Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2025
Như Hương Dạ Thảo sau mùa
Có những dòng văn trôi qua như giọt mưa thoảng, chạm vào ta rồi tan biến. Lại có những trang chữ, dù giản dị đến mức tưởng như vụng về, vẫn ám vào tâm khảm một đời, như hương cỏ dại thoảng trong chiều, không cầu kỳ, không khoa trương, chỉ lặng lẽ, dịu dàng mà dai dẳng không nguôi. Văn của Hương Dạ Thảo là vậy, không ồn ào, rực rỡ, chẳng cao siêu mà cũng không vẽ bày những mỹ từ vắt kiệt trí tuệ. Văn bà giống như chính cái tên – dã thảo, là loài cỏ dại mọc ven đường, mọc trên đá, trên đất cằn, mọc cả trong những miền ký ức chẳng ai buồn ghé lại. Nhưng lạ lùng thay, một khi đã chạm vào, người đọc bỗng thấy ở đó có chút gì của mình, của quê nhà, của một thời đã mất, của những kiếp người âm thầm mà bền bỉ chịu đựng như cỏ, như đất.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nguyễn Đình Toàn, người mở cửa khu vườn bí mật
Nguyễn Đình Toàn, người mở cửa khu vườn bí mật Trong cái chớp mắt của cõi nhân gian, lại bàng hoàng nhận ra một cái tên quen thuộc nữa đã ...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét