Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2021
Vũ điệu của khói sương
Giữa tiết thu se lạnh, không gì dưỡng tâm bằng kiếm cho
mình một góc nhỏ thật yên tĩnh, thoát khỏi thế giới xô bồ, ngồi đọc những dòng
thơ đong đầy thiên nhiên sang mùa ghi dấu cỏ hoa. Những lúc ấy, thơ thường ẩn
mình dưới lá cỏ, bên trong sần sùi vỏ cây già cỗi, hay lơ lửng tầng không rồi bất
ngờ vụt hiện trong cõi cảm nhận của riêng mình. Tôi đã đọc “Lục bát múa” của Trần
Lê Khánh trong một không gian thu đầy lá rơi như thế, nhận ra xung quanh lá
vàng đã rơi rất nhiều trong trang sách, rơi tràn từ trong thơ ra đến cõi không
đời thực, rồi hóa thân thành những vũ điệu khói sương, mang nặng trĩu nỗi niềm ẩm
ướt của thơ, vừa hiển hiện những thi ảnh cụ thể rõ ràng như bức tranh tả thực,
vừa mơ hồ như sương khói.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Phụ nữ Việt Nam qua ca dao
Phụ nữ Việt Nam qua ca dao Khi đề cập đến phụ nữ Việt Nam, ai ai cũng đều thừa nhận rằng từ ngàn xưa cho đến nay họ là những người đàn bà ...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...




Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét