Sau mùa tuyết rơi
Rừng nhú chồi xanh, thắm sắc hoa.
Khi ngọn gió chớm đông thỉnh thoảng thổi qua những cụm rừng
trong và ngoài thành phố, nhất là những vùng Bắc và Đông Bắc Mỹ, những chiếc lá
diễm màu chín mộng cuối thu cũng đã lần lượt trở về cội xưa, tiếp theo qua những
cơn gió hối hả, để lại cái cảnh cây đứng trơ cành khẳng khiu giữa bạt ngàn
sương khói, tựa như những dãy san hô khổng lồ trên mặt đất, trên núi đồi, như
báo hiệu mùa đông đang đến và rồi đã đến, còn có những cơn mưa cuối thu xối
xả như dành một ít nước dinh dưỡng cho cây, cho cỏ, cho muôn hoa vào những
tháng ngày giá băng tuyết phủ.
Mùa đông bắt đầu từ tháng 12 cho đến hết tháng 2, có khi cái
lạnh vẫn còn đeo đẳng đến trung tuần tháng 3 mới dịu và ấm dần. Sự vận
chuyển từ sanh hóa tiêu tàn của bốn mùa, trông như có tuồng sắp đặt qua sự biến dịch
tự nhiên, điều này tự nơi con người chỉ biết cảm nhận, thưởng thức trong cái vô
cùng huyền ảo, mầu nhiệm của đất trời, của thiên nhiên vạn vật.
Những ngày mùa đông tuyết rơi, trông như choàng lên không
gian sắc màu xam xám, hay trắng đục lạnh lẽo và u tịch của tuyết. Những vẻ đẹp
kỳ ảo mơ màng ấy, đã gợi lên không biết bao nhiêu cảm hứng, những tư duy và lẫn
chút nhọc nhằn, tê tái của con người, trong thời gian tuyết rơi ngập ngụa tạo
thành một lớp trắng dày khắp cả đường phố, sân vườn, trên mái nhà, nhất là trên
những cành cây trông như những cành thủy tinh lung linh trong không gian.
Tuyết rơi trắng lạnh, tuyết làm nên sắc màu diễm ảo, nhưng rồi
tuyết cũng phải tan theo dòng chảy một khi mặt trời vượt thoát khỏi lớp mây mù,
khung trời quang đãng, khí trời ấm áp dần lên, để rồi trong thơ Haiku đã phải
buông câu hỏi, như muốn níu lại những gì tuyết đã đến:
“Trên đám cây sa thảo
Dưới bóng hàng thông
Tuyết nằm diễm ảo
Có cách nào giữ lại
Cho tuyết đừng tan không?”
Sự tuần hoàn của tuyết là tan chảy, nó không tồn tại, giống
như bao hiện tượng sự vật khác, thì sự nắm lại, sự giữ lại chỉ tạo nên, góp vào
ý niệm vui đùa mỏng manh tạm bợ
nơi cuộc sống vô thường bất định nầy. Thế nhưng, đây cũng là
môt nốt nhạc, một ấn phím vào mỗi tâm thức ruỗi dong của con người, của chúng
sanh, để nhận ra, để giác ngộ biết rõ rằng: tính chất phù phím, bọt bèo, tan hợp,
không ta, không của ta luôn diễn bày khắp trong tam giới, nếu như có sự chấp thủ,
từ hỷ tham, thì đây cũng chính là nguồn phát sinh những tội nghiệp, khổ đau và
phải chịu trôi lăn xuống lên trong sanh tử.
Đồng thời, với cái nhìn khác cũng từ nơi dòng thơ Haiku này,
chúng ta thấy:
“Lớp tuyết băng
Phủ kín thảm cỏ mùa đông
Một con hạt trắng
Nấp mình trong bóng tối
Trắng tinh.”
Lớp tuyết băng được kết tinh từ khí, từ hơi trong không gian
vô tận này, và ở đây một khi nó được chạm vào nơi cõi đất, nơi vườn rừng, nơi
núi sông v.v... Tức thì những nơi ấy đã được diệt trừ không còn những vi
khuẩn, những ký sinh, những nhiễm ô độc hại, chúng không thể tồn tại và phát
triển trong thời gian hiện hữu của tuyết. Chính vì thế, hình ảnh con hạt cho dù
có nấp trong bóng tối bên thảm cỏ mùa đông, nhưng vẫn hiển hiện trắng tinh bên
sắc màu và công dụng của tuyết. Bởi vì, nó được đồng thể thanh tịnh, trong
sáng, tinh sáng từ nguồn tâm giải thoát, vô nhiễm.
Cùng thế ấy, ngay trong thời Đức Phật cũng đã có lần Ngài trả
lời với một vị thiên qua câu hỏi như sau:
“Vật gì trói buộc đời?
Vật gì dẫn hành đời?
Do đoạn trừ pháp gì?
Mọi triền phược đoạn diệt?”
Sau đó được Đức Phật cho biết;
“Chính Hỷ trói buộc đời
Tầm Cầu dẫn hành đời
Do đoạn trừ Khát Ái
Mọi triền phược đoạn diệt”.
Kinh Tương Ưng S.i.39.
Chính do sự chấp nhận, tìm kiếm và vui chịu mọi thoả mãn bắt
đầu từ lòng gian tham, sân giận, sai lầm để rồi đưa đến cạnh tranh, chiếm đoạt,
tranh chấp bằng lời, bằng ý và cuối cùng là cuộc đấu tranh bằng hành động, diễn
ra bao nhiêu tàn hại khốc liệt, oán thù,
tạo tác sự chia rẽ, những tật đố phỉ báng, những hiềm hận chống
phá v.v... Bao nhiêu điều ấy đưa đến kết quả khổ đau đọa xứ địa ngục ngay trong
hiện tại, không những đời
này, mà còn những đến đời sau.
Thế nhưng, nếu biết dừng lại, bằng ý niệm tư duy chơn chính,
quán chiếu thấy ra mọi sự tà tham, tà tư duy, việc làm bất chánh đem lại tổn hại
cho mình và người, mà các bậc Thánh hay người có trí không thể chấp nhận. Vì vậy,
có lần Đức Phật khuyên chư đệ tử nên tu tập để đưa đến kết quả lợi ích an lạc
như sau:
“Ta không thấy một pháp nào khác, nầy các tỷ kheo, lại đưa đến
bất lợi lớn, nầy các tỷ kheo; như tâm không có tu tập. Tâm không có tu tập,
này các tỳ kheo; đưa đến bất lợi lớn”.
Trái lại, Ngài dạy tiếp:
“Ta không thấy một pháp nào khác, này các tỷ kheo, lại
đưa đến lợi ích lớn, này các tỷ kheo; như tâm có tu tập. Tâm có tu tập, nầy
các tỷ kheo; đưa đến lợi ích lớn.”
Kinh Tăng Chi I.
Như vậy, ngang qua lời dạy trên của bậc Đạo sư, chúng ta có
thể hiểu rằng; nhờ có sự tu tập, hành trì pháp, hoan hỷ trong pháp mà các bậc
Thánh chứng ngộ, đạt được an tịnh lạc, không còn khổ đau, chấm dứt mọi bất thiện
pháp, để đem lại an lạc hạnh phúc ngay trong hiện tại. Đến đây, chúng ta đọc lại
lời dạy của Bồ tát Shantideva (Tịch Thiên):
“Tất cả việc làm đều cốt mang lại nguồn vui khó mua được
bằng tiền bạc, bởi thế ta hãy nhân thiện hành của mọi người mà hưởng thú vui tùy hỷ”
Nhập Bồ Tát Hạnh, 77.
Tóm lại; Sau mùa tuyết rơi, không gian trong sạch, môi trường
trong sạch, những chiếc lá tàn thu đã làm nên phân chất cho các loại cây, các
loại cây cỏ nhú lại mầm xanh, các loại hoa nảy lên nụ biếc để đem lại sắc hương
cho đời, tạo thành một bối cảnh sạch đẹp tươi mát muôn màu muôn vẻ.
Cùng thế ấy, đối với người đệ tử Phật, theo dòng thời gian sống
và tu tập, cần phải biết ưa thích pháp, thường thân cận nghe và tích tụ pháp,
quán chiếu và hành trì pháp của bậc Thánh, để không còn những ác bất thiện
pháp, những cấu uế nơi tâm, những tầm cầu bất chính, những khát vọng thường
tình thấp kém, hầu đem lại lợi ích lớn cho bản thân, và cho cả mọi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét