Hôm qua, ngày đã thu
Người phụ nữ hơn tôi vài tuổi đối diện phía bên kia bàn. Mùa
hình như đã về trong mắt. Hình như hôm đó cũng đã chơm chớm vào thu. Tôi nghĩ đến
điều ấy khi nhìn những quả thị vàng rơi bên góc đường mình qua, trong màu nắng
đã hiền trên lá. Phố nữa, cũng chậm rãi dần sau những vòng quay…
Đương nhiên với chị, không còn là những mối bận tâm về công
việc nữa, dù tôi vẫn nghĩ, thật là tiếc nếu chị vẫn còn ở đó, với những sự vụ
hàng ngày một cách trôi chảy. “Tối qua chị có giấc mơ kỳ cục” – chị nói, khi thấy
tôi im lặng dò hỏi - “Đầu tiên là người phụ nữ đó dừng lại nhìn chị, đôi mắt thật
lạ. Rồi anh về nhà và nói với chị về việc ly hôn. Dù là mơ, nhưng chị vẫn nhớ
là mình đã đồng ý, với một chút đau nhức… Lúc đó, hình như chị đã nói cái gì
thuộc về con, và chúng sẽ thuộc về ai. Cũng không nhớ là sau đó như thế nào,
nhưng khi mở mắt, chị thấy lòng mình buồn mênh lên. Nên gọi em đến ngồi cùng một
lúc”…
Chỉ là mơ thôi mà chị - tôi xuề xòa rồi tếu táo những điều gì
đó, như kiểu tránh đụng vào cây mùa lá rụng. Có những vết thương mở, nếu chúng
ta cứ chạm vào chúng; hoặc chúng sẽ trở về trạng thái lành cũ, nếu tỏ ra không để
ý nữa. Ít ra thì tôi cũng đã hy vọng như thế, trong khoảng thời gian bên chị, với
những điều không đầu không cuối khác.
Khi cảm nhận công việc đã trở nên ngắt quãng lúc trở lại, tôi
biết có nỗi buồn từ một thực thể khác đã đính vào mình. Y như là mình cũng đang
trong mùa lá rụng. Không phải là những chuyện không đâu vào đâu, hoặc có thể
chúng đã thuộc về cũ, chợt nhiên lại nảy lên, và mình không biết làm thế nào để
hạ xóc.
Sự chạnh lòng, có lẽ là điều đến với bất cứ ai ở trong cuộc đời.
Những hóa giải hay cất giấu, chắc chắn là điều dễ dàng hơn đối với môi trường
chung. Nhưng trong chốn riêng tư, có khi lại dằng dãi những điều thuộc về chịu
đựng. Chúng làm nên nỗi buồn. Làm nên một hàng rào dễ đổ, tạo nên những khoảng
chênh vênh trong sự gắn kết và những mối quan hệ được cố định bằng một kiểu đi
trên dây, hay những lúc đi trên dây như thế.
Bạn tôi là người ít bộc lộ mình. Chị thường giấu những nỗi buồn
trong chuỗi công việc ngày còn ở công sở, hoặc phủ lấp chúng bằng cách lo cho
con, cho cháu; giấu sau những mớ cá, bó xanh tươi ngon, những buổi chiều ở lớp
học Yoga. Thế nên khi xoay ly cà phê thật chậm, tôi đã giấu những ý nghĩ đến
trong đầu mình, rằng nếp gấp nào trên gương mặt chị là vết cứa từ một tin nhắn,
đủ yêu thương đến một số máy khác mà chị đọc được khi nó còn lưu ở điện thoại của
chồng. Nếp gấp nào làm chị phấp phỏng khi nó đến từ đêm, rồi biết anh còn những
bận tâm khác nữa ở bên ngoài. Cả đôi mắt vốn không phải sinh ra để buồn, giờ
sao trở nên vời vợi quá! Cả những điều như vỡ loang ra, khi chị gọi tôi vào một
chiều mưa nhiều năm trước. Có những điều không thể nói với người thân, và không
phải người bạn nào cũng có thể dựa vào để khóc vùi…
Nhưng bây giờ đã thu rồi, và chị đã cứ thế mà qua nhiều mùa
sóng. Những vơi vớt cũ chắc cũng đã dịu lại, vì thật ra, ai rồi cũng sẽ biết
nơi nào để mình luôn là chỗ để trở về. Huống là chị lúc nào cũng ở đó. Đủ chịu
đựng và đủ vị tha. Có lẽ, chỉ có giấc mơ là nơi bạn tôi bị đánh thức bởi những
điều buốt nhức thành thật.
Cả tôi nữa, cũng nên ra ngoài một lúc thôi kẻo lại làm mình
rơi vì những điều không thể tự tếu táo được.
13/8/2020
Yên Minh
Theo http://baolamdong.vn/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét