Sự tích
hoa bách hợp
Ngày xửa ngày xưa, ở một miền
đất xa xôi luôn ngập tràn ánh nắng có một cô gái tên là Mùa Xuân. Xin các bạn đừng
nhầm với bốn mùa bởi vì miền đất có tên Ánh Dương này chỉ có một mùa thôi: Mùa
nắng. Lúc ấy, xứ sở này chưa hề có ý niệm nào về mùa khi nắng ngập tràn suốt
ngày, suốt tháng, suốt năm. Đúng vậy, nắng trải dài mỗi ngày trong suốt 12
tháng. Bầu trời luôn cao xanh, hoặc đôi khi điểm xuyết những đám mây trắng. Nơi
yêu thích của Mùa Xuân chính là dòng sông Mê Ly. Nước của sông rất xanh, mỗi
khi Mùa Xuân ngồi bên dòng sông, cô như thấy cả một bầu trời bao la đang trải
dài thật hiền hòa dưới chân cô. Cũng có khi Mùa Xuân ngồi đọc sách trong nắng
bên bờ sông, mải miết, say mê cho đến khi hoàng hôn chần chừ nhuộm màu hồng
trên dòng sông. Cô chỉ trở về nhà khi những chiếc thuyền mải miết rong chơi
đang tiếc rẻ ghé vào bờ.
Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi
như vậy qua mỗi mùa nắng, nơi mặt trời thường ghé chân bên dòng sông trước khi
chìm dần phía chân trời xa. Cũng có đôi khi Mùa Xuân tự hỏi không biết nhà của
mặt trời ở đâu, hôm nào cô cũng thấy mặt trời đi qua nơi ấy phía chân trời, và
biến mất trong ráng chiều đỏ ối, hệt như một người thợ lặn bí hiểm.
Có một ngày, Mùa Xuân băng
qua khu rừng kề bên dòng sông đến thăm cô bạn Mùa Hè. Nhà của Mùa Hè là một khu
vườn rộng lớn, xung quanh có rất nhiều cây. Phía sân sau nhà rất rộng và có một
bãi cỏ rất lớn xanh mướt. Từ bãi cỏ này nhìn ra bờ sông cũng thấy mặt trời đang
rong ruổi trước khi lặn mất về ngôi nhà bí ẩn của mình. Mùa Xuân rất hay tới
nhà Mùa Hè chơi. Mùa Hè là một cô gái rất vui vẻ, dễ thương. Hơn thế, cô rất
quyến rũ bởi vì cô thường tổ chức những bữa tiệc lớn với nhiều món ăn rất ngon,
và đôi khi rất lạ. Mùa hè có rất nhiều bạn bè, và ngôi nhà của cô là nơi tụ tập
của bạn bè để vui chơi và ăn uống. Ở bãi cỏ sau nhà, vào lúc chiều muộn những
ngày Mùa Xuân qua chơi với Mùa Hè, họ thường ngồi rủ rỉ tâm tình đủ thứ chuyện.
Và đôi khi, lũ thỏ cũng ngó nghiêng ra nghe lỏm chuyện của hai cô gái. Nhưng
con sóc xám béo mập thì lúc nào cũng bận rộn ăn uống trên những cành cây sồi. Nếu
có
thấy chúng nghiêng nghiêng
cái đầu thì cũng chẳng phải chúng đang dỏng tai nghe chuyện của Mùa Xuân và Mùa
Hè đâu, chúng chỉ nghe xem có quả sồi nào rơi xuống thì sẽ hạ cánh ở đâu là
chúng nhào tới tranh nhau tha về hốc tổ.
Hôm ấy, Mùa Hè tổ chức bữa
tiệc cuối cùng của tháng 8 và cô nói đó sẽ là bữa tiệc đặc biệt vì có một món
ăn mới mà cô vừa mới thử nghiệm công thức. Mùa Xuân đi dọc theo bờ sông, và xa
xa phía bên tay trái, mặt trời cũng đang rảo gót những bước cuối cùng trong
hành trình của một ngày. Chợt Mùa Xuân muốn bước nhanh hơn như để xem mặt trời
có theo kịp cô hay không, nhưng được một lúc cô thấy mỏi chân, nhưng rồi cô chợt
nghĩ ra một ý tưởng phiêu lưu: Theo mặt trời đi tìm xem ngôi nhà mà mỗi ngày
ông vẫn trở về. Mùa Xuân đi qua nhà của Mùa Hè, cô cứ đi mãi đi mãi dọc bờ sông
theo những tia nắng cuối ngày. Nhưng khoảng cách giữa Mùa Xuân và mặt trời càng
lớn dần lên khi cô tiến về nơi rộng nhất của dòng sông. Rồi cô không thấy khuôn
mặt tròn xoe đỏ gay của Mặt Trời nữa. Không biết có phải vì mệt và nóng mà ông
đã nhày ùm xuống dòng sông tắm gội hay không. Mùa Xuân chỉ thấy phía đường chân
trời có một khoảng sáng rực màu cam. Xung quanh cô nắng sắp tắt. Cô quyết định
quay ngược trở lại, đến nhà Mùa Hè cho kịp bữa tiệc.
Khi đến cổng nhà Mùa Hè, trời
đã nhá nhem tối. Mùa Hè đưa Mùa Xuân ra bãi cỏ rồi chạy đi lấy nến và đèn chuẩn
bị thắp quanh vườn. Mùa Xuân thở phào vì cô không đến quá muộn. Cô nhìn quanh
thấy hôm nay rất đông khách, nhưng lũ thỏ và sóc chắc đã trốn hết hoặc chuẩn bị
đi ngủ trong những hốc cây và bụi rậm. Bất thình lình, có một bàn tay từ phía
sau đập lên vai cô, và giọng một anh chàng nào đó đầy phấn khích:” Này, Mùa
Hè”. Mùa Xuân quay mặt lại, giọng nói phấn khích kia chợt nhỏ dần theo nắng tắt:
“Ồi, xin lỗi”. Lúc ấy, Mùa Hè mang nước ra cho Mùa Xuân, cô vui vẻ giới thiệu với
Mùa Xuân: “Đây là bạn cũ của tớ, Mùa Đông. Còn đây là Mùa Xuân, cô bạn hoàng
hôn của tớ. Chúng tớ vẫn hay ngắm hoàng hôn ở nhà tớ. Còn nhà cô ấy thì ở phía
mặt trời mọc cơ. Nhưng cô ấy rất hay qua đây ngắm hoàng hôn với tớ cho đỡ buồn”.
Mùa Đông chào hỏi rất tươi cười, và anh cũng giới thiệu cô bạn gái của anh tên
là Mùa Thu. Nói chuyện một lúc thì Mùa Xuân mới biết, Mùa Đông sẽ dọn về sống ở
bên bờ sông Mê Ly, rất gần nhà của Mùa Hè. Bữa tiệc hôm ấy rất vui vẻ, nhưng những
lần sau Mùa Xuân không gặp lại Mùa Đông và Mùa Thu khi cô qua chơi nhà Mùa Hè.
Nhưng chỉ hơn một tháng sau,
Mùa Hè lấy chồng. Và cô dọn đến nhà chồng ở một vùng duyên hải rất xa xôi. Mùa
Hè nhờ Mùa Xuân trông nhà hộ cô. Những bữa tiệc vui vẻ không còn diễn ra ở ngôi
nhà ấy nữa. Và Mùa Xuân rất nhớ cô bạn Mùa Hè. Có đôi khi cô nhận được thư của
Mùa Hè và một bức tranh cô vẽ bãi biển dài và bầu trời xanh thẳm. Dường như bầu
trời ở dòng sông Mê Ly không còn xanh như thế khi Mùa Hè ra đi. Cũng có lẽ cô
đã mang bầu trời xanh theo cô tới miền biển xa xôi kia.
Thời tiết của miền đất dòng
sông Mê Ly bắt đầu thay đổi. Mặt trời vội vàng về nhà, tia nắng cũng vội vàng
trốn đi sớm hơn. Có một buổi chiều, Mùa Xuân ngồi một mình đọc sách bên bờ
sông. Nhưng cô quyết định đi về nhà (đó là một cuộc đua nho nhỏ giữa cô và Mặt
Trời, vì cô không muốn nhìn thấy Mặt Trời trốn vào nhà trước). Trên đường đi,
cô nhìn thấy Mùa Đông, nhưng anh đang chạy rất nhanh nên không chú ý đến cô.
Mùa Hè đã mang đi nụ cười vui tươi và những tia nắng ấm tới miền biển mất rồi.
Tháng mười một, một cô bạn
khác, Bí Ngô, mời Mùa Xuân đến nhà cô ăn tiệc. Mùa Xuân đến rất sớm và cùng Bí
Ngô nấu nướng. Thật ngạc nhiên, khi Mùa Xuân gặp lại Mùa Đông. Lần này anh đi một
mình. Bí Ngô bảo Mùa Thu đã về thăm gia đình, và cô không thích sống ở miền nắng
này. Mùa Xuân hầu như không nói chuyện với Mùa Đông. Anh lầm lì ngồi một góc. Với
cô, đó là một con người bí ẩn, cô tò mò về cái vẻ xa xăm của anh, một sự thay đổi
hoàn toàn trái ngược.
Năm ấy, trời thay đổi, lá
cây tự dưng đổi màu. Ban đầu, Mùa Xuân cũng thích nhìn những chiếc lá xanh đổi
sang màu vàng, màu đỏ rất đẹp. Nhưng có một ngày trời mưa, lá rụng tả tơi thành
một lớp thảm ướt, những con sóc co ro trên cành khẳng khiu lơ thơ vài chiếc lá.
Cuộc sống đã thay đổi, Mùa
Xuân tiếc những ngày nắng chói chang, tiếc những lần nhìn mặt trời vội vã tìm
chốn nghỉ chân. Trời có vẻ se se lạnh, khi ánh nắng như lười biếng và trễ nải
hơn. Trời lạnh làm người ta cần nhau hơn, muốn gần nhau hơn. Cô hay đến nhà Bí
Ngô ăn uống, cô thấy lành lạnh khi ngồi nhà ăn cơm một mình. Nhiều khi, Mùa
Đông cũng hay ghé qua, vì anh cũng thân với Bí Ngô.
Thật lạ, anh hầu như không
nói chuyện dù mỗi khi ăn uống cùng nhau, anh rất thân thiện và luôn giúp đỡ lúc
nấu nướng, dọn dẹp. Vài lần, anh cũng mang một vài món ăn đến góp vui. Mùa Xuân
thấy anh rất thân thiện trò chuyện với những người bạn khác trong bữa ăn, nhưng
không hiểu sao cô luôn biết anh có một điều gì đó không vui. Dù rằng họ đã quen
biết nhau hơn, và có lần cô mời Bí Ngô và anh đến ăn sáng. Nhưng cô luôn cảm thấy
bứt rứt vì một nỗi buồn ẩn kín trong khuôn mặt vắng nụ cười của anh. Có một lần,
cô định mời anh ghé qua nhà cô lúc sáng tinh mơ để ngắm bình minh. Cô tin rằng
những tia sáng ban mai trong lành là liều thuốc bổ dưỡng xua tan những u uẩn
trong lòng của mỗi người. Nhưng rốt cuộc, cô cứ để những buổi bình minh trôi
qua khi cô lặng lẽ chìm trong những tia nắng sớm mai, một mình.
Và những bình minh cũng đến
muộn hơn, khi nhiệt độ mỗi ngày một xuống thấp hơn. Một buổi sáng, cô tỉnh giấc
vì nghe tiếng lộp độp trên mái hiên, cô hé mắt nhìn ra cửa sổ. Trời không mưa
mà có những sợi bông màu trắng bay bay trong không trung. Khi những hạt bông trắng
ấy rơi xuống đất, chúng tan thành nước, mặt đất bị ướt một chút. Cư dân miền
Ánh Dương gọi những bông trắng ấy là tuyết.
Sang tháng 12, trời càng lạnh
hơn. Những khi đi đường gió thổi rất lạnh. Có một lần, một cơn bông trắng rất lớn
ập đến, tuyết tràn ngập những con đường, và phủ trắng những cành cây giờ không
còn một chiếc lá. Một lần cô ăn tối ở nhà Bí Ngô. Khi cô đi về nhà, Bí Ngô bảo
Mùa Đông đưa cô về nhà vì trời tối và lạnh. Trời tối đen, và gió thổi buốt giá.
Cô có cảm giác tê buốt khi đi bên anh, như thể anh đang khoác một chiếc áo toàn
những sợi bông lạnh lẽo. Lạnh nên chẳng ai muốn nói chuyện nhiều. Anh chỉ nói,
anh đã sống ở miền đất Ánh Dương và con sông Mê Ly này đã lâu mà chưa bao giờ
thấy thời tiết kỳ lạ như vậy. Cô chợt buột miệng, khi cô gặp anh ở nhà Mùa Hè,
anh vui vẻ và trời ấm áp lắm, mà bây giờ anh không còn vui như vậy để trời rét
thế này. Anh bật cười.
Hôm ấy về nhà, cô lại nhớ nụ
cười của anh trong gió lạnh. Cô ngồi đan một chiếc khăn len, cho anh. Chiếc
khăn màu trắng như sợi tuyết có điểm những vằn xanh như lá cây gợi nhớ mùa hè.
Cô mải miết đan, và khi đan xong, cô lại đính thêm những tua màu vàng, bởi vì
cô nhớ những tia nắng ban mai và cả những vạt nắng cuối lúc hoàng hôn.
Đêm Giáng Sinh năm đó, cô
cũng đến nhà Bí Ngô cùng mọi người đón lễ Giáng Sinh. Cô đã định khi anh đưa cô
về nhà như mọi lần, cô sẽ đưa cho anh chiếc khăn. Đêm hôm đó tuyết rơi rất nhiều,
mọi người đều nói đó là lần đầu tiên miền đất Ánh Dương có một đêm Giáng Sinh lạ
như thế. Tuyết trắng óng ánh trong đêm phủ kín đường đi. Cô quyết định không về
nhà nữa. Cô sợ lạnh. Nhưng cũng có một lý do nữa, trong bữa tiệc Giáng Sinh,
Mùa Đông đã nói rằng anh không thể sống ở miền đất giá lạnh này, anh sẽ đi đến
một miền đất khác. Một người bạn của anh đang sống ở phía Nam và nói rằng ở đó ấm
áp hơn nhiều. Cô rất bối rối, nhưng
cũng hụt hẫng, và quyết định không đi về nhà đêm đó, và cũng không nói đến món
quà Giáng Sinh nữa. Có thể anh nói đúng, miền Nam ấm áp hơn. Đầu tháng 12, cô
đã thấy những đàn chim bay từng đàn trên bầu trời về Phương Nam. Cô nghĩ cũng
không sao, bởi vì ai cũng cần có đôi cánh bay theo tiếng gọi của tự do.
Anh nói cuối tháng Hai anh mới
đi. Nhưng anh sẽ chuẩn bị dần dần cho cuộc sống mới.
Rồi năm mới đến, những ngày
lạnh lẽo đôi khi càng lạnh lẽo hơn. Hình như Mùa Đông vui hơn, và đôi lần mỉm
cười ấm áp. Nhưng Mùa Xuân thì càng khốn khổ với giá lạnh và những tình cảm của
cô. Thực lòng, cô thấy Mùa Đông không phải là một người lạnh lùng. Có những khi
anh cười thật ấm áp, khi những ngày Mặt Trời chợt mở cửa ló mặt ra cùng những
tia nắng trên chòm râu của ông. Tuyết lạnh tan chảy, cô như nghe được những âm
thanh nhẹ nhàng róc rách, hệt như tiếng cười của anh. Có lần cô cùng anh và mọi
người leo lên những đỉnh núi tuyết, ào ào lao xuống trong cảm giác của trẻ thơ.
Mùa Đông lạnh lùng ít cười, như bầu không khí cô cảm nhận những ngày gió tuyết.
Những lúc thời tiết như vậy, cô thấy thật ấm áp khi họ quây quần với nhau trong
nhà bếp, nấu nướng. Cô rất thích làm bánh.
Tháng Hai ngắn ngủi hình như
lại rất dài vì lạnh. Năm ấy, tháng Hai có 29 ngày. Tối hôm ấy, Mùa Xuân đến nhà
Mùa Đông để chia tay trước khi anh đi vào sáng sớm hôm sau. Cô mang theo chiếc
khăn mà cô đã đan và đã giữ suốt mấy tháng trời.
Ngôi nhà tối om, không đèn,
không nến, chỉ có ngọn lửa leo lét trong lò sưởi. Anh đang ngủ rất bình yên bên
hơi ấm của ngọn lửa. Hình như anh đang mỉm cười. Có lẽ anh đang mơ thấy mình
vùng vẫy trong ánh nắng của Phương Nam. Bất chợt cô quyết định không tặng anh
chiếc khăn nữa. Cô chợt nhận ra có lẽ anh không cần một chiếc khăn như vậy để
thấy ấm áp ở một xứ sở khác đầy nắng.
Cô trở về nhà. Lòng chợt
thanh thản. Có lẽ nếu anh trở lại và nếu miền đất này vẫn còn rét mướt, có lẽ
lúc ấy cô sẽ đưa cho anh chiếc khăn. Cô vùi chiếc khăn trong tuyết ở sau vườn.
Sáng hôm sau, Mùa Xuân chỉ đến
chào tạm biệt Mùa Đông. Khi cô ôm anh chào tạm biệt, cô cảm thấy như đã choàng
tấm khăn ấy (một cách vô hình) lên cổ anh, vai anh (mãi mãi).
Tháng Ba trời ấm áp hơn,
không còn tuyết rơi nữa. Nhưng tuyết vẫn chưa tan.
Rồi một ngày cuối tháng Ba, tuyết sau khu vườn tan hết, khi cô nghe tiếng nước tan chảy róc rách. Cô rất ngạc nhiên vì chiếc khăn không còn ở đó nữa.
Rồi một ngày cuối tháng Ba, tuyết sau khu vườn tan hết, khi cô nghe tiếng nước tan chảy róc rách. Cô rất ngạc nhiên vì chiếc khăn không còn ở đó nữa.
Rồi sang tháng Tư, trời ấm hẳn
và lác đác những cơn mưa rào. Cô thấy sau vườn mọc lên một cây nhỏ, nổi lên giữa
đám cỏ. Cây mọc rất cao, chỉ có một cành thân lớn duy nhất, lá xòe xung quanh rất
nhiều tầng. Rồi giữa mát mẻ những cơn mưa rào, những nụ trắng tinh chúm chím xuất
hiện. Những nụ hoachìa ra ngoài hoặc
mọc thẳng vươn lên cao. Khi hoa nở, cánh hoa như những dải khăn xòe ra, và nhụy
hoa màu vàng rất giống những sợi tua màu vàng của chiếc khăn cô đan. Cô say mê
chăm chút những bông hoa và đặt tên là Hoa Bách Hợp với mong muốn một ngày cô sẽ
gặp lại anh ở miền nắng gió, và những bông hoa dịu dàng này sẽ như chiếc khăn
len dịu dàng mà người ta cần che chở lúc gió rét.
Những bông hoa nở luôn hướng
ra xung quanh, hoặc vươn cao thật kiêu hãnh mà như tìm kiếm ai, ngóng đợi ai.
Và từ ấy, Mùa Xuân cứ mải mê
chăm chút những khóm hoa bách hợp mới, mải miết như khi cô đan khăn len những
ngày giá lạnh.
Cô mong Mùa Đông sẽ trở về,
mong một ngày tái hợp.
Hết tháng Tư, hoa bách hợp
cũng héo tàn, nhưng cô lại trồng thêm những cây bách hợp mới và chúng có nhiều
màu khác nhau. Nhưng riêng tháng Tư, là khu vườn đầy những bông hoa màu trắng
tinh khiết, trắng muốt nuột nà.
Hoa bách hợp thường có rễ dạng
củ nằm cuộn sâu dưới đất như những cuộn len. Chờ dệt những tấm khăn trắng thơm
dịu dàng của Mùa Xuân.
Mùa Xuân cứ trồng hoa, mang
lại biết bao màu sắc cho miền đất Ánh Dương, và ông mặt trời hình như cũng ngửi
thấy mùi hương thơm như bánh ngọt của hoa nên đã mở cửa nhiều hơn.
Và lại những ngày nắng ấm,
những hoàng hôn nhuộm nắng.
Mùa Xuân nhận được thư của
Mùa Hè cô sẽ trở về thăm bạn.
Cũng có thể Mùa Đông cũng sẽ
trở lại với cô bạn gái Mùa Thu.
Mùa Xuân chợt mỉm cười khi
nghĩ đến ngày được gặp lại tất cả bạn bè. Và Mùa Xuân vẫn mong Mùa Đông trở lại.
Mùa Đông có những lúc thật lạnh lùng.
Nhưng, có lẽ cô nhớ nụ cười
của anh nhẹ nhàng như tiếng băng tan thành nước chảy róc rách. Cô nhớ cảm giác
cô cần ở bên người khác khi gió lạnh.
Và từ ấy, có bốn mùa trên xứ
sở Ánh Dương. Không còn những ngày nắng dài bất tận theo tháng năm nữa. Thời
gian trong mỗi năm cũng thay đổi và khác đi
– Mùa Xuân là mùa hoa Bách Hợp
nở, báo trước sự hội tụ của những người bạn
– Mùa Hè là mùa của tiệc
tùng, hội hè vui vẻ, sum vầy. Như khi Mùa Hè trở về với những bữa tiệc của cô.
– Mùa Thu là khi có rất nhiều
sự chia ly. Không chỉ là lúc mà Mùa Thu ra đi, mà chính cả Mùa Hè cũng đi mất.
Chỉ còn lại Mùa Đông với những nỗi buồn và nhớ mong.
– Mùa Đông là khi nụ cười trở
nên giá lạnh. Và Mùa Đông chỉ ấm áp lên khi Mùa Xuân đến gần, lúc ấy thiên
nhiên sẽ nở nụ cười.
Theo http://hoa.quatang.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét