấy tờ tiền nong ra đám lá khô dưới gốc cây keo. Ông Minh xé áo
mình đang mặc làm ga rô vết thương, nhanh chóng đắp thuốc cấp cứu cho bệnh
nhân. Ông cẩn thận lấy mũ đội đầu làm gối kê cao chân đau của nạn nhân, thu nhặt
giấy tờ tiền nong để gọn vào chiếc nón lá. Qua giấy tờ biết nạn nhân tên là Lan
năm mươi lăm tuổi ở thôn Thượng. Ông Minh bứt cành lá ngồi phe phẩy quạt chờ bệnh
nhân hồi phục. Cô có khuôn mặt trái xoan, hàm răng trắng, tóc ngang vai vẻ trẻ
hơn tuổi.
Lúc sau Lan chớp mắt đáo nhìn xung quanh, thấy mình nằm dưới
đất cạnh người đàn ông cao lớn vận áo may ô ba lỗ. Cô hốt hoảng mặt tái
đinh ninh ngỡ mình bị hại, lấy hết sức bật dậy la toáng lên:
Tiếng la theo núi rừng đi xa dội lại làm ông Minh hết hồn
thanh minh:
- Minh đây, không phải cướp…! Ông đưa tay chỉ vết thương: Rắn
cắn… Chưa nói hết câu một thanh niên ở trần, quần đùi, mặt sát khí lao tới vung
gậy bổ xuống đầu ông Minh. Lan kêu thất thanh “đừng” vội đẩy ông Minh né
sang bên. Ông Minh nhanh nhẹn bằng miếng đánh đỡ và khóa tay chàng thanh niên,
cây gậy rơi xuống đất…
Hiểu sự việc người thanh niên nhìn ông Minh từ đầu đến chân
phủi tay lắc đầu bỏ đi.
Lan chưa hoàn hồn nói không
nên lời:
- Bác có sao không? Em hết cả
hồn vía?! Lan nức nở khóc. Ông Minh pha trò:
- Không sao yên tâm! Lính mà lị. Hai người cười.
- Nó là Mạnh con trai em, làm bên vườn bưởi. Lan chỉ tay phía
trước. Ông Minh gật đầu như vỡ lẽ.
Ông Minh đỡ Lan dậy. Hai người đi về phía thằng Mạnh.
Bưởi tốt tươi, cây thành hàng từ chân lên tận đỉnh đồi. Cây
nào cũng mỡ màng, cành lá xum xuê, quả đan từ gốc tới ngọn. Mới tháng sáu mà quả
bằng bát ăn cơm, một số to như mũ trẻ, ăn không he nhiều nước. Cành trĩu quả nặng
kéo là mặt đất.
Mạnh buộc tre kiểu chữ A đỡ những cành lên khỏi mặt đất. Nhân
đà ông Minh tiếp sức làm quen:
- Cháu chống được nhiều cành chưa?
- Nhiều.
- Mỗi cây có đến trăm quả không?
- Đến.
- Mạnh biết giống bưởi gì không?
- Soi Hà.
Nhấm nhẳn trả lời nhát một như miễn cưỡng câu trước câu sau Mạnh
lẩn sang chỗ khác. Sợ ông Minh phật ý Lan phân bua:
Mạnh không có tuổi thơ như bạn cùng trang lứa. Năm ba bốn tuổi
bố bỏ đi sống với người đàn bà khác trong Nam bỏ hai mẹ con. Mẹ nuôi
con bằng đồng lương công nhân ba cọc ba đồng. Đến lớp Mạnh bị bạn bè trêu chọc
không có bố nó buồn và mặc cảm.
Đã thế mấy gã đàn ông máu me sán đến chọc ghẹo tán tỉnh thằng
Mạnh ghét cay ghét đắng sinh ra định kiến lạnh lùng. Ông Minh đã hiểu vì sao Mạnh
không muốn tiếp xúc.
Theo Lan Mạnh rất thích nuôi ong mật vì ở đây mùa hoa bạt
ngàn trắng hoa bưởi tím hoa chanh, hương thơm ngào ngạt, lắm mật ngọt cho ong
bướm. Quang cảnh mùa đẹp như bức tranh tuyệt.
Ông Minh tỉ mẩn chuyện với Mạnh kỹ thuật, kinh
nghiệm nuôi ong cách tạo mũ chúa, làm cầu, cách chia đàn, cho ong ăn vi ta min,
vi lượng ong khỏe chống đỡ bệnh tật, bày kích thước làm chuồng, đặt chuồng
hướng Nam đón gió mát v.v. Mạnh trở nên thân thiện cởi mở yêu quý ông Minh. Bác
cháu cười nói vui vẻ không còn khoảng cách.
Lâu lắm rồi Lan mới được chứng kiến thằng Mạnh vui vẻ như thế.
Lan sung sướng xao xuyến trong lòng. Cả ba người hình như đã gắn kết gần
gũi hiểu nhau hơn.
Nắng đã nhạt, mặt trời xuống sau ngọn núi, gió thổi lao xao
mát rượi, bầy ong chở đầy phấn hoa về tổ. Ai ai cũng cảm nhận lâng lâng nhẹ bẫng!
Ông Minh cố chống tay ngồi dậy, người đau ê ẩm. Căn phòng bệnh
viện trắng toát sực mùi thuốc. Nhiều ngày nay cơn sốt rét có mầm bệnh từ những
trận truy quét quân giặc nằm bờ bụi trong rừng sâu. Tuổi cao lại
suy nghĩ chuyện con cái bán đất đai dốc vào những vụ làm ăn mạo hiểm hoặc đỏ
đen... làm cơn sốt tái phát hoành hành ghê gớm. Mấy ngày nằm viện ông
không thấy bóng dáng con trai con gái, thỉnh thoảng con dâu đáo qua báo: “Các
anh chị đang có câu chuyện làm ăn”! Ông Minh ngồi lặng thinh, nhìn vào khoảng
không xa xăm lắc đầu!
Mạnh tay xách nách mang bước vào phòng bệnh vội liến thoắng:
- Hôm qua ở đây về mẹ cháu bảo cháu mang trứng, hoa quả
bác ăn nhanh chóng hồi phục. Ông Minh tươi tỉnh hẳn lên quên đi phiền muộn.
- Bác khỏe rồi. Mai ra viện.
- Bác lên với đàn ong, vườn bưởi chứ?
- Nhất định rồi. Bác hứa. Hai bác cháu nắm tay nhau vui vẻ.
Bên ngoài phòng bệnh, mấy vị bạn bè hàng xóm cười nói
vui vẻ đến thăm ông Minh. Căn phòng ấm cúng đầy ắp tiếng cười.
Mấy ngày sau và những ngày sau nữa trên đồi keo và bưởi Soi
Hà, ông Minh, cô Lan, Mạnh thỉnh thoảng chụm đầu vào nhau cười giòn tan.
Những chuồng ong đông quân đang tíu tít chở đầy phấn về tổ. Bưởi đã căng da,
hương thơm hoa chanh tứ mùa, hoa cỏ dại hoa keo ngan ngát.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét